Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm

Chương 2: Khách đêm khuya

Tác giả: Alfred Hitchcock

Khi đến nhà Jamison cùng với con ngựa, Bob, Peter và Hannibal nhìn thấy chiếc xe cũ kỹ của chú Titus đậu cuối lối đi bằng gạch đỏ, nhưng không thấy thím Mathilda và Doris đâu hết.

Peter nhìn những cây cột nâng mái hiên và lắc đầu:

– Đáng lẽ thím Mathilda phải mặc váy phồng để đến đây ! – Peter cười nói.

Hannibal mỉm cười:

– Đúng là nhà này giống y một ngôi nha thuộc địa thời xưa.

– Nhà lớn quá ! – Đến lược Bob nói – Không biết dắt ngựa đi đâu đây …

Peter chỉ phìa sau nhà.

– Đằng kia có khu cỏ rào.

– Đến đó đi ! – Hannibal đề nghị.

Cả ba bước theo lối đi và vượt qua tiền sảnh lót đan có dàn cây nho che mát.

Phía sau nhà, lối đi dẫn đến một cái sân. Ngay bên cạnh là khi cỏ rào. Xa hơn một chút là chuồng ngựa ba gian.

Một cửa sổ nhà mở ra và Marie – cô giúp việc nhà Jamison – gọi ba cậu:

– Các cậu tháo yên cho Sterling được không? Cứ treo yên ngựa trong chuồng, rồi thả con ngựa vào khu rào . Xong các cậu hãy vào đây ngay. Cô Osborne muốn gặp các cậu.

Marie đóng cửa sổ lại, biến mất.

– Cô Osborne là ai vậy ? Bob hỏi.

– Dì của Doris – Hannibal giải thích. Dì ở đây trong khi ông bà Jamison đi vắng. Theo lời chị Marie, thì cô Osborne là một con người kỳ lạ lắm.

– Thế nào là lạ ?

– Mình cũng không biết nữa, dường như chị Marie cho rằng thái độ của cô Osborne rất lạ. Nhưng ta sẽ biết thôi, vì năm phút nữa ta sẽ được làm quen với cô Osborne mà.

Sau khi bước qua một nhà bếp rộng rãi và tràn đầy ánh nắng, Ba Thám Tử Trẻ đến một tiền sảnh giữa, có cầu thang lớn.

Doris – đang nằm trên đivan phòng khách, chiếc gối ke dưới chân bị thương. Bên cạnh, có một phụ nữa khoảng bốn mươi tuổi, mặc váy đầm dài nhung tím nhạt, cổ áo viền dây bạc. Mái tóc bà cùng màu với chiếc váy, cũng mày tím nhạt.

– Dì Patricia ! Con sợ chiếc gối này dính máu quá. Mẹ con sẽ giận đấy. Để con lên phòng…

– Không được. Con phải nằm yên. Con đừng quên là con đang bị sốc!

Cô Osborne không quay đều về hjướng Ba Thám Tử Trẻ . Trong khi bà cẩn thận cắt ống quần, tay bà rung lên vì xúc động.

– Ôi ! Trời ơi ! – Bà nói khẽ. – Đầu gối con chảy máu nhiều quá !

– Vết thương sâu đấy – Thím Mathilda đang ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành gật đầu – Nhưng không sao đâu, thường …

– Tôi cần ít màn nhện.

– Màn nhện à ? – Marie đứng bên cạnh cầm thau nước lập lại.

Bob và Peter đột nhiên cảm thấy khó chịu và nhìn Hannibal. Thám tử trưởng mỉm cười.

– Đúng – Hannibal nói với Marie – màn nhện ấy … chị biết đó cái loại ren mà mấy con nhện hay đang trong mấy góc nhà ấy !

Marie ra vẻ như bị xúc phạm.

– Trong nhà này không có một con nhện nào ! Marie phẫn nộ tuyên bố . Tôi xịt thuốc trừ côn trùng mỗi ngày.

– Uổng quá ! Người đàn bà mặc đồ tím thở dài – Nếu vậy xin chị đi lấy dùm tôi hộp nhỏ bằng vàng trong tủ thuốc của tôi.

Chị gia nhân bước ra và lần đầu tiên cô Osborne để ý đến sự hiện diện của Ba Thám Tử Trẻ .

– Xin cám ơn ba cậu đã cướu giúp cháu tôi. – Cô nói – Nhưng đáng lẽ không có chuyện xấu xảy ra nếu chàu tôi chịu đeo khăn quàng màu tím nhạt. Các cậu biết không , màu tím nhạt là một màu rất tốt. Màu tím bảo vệ khỏi cái xấu.

– Tất nhiên ! – Hannibal đáp.

Marie quay lại cùng cái hộp nhỏ bằng vàng.

– Cái này cũng đủ – Dì của Doris thông báo – Dĩ nhiên là không bằng màn nhện, nhưng cũng tốt. Tôi tự chế.

Bà mở một cái hộp nhỏ ra và xoa một loại kem trong suốt lên đầu gối của cô cháu.

– Không biết y học có tán thành không – Doris mỉa mai nói khẽ.

– Nào cưng, chắc chắn cái này sẽ làm cho vết thương con đỡ rất nhiều. Đây là loại cỏ mà dì đã đi hái vào một đêm không trăng. Con xem này, máu ngưng chảy rồi.

– Dì Pat à, con xin lỗi, nhưng đầu gối con đã hết chảy máu. Còn bây giờ thì sao ? Có phải đặt mua xe lăn không?

– Dì nghĩ chỉ cần băng lại … Cô Osborne bắt đầu nói.

– Dì đừng bận tâm. Con biết băng vết thương mà !

Nói xong, Doris đứng dậy, bước ra tiền sảnh. Cô bé đi ngang trước mặt Ba thám tử, như thể ba cậu vô hình, nhưng khi đến chân cầu thang, cô bé đứng lại và quay sang ba cậu:

– Cám ơn – Cô bé nói. Ý em muốn nói … cám ơn các anh đã dẫn Sterling về !

– Bọn anh rất vui được làm việc đó – Peter nói.

Suốt dọc đường, Peter đã cố đứng thật xa con ngựa.

Doris leo lên lầu, rồi biến mất.

– Cháu tôi rất biết ơn các cậu – Cô Osborne ân cần khẳng định. Cháu tôi còn bị sốc. Các cậu đã tử tế với nó và … À mà, tôi muốn biết tên các cậu.

Thím Mathilda đứng dậy.

– Tôi là bà Titus Jones, còn đây là cháu tôi, Hannibal Jones. Hai bạn của Hannibal tên là Peter Crentch và Bob Andy.

Cô Osborne ngước cặp mắt tím nhìn Hannibal.

– Hannibal Jones hả ! Thật à ! Cậu có đóng phim khi còn nhỏ không?

Bà không lầm. Xưa kia, khi còn là đứa bé kháu khỉnh phục phịch, Hannibal đã đóng nhiều phim. Tuy nhiên, Hannibal không thích nhắc đến chuyện đó, vì quá trình đóng phim chỉ dừng lại ở bước khởi đầu vinh quang ấy. Thấy Hannibal đỏ mặt, Peter cười:

– Hannibal từng là diễn viên trẻ tuổi nhất thế giới ! – Peter giải thích.

– Nhưng dù sao, cậu vẫn thuộc thế giới tuyệt vời của điện ảnh !

Đột nhiên, ánh mắt cô Osborne nhìn xa qua vai Hannibal ra phía cửa sổ.

– Ủa ! Ông Falsell tới kìa ! Bà thốt lên.

Thím Mathilda và ba thám tử trẻ quay lại. Một chiếc taxi vừa mới dừng lại ngoài đường. Hành khách đã bước xuống xe và đang thanh toán tiền cước cho tài xế. Người đan ông mặc đồ đen, có khuôn mặt tái mét, trông bệnh hoạn.

Ông cầm chiếc va li bước vào lối đi lót gạch đỏ dẫn vào nhà.

– Hay quá ! – Cô Osborne mỉm cười hài lòng nói khẽ. Ông ấy chịu đến ở đây vài ngày.

– Chúng tôi xin phép chị, chúng tôi về – Thím Mathilda nói – Đã đến lúc phải về rồi !

Trước khi cô Osborne kịp phản đối, thím ra hiệu cho ba cậu và lôi kéo ba cậu ra ngoài- Cả nhóm gặp người đàn ông mặc đồ đen.

Khi đã ngồi vào tay lái, thím Mathilda hỏi :

– Các cháu có muốn thím chở các cháu đến chỗ xe đạp không? Chắc là các cháu cũng nóng lòng muốn đi bơi lắm !

– Dạ thôi, cám ơn thím – Hannibal đáp – Tụo cháu sẽ đi bộ đến đó. Cũng gần mà !

Thím Mathilda đóng cửa xe lại, rồi vừa rồ máy xe vừa lắc đầu.

– Bà này kỳ quặc quá ! Màn nhện để đắp vết thương ! Nghĩ xem !

– Đó là pgương thuốc cổ xưa để cầm máu, Hannibal giải thích, vì cậu đọc sách nhiều và biết vô số chuyện lạ.

– Khó tin thật ! Thím Mathilda còn nói thêm trước khi cho xe chạy đi.

Peter cười.

– Chị Marie nói đúng – Peter nói – Dì của Doris Jamison kỳ lạ thật.

– Thật ra, dì hết sức mê tín – Hannibal chỉnh lại.

Rồi Hannibal loại gia đình Jamison ra khỏi đầu óc, chỉ còn nghĩ đến việc hưởng thụ chuyến đi chơi bằng xe đạp và đi tắm biển.

Chỉ đến buổi tối, khi vừa mới lên giường ngủ, thì Hannibal mới nhớ lại ngôi nhà Jamison và những người kỳ lạ sống trong đó. Hannibal thấy lại cái hộp nhỏ bằng vàng, chứa một loại kem bôi bí ẩn.

– Hái cỏ thuốc vào một đêm không trăng. Hannibal nói khẽ.

Hannibal mỉm cười, kéo chăn lên tận cằm – Hannibal chuẩn bị nhắm mắt lại, thì có tiếng gõ cửa thật lớn. Tiếng nói vang lên trong đêm:

– Chị Jones ơi ! Chị Jones ơi ! Mở cửa cho em với !

Hannibal phóng ra khỏi giường, xỏ áo khoác vào và lao ra khỏi phòng. Thím Mathilda và chú Titus đã bước xuống một nửa cầu thang. Hannibal đi theo. Thím đang mở khóa cửa.

Marie, chị giúp việc nhà Jamison, xuất hiện trên ngưỡng cửa. trong cơn hấp tấp muồn vào nhà, chị xém vấp ngã xuống đất.

– Ôi ! Chị Jones ơi – Marie nói khẽ, như sắp khóc.

Hannibal để ý thấy chị đang mặc đồ ngủ và đi lép lê.

– Kìa Marie, có chuyện gì vậy? – Thím Mathilda hỏi.

– Chị có thể cho em ngủ nhờ qua đêm tối nay không?

Marie ngồi xuống cái ghế gần nhà, rồi khóc.

– Marie, em nói đi ! Có chuyện gì vậy?

– Cái tiếng … cái tiếng hát lầm rầm …

– Cái gì ? – Thím Mathilda chưng hửng kêu.

– Tiếng hát lầm rầm – Marie vừa bẻ tay vừa nói – Đằng kia… trong nhà … có cái gì đó hát lầm rầm.

Marie đột ngột bấu lấy cánh tay thím Mathilda:

– Ghê lắm ! Ghê vô cùng ! Tiếng đó không tự nhiên … Em không muốn trở lại đó nữa !

Bình luận
× sticky