Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm

Chương 22: Alfred Hitchcock đặt câu hỏi

Tác giả: Alfred Hitchcock

-Tôi gọi cho các cậu đến để thỏa mãn sự tò mò – Alfred Hitchcock tuyên bố.

Nhà đạo diễn lừng danh dùng tay vỗ vào chồng báo trên bàn làm việc. Mắt ông không rời khỏi Ba Thám Tử Trẻ.

– Tôi đọc trong báo chuyện cửa hiệu bị quả bom làm nổ tung , ở Los Angeles. Nhân chứng vụ này là ba cậu bé sống ở Rocky và một cô bé bằng tuổi các cậu…nhưng không có tên tuổi ai được phổ biến hết.

Bob mỉm cười và đưa cho ông Hitchcock một tập hồ sơ.

– Nhân chứng là tụi cháu – Bob tuyên bố.

– Một vụ mới hả ? Tôi cũng có linh cảm như thế…

Ông Hitchcock mở hồ sơ ra, tiến hành đọc những ghi chép của Bob về vụ bí ẩn con hát lầm rầm. Trong văn phòng im lặng, chỉ nghe tiếng trang giấy lật sột soạt. Cuối cùng, Alfred Hitchcock ngước mặt lên:

– Báo cáo này không đủ ! – Ông nhận xét.

– Dạ, cháu chưa viết xong hẳn – Bob nói.

Nhá điện ảnh chậc lưỡi.

– Không ngờ ngày nay mà lại có người cả tin đến thế – Ông thốt lên – Này, con rắn hổ mang mà các cậu đã nhìn thấy ở biệt thự Torrente Canyon… chỉ là “kỷ xảo”, như giới điện ảnh thường nói à?

– Dạ đúng – Peter gật đầu – Có những máy đèn giấu trong trần nhà để hiện hình ảnh con rắn trên màng ảnh do khói tạo nên. Có thể nghĩ rằng cách làm như vậy là hơi mạo hiểm, và đáng lẽ nên làm con rắn hổ mang xuất hiện bằng cách bố trí gương. Nhưng không cần thiết. Khói giúp làm cho con rắn có vẻ sinh động. Nó làm cho rắn có hình nổi !

– Chính tụi cháu cũng là nạn nhân của ảo ảnh – Hannibal tuyên bố – Và những người tham dự cuộc họp tin như đóng cột là có con rắn thật. Còn tiếng hát lầm rầm… thật ra không nhất thiết con rắn phải hát. Tiếng hát lầm rầm chỉ nhằm mục đích làm át đi tiếng máy đèn chiếu.

– Thường cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả – ông Hitchcock nói. À, mà người ta làm cách nào để cho con rắn hát ?

– Falsell phụ trách chuyện này – Hannibal giải thích – Tụi cháu nghĩ là băng ghi âm được bật lên đúng lúc. Nhưng không phải vậy. Thật ra Falsell có tài nói bụng. hắn có thể làm con rắn “hát” mà không dùng đến bất cứ kỹ xảo cơ học nào.

– Còn Mara ? Dường như bà ấy cũng có khá nhiều tài.

– Bà diễn kịch rất tài – Hannibal vừa cười vừa tuyên bố. – Bà rành ảo thuật nữa. Bác có đọc đọan nói về cái bao xanh lá cây, trong đó cô Osborne bỏ con rắn vào, không ạ? Giáo sư Barrister tin chắc bà gitan có một cái bao thứ nhì, giống y cái bao đầu tiên, giấy trong mất pli của chiếc váy rộng thùng thình. Trong khi lăn lộn dưới đất, bà đã khéo léo tráo cái bao rắn lấy cái bao rỗng. Sau đó bà đưa cái bao rỗng cho dì Pat.

– Trò thường lắm – Alfred Hitchcock nhận xét – Giáo sư Barrister có cho các cậu biết là tại sao ông quan tâm đến bà dì của Doris và đến hội mật của dì đến như thế không?

– Dạ, tất nhiên – Hannibal giải thích – Giáo sư đang viết sách về nạn mê tín và những mối nguy hiểm của tệ nạn này. Giáo sư viết về phần lớn những nghi lễ tôn thờ lạ lùng được tiến hành tại Los Angeles,vì vấn đề này thuộc lĩnh vực của giáo sư. Thậm chí giáo sư đã đích thân tham dự khá nhiều cuộc họp kỳ lạ. Nhờ vậy mà giáo sư được gặp cô Osborne. Giáo sư đã để ý đến dì Pat trước khi vào làm “giúp việc” cho Doris. Giáo sư cũng biết mặt Madelyne Enderby. Điều làm giáo sư thắc mắc là hai người phụ nữ này thuộc nhiều tổ chức bí mật, đã rút ra cùng một lúc.

– Đúng là cũng lạ thật ! – Ông Hitchcock thú nhận.

– Dạ đúng ! Giáo sư nghĩ rằng có lẽ cô Osborne và cô thợ làm đầu đang tìm kiếm một cái gì đó mà hai cô chưa tìm ra trong những tổ chức này. Có thể hai người đã gia nhập một giáo phái khác? Để tìm hiểu, giáo sư đã nhờ vợ đi làm gián điệp. Thế là bà Barrister đến chỗ Madelyne Enderby làm đầu, cũng may là Madelyne Enderby là người nói nhiều. Nhờ vậy, giáo sư Barrister biết tin về tổ chức con rắn, hay đúng hơn là “Giáo phái của vòng phía dưới “. Ông hỏi thăm về các thành viên và phát hiện rằng phần lớn rất giàu có.

– Thế là ông nghi à?

– Lúc đầu thì chưa. Ông chỉ nghĩ đến bọn nhà giàu ăn không ngồi rồi tìm cách giết thời gian, vậy thôi. Rồi ông nhận thấy rằng mặc dù rất nỗ lực, nhưng vợ ông không được mời tham dự buổi họp nào ở Torrente Canyon. Giáo phái này rất khép kín. Khi Falsell dọn đến nhà Jamison ở, giáo sư Barrister mới bắt đầu nghi và theo dõi hắn. Ông thấy cô Osborne là con mồi lý tưởng cho bọn cướp, không phải vì tài sản riêng của dì, mà vì dì có bà con rất giàu.

– Giáo sư Barrister đã được tin chị giúp việc nhà Jamison bỏ đi qua Madelyne Enderby, đúng không?

– Dạ đúng ! khi ấy, ông này nảy ra sáng kiến vào làm dưới cái tên Bentley. Xong, bà Compton bị nạn và cô Osborne giao vòng đeo cổ cho Van Storen. Giáo sư hiểu rằng mọi việc đang xấu đi.

– Đúng lúc đó, giáo sư bắt đầu rình mò xung quanh biệt thự Torrente Canyon – Bob giải thích – Giáo sư cũng có mặt ở đó lúc Peter và cháu tréo qua tường. Giáo sư nhìn thấy đèn chiếu và nghe còi báo động. và hôm bọn cướp đuổi theo Hannibal , giáo sư cũng có mặt tại chỗ. Cũng may cho Babal !

– Anh Bentley này đúng là một chỗ dựa thật quý báu ! Ông Hitchcock nói khẽ. Tiếc rằng các cậu đã làm ông ấy hoảng sợ khi đến lục lọi căn hộ ở San Monica của ông. Nhưng tại sao ông lại có thêm nhà này ? Các cậu nói ông ở Ruxton mà.

– Đó chỉ là cái vỏ – Peter nói – Giáo sư cần có một địa chỉ gần Rocky trong trường hợp bị kiểm tra. Vả lại, ông rất thích chỗ yên tĩnh đó : ông có thể ngồi viết thoải mái, mà không bị đám con cái quấy rầy… Giáo sư có đến bốn đứa con lận !

Alfred Hitchcock cười

– Căn hộ đó, cũng như bộ ria hải cẩu, là một phần ngụy trang ! – Ông Hitchcock nhận xét – Thế là các cậu đã nghĩ đến giáo sư, khi cần đến thầy giải bùa à?

– Y như phép lạ – Hannibal thú thật – Tụi cháu không cần giải thích gì cho ông ấy hết ! Chẳng có gì lạ ! Ông ấy đã biết gần hết rồi . Cảnh sát dùng phiếu hồ sơ của giáo sư để li6en lạc với tất cả thành viên của giáo phái .

– Phải chi bác được chứng kiến lúc người ta cho mấy người đó đối diện với Shaitan – Peter kêu – Không có bộ quần áo đen và không được trang điểm, tên cướp này không còn gì là phong độ nữa. Hắn tên là Henry Longstreet. Cảnh sát quen biết hắn với tư cách là tên móc túi chuyên nghiệp. Còn Falsell thì tên thật là Jonh Boye. Tên bất lương loại tép riu. Có lúc, hắn sống bằng cách bán dạo ngoài đường hàng ăn cắp. Mark bảo vệ biệt tự, cũng là tên trộm cữ. Cuối cùng, Elllis , kẻ gây ra tai nạn cho bà Compton…là kẻ đặt bom .. là loại người có thể làm bất cứ việc gì chỉ vì tiền.

– Doris đã kể cho dì Pat nghe toàn bộ câu chuyện – Hannibal nói tiếp – Nhưng e rằng Doris đã tốn nước miếng vô ích. Cô Osborne chỉ mơ ước một điều : chạy đến Hollywood để gặp bà Mara !

– Trường hợp vô vọng ! – ông Hitchcock nhận xét – Nhưng làm thế nào Shaitan ép những người hàng xóm khó chịu của Madelyne Enderby dọn nhà đi chỗ khác được ?

– Bọn chúng không hề làm gì trong vụ này – Bob vừa nói vừa cười – Những người đó dọn nhà đi hoàn toàn do tình cờ. Nhưng dĩ nhiên là bà Madelyne Enderby tin chắc như đinh đóng cột là có Bélial can thiệp.

– Còn người đàn ông sợ ngôi nhà đối diện mình cao thêm nhiều tầng ? Ông này cũng được toại nguyện nhờ lời thỉnh cầu à?

– Chỉ vì nền đất không đủ chắc để xây thêm . Nhưng ông này cũng tin vào Bélial.

– Câu chuyện đáng buồn này cũng có mặt tốt – Hannibal đột nhiên mỉm cười nói – Quả cầu pha lê mà cô Osbone ước ao… thì Doris đã đi mua để tặng dì ! Nhưng dì Pat không muốn nghe nói đến nó nữa. Bác có biết Doris làm gì không? Cô bé chạy đến bệnh viện để tặng cho bà Margaret Compton.

– Nghĩa cử ! – Ông Hitchcock tán thành.

– Đúng – Peter thừa nhận – Doris cũng dễ thương. Nhưng cháu mong đến ngày tựu trường, khi Doris đi học. Cô bé sẽ không còn rình rập tụi cháu nữa… và tụi cháu có thể sử dụng lại cửa mật Con chó nhỏ. Nói thật với bác, cháu cảm thấy mặc cảm khi có cô bé này. Nó giàu trí tưởng tượng y như Babal và nghị ra chuyện nói láo nhanh gấp mười lần tụi cháu. Mà lúc nào cũng hết sức tự tin…

– Con bé có vẻ có nhiều đức tính chứ, ông Hitchcock mỉm cười nói – Tôi dám chắc nếu các cậu tử tế với Doris, cô bé sẽ cho các cậu cưỡi Sterling.

– Cám ơn, không dám đâu – Peter hốt hoảng kêu – Một con ngựa biết cắn !

Cuộc gặp kết thúc trong tiếng cười.

Bình luận
× sticky