Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm

Chương 20: Tình thế gay go

Tác giả: Alfred Hitchcock

Khi xe tải chạy về Rocky, Doris hỏi ba thám tử:

– Bây giờ xe cảnh sát sẽ thăm hỏi dì Pat, đúng không? Em nghĩ là không thể nào tránh khỏi chuyện này được .

– Em đừng lo họ sẽ tử tế với dì – Hannibal nói – Dì có phải là tội phạm hình sự đâu !

– Phải chi có thể làm cách nào để cho dì không bị dính líu đến chuyện này !

– không có cách – Bob nhận xét – Khi cuối cùng cảnh sát hiểu ra Shaitan nguy hiểm đến mức nào, ta buộc phải kể hết câu chuyện thôi.

– Phải ghi công em đấy, Doris à – Peter nói – Nếu em không lượm quả bom, cửa hiệu của Hendricks đã bị nổ tung rồi ! các cậu có thấy ông ấy bắt tên ăn mày không? Ông ấy ngồi trên người hắn cho đến khi cảnh sát tới nơi.

– Mình thấy buồn cười là bộ mặt của Noxy – Hannibal thú nhận – Ông ấy không ngờ cửa hiệu của chính ông ấy bị nổ tung !

Xe tải nhẹ dừng lại trước cổng nhà Jamison. Thím Mathilda có lẽ đang chờ xe về , xuất hiện ngay trên ngưỡng cửa.

– Các cháu về trễ quá ! Tình trrạng sức khỏe của cô Osborne rất xấu. Bác sĩ Astair đang ở trên đó với cô Osborne . Thím buộc phải gọi bác sĩ. Các cháu có tìm ra bác sĩ riêng của cô ấy không?

– Dạ, không thấy – Hannibal nói và bước vào cùng với ba bạn.

Bác sĩ Astair đang bước xuống thang lầu hỏi:

– Cô Osborne có người thân không?

– Cháu là cháu ruột đây ! Doris trả lời và bước lên.

– Tôi muốn cho bệnh nhân nhập viện – Bác sĩ nói tiếp, nhưng cô ấy dứt khoát không chịu.

Doris chạy lên lầu. Hannibal đi theo. Patricia Osborne nằm co ro dưới lớp chăn, trông giống như một con búp bê nhỏ bé.

– Dì Pat – Doris kêu – Dì bình tĩnh lại đi chứ ! Shaitan chỉ là một tên lừa đảo. Hắn sẽ bị bắt ngay, cùng với bọn đồng lõa.

Thấy dì không trả lời, Doris nắm vai dì và lay mạnh.

– Mọi chuyện ẽ ổn thôi, dì à – Doris hứa – Nhưng dì đang bệnh. Dì phải vào viện vài ngày.

– Vòng đeo cổ ! Patricia Osborne nói khẽ – Doris ơi, dì van con, con hãy lấy vòng đeo cổ, đưa cho Shaitan.

– Dì không hiểu sao – Doris thốt lên – Giờ này, Shaitan đang ở tù và không còn hại được ai nữa hết !

– Cháu đã tố cáo ông ấy – Ánh mắt cô Osborne lại hoảng sợ lên – Ông ấy sẽ trừng phạt dì !

– Tào lao ! Thôi, dì chuẩn bị đi bệnh viện đi !

Hannibal nắm lấy cánh tay Doris, lôi ra cửa.

– Em hãy để cho dì yên – Hannibal khuyên – Em không hiểu rằng dì còn sợ Shaitan trong tù hơn là Shaitan tự do sao? Dì không còn khả năng suy luận nữa. Chỉ còn một cách: lấy độc trị độc !

– Ý anh nói sao?

– Dì đã bị bỏ bùa…

– Anh Hannibal ! Anh đừng nói bậy !

– Anh không nói bậy – Dì Pat của em tin vào điều này và chính vì vậy mà dì lâm bậnh. Ta phải giải bùa cho dì. Chỉ cần tìm một phù thủy khác, để trừ phép của tên phù thủy đầu tiên. Đó là cách trị bệnh. Anh đã đọc trong sách.

Doris tựa lưng vào tường.

– Nhưng tìm đâu ra tên phù thủy uyên bác mới ấy -Doris hỏi.

– Anh biết chỗ tìm – Hannibal đáp.

Cả hai bước xuống tầng trệt. Bob và Peter, ngồi cạnh thím Mathilda, đang nhìn bác sĩ im lặng đi qua đi lại trong phòng khách, nét mặt lo lắng. Hannibal nói khẽ vào tai Bob:

– Này ! Quyển sách có tựa đề là Trò Phù Thũy … Của một ông giáo sư ở Ruxton viết. Cậu có nhớ tên giáo sư ấy không?

– Hình như là Bannister. Không phải ! Chờ một chút ! Barrister chứ !

– Được rồi ! Mà Ruxton nằm phía bên kia dãy đồi, dưới thung lũng.

Hannibal cùng hai bạn chạy xuống bếp.

– Cậu định gọi điện thoại cho ông giáo sư đó phải không – Bob đoán mò.

– Đúng ! Để chống lại trò phù thủy, cần có một giáo sư. Có lẽ ông Barrister sẽ làm được. Chắc ông rành vấn đề này lắm.

Hannibal nhấc máy điện thoại treo tường và nhiều gọi mò mẫm, cũng tìm ra được số điện thoải của Henry Barrister, ở Ruxton. Hannibal vội vàng ghi lạithông tin.

– Mong sao giáo sư có ở nhà – Hannibal vừa thở dài vừa quay số.

Ở đầu dây bên kia, chuông điện thoại reo rất lâu. Hannibal thất vọng định gác máy, thì tiếng “clic” báo cho Hannibal biết rằng đường dây đã được nối với người gọi.

– A-lô ! Cháu xin nói chuyện với giáo sư Henry Barrister… Ồ ! Chào bác ! Tên cháu là Hannibal Jones, cháu rất cần bác giúp đỡ. Cháu rất khó giải thích với bác qua điện thoại, nhưng ở đây có một người đang bị ếm bùa và cháu…

Hannibal ngưng để nghe, rồi nói tiếp:

– Vâng, bà ấy rất bệnh.

Hannibal lại ngưng nói nữa. Peter và Bob chú ý nghe. Hannibal lại nói chuyện nữa.

– Hôm qua, người ta gửi cho bà ấy một gói có chứa con rắn… Cháu gọi từ Rocky. Bà ấy tên là Patricia Osborne …

Im lặng lần nữa, dài hơn , rồi :

– Dạ, cám ơn bác, bác tử tế quá.

Sau đó, Hannibal đọc địa chỉ nhà Jamison, rồi gác máy.

– Ông ấy đến – Hannibal đắc thắng thông báo với Bob và Peter – Giáo sư sẽ dẫn theo một người có khả năng giải bùa.

– Tuyệt quá ! Peter kêu.

Cửa nhà bếp mở ra. Thím Mathilda xuất hiện.

– Hannibal ! Cháu đang làm gì đó ?

– Thưa thím Mathilda, chàu đã tìm được bác sĩ giỏi – Giáo sư Barrister.

– Ơn trời ! Thím có cảm giác bác sĩ Astair không giúp gì được cho cô Osborne . Có thể bác sĩ kia sẽ thuyết phục được cô ấy !

– Hy vọng thế. Giáo sư đang trên đường đến đây.

– Tốt lắm. Thím sẽ ngồi bên giường bệnh nhân chờ. Phải có ai lo cho con ngựa nữa.

– Cháu lo cho Sterling – Doris vừa tuyên bố vừa bước vào.

– Bác sĩ đang đến – Hannibal thông báo cho Doris.

– Anh tìm được bác sĩ à ? Hay quá !

Thím Mathilda leo lên lầu, trong khi bác sĩ Astair ra về. Ba thám tử trẻ ngồi trên thềm cửa. Doris đi chăm lo cho con ngựa. Khi quay lại , Doris hỏi:

– Chuyên gia giải bùa của anh lâu tới quá vậy?

– Sắp tới rồi – Hannibal đáp.

Thật vậy, ít lâu sau, một chiếc xe quẹo ở góc đường và rẽ vào nhà Jamison. Có hai người trên xe: một người đàn ông cầm tay lái và một hình bóng không rõ ngồi phía sau. Xe dừng lại trước cửa. Tài xế bước xuống xe.

– Hannibal Jones ! – Người mới đến gọi.

Hannibal giật mình. Bob và Peter có vẻ chưng hửng.

– Cô Jamison à, tôi vô cùng xin lỗi – Người đàn ông nói với Doris – Tôi không ngờ sự việc sẽ trầm trọng như thế này.

Hannibal đứng dậy.

– Thật ra ông là ai vậy ? Hannibal hỏi.

– Tôi là giáo sư Barrister và đáng lẽ tôi phải biết trước chuyện gì sẽ xảy ra . Tôi không ngờ bọn cướp kia sẽ gây bao nhiêu tai hại…

Doris khó khăn lắm mới hoàn hồn lại được.

– Ông…ông đã cạo ria ! – Cuối cùng Doris nói.

Người đàn ông , xưa kia Doris thuê vào làm việc dưới cái tên Bentley, dùng ngón tay vuốt môi trên và mỉm cười.

– Chỉ là ria giả. Vì đóng vai một tên gián điệp, nên tôi phải cải trang chứ !

Bình luận
× sticky