Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm

Chương 9: Cuộc họp bí mật

Tác giả: Alfred Hitchcock

Tối hôm đó, ngay sau bữa ăn tối, Hannibal quay về kho bãi. Cậu cẩn thân báo cho thím Mathilda biết rằng có thể sẽ làm việc tối ở xưởng và sẽ về nhà trễ.

Ở xưởng, Hannibal gặp Peter và Bob đang chờ. Cả hai đi xe đạp đến.

– Ta có hẹn với Doris ở vịnh Swanson ! – Thám tử trưởng thông báo.

– Bọn mình ra bằng ngã Cửa Xanh hả?

Hannibal gật đầu.

– Đúng. Như vậy hay hơn. Cửa này đủ xa nhà để thím Mathilda không thấy ta.

Peter đến gần hàn rào, ở một nơi gần xưởng và nhét hai ngón tay vào khe hở. Peter kéo vế phía mình : hai tấm ván mở ra. Peter thò đầu ra, thận trọng nhìn trái nhìn phải, rồi thông báo rằng ngoài đường không có ai.

Hannibal chụp lấy chiếc xe đạo, rồi ba thám tử lẻn ra ngoài đường. Sau khi xép hai tấm ván trở về chổ cũ, Bob đăm chiêu nhìn hàng rào. Cũng như phần hàn rào cuối sân, nó cũng do các nghệ sĩ rock trang trí. Hình vẽ những chiếc thuyển cổ xưa đang vật lộn với những ngọn sóng đại dương dữ dằn. Gần như trước mũi Bob, có một con cá thò đầu ra khỏi mặt nước để nhìn mấy chiếc thuyền.

– Doris đã phát hiện bí mật Cánh Cửa Đỏ – Bob buồn rầu thở dài – Hy vọng Doris chưa bao giờ thấy bọn mình đi ra bằng ngả bí mật này. Nếu Doris biết rằng con cá này là đầu móc của Cánh Cửa Xanh thì buồn lắm.

– Nếu Doris phát hiện ra được – Hannibal tuyên bố – thì ta sẽ từ bỏ cánh cửa này và ta sẽ xây một lối vào bí mật khác. Đừng lo xa như thế.

– Hannibal nói đúng. Lên đường thôi ! – Peter kêu.

Ba thám tử leo lên xe đạp nhanh đế cuối đường, rồi đi theo con đường dọc theo bờ biển. Năm phút sau, ba bạn đến vịnh Swanson nhỏ bé. Doris đã tới trước rồi. Cô bé đang ngồi tựa lưng vào một tảng đá nhô ra bãi cát, Sterling đứng bên cạnh chủ, dây cương vắt lên cổ.

– Margaret Compton bị thương do tai nạn xe ! – Doris nói trước.

– ANh đã báo cho Peter và Bon biết rồi !

Ba thám tử trưởng ngồi xuống đối diện với Doris:

– Dì em thế nào ? Từ lúc anh gọi điện thoại đến giờ, có gì xảy ra nữa không?

– Dì Pat rất xúc động. Dì cứ khóc suốt. Từ khi biết tin, dì khóc lóc không ngừng.

Bob cũng ngồi tựa vào tảng đá.

– Tình hình phức tạp lên rồi, đúng không ? Bob nói khẽ.

– Tình hình tiến triển quá nhanh nữa kìa – Hannibal nói – Sáng nay, Hugo Falsell đã báo cho dì Pat rằng con rắn đã được giao và ước muốn của dì sẽ được toại nguyện. Chiều nay, bà Margaret Compton lại bị đưa vào bệnh viện với thương tích đủ nghiêm trọng để làm cho bà quên đi cuộc bán đấu giá Castillo. Dì Pat không còn phải lo nữa : bà Margaret Compton tội nghiệp sẽ không làm tăng giá quả cầu pha lê nữa.

– Dì Pat không hề muốn có được quả cầu bằng cách thức này – Doris đáp – Khi biết tin tai nạn, dì la lên ngay : “Tội nghiệp chị ấy quá ! Chị ấy có thể chết, lỗi tại tôi”. Falsell đã phải dìu dì về phòng nghỉ. Cả hai chui vào phòng và đóng kín cửa lại, nhưng em lên theo và không ngần ngại nghe lén ở cửa.

– Anh không hề thấy ngạc nhiên ! – Peter nói nhỏ.

Doris làm ngơ trước lời nhận xét.

– Dì Pat bắt đầu nói rằng dì không ngờ sự việc lại chuyển biến theo hướng đó. Falsell trả lời rằng dù sao ước muốn của dì cũng đã được toại nguyện và bây giờ đến phiên dì phải làm “một cái gì đó”, em không hiểu được. Em chỉ nghe được thỉnh thoảng từng đoạn câu. Nhưng cái mà hắn muốn, thì dường như dì không sẳn sàng làm lắm. Khi ấy hắn nói hắn sẽ chờ, nhưng không thể chờ mãi được. Cuối cùng, sau một hồi, hắn đi khỏi phòng để xuống nhà. Sau khi hắn đi, em vào tìm dì Pat. Dì khóc lóc, nhưng không chịu nói gì cho em hết. Dì bảo em đi chơi .. nhưng em không đi xa lắm.

– Em ở lại trong hành lang à ? – Peter hỏi thử.

– Chứ còn gì nữa ! Em nghe dì quay số điện thoại. Dì xin nói chuyện với ông Van Storen.

– Em có phải mất nhiều thời gian để phóng đến máy khác nghe lén không ? – Hannibal hỏi.

– Rất tiếc là mất quá nhiều thời gian! – Doris trả lời – Thời gian em chạy đi bắt máy gần cửa vào, dì đã nói hết phần chính rồi ! Em chỉ nghe được dì sẽ thông báo dì sẽ gửi một gia nhân mang thư đến. Rồi giọng đàn ông trả lời ” Vâng, thưa bà”. sau đó hai người gác máy xuống.

– Rồi sao đó ? – Bob hỏi.

– Sau đó em nghe dì Pat đi đi lại lại trên lầu một. Cuối cùng dì bấm chuông gọi Bentley lên … Khi trờ xuống, ông ấy cầm trong tay một vật có gói giấy, rồi ông ấy nhét vào túi áo. Ông ấy lấy xe của dì Pat đi, sau đó báo em rằng dì ấy nhờ ông ấy đi công chuyện.

– Hugo Falsell có quan tâm đến việc ông ấy ra ngoài không ? – Hannibal hỏi.

– Có chứ ! Khi nghe tiếng xe rồ máy, hắn bắn ra khỏi phòng thư viện như đại bác, để lao lên lầu một. Nhưng dường như dì Pat đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối phó với hắn… Em nghe Falsell la hét, nhưng dì vẫn cãi lại. Dì nói dì nhờ Bentley đến Beverly Hills để mua kem thoa mặt cho dì, và không hiểu sao hắn cứ kiếm chuyện.

– Em nghĩ dì nói thật không ?

– Không, mà Falsell cũng không tin dì. Tuy nhiên, do sau này Bentley quay về với một hũ kem dưỡng da, Falsell buộc phải tin dì. Nhưng hũ kem chỉ là cái cớ. Dì pat không bao giờ mua mỹ phẩm. Dì tự pha chế lấy bằng cánh hoa hồng và đủ loại cây cỏ khác.

– Em có thử hỏi dì để biết thêm không ? – Hannibal hỏi. Hay em có hỏi Bentley không ?

– Em đâu cần dò hỏi thông tin làm gì, Doris bình tĩnh tuyên bố. Em biết rõ Bentley đi đâu. Ông Van Storen là một ngườ hùn vốn của công ty Van Storen và Chatsworth, tại Beverley Hills. Đây là chủ tiệm kim hoàng danh tiếng. Ngoài ra, em còn biết mã số két sắt trong phòng mẹ em và em đã mở thử. Vòng đeo cổ kim cương của mẹ đã biến mất !

Ba thám tử không nói chuyện một hồi, ngồi im lặng trên cát nóng . Hannibal đầu tiên phá vỡ bầu im lặng:

– Ý em nói cô Osborne đã lấy vòng đeo cổ của nữa hoàng Eugénie để giao cho một người gần như không quen biết với nhiệm vụ là phải trao cho ông Van Storen kia à ?

– Em có bao giờ nói dì em lanh lợi lắm đâu – Doris đáp – Nhưng dì em là người lớn rồi và có thể dì cũng có lý trí. em nghĩ vì vậy mà mẹ đã cho dì biết mã số két sắt… để dì có thể cất vòng đeo cổ nếu lỡ nhà bị cháy có có cái gì đại loại vậy.

– Dì có biết rằng em hay tin món nữ trang đã biến mất không ?- Bob hỏi.

– Tất nhiên là dì biết ! Em đã nói chuyện với dì sau khi gặp riêng được dì. Nghe dì nói mẹ em có nhờ đưa vòng đeo cổ đi lau chùi.

– Khó tin thật ! – Hannibal nói.

Rõ ràng Doris nghĩ giống Hannibal.

– Mang đi lau chùi không phải là việc khẩn – Doris nói rõ – Mà cũng không cần phá Bentley mang vòng đeo cổ đến tiệm kim hoàn. Van Storen và Chatsworth có thể ghé qua lấy.

– Vậy là dì đã mạo hiểm để có thể gửi vòng đeo cổ đến cửa hiệu kim hoàn mà Falsell không hay biết – Hannibal nói – Điều này dẫn đến nhiều kết luận.

– Kết luận nào ?

– Trước hết, theo những gì dì Pat nói, dì nghĩ rằng vụ tai nạn xảy ra với Margaret Compton xuất phát từ ước muốn bất cẩn của dì, dù đúng hay sai. Dì đã cầu thần để bà Compton phải tránh xa cuộc bán đấu giá và bây giờ dì cảm thấy mình có lỗi … Sau đó, bằng một cách nào đó, Falsell làm áp lực với dì. Hắn đột ngột vứt bỏ vị khách đáng kính và bây giờ không ngần ngại đối xử tồi tệ, ít nhất là bằng lời đối với dì… Này Doris, hắn có thấy Bentley mang một gói đồ đi không ?

– Không. Theo em hiểu, hắn chỉ thấy Bentley leo lên xe và ra đi.

– Hắn có biết vòng đeo cổ nằm trong két sắt không ?

– Em không biết nữa, nhưng chắc chắn hắn không biết được đâu. Hắn chưa bao giờ thử đến gần két sắt. Hắn chỉ đòi biết tại sao dì Pat gửi Bentley đi công chuyện.

– Vậy là quay trở về với Bentley bí ẩn – Hannibal nói. Ông ấy có phải là kẻ lạ trốn trong chuồng ngựa đêm mà dì Pat tập hợp một số thành viên của tổ chức mật không ? Hay chỉ là một người không liên can nghe tin nhà này cần người giúp việc ? Nếu đúng là người xô mình, thì ông ấy làm gì trong nhà này ? Ít nhất, ta biết chắc một điều: Bentley không phải đồng lõa của Falsell ! Nếu không, thì Falsell đâu có nghi ngờ Bentley !

Hannibal im lặng suy nghĩ một hồi, véo môi dưới theo thói quen. Cuối cùng, Hannibal nói bằng giọng cương quyết :

– Có nhiều chuyện ta phải làm sáng tỏ . Trước hết ta phải tìm hiểu xem có đúng là vòng đeo cổ đã được trao cho tiệm kim hoàn hay không.

– Em ngốc quá ! – Doris kêu lên – Đáng lẽ em phải nghĩ ra và kiểm tra ngay lập tức. Để làm việc này, em chỉ cần gọi điện thoại đến tiệm kim hoàn.

– Em đừng hối hận. Nếu em làm ngay, sợ Falsell nghe lén được. Em chỉ việc gọi Van Storen ngày mai, từ Thiên Đường Đồ Cổ. Như vậy, sẽ không có ai nghe em hết. Sáng mai, ta còn phải tìm hiểu xem vụ tai nạn của bà Margaret Compton có thật sự liên quan đến hành động của một tổ chức bí mật hay không. Ngoài ra, ta sẽ kiểm tra những hoạt động vừa qua của Falsell . Có đúng là hắn đã gửi một con rắn sống cho bà Compton hay không ?

– Nhưng dì Pat sẽ không bao giờ cho phép ai gửi con rắn ! Doris phẫn nộ phản đối. Dù xem bà Compton như một đối thủ , thật ra dì không bao giờ muốn hại bà ấy. Em không tưởng tượng nổi dì gửi một cái hộp có con rắn, thậm chí cho kẻ thù không đội trời chung !

– Trong trường hợp đó, hắn đã gửi cái gì cho bà Compton ?

– Em không biết.

Đến lượt Bob nói :

– Falsell có nói cô Osborne đừng lo, bởi vì từ nay sự việc nằm trong tay Bélial. Hôm nay mình có tìm thông tin ở thư viện. Bélial là tên của một con ác quỷ. Đêm hôm kia, Falsell có nói tên bác sĩ Shaitan. Mình cũng tìm thử trong sách… Shaitan đồng nghĩa với Satăng.

Peter rùng mình.

– Ác quỷ và rắn ! Tổ chức gì mà lạ thế ! – Peter thở dài.

Doris đăm chiêu hốt từng nắm cát, cho chảy xuống giữa kẽ tay.

– Không hiểu dì Pat lại đâm đầu vào tổ ong nào nữa đây !

– Tổ ong ! – Hannibal nhắc lại – Nếu không phải là tổ rắn độc là may mắn lắm rồi.

Bình luận