Trần Ngư bị ông nội làm cho tức giận, không có tâm trạng đọc sách nữa, lề mề đến giờ ăn cơm tối, cho đến khi nhìn thấy trên bàn ăn một đĩa cá hấp thật to thì mới vui vẻ hơn một chút.
Trần Ngư vui vẻ ngồi xuống, nhìn về hướng cầu thang hỏi “anh Ba đâu?”
Vẻ mặt Trình Bằng không đổi nói “Tam thiếu nói anh ấy không đói bụng, tiểu thư Trần Ngư cứ ăn trước đi ạ.”
“không đói bụng?” Trần Ngư kinh ngạc nói.
Trình Bằng có có chút giận dỗi vì Trần Ngư làm Lâu Minh phát bệnh, không muốn nóinhiều với Trần Ngư, đem bữa tối chuẩn bị đầy đủ, mời Trần Ngư ăn cơm rồi lui xuống.
Trần Ngư nhìn phòng ăn vắng vẻ mà không thể quen được, bình thường cho dù anhBa không đói cũng sẽ ngồi cùng cô ăn mấy miếng, sao hôm nay ngay cả có mặt ở phòng ăn cũng không thấy.
Trần Ngư ăn cơm mà không yên lòng, ngay cả món ruột là cá hấp cũng chỉ ăn vài miếng, cô miễn cưỡng ăn xong một bát cơm, suy nghĩ rồi đứng dậy đi lên phòng ngủ của Lâu Minh ở lầu hai.
Trình Bằng nhìn thấy, do dự một chút nhưng không ngăn cản, bởi vì cậu ta biết, mặc dù Lâu Minh vì Trần Ngư mà phát bệnh nhưng ngược lại, cũng bởi vì nhìn thấy cô màanh mới vui vẻ.
Trần Ngư đứng trước cửa phòng ngủ của Lâu Minh, rồi nhẹ nhàng gõ cửa “anh Ba.”
“Vào đi.” Giọng nói của Lâu Minh vang lên.
Trần Ngư vặn cửa bước vào, thấy Lâu Minh đang nằm trên giường đọc sách, mặc dù khuôn mặt đẹp trai hơi mỉm cười nhưng rõ ràng là trạng thái tinh thần không được tốt lắm “anh Ba, anh không thoải mái sao?”
“anh hơi bị cảm chút thôi.” Lâu Minh đặt sách xuống nói “Có thể đêm qua ngủ bị nhiễm lạnh.”
“Nhà anh ấm như thế này mà còn bị cảm lạnh sao?” Trần Ngư ngạc nhiên.
Lâu Minh sững người, đang muốn tìm lý do thì lại nghe Trần Ngư nói “Có phải anhcũng cảm thấy nóng giống em nên lén mở cửa sổ ra không?”
Lâu Minh mỉm cười, gật đầu chấp nhận.
“anh Ba, sao anh lại trẻ con như vậy chứ.” Trần Ngư làm như thật, giáo dục Lâu Minh “Ban ngày mở cửa sổ ra thì không sao, nhưng ban đêm mà mở cửa sổ sẽ bị cảm lạnh đó, đây là bài học mà đứa con nít nào cũng biết nha.”
“Em nói đúng, sau này anh không như vậy nữa.” Lần đầu tiên, Lâu Minh bị quở trách như thế, nhưng cảm giác không tồi chút nào.
“anh bị sốt hả?”
Lâu Minh đang muốn trả lời, một bàn tay mềm mại bất ngờ đặt lên trán anh, làm anhcứng người lại.
“Đâu có sốt đâu.” Trần Ngư đặt tay lên trán Lâu Minh đo thử nhiệt độ nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay làm cô cảm nhận không rõ ràng, cô suy nghĩ một chút rồi lấy tay ra, cúi đầu dán trán mình lên trán Lâu Minh.
Lâu Minh né tránh theo bản năng.
“anh đừng nhúc nhích.” Trần Ngư đè bả vai Lâu Minh lại, lấy trán của mình dán chặt lên trán Lâu Minh.
Trong lòng Lâu Minh cảm thấy thế giới an tĩnh lại, trong phòng chỉ có tiếng hít thở củaanh và cô, trong mắt chỉ nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô nhóc cùng với từng sợi lông mi cong dài.
Trần Ngư đo khoảng mười giây rồi ngồi thẳng lên nói “Hình như không sốt đâu anh.”
Cảm xúc trán kề trán còn chưa biến mất, Lâu Minh cảm giác hình như đầu mình vẫn có thứ gì đó, nhẹ nhàng, hơi ngứa một chút lại vừa ấm ấm làm anh nhịn không được mà muốn đưa tay sờ lên.
“anh Ba, em biết là khi bị bệnh sẽ không đói bụng, nhưng anh vẫn phải ăn cơm chứ, như vậy mới có sức được.” Vẻ mặt Trần Ngư quan tâm, nói với Lâu Minh.
“Ừ.” Lâu Minh gật đầu.”
“Vậy để em đi nói với trợ lý Trình giúp anh chuẩn bị bữa tối, anh Ba, anh muốn ăn gì?”
“Ăn cái gì mới có sức?” Lâu Minh mỉm cười hỏi.
“Tất nhiên là cơm rồi.” Trần Ngư đáp không chút nghĩ ngợi.
“Vậy thì ăn cơm.”
“Còn chuẩn bị thêm mấy món thanh đạm nữa, anh đang bị cảm, không thể ăn mấy món có nhiều dầu mỡ đâu.” Trần Ngư nói xong, kéo cửa phòng bước ra.
Đến khi trong phòng không có ai, Lâu Minh mới thuận theo khát vọng trong lòng, đưa tay lên, dùng ngón tay chạm nhẹ lên trán mình.
Người với người tiếp xúc với nhau là có sự ấm áp, chỉ có sự ấm áp khi tiếp xúc mới làsự tiếp xúc hữu hiệu, còn những mặt khác của con người đều là vì sinh tồn mà có bản năng giao tiếp. (Câu này hơi lủng củng, nhưng mình cũng chẳng biết chuyển ngữ thế nào, mong mọi người thông cảm)
Lâu Minh đã từng đọc trên mạng một câu như vậy, lúc đó anh còn chưa hiểu rõ nhưng đến hôm nay, anh mới hoàn toàn thấu hiểu.
thì ra đây là sự ấm áp khi tiếp xúc sao?
==
Nỗ lực ôn tập một tuần, rốt cuộc kì thi cuối học kì đã bắt đầu, môn thi đầu tiên là toán cao cấp, Trần Ngư hận nhất là môn này, cô luôn cảm thấy những công thức phức tạp kia còn khó gặm hơn cả việc vẽ bùa chú cao cấp nhất. Đối với môn học này, Trần Ngư quyết định thi đạt điểm chuẩn là đã cám ơn trời đất rồi, cô chẳng mong muốn gì hơn.
không phải người ta đều nói, khi lên đại học thì các bài kiểm tra cuối kì đều đơn giản sao, chẳng lẽ đại học Đế Đô là trường hợp đặc biệt? Ra khó như vậy làm gì chứ! Trần Ngư buồn bực, vùi đầu làm bài.
Mà cách đại học Đế Đô hai con đường, trong một ngõ nhỏ yên lặng, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest thản nhiên đi vào ngõ nhỏ, nhìn ngõ nhỏ không một bóng người, hỏi “Nghĩ kĩ chưa?”
Vừa dứt lời, ba hồn ma từ trong tường bay ra, nhìn thẳng về phía người đàn ông trung niên.
“Xem ra các ngươi cũng biết là chạy trốn không có tác dụng gì?” Người đàn ông trung niên lướt qua Hướng Nam nhìn cậu nhóc và sắc ma nữ đang đứng bên, nhíu mày.
Sắc ma nữ thấy người đàn ông trung niên thì theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng ma nữ vẫn cố nén hỏi “Ông có thể không cần dùng trận luyện hồn không, chúng tôi kí hợp đồng với ông?”
“Hợp đồng?” Người đàn ông trung niên lắc đầu “Nếu trước khi ta vẽ trận luyện hồn mà bọn mi biết điều như vậy thì ta còn có thể cân nhắc, nhưng bây giờ … không thể!”
“Ông …” Sắc ma nữ còn muốn cãi thì bị Hướng Nam chặn lại.
Hướng Nam nhìn trừng trừng vào người đàn ông trung niên.
“Chính là ánh mắt này, không cam lòng, căm hận, thù hằn.” Người đàn ông trung niên cười lạnh “Sao ta có thể cùng một ác ma hận ta thấu xương kí hợp đồng chứ? Takhông muốn tự tìm phiền phức đâu!”
“Nhưng sức mạnh trên người mi cũng quá hấp dẫn người khác rồi, ta đã đi nhiều nơi, ma tu luyện cũng đã gặp mấy lần nhưng tư chất tốt như mi thì hiếm thấy. Đồ tốtkhông thể bỏ qua, cho nên chỉ có luyện hồn thì ta mới yên tâm sử dụng mi.” Ánh mắt tham lam của người đàn ông dừng trên người Hướng Nam.
“Ông …” Sắc ma nữ lại muốn nói chuyện, nhưng khi chạm đến ánh mắt của người đàn ông trung niên thì lại co rúm lại.
Tiểu Khang cũng hơi sợ hãi mà nhích lại gần Hướng Nam.
Hướng Nam cúi đầu nhìn Tiểu Khang, sau đó ngẩng đầu nói “Có phải ông đã động tay động chân lên người Tiểu Khang không?”
“Mi phát hiện rồi? Có phải không tiễn nó đi đầu thai được, có phải âm phủ không thu nó không?” Người đàn ông trung niên cười xấu xa.
“Quả nhiên là ông!”
“Khá đấy!” Người đàn ông trung niên thản nhiên thừa nhận nói “Ta đã nói rồi, sức mạnh của mi rất lớn, nếu như ta chỉ muốn giết mi, mặc dù hơi phiền phức nhưngkhông có gì là không thể. Nhưng ta muốn hóa luyện mi nên phải hoàn toàn áp chế được mi. Những hồn ma cá tính thà chết chứ không chịu khuất phục như mi thì làm sao có thể ngoan ngoãn để cho ta thu phục, cho nên ta đã sử dụng chút thủ đoạn.”
Hướng Nam hận không thể bổ nhào qua xé xác người đàn ông.
“Hồn ma quả là trạng thái của con người sau khi chết, cho dù đã chết nhiều năm giống như mi, oán khí đầy người như vậy mà vẫn còn có điều quan tâm.” Vẻ mặt người đàn ông trung niên chế giễu nhìn cậu nhóc ma bên cạnh Hướng Nam “Vì một thứ bé nhỏyếu ớt như vậy mà tự đưa mình lâm vào tình trạng như bây giờ, đúng là ngu không ai bằng, ha ha ha…”
Hướng Nam nhìn người đàn ông trung niên không hề kiêng dè mà cười ha hả, nắm đấm bên cạnh sườn nắm chặt, nhưng cậu ta không có cách nào khác, mặc dù rấtkhông cam tâm nhưng người Thiên Sư vô sỉ này đã nắm hết số mệnh của cậu takhông tay. Vậy mà còn động chân động tay với Tiểu Khang làm cho thằng nhóc khôngcó cách nào đi đầu thai được.
Người đàn ông trung niên nhìn ra nỗi hận thù của Hướng Nam, giữa ban ngày mà oán khí tăng vọt là minh chứng tốt nhất, tức giận, phẫn nộ, thù hận, rất tốt, mi càng oán hận, sức mạnh sẽ càng lớn, sau khi ta dùng sức mạnh của mi luyện hồn thì cũng sẽcàng mạnh hơn, ha ha ha …
“Có phải chỉ cần tôi để ông luyện hồn thì ông sẽ bỏ qua cho bọn họ?” Hướng Nam nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên, với ta mà nói bọn họ chỉ là rác rưởi.” khinh bỉ.
Sát ý (ý muốn giết người) trong mắt Hướng Nam chợt lóe lên.
“Ta biết mi rất muốn giết ta, nhưng không có ích gì đâu, mi không giết được ta.” Người đàn ông trung niên cảm nhận được sát ý của Hướng Nam “Ta không phải người tốt nhưng nói chuyện luôn chắc chắn, chỉ cần mi ngoan ngoãn cho ta luyện hồn, takhông những không đụng vào bọn họ mà còn chủ động siêu độ cho bọn họ nữa. Thế nào?”
Hướng Nam nhìn người đàn ông trung niên, bắt đầu suy nghĩ về điều kiện của đối phương, hôm nay cậu ta không thể không lựa chọn.
“Hướng Nam, đừng nghe ông ta! Cùng lắm thì bọn em vĩnh viễn ở ngõ nhỏ này khôngđi ra, dù sao ông ta cũng không dám vào đây.” Sắc ma nữ bỗng nhiên nói “Tuổi thọ của con người có hạn, nhưng chúng ta có thời gian, xem ai hao tổn hơn ai.”
“Khá đấy!” Người đàn ông trung niên nghe ma nữ nói, chợt cười một tiếng, tay phải vẫn đút túi quần rút ra, giơ lên trước người, từ từ tạo thành pháp quyết (bí quyết pháp thuật).
“A!” Chợt một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hướng Nam và sắc ma nữ nhìn lại, thấy Tiểu Khang vừa nãy còn đứng bên, giờ đang ngã trên mặt đất không ngừng lăn lộn,trên thân tỏa ra ngọn lửa màu xanh nhạt.
“Dừng tay, dừng tay, ông dừng tay cho tôi!” Hướng Nam phẫn nộ phóng ra đầu ngõ,một luồng âm khí bàng bạc giận giữ đánh về phía trước nhưng người đàn ông trung niên đã chuẩn bị trước, lùi về sau hai mét.
Dù sức mạnh của Hướng Nam lớn đến đâu cũng không thể ra khỏi ngõ nhỏ, hai mắt Hướng Nam vằn đỏ, thân thể cố gắng bổ nhào ra phía ngoài.
Bộp một tiếng vang lên, bốn sợi dây xích đen nhánh to bằng cánh tay đứa trẻ con từ dưới đất chui lên, một đầu gắn vào tường, một đầu xích tại tay chân Hướng Nam.
Theo sự giãy dụa của Hướng Nam, xích sắt không ngừng lay động, loảng xoảng loảng xoảng hết sức chói tai nhưng vẫn không suy chuyển một chút nào.
Người đàn ông trung niên thấy đã đủ, thu pháp quyết lại, ngọn lửa trên người Tiểu Khang bỗng dưng tắt, Tiểu Khang ngừng kêu la, run lên hai lần rồi nằm bất động trênmặt đất.
“Tiểu Khang, Tiểu Khang, em sao rồi?” Sắc ma nữ vội vàng ôm lấy Tiểu Khang, chỉ thấy khuôn mặt vốn hồng hào của Tiểu Khang nay trở nên trắng nhợt, hơi thở quanh thân cũng vô cùng yếu ớt, đây là dấu hiệu của việc hồn phách tan rã sao.
Lúc này Hướng Nam cũng tỉnh táo lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn thoáng qua Tiểu Khang, nhìn cậu nhóc được mình che chở bao lâu nay trở nên như vậy thì đau lòng khôngthôi.
Thôi, thôi, dù sao thì cậu ta đã sớm không còn chấp niệm gì với việc sống hay chết nữa rồi, không phải là luyện hồn sao? Luyện xong thì cậu ta có thể thế nào? Nếu nhưđã mất đi lý trí thì giữa trời đất này sẽ không còn một Hướng Nam nữa mà chỉ còn lạimột con ác ma điên cuồng mà thôi. Dù cho bị biến thành đồ vật cho người ta lợi dụng hay là thân bất do kỷ mà bị hồn bay phách lạc, lúc đó cậu ta cũng đã không còn tri giác. Coi như là từ hôm nay trở đi, cậu ta đã bị hồn bay phách lạc rồi.
Thân bất do kỷ: Thân thể không do mình điều khiển
“Ông thả bọn họ đi đi!” Hướng Nam vô cùng tỉnh táo nói.
“Mi nghĩ thông rồi?” nở nụ cười sắp được như ý.
“Nhớ kĩ lời ông đã nói, sau khi luyện hồn xong, ông phải siêu độ cho bọn họ.” Hướng Nam nói.
“Tất nhiên!” Người đàn ông trung niên nói dứt khoát.
Sắc ma nữ nghe hai người nói chuyện, khóc lên “Hướng Nam không muốn, anh khôngmuốn mà … Dù sao em đã chết một lần rồi, em không sợ.”
Hướng Nam xoay người, sững sờ nhìn sắc ma nữ đang khóc thút thít đầy đau khổ, sau đó nện bước chân đến trước người ma nữ, tiếng xích sắt theo bước chân của Hướng Nam mà rền vang khắp ngõ, cho đến khi Hướng Nam dừng bước trước mặt ma nữ.
Hướng Nam từ từ ngồi xuống, nhìn sắc ma nữ bởi vì khóc nức nở mà xấu xí, cúi đầu xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của sắc ma nữ, hôn lên trán ma nữ một cái.
“Hướng Nam …” Sắc ma nữ ngây người.
“Mang Tiểu Khang rời khỏi đây đi.” Hướng Nam thấp giọng nói.
Sắc ma nữ nhìn Hướng Nam, nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi đó, ma nữ vừa mới chết, vẫn là một ma mới. Ma nữ là một ‘nhan khống’ chính hiệu, thích ngắm nhìn những ‘tiểu thịt tươi’, bởi vì khi còn sống chưa từng yêu đương nên đi đến đại học Đế Đô ngắm nhìn các ‘soái ca’ cho thỏa thích rồi mới đi đầu thai. Nhưng đại học Đế Đô có khí lành (tường thụy chi khí) quá nặng mà lúc đó ma nữ rất yếu, không có cách nàođi vào, đành ngồi xổm bên lề đường gần đại học Đế Đô lén lút nhìn các ‘tiểu thịt tươi’.
Có một ngày, ma nữ đi theo một ‘soái ca’ đi đến ngõ nhỏ này, bỗng nhiên có mộtgiọng nói non nớt gọi lại “Chị ơi, chị định hại người sao?”
Lúc đó, sắc ma nữ giật nảy mình, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện chỉ là một cậu nhóc ma nhỏ, thì lập tức trừng cậu nhóc “Nhóc con, nhóc nói lung tung gì đó, cẩn thận chị đánh cho một cái bây giờ.”
“cô muốn đánh ai?”
một giọng quát trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, sắc ma nữ đã nhìn thấy một anhchàng đẹp trai nhất từ trước đến giờ, thì ra trên đời này thực sự có người đẹp như lời thơ đã miêu tả “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” (chắc là trên đời này có người đẹp như ngọc, công tử chính là có một không hai, bạn nào biết chỉ mình nha).
Từ đó về sau, sắc ma nữ thường xuyên xuất hiện ở ngõ nhỏ, ý đồ lén ngắm nhìn chàng trai đẹp nhất trên đời này.
Có một ngày, Tiểu Khang hỏi ma nữ “Chị Duy Duy, vì sao chị không đi đầu thai?”
“Chị muốn sưu tập đủ 999 ‘soái ca’ đã!”
“Nhiều như thế, làm sao chị sưu tập hết được.”
“Nếu sưu tập không đủ thì chị đến hôn anh trai em, nếu có thể hôn được anh ấy thì chị mãn nguyện lắm rồi.”
Sắc ma nữ vẫn nhớ, lúc nói câu đó, Hướng Nam đã tức giận mà một phát chưởng ma nữ bay ra ngoài. không nghĩ rằng đến hôm nay, nguyện vọng đó đã được thực hiện.
“đi đi!” Hướng Nam đứng lên, nhường đường cho sắc ma nữ đi.
Sắc ma nữ im lặng một lát, sau đó cắn răng một cái, ôm thân thể bất động của Tiểu Khang, cúi đầu đi ra khỏi ngõ nhỏ, từng bước một đi đến gần người đàn ông đangđứng ở đầu ngõ kia.
Người đàn ông trung niên tất nhiên là biết rõ thái độ thù địch của sắc ma nữ với mình, nhưng hồn ma nhỏ yếu như vậy, một ngón tay của hắn ta cũng có thể bóp chết, nên hoàn toàn không để ma nữ vào mắt.
Sắc ma nữ từng bước, từng bước đi tới, trong nháy mắt đi sượt qua người đàn ông trung niên, bỗng nhiên bùng phát, móng tay mọc dài ra đâm về phía lồng ngực của người đàn ông trung niên.
“Chết tiệt!” Người đàn ông trung niên đánh ra một chưởng linh khí, đánh bay sắc ma nữ và Tiểu Khang đang nằm trong ngực ma nữ.
Hướng Nam bay người lên đón lấy hai người, thì phát hiện hơi thở vốn tương đối sạchsẽ của sắc ma nữ đã biến đổi, hai mắt đỏ vằn, quanh thân tỏa ra quầng oán khí đen nhánh.
“Em …” Hướng Nam muốn nói lại thôi.
“Em thật là vô dụng mà, dù có biến thành ác ma cũng vô dụng thôi!” Linh hồn ma nữ vốn yếu ớt, bị linh lực của người đàn ông trung niên gây tổn thương mà có chút khôngổn định.
Hướng Nam nhìn hai linh hồn trong ngực mình, hình ảnh chập chờn, cậu ta căm phẫn nhìn người đàn ông trung niên “Ông đã nói sẽ không làm tổn thương bọn họ.”
“Là cô ta không biết lượng sức, châu chấu đá xe, nếu không phải vì mi thì một chưởng lúc nãy của ta đã làm cô ta hồn bay phách lạc.” Người đàn ông trung niên nói xong, bỗng nhiên ngổi xổm xuống, nhặt một lá bùa màu vàng vừa rơi xuống đất lên, đây là khi ma nữ bị đánh bay ra ngoài làm rơi “Bùa cảm ứng, bọn mi đúng là to gan, dám tìm Thiên Sư khác giúp đỡ.”
Người đàn ông trung niên mở lá bùa ra, nhìn những đường vẽ trên lá bùa, cười lạnh “Đồ ta nhìn trúng mà còn có người dám hớt tay trên sao, thật là chán sống rồi.”
==
Buổi thi đã diễn ra được hơn một nửa, tất cả câu hỏi Trần Ngư đã làm xong, không bỏ qua câu nào, cô đang định tính toán điểm mình có thể đạt được. Nếu đạt được 70 điểm thì cô sẽ đi nộp bài, dù sao còn mười điểm là do các giảng viên tự đánh giá, đạt điểm yêu cầu không quá khó, nếu vẫn chưa đủ điểm thì cô lại tiếp tục cố gắng viết thêm gì đó, có lẽ viết thêm mấy dòng thì có thể thêm được mấy điểm.
Vừa tính đến năm mươi điểm, bỗng nhiên Trần Ngư cảm thấy linh khí trong cơ thể mình không thể khống chế, linh khí trong đan điền xoay tròn căng phồng dường như muốn nổ tung.
“Ầm!”
Mông Trần Ngư từ trên ghế đập mạnh xuống đất, cô nhã nhào trên mặt đất, ho khan liên tục.
“Bạn học, em làm sao thế?” Giáo viên giám thị thấy Trần Ngư bỗng nhiên ngã trên mặt đất thì chạy vội đến xem.
Trần Ngư ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mẹ nó, đau sóc hông bà rồi.
“Bạn học, sắc mặt em kém lắm, có muốn đi đến phòng y tế không?” Giáo viên giám thị lo lắng hỏi.
“Giáo sư, em không sao!” Trần Ngư ổn định khí, để linh khí đang xao động trong cơ thể mình ổn định lại, nhờ giáo viên giám thị đỡ đứng lên, cô đưa bài thi nộp luôn “Giáo sư, em nộp bài ạ.”
Trần Ngư quay người đi lên bục giảng, lấy túi vải của mình, sải bước ra ngoài.
Thằng khốn nào dám ám hại bà cô ta đây!
Trần Ngư thở hổn hển đi ra khỏi phòng học, khi đi đến đầu cầu thang, tìm một góckhông có người, hai tay xoay chuyển, vẽ một lá bùa trong không khí “Thiên linh linh, địa linh linh, hàng linh!”
Hàng linh: chắc là gọi thần linh
Trần Ngư vừa dứt lời, một lá bùa vàng óng ánh được hình thành trên không trung, đây trạng thái chung của bùa chú, hàng linh. Thời cổ đại, khi huyền học còn thịnh vượng, hành linh có thể dùng để mời các vị thần tiên, nhưng bây giờ chỉ có thể sử dụng để tìm kiếm bùa chú.
Trần Ngư thấy bùa chú đã được tạo thành, trong lòng cảm nhận được điểm xuất phát của nguồn sức mạnh lúc nãy, ngón tay phất một cái “đi!”
Lá bùa xuyên qua tường bay đi, hướng về phía ngõ nhỏ cách đó không xa.
Trần Ngư lại cầm túi vải lên, đang định đuổi theo lá bùa thì chợt nghe trên lầu vọng đến tiếng cười khẽ.
Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy một thanh niên đẹp trai, anh tuấn, người đó cười nói “Bạn học, đi thi phải dựa vào học bài, niệm ‘thiên linh linh địa linh linh’không có tác dụng đâu.”
Trần Ngư không rảnh quan tâm cậu ta, xấu hổ cười cười rồi cầm túi vải chạy ra ngoài. Người thanh niên chỉ coi như Trần Ngư xấu hổ, cũng không nói thêm gì, cười cười đixuống lầu.
Phòng thi của Trần Ngư cách cổng lớn của trường đại học rất gần, cô tăng tốc chạythật nhanh làm các bạn học trong sân trường đều ngó theo.
Trong ngõ nhỏ cách đại học Đế Đô không xa, người đàn ông trung niên dạy cho chủ nhân lá bùa một bài học xong thì nhìn Hướng Nam một lần nữa nói “Ta nể mặt mi tha cho cô ta một lần, nếu có lần sau nữa, đừng trách ta không khách khí.”
“Hướng Nam, đừng, đừng …” Sắc ma nữ vẫn cố gắng ngăn cản Hướng Nam.
“sự kiên nhẫn của ta cũng có mức độ.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở.
Hướng Nam ôm lấy sắc ma nữ và cả Tiểu Khang, từng bước từng bước đi về cửa khác của ngõ nhỏ, sau đó dùng sức đẩy mạnh hai người ra ngoài.
“Đừng, đừng …” Sắc ma nữ gào khóc nhìn Hướng Nam, nhưng không có cách nào chạm vào thân thể Hướng Nam.
“anh, anh …” Lúc này Tiểu Khang cũng tỉnh lại, nhìn Hướng Nam lẩm bẩm kêu lên.
Hướng Nam nhắm mắt lại, dứt khoát xoay người, không nhìn hai người nữa. Ác khí quanh thân không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, càng ngày càng nhiều, cho đến khi trận pháp luyện hồn trên vách tường hoàn toàn khởi động, không ngừng cắn nuốt ác khí của cậu ta đồng thời cũng kéo hồn phách của cậu ta đi.
Cái gọi là luyện hồn chính là không ngừng hấp thu ác khí của ác ma, ác khí hấp thu đến một mức độ nhất định sau đó sẽ hấp thu hồn thể của ác ma. Khi hồn thể của ác ma đã suy yếu là lúc Thiên Sư tế luyện (cúng tế và tu luyện). Đây là bước yêu cầu Thiên Sư chính mình đánh bại ác ma, khi ác ma sắp hồn bay phách lạc, thông qua trận pháp luyện hồn để tế luyện hồn ác ma.
Bây giờ Hướng Nam đang làm suy yếu sức mạnh của mình, cho đến khi hồn thể suy yếu đến mức không còn có thể phản kháng là thời điểm người đàn ông trung niên mới có thể đi vào ngõ nhỏ, không cần tốn nhiều sức tế luyện hồn phách của Hướng Nam.
Người đàn ông trung niên thấy Hướng Nam cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, thấy mình sắp có một hồn ma nô lệ có thực lực vô cùng cao thâm, nhịn không được mà nở nụ cười khoe khoang.
“Ầm!”
Khi người đàn ông trung niên đang cười đắc ý, một lá bùa ánh vàng kim từ phía sau lưng bay đến, một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ nổ tung phía sau người đàn ông. Ông ta không kịp né tránh bị xung kích của linh lực chấn động nhào vào trong ngõnhỏ.
Hướng Nam thấy người đàn ông vào trong ngõ nhỏ, lập tức hóa thành một luồng khí đen nhào tới, ác khí đầy trời tập trung đánh vào người đàn ông làm cho hắn trốnkhông thoát.
Khi người đàn ông trung niên bị Hướng Nam chụp một tay, phản ứng rất nhanh, rút từ trong áo một thanh kiếm gỗ đào đánh nhau với Hướng Nam.
Hướng Nam hận không thể xé nát đối phương, lúc chiến đấu không hề kiêng dè chút nào, điên cuồng tấn công.
Người đàn ông trung niên luống cuống chân tay chống đỡ, ông ta cần một cơ hội để thoát khỏi ngõ nhỏ, chỉ cần rời khỏi ngõ nhỏ này, có thằng oắt ma trong tay cho dù Hướng Nam có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không dám làm gì hắn ta.
Ngay khi người đàn ông trung niên rút ra bùa phòng ngự cao cấp, dán lên người Hướng Nam, rồi lợi dụng cơ hội trong nháy mắt đó thoát khỏi ngõ hẻm. Lúc này, Trần Ngư vừa lúc chạy đến, trong mắt cô không nhìn thấy khu vực ngập tràn ác khí kia mà chỉ thấy người đàn ông trước mắt với hơi thở vô cùng quen thuộc.
Cháu trai, chính mi là người dám ám hại bà cô ta đây sao!
Trần Ngư ngay lập tức lấy la bàn ra, vung tay đập tới.
Người đàn ông đáng thương còn chưa đứng vững liền bị một luồng linh lực cực lớn đạp vào người bay trở lại ngõ nhỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tây Thi: Dám ám hại tôi trong lúc tôi đang thi, nếu tôi thi rớt thì làm sao bây giờ.
Tam thiếu: Có anh nè, anh dạy bổ túc cho em.
Tây Thi: Vậy không cần đánh chết, đánh gần chết thôi ha …