(tiếp theo)
Lầu hai, trong phòng ngủ của Lâu Minh.
“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Ông Ngô nhìn Lâu Minh đang đứng ở trung tâm ba chiếc pháp khí.
“Con đã sẵn sàng.” Lâu Minh gật đầu nói.
“Vậy ta bắt đầu.” Ông Ngô đứng trước người Lâu Minh, trên không vẽ một lá bùa chiêu hồn, sau đó ngón tay chạm nhẹ vào trán Lâu Minh, chờ đến khi lá bùa chiêu hồn lóe lên ánh sáng vàng rực chạm vào ngón tay trên trán Lâu Minh, chợt cong lên như ôm lấy một vật gì đó, nhẹ nhàng kéo ra bên ngoài.
“Phịch!”
Vốn đang đứng thẳng, thân hình Lâu Minh đột nhiên ngã ra nằm lên giường, còn mộtLâu Minh khác vẫn đang đứng ở chỗ cũ là một hình bóng trong suốt.
Câu hồn … thành công!
“Đây là …” Lâu Minh giơ tay lên, rồi lại xoay người nhìn chính mình đang nằm trêngiường, vẻ mặt đầy mới lạ. Đây là cảm giác linh hồn ly thể sao? (linh hồn rời xa thân thể)
“Kế tiếp, ta sẽ tách rời sát khí của cậu.” Sắc mặt ông Ngô nghiêm túc.
“Con nhờ ông.” Lâu Minh nhìn ông Ngô khẽ khom người.
Trong nháy mắt linh hồn của Lâu Minh được câu ra, ông Ngô liền phát hiện trên linh hồn của anh có phong ấn, mà sát khí đang bao quanh thân thể của Lâu Minh chính là từ khe hở nơi phong ấn đang không ngừng trào ra ngoài.
sự phát hiện này làm ông Ngô nửa vui nửa buồn. Vui là vì sát khí của Lâu Minh có mộtbộ phận đang bao xung quanh linh hồn, nên ông cũng không cần phải làm thương tổn linh hồn của Lâu Minh cũng có thể tách rời sát khí này ra. Buồn chính là, sợ rằng cái ở dưới phong ấn này mới là nguồn gốc của sát khí.
Ông Ngô trầm ngâm trong chốc lát, quyết định trước tiên sẽ tách rời sát khí đang bao quanh linh hồn Lâu Minh. Ông Ngô cầm lấy ngọc bội mà bộ trưởng Lâu tìm được, dùng linh lực dẫn nguồn, từng bước từng bước đem sát khí dẫn vào. Miếng ngọc bội màu xanh biếc, sau khi hấp thụ sát khí trở nên đỏ rực. Quá trình này mất một giờ đồng hồ, cho dù liên tục bổ sung linh khí, ông Ngô cũng vì mệt mỏi mà mồ hôi đầy đầu.
Tách rời sát khí còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của ông, hơn nữa … những sát khí này còn không phải là sát khí gắn bó chặt chẽ với linh hồn.
Ông Ngô nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc ngẩng đầu mới phát hiện sát khí vừa được ông hấp thu không còn một chút nào bỗng nhiên lại toát ra. Ông Ngô quan sát kĩ lại thìphát hiện sát khí là từ phong ấn trên ngực Lâu Minh tràn ra.
Dựa theo tốc độ tràn ra ngoài như thế này, ông Ngô ước chừng, để sát khí trở lại như lúc chưa tách rời thì mất khoảng thời gian một năm.
nói cách khác, để ông cực khổ trăm cay nghìn đắng một lần tách rời sát khí nhưng chỉ có thể duy trì được một năm. một năm sau, tình trạng cơ thể của Lâu Minh sẽ trở lại như ban đầu.
Đối với người sống, hồn phách không thể tùy ý câu ra ngoài thân thể, ly thể nhiều lầnsẽ làm hồn phách trở nên không ổn định, huống hồ trong cơ thể Lâu Minh còn phong ấn một vật nguy hiểm như vậy. Cho nên ông Ngô không hy vọng là một năm sau, thậm chí mỗi năm về sau ông được bị yêu cầu giúp Lâu Minh tách rời sát khí.
Ông Ngô nhìn hai món pháp khí chưa sử dụng đến, ánh mắt dừng trên ngực Lâu Minh nơi có dấu phong ấn. Ông Ngô đang tự hỏi ông có nên đem khe hở kia mở rộng ra mộtchút, sau đó cố gắng hết sức giúp Lâu Minh tách rời sát khí ra nhiều hơn một chút. Nhân đó cũng có thể ước lượng bên trong cơ thể Lâu Minh có bao nhiêu sát khí, cần bao nhiêu pháp khí mới có thể tách rời và hấp thụ hết sát khí trong người Lâu Minh.
Ông Ngô ngập ngừng rồi đưa ngón tay dẫn linh lực định chạm vào phong ấn, khi ngón tay ông còn cách phong ấn một khoảng nhỏ thì một nguồn lực cản vô cùng mạnh mẽ từ bên trong phong ấn bắn ra, ông Ngô không kịp phòng ngừa bị đẩy lùi về sau ba bốn bước.
“Ông Ngô, ông bị làm sao vậy?” Lâu Minh vẫn đang đứng thẳng để ông Ngô thoải mái tách rời sát khí, thấy sắc mặt ông Ngô đột nhiên trắng bệch lui về sau mấy bước thì vội vàng định tiến lên.
“Cậu đừng nhúc nhích!” Ông Ngô quát lớn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Lâu Minh.
Chỉ thấy từ linh hồn Lâu Minh tỏa ra nguồn sáng vàng nhạt quen thuộc, ngay sau đó,một bóng người mặc quần áo dài kiểu cổ xưa từ linh hồn Lâu Minh tách ra.
Đó là một người đàn ông, đang nhắm mắt, vẻ ngoài giống Lâu Minh đến tám phần, tóc dài bay bay, không nói lời nào chỉ an tĩnh đứng đó nhưng lại tạo ra một cảm giác ‘tiên phong đạo cốt’ (có dáng vẻ như thần tiên).
Đây là … một thể hai hồn?
Dưới ánh mắt không thể tin của ông Ngô, người đàn ông cuối cùng mở mắt, một đôi mắt phượng sáng lung linh, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của người khác.
“Tiền bối!” Ông Ngô không tự chủ mà kêu lên một tiếng.
Lúc này Lâu Minh cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, anh kinh ngạc xoay người, trong nháy mắt vừa nhìn thấy người đàn ông thì vô cùng hoảng sợ “anh là ai?”
Người đàn ông mở to mắt, dường như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh ta ngẩn người, quay đầu nhìn Lâu Minh, quan sát một lúc rồi chợt nở nụ cười “Ta là kiếp trước của cậu, hoặc có lẽ nên nói là rất nhiều thế trước kia của cậu.”
“anh là tôi?” Lâu Minh hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông cười gật đầu, rồi xoay người về phía ông Ngô nói “Ông muốn phong ấn huyền sát vào mấy pháp khí này sao?”
“Đúng vậy ạ.” không biết làm sao nhưng không hiểu sao nhìn người đàn ông này, ông Ngô luôn có một cảm giác tôn kính.
“Phẩm cấp của mấy pháp khí này không được tốt, thu không được bao nhiêu, nhưng dù sao được một ít vẫn còn hơn không!” Người đàn ông vừa dứt lời, ống tay áo khẽ phất, phong ấn trên ngực Lâu Minh bỗng nhiên mở ra, sát khí không ngừng liên tục tràn ra ngoài cho đến khí hai pháp khí còn lại hấp thu tràn đầy sát khí.
Ông Ngô nhìn việc mà ông phải cực khổ tiến hành trong thời gian dài, người ta chỉ cần giơ tay một cái là làm xong, tu vi mạnh mẽ như thế làm ông cảm thấy kinh hãi trong lòng.
“Xoạt!”
Khi mọi người còn không chú ý, chiếc tủ sắt vẫn nằm sừng sững ở góc phòng bỗng lay động một cái, rồi một thanh kiếm bay xuyên qua tủ sắt, trên không trung bay lượn vài vòng rồi dừng trước mắt người đàn ông, vù vù rung động.
“Các cậu đã tìm được kiếm đồng rồi sao?” Người đàn ông hơi kinh ngạc nhíu mày, ngón tay thon dài giơ lên, đụng vào kiếm đồng đang kích động, kiếm đồng cũng vui vẻ mà vù vù hưởng ứng.
“Đây là kiếm của anh?” Lâu Minh hỏi.
“Cũng là kiếm của cậu.” Người đàn ông quay đầu nói.
“Cho nên anh cũng là tôi?” Lâu Minh bối rối “Nếu như anh chính là tôi, tại sao anhkhông chuyển thế đầu thai.”
Mỗi người chỉ có một linh hồn, nếu đời trước linh hồn còn chưa đi đầu thai thì sẽkhông có anh của đời này, cho nên hai người không có khả năng cùng tồn tại.
“nói một cách chính xác thì ta chỉ là một phần kí ức của cậu, ngủ sâu trong linh hồn, dùng để phong ấn sát khí.” Người đàn ông giải thích “Để phòng ngừa sát khí bùng phát đến tình trạng không thể cứu vãn được nữa.”
“Đêm giao thừa hôm đó, tia sáng vàng bỗng nhiên xuất hiện …” Ông Ngô bừng tỉnh hiểu ra.
“Là ta, ta vẫn đang ngủ say, chỉ có khi sát khí bùng phát không thể khống chế hoặc là khi có người có thể đánh thức ta, ta mới có thể thức tỉnh.” Người đàn ông nói “Hôm đó, khi sát khí bùng phát, ta có thể cảm nhận được linh lực của trâm Thanh Linh.”
“Là cây trâm cài tóc kia.”
So với sự khiếp sợ của ông Ngô, Lâu Minh lý trí hơn nhiều, anh nhìn người đàn ông tự xưng là kí ức kiếp trước của anh, hỏi “Nếu anh là kí ức kiếp trước của tôi, anh phải biết sát khí trên người tôi là từ đâu mà có chứ?”
“Ta không biết.” Ngoài ý muốn của mọi người, người đàn ông lắc đầu.
“Sao lại thế được? không phải anh cũng là tôi sao?” Lâu Minh nhịn không được mà hỏi tiếp.
“Ta chỉ là một đoạn kí ức, chỉ nhớ được những gì mà cậu muốn ta nhớ.” Người đàn ông nói “Ta nhớ được phải phong ấn sát khí cũng như làm cách nào hóa giải nó, nhưng ta lại không biết nguồn gốc sát khí từ đâu mà có.”
“Ngài/anh biết cách hóa giải sát khí sao?” Ông Ngô và Lâu Minh cùng đồng thời kêu lên.
“Đương nhiên, chính vì thế mà ta tồn tại.” Người đàn ông trả lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Ngư: anh Ba, kiếp trước của anh thật đẹp trai, như thần tiên luôn í … (mắt lấp lánh)
Tam thiếu: Kiếp trước mình có phải bị đầu đất không vậy? Lưu lại kí ức làm gì chứ, cắt bỏ, cắt bỏ ngay …