Đồng thời với sự việc kỳ lạ phát sinh ở núi Thanh Mang, trong biệt thự nhỏ nhà họ Lâu cũng phát sinh việc khác thường.
“Xoạt!”
“Vù!”
“Vù!”
Nghe thấy âm thanh khác thường, Lâu Minh từ phòng sách bước ra, đi mấy bước đến phòng ngủ của anh. anh đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, thấy bốn Linh Khí vốn yên lặng nằm trên giá, bỗng nhiên trôi lơ lửng trong không trung, đồng thời rung động phát ra âm thanh.
“Tam thiếu.” Hà Thất cũng nghe tiếng động, từ dưới lầu chạy lên. Khi anh ta thấy việc khác thường trong phòng ngủ thì kinh ngạc nói “Sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Lâu Minh căng thẳng nhìn bốn Linh Khí trôi lơ lửng trong không trung, Hà Thất là người thường nên không thấy, nhưng trong mắt Lâu Minh, bốn Linh Khí đang lơ lửng đã được một nguồn linh khí nào đó chi phối.
Bốn Linh Khí sau khi tìm được vẫn luôn được đặt trong phòng ngủ của Lâu Minh, ban đầu thanh kiếm đồng còn được đặt trong tủ sắt, nhưng sau đó tủ sắt cũng bị kiếm đồng xuyên thủng, Lâu Minh liền dứt khoát đặt một giá đỡ vũ khí chuyên dụng, sau đó để tất cả Linh Khí lên.
Những Linh Khí này đã được đặt ở đây một thời gian, dù đặt cạnh nhau nhưng khôngcó bất cứ cảm ứng lẫn nhau nào, sao hôm nay lại phát sinh thay đổi như thế này?
Trận pháp năm ngôi sao hợp thành! (Ngũ mang hối tinh trận)
Chẳng lẽ Linh Khí thứ năm đã tìm thấy? Chẳng lẽ Thi Thi đã làm gì đó rồi?
Nghĩ đến điểm này Lâu Minh lập tức xoay người quay lại phòng sách, cầm điện thoại di động trên bàn gọi cho Mao đại sư, điện thoại vang lên lúc lâu mới có người bắt máy.
“Lâu Minh?” Giọng nói của Mao đại sư có chút kinh ngạc.
“Mao đại sư, ở núi Thanh Mang đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lâu Minh nôn nóng hỏi.
“Sao cậu lại biết?” Mao đại sư càng kinh ngạc hơn.
“Quả nhiên là thế, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Lâu Minh hỏi
“Linh Khí thứ năm đã xuất hiện.”
Quả nhiên, chân mày Lâu Minh căng thẳng, chỉ là anh chưa kịp hỏi quái vật Hạn Bạtthì thế nào thì chợt nghe Mao đại sư nói thêm “Trần tiểu hữu … đã hôn mê.”
“Cái gì?” Lâu Minh gấp gáp xoay người đi ra ngoài, đi hai bước thì mới phản ứng lại, bây giờ Trần Ngư đâu có ở Đế Đô “Thi Thi thế nào? Sao cô ấy lại bị hôn mê?”
Mao đại sư nhìn thoáng qua Trần Ngư đang được ông Ngô cẩn thận ôm vào trong xe, cùng với toàn bộ trận pháp linh lực của núi Thanh Mang đã bị xáo động sau khi Linh Khí từ dưới đất bay lên, thở dài nói “Tình hình tương đối phức tạp, tôi cũng không thểnói rõ ràng trong chốc lát được.”
“Thi Thi thế nào rồi? cô ấy có gặp nguy hiểm gì không?” Lâu Minh lại hỏi.
“Cái này … tôi cũng không rõ lắm.” Ngay cả Mao đại sư cũng không hiểu nguyên nhân gì làm Trần Ngư té xỉu nên cũng không biết phải nói thế nào với Lâu Minh.
“Mao đại sư, tình hình Thi Thi có gì khác thường thì ông nhất định phải nói với tôi.” Lâu Minh cúp điện thoại, ảo não nhắm hai mắt lại. Cảm giác bất lực khi người thân bên cạnh anh xảy ra chuyện nhưng anh không thể làm gì một lần nữa lại ập tới, làm choanh không thể khống chế được sự phẫn nộ, đấm một đấm xuống bàn sách.
“Cốc cốc, Tam thiếu.” Hà Thất đứng ở cửa phòng sách gõ nhẹ hai cái, nói “Linh Khí đãan tĩnh trở lại.”
Lâu Minh xoay người, nhìn thoáng qua Hà Thất, dừng lại một chút rồi vượt qua Hà Thất đi về phía phòng ngủ của anh. Lúc này, bốn Linh Khí đã an tĩnh ở vị trí cũ, tựa như hình ảnh bốn Linh Khí lơ lửng trong không trung lúc nãy chỉ là ảo giác của họ mà thôi.
Lâu Minh đi đến trước thanh kiếm đồng, thanh kiếm đồng cảm nhận được hơi thở của chủ nhân đến gần mình, nhẹ nhàng run lên một cái rồi phát ra âm thanh vui vẻ.
Mắt Lâu Minh run lên, giơ tay định cầm lấy thanh kiếm …
“Tam thiếu!” Theo sát phía sau, Hà Thất nhìn thấy vậy thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Cậu có mang súng theo không?” Lâu Minh chợt hỏi.
Hà Thất sững sờ, mặc dù chưa hiểu sao Tam thiếu lại hỏi vậy nhưng anh ta vẫn gật đầu “Tôi có mang theo.”
“Rút súng, nhắm vào tôi.”
“!!” Hà Thất không thể tin nhìn Lâu Minh.
“Nếu như chút nữa sát khí của tôi bùng phát, cậu phải nổ súng ngay.” Mao đại sư và Trần Ngư đều không có ở Đế Đô, nếu sát khí của anh bùng phát thì sẽ không có người nào có thể ngăn cản. Lâu Minh biết rõ điều này nhưng anh vẫn muốn thử một lần. Nếu như những hình ảnh trong mơ đều là sự thật đã từng tồn tại thì chắc hẳn anh sẽkhông xảy ra việc gì.
“Tam thiếu!” Hà Thất không rút súng, anh ta đi về phía trước định ngăn cả hành động như tự sát của Lâu Minh.
“Dừng lại, cậu lùi ra cửa đi, rút súng ra.” Lâu Minh ra lệnh.
Hà Thất cắn răng, cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn lùi lại đến cửa, rút súng ra.
“Mở chốt an toàn ra, chĩa súng vào người tôi.” Lâu Minh còn nói thêm.
Tay cầm súng của Hà Thất run rẩy, ngón tay khẽ động, một tiếng tạch nhỏ vang lên, mở chốt an toàn, sau đó nâng súng lên, ngắm thẳng về phía Lâu Minh.
Lâu Minh thấy tất cả đã được chuẩn bị, lúc này mới xoay người lại một lần nữa, hít sâumột hơi, đưa tay lên kệ lấy thanh kiếm đồng.
“Vù!” Trong nháy mắt thanh kiếm đồng rơi vào tay Lâu Minh, phát ra âm thanh vui sướng.
Hà Thất căng thẳng thần kinh, đứng ở cửa chỉ súng vào Lâu Minh, ngón tay đặt trêncò súng, chỉ cần thấy một biểu hiện bất thường là sẽ nhấn cò.
Lâu Minh đưa lưng về phía cửa, một tay cầm thanh kiếm đồng, lẳng lặng đứng đó.
Bầu không khí kì lạ giằng co trong hai phút, sau đó Lâu Minh vẫn đứng bất động bỗng nhiên xoay người lại.
Hà Thất run lên, cánh tay kéo căng, thẳng tắp.
Lâu Minh đối diện với họng súng đen ngòm, trầm mặc một lát rồi nói “Cất súng đi, cậuđi chuẩn bị máy bay trực thăng đi.”
“Tam thiếu?” Hà Thất thấy Lâu Minh không có gì bất thường thì vô cùng vui mừng và nghi hoặc.
“Tôi muốn đi đến núi Thanh Mang.” Lâu Minh cầm thanh kiếm đồng trên tay phải được bao phủ bởi một tầng linh khí nhàn nhạt, ngăn cách hơi thở của anh và kiếm đồng tiếp xúc với nhau.
==
Từ núi Thanh Mang trở về đã được mấy tiếng đồng hồ nhưng Trần Ngư vẫn chưa tỉnh lại.
Ông Ngô ngồi bên giường, tỉ mỉ theo dõi tình trạng của Trần Ngư, hơi thở ngoại trừ có chút hỗn loạn khi mới từ núi Thanh Mang trở về, lúc này đã không có gì bất thường, nhưng không biết vì lý do gì mà con bé vẫn chưa tỉnh lại.
Ông Ngô vẫn ngồi từ khi màn đêm buông xuống cho đến khi chuẩn bị biến mất, ông nóng nảy đi ra phòng khách, nhìn Thẩm Thanh Trúc đang ngồi trên ghế sô pha, mắng “Thẩm lão đầu, ông mau đi tìm bác sĩ đến ngay cho tôi.”
“Sao thế?” Đối với người cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người nhưng Thẩm Thanh Trúc vẫn tốt tính hỏi.
“Cháu gái tôi ở chỗ của ông xảy ra chuyện, ngay cả bác sĩ mà ông cũng không tìm cho con bé sao?” Ông Ngô hét lên.
“…” Cho dù Thẩm lão tốt tính đến cách mấy cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt “Tình trạng lệnh đồ có chuyện gì chẳng lẽ ông không biết rõ sao, tìm bác sĩ thì làm được cái gì?”
“Tôi mặc kệ, dù sao bây giờ cháu gái tôi đang hôn mê, ông phải chịu trách nhiệm đi.” Trong lòng ông Ngô không vui, xem ai cũng đều không vừa mắt.
“Vậy vì cháu gái ông mà núi Thanh Mang phát sinh biến đổi khác thường, phong ấn bị lới lỏng ra, Hạn Bạt sắp thức tỉnh thì ai là người chịu trách nhiệm?” Nghiêm Sùng Minh quát.
“Cái gì gọi là vì cháu gái tôi mà phát sinh biến đổi khác thường? Ông có chứng cứkhông?” Ông Ngô híp mắt cảnh cáo nhìn Nghiêm Sùng Minh.
(còn tiếp)