Từ đầu Trần Ngư quyết định gia nhập cùng tổ với Tần Quan Hải là vì Quan Hải có năng lực cảm ứng khác với người thường. Nhưng mà bốn người đi vòng vòng một buổi chiều, sắc trời cũng dần tối xuống, bảy cửa thì đã qua được năm cửa, nhưng Tần Quan Hải chỉ mới cảm nhận được vị trí của các cửa ải mà chưa cảm nhận được bất cứ đồ vật gì liên quan đến pháp khí.
Trong lòng Trần Ngư nôn nóng, đến bên Tần Quan Hải hỏi “Tần tiểu đệ, cậu có cảm nhận được cái gì không?”
“Cái … cái gì?” Tần Quan Hải chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi xuân xanh, thấy một chịgái xinh đẹp đến gần mình như thế thì không nhịn được mà đỏ mặt.
“Cậu có cảm ứng được thứ gì đó đặc biệt không, giống như đêm giao thừa cậu cảm nhận được cương thi đó.”
“Có.” Tần Quan Hải gật đầu.
“Cái gì thế?” Lúc này mắt Trần Ngư sáng lên.
Tần Quan Hải chỉ vào tảng đá cách đó không xa nói “Em cảm thấy cửa ải thứ sáu chắc hẳn là ở kia nhưng em cũng cảm thấy chỗ đó có thứ gì đó không đúng lắm.”
“À.” Trần Ngư không hứng thú lắm ồ lên, đương nhiên là cô biết chỗ đó là cửa ải thứ sáu, mỗi cửa ải ở đây ông lão đều đưa cô đi kiểm tra một lần.
“Chúng ta mau qua đó đi.” Lương Quang nghe nói đã tìm thấy cửa ải thứ sáu thìkhông kịp chờ đợi mà đi qua đó.
Khi bốn người tới gần tảng đá thì cảnh vật xung quanh bỗng nhiên bị biến đổi, vừa rồi từ xa nhìn thấy còn là một bãi cỏ xanh mướt nay khe núi đã biến thành một vùng đất đá lớn nhỏ lộn xộn, xung quanh không tìm thấy một ngọn cỏ.
“Lúc nãy chúng ta còn thấy một rừng cây cơ mà.” Tần Quan Hải nhìn ra sau một chút.
“Cửa ải này chắc là trận pháp thử thách.” Thiệu Kỳ nhìn xung quanh rồi nói với Lương Quang “anh không quen trận pháp lắm, cửa ải này đành dựa vào em vậy.”
Lúc này vẻ mặt của Lương Quang cũng không tốt lắm “Em cũng không am hiểu trận pháp.”
Sở trường của hai người là thuật đuổi ma và bùa chú nhưng mà suốt đường vừa qua hình như cũng không có tác dụng lắm.
Lương Quang nhìn xung quanh đánh giá một chút, cuối cùng ánh mắt không tự chủ mà dừng trên người Trần Ngư. Lúc này cảm xúc của Trần Ngư cũng hạ xuống hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt xin giúp đỡ của Lương Quang, nhưng cho dù cô có chú ý thì cô cũng không thể giúp người khác gian lận được.
Lương Quang thấy vẻ mặt u sầu của Trần Ngư thì cho rằng cô cũng không có cách nào, đành phải thương lượng cùng Thiệu Kỳ “Em đã nghe người ta nói, trước kia cũng có người gặp cửa ải là trận pháp, người đó đánh bậy đánh bạ mà cũng qua được, hay là chúng ta cũng thử xem sao.”
“Ừ.” Thiệu Kỳ gật đầu đồng ý, sau đó mọi người đi vòng vòng quanh đám đá nhưngkhông tìm được lối ra. Cuối cùng hai người lại thương lượng lần nữa, quyết định thay đổi sách lược, tìm trong đống đá này một vài tảng đá nào đó có nghi vấn là mắt trận để thử di chuyển nó, xem có thể vô tình mà phá giải được trận pháp hay không.
Hai người trước sau di chuyển hơn mười khối đá nhưng trận pháp không hề có biến động, mãi cho đến khi Tần Quan Hải vô ý đá phải một hòn đá nhỏ thì không gian trận pháp bỗng nhiên bị vặn xoắn, sau đó một con ác ma có ác khí đầy người bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Tần Quan Hải.
“Cẩn thận!”
“Mau tránh ra!”
Tần Quan Hải vừa nghiêng đầu, một người một ma cách nhau rất gần, hai cái mặt cách nhau chỉ chừng một cm.
“Gào!” Ác ma quát to một tiếng, ác khí quanh thân bắt đầu khởi động, há mồm định cắn thiếu niên trước mặt. Lương Quang và Thiệu Kỳ đứng cách đó hơi xa, nhìn thấy rõlà tiếp cứu không kịp, bỗng một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn tay đập mạnh lên cái trán bóng loáng của ác ma, ác ma bị đánh mà nghiêng đầu đi.
Người nào không muốn sống nữa hay sao mà dám đánh ta? Ác ma gào thét một tiếng, quay đầu nhìn chủ nhân của cánh tay, sau đó … xoay người bỏ chạy.
Động tác quen thuộc như thế, Trần Ngư giật khóe miệng, quay đầu đối diện với ba cặp mắt đang nhìn mình rất phức tạp.
“Ha ha …” Lúc này chỉ có thể mỉm cười để xóa đi sự lúng túng.
thì ra là thế, đây là sự nhất trí trong tiếng lòng của ba người còn lại. Bí ẩn khiến bọn họ bối rối cả buổi cuối cùng đã được mở.
một đoạn nhạc đệm nho nhỏ qua đi, đám người cực kỳ ăn ý quyết định xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nghiên cứu phương pháp phá giải trận pháp.
“Quan Hải, lúc nãy em đụng vào chỗ nào?” Lương Quang hỏi Tần Quan Hải.
“Chỗ này ạ, lúc nãy em lỡ đá phải một hòn đá nhỏ.” Tần Quan Hải chỉ vào hòn đá mà cậu đá phải lúc nãy, nói “Chính là cục đá này.”
“Vật nào nhìn sơ sài thì càng là vật quan trọng.” Loại đá nhỏ như thế này ở đám đất đá này có rất nhiều, chi chít chẳng thể phân biệt được cục nào đặc biệt hơn cục nào. Nhưng điểm mấu chốt tạo thành trận pháp có thể ẩn giấu ở bên trong.
“Sư huynh, mọi người đi theo hướng này đi, hình như em cảm ứng được pháp khí.” Tần Quan Hải chỉ về phương hướng ác ma vừa xuất hiện.
Trần Ngư nghe thấy có pháp khí, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, phát hiện Tần Quan Hải chỉ đúng là phương hướng vị trí mà cô đã để pháp khí vào, biết cậu ta cảm ứng được không phải là pháp khí mà cô muốn tìm, nhất thời lại không có hứng thú.
Lương Quang và Thiệu Kỳ thì vô cùng hưng phấn “Tốt lắm, chúng ta đi theo hướng đó thử đi.”
Thiệu Kỳ sợ lại đụng phải hòn đá mà gặp những thứ nguy hiểm khác, vì vậy nên nhờ Trần Ngư “Trần đạo hữu, phiền cô nhìn tiểu đệ giúp tôi một chút nha.”
Chỉ cần không hỗ trợ ăn gian, những việc khác thì Trần Ngư luôn sẵn lòng giúp mộttay.
Tần Quan Hải đứng cạnh Trần Ngư, e dè nhìn Trần Ngư mấy lần hình như có điều gì muốn nói.
“Cậu có việc gì sao?” Thấy đối phương nhìn lén mình, Trần Ngư hỏi thẳng.
“Lúc nãy … cám ơn chị đã cứu em.” Tần Quan Hải nói cám ơn.
“À, không cần cám ơn đâu.” Trần Ngư không để ý nói.
“Còn …” Tần thiếu niên muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Em sẽ giúp chị tìm được món pháp khí thứ hai.” Vẻ mặt Tần thiếu niên thành thật nói.
“Em cảm ứng được rồi?” Trần Ngư vui mừng.
“Vẫn chưa, từ nãy đến giờ em vẫn chú ý nhưng chưa cảm ứng được đồ vật gì đặc biệt. Tần Quan Hải thấy vẻ mặt mất mát của Trần Ngư thì an ủi “Nhưng mà khe núi lớn như vậy, chắc là pháp khí cần tìm đang ở chỗ chúng ta chưa đi qua. Có lẽ chúng ta cứ đilên phía trước thì có thể cảm ứng được.”
Trần Ngư nghe Tần Quan Hải nói vậy thì tâm trạng cũng tốt hơn một ít “Hi vọng là thế.”
Tần Quan Hải thấy tâm trạng Trần Ngư tốt hơn nhưng vẻ mặt vẫn không có hi vọng quá lớn thì nhịn không được nói thêm “Em cảm thấy hai món pháp khí có lẽ đều ở phía trước.”
Trần Ngư biết Tần Quan Hải muốn an ủi mình, cười cười không nói gì thêm.
“thật sự là có khả năng mà, tuy rằng em còn chưa cảm ứng được hơi thở (khí tức) của pháp khí thứ hai nhưng em có linh cảm.” Tần thiếu niên muốn Trần Ngư tin vào cậu.
Linh cảm? Linh cảm cũng là một loại cảm ứng a! Nếu như Tần Quan Hải giác quan thứ sáu thì sao.
Giới huyền học có ba loại người có thể chất đặc thù thích hợp nhất cho việc tu luyện huyền học. Loại thứ nhất là có thân thể thông linh, không cần phải tu luyện cũng có thể hấp thu linh lực. Loại thứ hai là có thân thể huyền âm, trời sinh ra là có mắt âmdương, nhìn và giao tiếp với cả thần ma. Loại thứ ba chính là người có giác quan thứ sáu, người này có năng lực cảm ứng rất mạnh, khi ở mức độ cao nhất thậm chí còn có thể biết trước tương lai, đây là người có điều kiện thể chất tốt nhất để học thuật xem tướng và thuật bói toán.