Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cầu cảng ở Blowing Point hoạt động nhộn nhịp. Hai chiếc bè gỗ đôi bay phần phật những ngọn cờ đủ màu sắc sặc sỡ chở đầy du khách đang chạy ra khỏi dock, và những người khác xếp thành hàng dài chờ lên phà chạy từ Anguilla về St. Maarten và ngược lại cứ nửa giờ một chuyến.

Mitchell tìm được một chỗ đỗ xe gần cuối bến nơi con tàu anh thuê đang neo ở đó, viên thuyền trưởng đứng trên mũi tàu hút thuốc. “Anh hy vọng Max sẵn sàng theo em lên tàu như khi nó theo em vào trong xe vậy.” anh vừa nói vừa mở cửa xe cho Kate và đỡ cô ra ngoài. Cúi người ngó vào ghế sau, anh túm lấy sợi dây buộc tạm con chó. “Nó cứ lắc lung tung.”

“Nó sợ.” Kate tỏ vẻ thông cảm. Khẽ vỗ vỗ lên chân, cô gọi. “Lại đây nào, Max, …”

Con chó to tướng cuống cuồng nhảy phắt từ ghế sau gần như xô vào cô. Cười lớn, cô loạng choạng lùi lại, giữ thăng bằng và giữ lấy sợi dây buộc cổ của nó.

“Để anh giữ cho đến khi chúng ta đưa được nó lên tàu.” Mitchell lên tiếng. Nắm chặt lấy vòng cổ để giữ con chó chắc hơn, anh ghìm lại; nhưng không cần thiết nữa, vì khi con chó chân vừa chạm đất, Max đã lẻn đến bên cạnh Kate và chạy lon ton một cách hớn hở đằng sau cô. “Em lúc nào cũng thuần hóa được bọn thú hoang hay Mac là một ngoại lệ đây nhỉ?” Mitchell tỏ vẻ ngờ vực.

“Max không hẳn là chó hoang,” Kate trả lời, cô gãi gãi đằng sau tai Max. Nó cả đời chắc chạy rông ngoài đường, nhưng nó quý con người, khi còn bé chắc nó đã ở quanh ai đó đã chơi đùa và nuôi nấng nó. Nếu không phải thế – nếu nó không “thích nghi” lại thì nó đã không muốn đi cùng chúng ta rồi. ” Cô liếc sang Mitchell đầy vẻ hối lỗi và giải thích. “Bạn thân cũng là bạn cùng phòng cũ của em là một bác sĩ thú y.”

Họ đến gần con tàu thuê của Mitchell, và sự chú ý của Kate chuyển sang nhiệm vụ làm sao để lôi được Max lên tàu. “Để em lên trước đã,” cô nói. Nắm lấy bàn tay đưa ra của viên thuyền trưởng, cô bước ra khỏi dock lên đuôi tàu, sau đó quay lại và vỗ lên chân ra hiệu cho con chó. “Lại đây, Max.” cô gọi.

Max lùi lại, toàn thân run lên vì khiếp sợ, nhưng khi Kate quyết định sẽ phải bế nó lên, nó liền nhảy một bước dài và hạ cánh xuống ngay dưới chân cô, khiến cô mất thăng bằng va phải viên thuyền trưởng đang ngay phía sau, ông ta liền giữ lấy tay cô.

“Cho đến giờ thì chuyện này dễ hơn anh tưởng nhiều.” Mitchell nhận xét, anh bước xuống tàu.

“Dễ hơn cho anh, không phải em.” Kate cười lớn, tay phủi lông chó ra khỏi quần.

Mitchell cười thầm trước câu chế nhạo của cô và đi dọc theo lan can sắt để đứng bên cạnh cô, con chó vướng ngay giữa họ. Viên thuyền trưởng khởi động máy tàu và Mitchell nghiêng người lơ đãng dõi theo cái bờm tóc buộc kiểu đuôi ngựa của cô tung bay trong gió khi con tàu tăng tốc rời xa bến.

“Sao anh nhìn em?”

Mitchell nhìn chăm chú vì cô là người đàn bà có một đôi mắt xanh nhất, một làn da mịn màng nhất và khuôn miệng đẹp nhất mà anh từng gặp. Và, nếu sự tận tâm của cô đối với một con thú lai đi lạc chỉ là một thứ biểu lộ vô tình thì cô cũng là người có trái tim dịu dàng nhất. Anh đã hoàn toàn bị mê hoặc trước tất cả những nét tính cách của cô trừ điểm cuối cùng. Vì một lý do nào đó, nó khiến anh cảm thấy bực bội một cách mơ hồ, không cắt nghĩa được. “Anh đang nghĩ nụ cười của em thật đẹp. ” anh trả lời, rồi quay về phía lan can và tì tay của mình lên, dõi theo mặt nước bị con thuyền rẽ đôi thành một chữ V lớn.

Lời khen tặng bất ngờ làm lòng Kate tràn đầy vui sướng, nhưng vì anh không tỏ vẻ thích thú – hay thuyết phục khi trả lời câu hỏi của cô, cô quyết định không đáp trả.

Mười phút sau, khi họ tới gần St. Maarten, viên thuyền trưởng cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. “Có ai trong hai người hâm mộ ngôi sao điện ảnh Zack Benedict không?” ông ta nói to.

Khi Mitchell không nói gì, Kate ngoảnh lại nhìn ông ta. “Tôi vô cùng hâm mộ anh ấy.”

“Phía kia là con tàu của Benedict,” viên thuyền trưởng báo cho cô, tay ông chỉ về mạn trái đến chiếc thuyền buồm màu trắng lộng lẫy đang neo trong cảng. “Nó được đặt tên là Julie.”

“Nó được đặt theo tên của vợ anh ta.” Kate giải thích với Mitchell khi cô háo hức ngắm nhìn con tàu thuộc quyền sở hữu của ngôi sao điện anh mà cô yêu thích.

“Sáng nay có vài du khách kể họ đã thấy Benedict ở ngoài boong đọc báo.” Viên thuyền trưởng tiếp tục. “Cô có muốn tôi tiến gần đó không? Tôi có thể giúp cô đến gần hơn, nếu anh ta ở trên boong thì cô nhìn được.

“Không,” Mitchell gằn giọng ngay cùng lúc Kate lịch thiệp lên tiếng. “Không, cám ơn.”

Giật mình vì giọng nói mạnh mẽ của anh, Kate tò mò quay sang. “Anh không hâm mộ Benedict à?”

Lông mày anh cau lại và một nụ cười khó hiểu nhếch lên trong lúc anh đưa ra câu trả lời cân nhắc của mình. “Thật lòng anh không thể tự mô tả mình là một fan hâm mộ Zack Benedict với em. Tuy nhiên, ” anh thêm vào. “Anh rất thích được nghe lý do tại sao em lại “yêu thích” anh ta đến thế.”

Kate nghĩ anh đang hạ mình, nhưng cô không rút lại lời nói. “Em ngưỡng mộ anh ta trên phương diện một con người bình thường hơn là một ngôi sao điện ảnh.” Cô giải thích rất quả quyết. “Đàn ông thì nghĩ anh ta là đấng đại trượng phu mang tư tưởng cực đoan khi trốn khỏi tù vài năm trước và bắt Julie Mathison làm con tin, nhưng phụ nữ khắp nơi đều cảm thấy phát điên lên vì anh ấy đã tha thứ cho việc Julie dẫn anh vào bẫy và để bị bắt lại. Khi quay về thị trấn nhỏ nơi cô ấy sống để hỏi cưới cô ấy làm vợ, nửa số phụ nữ ở Mỹ đều khóc khi họ nhìn thấy đoạn quay cảnh đó trên truyền hình.”

“Em có khóc không?” Mitchell hỏi, quay hẳn về phía cô.

“Tất nhiên là em có.”

“Nghe như em là một người lãng mạn hết thuốc chữa ấy.”

“Chắc vậy,” cô thừa nhận.

“Cô ta đã phản bội anh ấy,” Mitchell nhắc để cô nhớ. “Nếu kẻ giết người thật sự không được tìm thấy thì Zack Benedict sẽ vẫn còn mục nát trong tù vì đã đặt lòng tin vào cô ta lúc đào thoát còn cô ta thì phản bội lại anh ấy.”

“Anh không dễ tha thứ, phải không.”

“Hãy cho rằng anh không phải là một kẻ lãng mạn.”

Dù câu nói phát ra nghe chắc như bắp, khi Kate nhìn vào khuôn mặt đẹp ấy, cô băn khoăn nghĩ lại những hành động tối qua của anh và dẫn đến một kết luận. Cười nhẹ, cô quay lưng lại với anh và dán mắt vào chiếc thuyền buồm của Zack Benedict.

“Còn gì nữa vậy?” anh hỏi với vẻ tò mò háo hức.

“Em đang tính xem anh có phải là một người mơ mộng hay không.”

“Thế em nghĩ sao?”

“Em cho là anh có.”

“Và em nghĩ em biết được chỉ bằng cách nhìn vào mắt anh?”

Kate gật đầu quả quyết nhưng câu trả lời của cô có chút run rẩy. “Em thực sự mong là thế.”

Mitchell dằn lại một nụ cười toe toét trước tông giọng của cô và hào hứng với ý tưởng làm cô ngạc nhiên vào ngày mai bằng cách đưa cô lên con tàu của Zack và giải thích cho cô rằng anh thân với cả Zack và Julie, và rằng anh yêu quý Julie. Tuy nhiên, ngay lúc này đây, anh không sẵn lòng nói bất cứ điều gì dẫn đến một cuộc tranh cãi kéo dài về người hùng lãng mạn yêu thích của cô, và anh không muốn tự sa vào một ràng buộc cho bất kỳ kế hoạch nào khác ngoài việc lên giường với cô.

Bình luận