Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kate dừng xe ở bãi đỗ Valet Parking mười phút trước giờ nhà hàng Donovan mở cửa, nhưng không nhân viên nào đứng đợi dưới mái hiên như thường lệ vào lúc 11:20 các buổi sáng hàng ngày.

Cô đã thả Danny và người trông trẻ xuống ngay trước nhà hàng lúc 9:00 để kịp cuộc hẹn với nha sĩ của mình, và giờ cô muốn hôn tạm biệt cậu bé trước khi Molly đưa nó đến công viên, nơi cô gần như ngày nào cũng có mặt ở đó vào tầm này.

Cậu bé đã được hai mươi hai tháng tuổi, tràn đầy năng lượng và tâm trạng háo hức, và cậu bé yêu thích những chiếc xích đu , các tấm ván trượt và cầu bập bênh. Chủ nhật vừa rồi, vào một buổi chiều tháng chín đẹp trời, Kate đã đưa cậu bé đến khu công viên gần nhà, và cô đã chụp vài tấm ảnh cậu đang điều khiển con thuyền đồ chơi lượn lờ trong một đài phun nước nhỏ trên nền hàng cây tràn ngập ánh nắng chiếu rọi.

Lần thứ hai trong ngày, mọi người đi đường đều dừng lại để cất lời khen cậu bé xinh xắn đến thế nào, đó chỉ là chuyện thường ngày trong mỗi chuyến dạo chơi của Danny. Cậu mang hình ảnh của bố, với mái tóc đen dày, đôi mắt màu xanh cô ban, hàng mi sẫm của Michell; cậu thậm chí còn sở hữu cả nụ cười từ tốn và sức hấp dẫn rất tự nhiên. Cậu cũng bộc lộ những dấu hiệu thừa hưởng sự quyến rũ người khác giới từ Mitchell. Với những nụ cười toe toét rạng rỡ, Danny có thể chinh phục được trái tim phụ nữ – từ những quý cô quá tuổi cho đến các thiếu nữ, thậm chí cả cô bé con hai tuổi đáng yêu đến từ miền Nam có cái tên là Caperton Beirne.

Sự thừa hưởng duy nhất cậu có từ cô mà Kate nhận thấy chính là mái tóc của Danny hơi xoăn nhẹ, mặc dù không đến mức xoăn như của cô.

Cậu nhóc cao đúng tầm tuổi của mình, một sự kết hợp tuyệt vời, và đang lớn quá nhanh đến mức nhiều lúc Kate ước gì cô có thể với tới và ngăn cho đồng hồ thôi kêu tích tắc trôi qua từng phút từng ngày tuổi ấu thơ của cậu. Cậu nhóc cực kỳ lanh lợi, và – không ngạc nhiên chút nào – cậu cũng đang bắt đầu làm quen với từ ngữ và cách nói nhiều ngôn ngữ lọt qua tai từ đám nhân viên đa chủng tộc ở nhà hàng Donovan. Cụm từ gần đây nhất mà cậu tiếp nhận được – một câu chửi thề bằng tiếng Balan – đã buộc Kate phải suy tính đến việc tống cậu lên lầu cùng với Molly, trong căn phòng nhỏ mà cô đã nới rộng ra và cho sửa chữa lại để thi thoảng cô ở đó cùng với cậu trong lúc đang làm việc.

Cân nhắc đến nơi những người phục vụ đang ở, Kate vòng xe qua khúc quanh và lái vào khu vực đỗ xe, sau đó cô quyết định mạo hiểm nhận một vé phạt bằng cách bỏ xe ở đó cho đến khi tìm được nhân viên phục vụ đưa xe đi cất. Cô mới đi nửa chừng trên vỉa hè thì nghe thấy tiếng Hank la lớn phía góc quầy bán báo. “Chúc mừng nhé, Cô Donovan!”

Bối rối, Kate vẫy tay lại với anh ta và tiếp tục rảo bước.

Cô mở cánh cửa chính nặng nề, bước vào, và nhìn thấy …. vắng tanh. Khu vực phòng ăn đã được sắp đặt sẵn sàng phục vụ bữa trưa, mọi thứ đều hoàn hảo, trừ việc không hề thấy bóng dáng một ai – không cả người quản lý, không nhân viên phục vụ hay bồi bàn hay những nhân viên chuyển xe cho khách. Lo lắng và bực bội, Kate bước nhanh đến khu bếp, đẩy người qua cánh cửa xoay, và khựng lại khi một đội quân nhân viên đang cười rạng rỡ ào ào tiến công cô bằng những tiếng vỗ tay và chúc tụng. Đứng trước đám đông đó, Molly đang bế Danny trên tay, hai tay cậu bé cũng đang vỗ vào nhau và cười toe toét.

Bên canh cậu nhóc là một tấm biển lớn dựng trên sàn nhà nơi ghi chú những sự kiện đặc biệt trong ngày của người bếp trưởng vì lợi ích của đám phụ bếp và đội ngũ nhân viên. Hôm nay trên đó ghi rằng, “Kate Donovan, Chủ nhà hàng Xuất sắc của Năm.”

Kate đón lấy Danny từ vòng tay của Molly và nhìn khắp lượt một biển người đang cười nói vui vẻ. “Tất cả chuyện này là sao đây?” cô cất tiếng hỏi.

Frank O’Halloran cười hết cỡ với Majorie và tiếp đến là với toàn bộ đám nhân viên còn lại. “Cô ấy vẫn chưa biết gì hết.” ông nói, còn mọi người đều bật cười.

“Biết gì cơ?” Kate hỏi.

Drew Garetti, người quản lý mà cô đã thay thế cho Louis Kellard từ gần hai năm trước, tay giơ lên tờ nhật báo Chicago Tribune buổi sáng. Nó được lật tới phần bài báo dài kín cả một trang với tiêu đề, “KATE DONOVAN, CHỦ NHÀ HÀNG XUẤT SẮC CỦA NĂM TẠI CHICAGO,” Theo bài báo, Kate được chọn để tôn vinh một phần vì toàn bộ những kinh nghiệm quản lý xuất sắc tại nhà hàng Donovan và một phần vì chương trình mà cô xây dựng lên, nhờ đó bếp trưởng và bếp phó thay phiên nhau bốn lần trong năm cùng với các đồng nghiệp khác ở các nhà hàng nổi tiếng trên khắp cả nước. Điều này đã mang đến cho các vị khách của nhà hàng Donovan một cơ hội được thưởng thức những món ăn tuyệt vời từ các nhà hàng khác nhau, cũng như đối với các vị khách ở các nhà hàng kia.

Bài báo bao gồm một vài bức ảnh dùng trong những bài viết trước đó về nhà hàng Donovan, kèm thêm một bức ảnh Kate chụp cùng thống đốc bang Illinois và một bức chụp Kate đang họp với đội ngũ nhân viên, bên cạnh cô là Danny đang ngồi trên một chiếc ghế cao.

Lời chú thích dưới tấm ảnh này viết, “Kate Donovan quản lý nhà hàng trong lúc cậu con trai Daniel dõi theo và học hỏi từ vị trí ngồi trên ghế cao của mình.”

Kate đọc lướt qua bài báo, rồi nhìn quanh các nhân viên, và nói với họ chính xác điều mà cô cảm thấy xứng đáng với danh hiệu này, “Tôi không thể cám ơn tất cả mọi người đủ vì điều này,” lời nói cô giản dị.

Drew liếc qua đồng hồ, sau đó nhìn những người còn lại. “Chúng ta sẽ mở cửa trong hai phút nữa,” anh cảnh báo họ, và vỗ nhẹ lên vai Kate khi anh bước ra ngoài, “Cô là người giỏi nhất,” anh đáp lời.

Kate ôm chầm lấy Danny, “Con có nghe không đấy, Danny? Drew nói chúng ta là giỏi nhất.”

Thay cho câu trả lời, Danny đặt một nụ hôn lên má cô, “Dì Molly và con đi ra công viên đây, mẹ ơi,” Kate đặt cậu nhóc xuống sàn nhà, cậu nắm lấy tay Molly. Cậu yêu mến dì Molly, người đã làm việc cho Kate từ khi Danny vừa sinh ra, và người phụ nữ trung niên gốc Ai len này bị cậu nhóc làm cho mê mẩn đến mụ cả người.

“Không được tán tỉnh Caperton đâu đấy nhé,” Kate đùa, ngắm cậu nhóc nhào đến người giữ trẻ tận tâm.

*******

“Billy Wyatt đang đợi ngoài khu vực lễ tân,” thư ký của Evan thông báo khi anh ta đi ngang qua bàn cô, mang theo cặp táp và tờ báo cuộn tròn. “Cậu ta ở đó từ lúc 10 giờ, và vẫn cứ khăng khăng đòi gặp ông.”

“Mang cho tôi một cốc nước lọc, mang cho ai đó một lon Dr Pepper, và sau đó mời nó vào.” Evan nói ngắn gọn. Trong văn phòng, anh ta ném tờ báo lên bàn và lôi xấp tài liệu mà anh đã phải chuẩn bị cả đêm qua từ chiếc cặp táp ra.

Thư ký mang đến một cốc nước lọc, còn anh ta ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, cầm tờ Tribune lên và đọc lại lần nữa bài báo mới nhất về một thành công nữa của Kate. Cô giống như một cái dằm dưới chân mà anh ta không làm sao thoát khỏi. Mọi người đều biết họ đã đính ước với nhau, và mỗi khi họ bắt đầu lãng quên đi thì Kate lại nổi lên như một ngôi sao trong những tờ báo địa phương hay tạp chí chết dẫm kia.

Theo một bài báo trước đó, vị luật sư bang và ngài thị trưởng là hai khách quen của cô. Hàng tuần liền sau bài báo đó được đăng, Evan không tài nào chường mặt ra trước tòa án hay bất cứ nơi nào mà đám luật sư thường tụ tập mà không bị giễu cợt vì đã thất bại trong việc nhận ra lợi thế chính trị khi kết hôn với cô.

Bài báo hôm nay lại say sưa kể lể về cô ta y như những bài đăng trước, nhưng có thêm cả một bức ảnh màu khổ lớn chụp thằng con hoang của Wyatt cùng cô ta ngồi trong khu vực bếp nhà hàng Donovan. Đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy bức ảnh, lần thứ hai nó đập thẳng vào mặt anh ta. Thằng lỏi con nhìn giống bố nó đến lạ kỳ, và lại càng làm anh ta tức sôi máu.

“Chào chú Evan. Cám ơn đã dành thời gian cho tôi.”

Ghê tởm úp tờ báo xuống, Evan đứng lên bắt lấy tay Billy. Ở tuổi 17, Billy là một thằng nhóc ra dáng, vóc dáng hơi bè ra, giống như bố nó, nhưng tiếp xúc thì không dễ chịu chút nào.

Các bác sĩ điều trị tâm thần và cả tòa án đều đồng thụân – với một sự trợ giúp nho nhỏ từ đám luật sư biện hộ ưu tú mà công ty luật của Evan đã lựa chọn ra – rằng chính loại thuốc ADHD là nguyên nhân gây nên tình trạng rối loạn tâm lý của Billy vào ngày nó bắn bố mình. Điều đó không cần trí óc tưởng tượng nhiều cho lắm, vì chứng cứ rõ rành rành cho rằng loại dược phẩm đó có thể gây dẫn đến các chứng rối loạn thần kinh ở một số người. Một năm nhốt mình trong bệnh viện tâm thần, cộng thêm quá trình điều trị liên tục trong suốt thời gian thử thách 3 năm, được cho là hỗ trợ nó giải quyết các rối loạn và học cách kiểm soát những cơn bốc đồng.

“Cô bạn gái mới của cậu thế nào?” Evan cất tiếng hỏi, vật lộn để nhớ được cái tên mà Billy đã phun ra vào lần gặp gỡ cuối cùng.

“Rebecca ổn.”

“Cậu đã gặp con bé ở đâu vậy?”

“Trong buổi liệu pháp điều trị nhóm. Có lẽ chú biết bố mẹ cô ấy – nhà Crowells?”

Evan chẳng hề quen biết gì họ, vì thế anh ta lắc đầu và kết thúc cuộc trò chuyện nhỏ. “Tôi làm được gì cho cậu đây?” Evan hỏi, nhưng trong đầu anh ta thừa biết lý do tại sao Willy lại có mặt ở đây. Cecil vừa mới chết không lâu, ông ta để lại một phần ba số tài sản của mình cho từ thiện, và một phần ba cho Billy, tòan bộ số tiền đó đều được ủy thác cho đến khi nó tròn 30 tuổi, với điều khoản rằng nếu như nó phạm phải bất kỳ tội ác nào trong khoảng thời gian đó, nó sẽ bị mất hết. Một phần ba tài sản còn lại được trao cho Mitchell Wyatt, người đã trực tiếp chỉ đạo cho những người thực thi di chúc sử dụng toàn bộ phần thừa kế này để thành lập QUỹ tài trợ cho các Nạn nhân bị Bạo hành mang lên Quỹ William Wyatt.

“Tôi muốn thuê chú bác bỏ di chúc của ông nội Cecil. Mitchell chuẩn bị cho hoạt động cái quỹ tài trợ khốn khiếp đó với tiền của tôi, và tôi muốn chú ngăn hắn lại trước khi quá muộn. Bố tôi đã chết, ông nội, ông cố tôi cũng chết hết rồi, và mọi thứ được cho là thuộc về tôi. Nếu bố tôi không đưa Mitchell vào làm thành viên của gia đình, Ông nội sẽ chẳng cho hắn tiền, và tôi sẽ trở nên giàu có. Thay vào đó, tôi lại phải đợi cho đến tận ba mươi tuổi mới nhận được một góc thứ mà đáng ra tôi phải có, và tôi sẽ không làm thế đâu. Tôi sẽ thoát khỏi thời gian thử thách trong một năm rưỡi nữa, và tôi muốn tiền của tôi, và muốn sống cuộc đời riêng của tôi!”

“Billy, chúng ta đã tranh luận vấn đề này rồi. Như tôi đã nói với cậu, di chúc của Cecil đã được thảo bởi công ty luật có tiếng nhất Chicago. Tôi đã xem qua nó, và không cách nào cậu lấy lại tiền từ Mitchell đâu. Tôi biết chuyện này không công bằng, nhưng cậu sẽ phải cố mà sống cùng nó…”

“Chú không hiểu! Tôi ghét thằng khốn đó. Tôi ghét hắn nhiều đến mức không tài nào chịu đựng nổi.”

“Tin tôi đi, tôi biết cậu cảm thấy thế nào.”

Billy nhìn vẻ khinh miệt, vì thế Evan với tay cầm tờ nhật báo Tribune và giơ ra trứơc mặt cậu ta. “Cậu nhìn thấy tấm ảnh này không? Đó là bạn gái tôi. Mitchell Wyatt đã làm cô ta mang thai. Hãy nhìn thằng nhóc này đi – nó chính là con trai của hắn.”

Billy săm soi cậu nhóc trong tấm ảnh, và rồi cái giọng ớn lạnh của nó cất lên. “Thế là — việc này biến thành gì nhỉ — cháu trai của tôi ư?”

Bình luận