Holy xông vào tủ lạnh của Kate, lôi ra hai chai nước, và chìa một cho Calli. “Anh uống không?” cô hỏi.
Calli nhìn cô, mỉm cười lịch sự, lắc đầu ra hiệu từ chối và nói bằng tiếng Ý. “Cô rất đẹp. Tôi muốn cô hơn.”
Chỉ hiểu được ý nghĩa cái lắc đầu ra hiệu từ chối của anh, Holly lên tiếng. “Tôi sẽ coi đó nghĩa là không.” Và đặt lại chai nước vào tủ lạnh.
Cô liếc mắt qua vai khi Kate ra khỏi phòng ngủ mà vẫn mặc bộ đồ cũ cho bữa tối với Mitchell hôm trước. Hai bộ đồ còn lại vẫn vất trên ghế sôfa ngoài phòng khách. Anh đã đưa Danny đi mua sắm, và họ đã ra ngoài suốt từ 11 sáng nay. “Diện quá hả?” Kate hỏi, xoay một vòng trước Holly trong khi Calli đứng lấp ló nhìn từ ngoài phòng bếp.
“Không, nhưng mình thích bộ len màu xanh hơn.”
Thất vọng và do dự, Kate quyết định hỏi ý kiến người đàn ông biết về sở thích của Mitchell. Vươn người qua ghế sofa, cô nhấc hai bộ váy kia lên và nhìn vẻ dò hỏi sang Calli. “Với Mitchell thì cái nào?” cô hỏi.
Calli toét miệng cười, tự tin chỉ vào chiếc màu đen, và nói bằng tiếng Ý. “Mitchell sẽ rất sốt ruột muốn cởi nó ra đêm nay, nên hãy mặc cái có khóa kéo thay vì nhiều cúc áo ấy.”
“Thôi được, lấy chiếc màu đen này vậy,” Kate quyết định. “Grazie (Cám ơn),” cô nói thêm với nụ cười ấm áp, dùng một vài từ tiếng Ý ít ỏi mà cô biết được.
Callie gật đầu. “Cô có một cái miệng dành để hôn, nhưng Mitchell giống như người anh em với tôi vậy. Và anh ta sẽ moi tim tôi nếu anh ta nghĩ tôi để ý đến.”
“Hẳn phải mất nhiều từ hơn để nói gì đó bằng tiếng Ý,” Holly nhận xét. Sau đó cô trang trọng thêm vào. “Kate, cẩn thận với trái tim cậu đấy nhé. Mitchell lần trước đã khiến nó tan nát rồi, và thật kinh khủng khi thấy chuyện xảy ra với cậu sau đó. Cậu lại đang phải lòng anh ta lần nữa đấy.”
“Không, mình không.” Kate kiên quyết đáp lại.
Ở khu vực bếp, Callie nhíu mày ngạc nghiên.
“Có, cậu có.” Holly khăng khăng.
Kate ngồi xuống ghế sofa, móc treo và váy áo đầy cả hai tay. “Ừ,” cô thú nhận. ” Và mình rất sợ. Đêm hôm qua, mình tự thuýêt phục bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi – sẽ an toàn – nếu như mình đã yêu anh ấy không nhiều lắm.”
“Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?”
Với một tiếng thở dài thất vọng, Kate lên tiếng. “Giống như chẳng có cách nào để yêu anh ấy chỉ một chút thôi. Anh ấy hoàn toàn gây nghiện. Nếu mình có thể kéo anh ấy về phía mình như một tấm chăn và tự quấn chặt mình vào trong đó thì mình sẽ làm và vẫn muốn gần gũi hơn – cả về thể xác lẫn tâm hồn. Và điều khó khăn là mình nghĩ anh ấy cũng cảm thấy thế.”
“Cậu đã nghĩ vậy trong lần trước rồi còn gì.”
Kate gật đầu và lách người ra khỏi ghế sofa, đôi vai cô hạ thấp hơn một chút. “Mình biết.”
“Khi nào thì anh ấy quay lại?”
Liếc vào đồng hồ, Kate trả lời. “Anh ấy đã gọi về bảo anh ấy và Danny sẽ về muộn nhưng không hơn sáu giờ. Mình cần xuống lầu lúc 8 giờ để đón ngài thiếu tá và tổ chức tiệc cho ông ấy, sau đó Mitchell và mình sẽ đi đâu đó ăn tối.”
Holly đứng dậy. “Giờ đã 5 rưỡi rồi, mình nên đi thôi. Cậu có muốn mình trên đường về nhà rẽ vào và cho Max cùng đám mèo ăn không?”
“KHông,” Kate nói, quay trở về phòng ngủ để treo lại những bộ đồ không được chọn. Cô đã trang điểm và sửa tóc xong xuôi để có thể trông xinh đẹp khi Danny và Mitchell quay trở về, và giờ thì cô đủ thời gian chăm sóc hai bàn tay mình. “Chúng mình sẽ mang chúng tới đây cho đến khi cảnh sát bắt được Billy Wyatt. Mình theo dõi tin tức cả ngày, hy vọng sẽ nghe được thông báo Billy đã bị tạm giam, nhưng cho đến khi điều đó xảy ra chúng mình sẽ ở tầng trên nhà hàng. Hệ thống bảo vệ ở đây tốt hơn ở nhà mình nhiều.
“Vậy Molly sao rồi?”
“Cô ấy thật sự đang bình phục rất tốt. Cô ấy muốn quay lại làm việc vào ngày mai, nhưng mình muốn cô ấy ở nhà và nghĩ ngơi thêm vài ngày nữa.”
****
“Mẹ, đến xem này…”
Nụ cười nở trên môi, Kate chạy vội ra hành lang từ phòng ngủ để nhìn những thứ Mitchell và Danny đã mua được trong cuộc dạo chơi của họ. Hình ảnh Danny đứng giữa phòng, cười toe toét đầy mong chờ, gần như khiến tim cô ngừng lại. Không còn những lọn tóc xoăn dài và bộ quần áo hiệu Baby Gap trẻ con nữa. Mái tóc đen được cắt theo kiểu tóc giống hệt Mitchell, cậu bé đang mặc một bộ vest trịnh trọng, thắt cà vạt và mang giày đen sáng bóng. Cho trọn vẹn, cậu bé cho một tay vào túi quần, tay kia đặt sau lưng.
Hình ảnh cậu bé khiến trái tim cô vỡ òa trong niềm xúc động bởi lòng tự hào và tìm được đứa bé mà mới chỉ vài tiếng đồng hồ trước thôi vẫn còn là trông mong trong khát khao vô vọng. “Hai người đã đi mua sắm ở Cửa hàng Baby Brooks Brothers à!” Kate trêu chọc.
“Quà cho mẹ này,” Danny nói, xòe bàn tay đang giấu đằng sau lưng và tự hào trao cho cô một bông cúc dại lấm lem mà cậu đã hái cho cô trên đường đi dạo.
“Đẹp quá,” Kate nói, trao cho Mitchell một ánh nhìn vui vẻ.
Anh cười đáp trả và nói với Danny. “Hãy đưa cho mẹ món quà kia nào.”
Cười toe toét với Mitchell, Danny thọc tay vào túi áo khoác và lôi ra một mặt dây chuyền hình trái tim treo trên một sợi dây mảnh mai. Bàn tay Kate hơi run rẩy khi cô nâng trên tay trái tim bằng vàng. Cô càng ngày càng chìm đắm trong hình ảnh tưởng tượng được trổ thành một phần của gia đình, được yêu thương và bao bọc bởi người đàn ông tóc đen đã dạy con trai cô tặng hoa cho mẹ.
Cô nhìn lên định nói cám ơn Mitchell, nhưng đột nhiên anh chuyển sự chú ý của mình sang màn hình ti vi. Anh sải bước lại gần hơn, và vặn lớn âm lượng.
“Vào lúc bốn giờ chiều nay,” nguồn tin cho biết, “cảnh sát Chicago đã bắt được Billy Wyatt, mười bảy tuổi, kẻ bị tình nghi bắt cóc Daniel Donovan trong công viên vào ngày hôm qua. Nhiều nguồn tin từ cục cảnh sát cho biết Wyatt đã thừa nhận tội bắt cóc, nhưng cậu ta đang đổ tội âm mưu cho luật sư Evan Bartlett.Theo nguồn tin này, Wyatt nghĩ ra ý tưởng bắt cóc Daniel Donovan sau khi Bartlett cho cậu ta xem một bài báo gần đây có hình Daniel và mẹ cậu bé, quản lý nhà hàng Kate Donovan. Bartlett được cho là đã nói với Wyatt rằng bố của Daniel là Mitchell Wyatt, kẻ mà Billy đã luôn đổ lỗi cho những bất hạnh của mình.”
“Phóng viên của chúng tôi Sidney Solomon đã kịp đuổi theo Bartlett tối qua tại Câu lạc bộ Gleneagles Country.”
Kate quay người và bước lùi lại vì hoảng hốt trước hình ảnh Mitchell nghiến chặt quai hàm và đôi mắt tóe lửa khi nhìn Evan, một tay cầm vợt tennis, sải chân bước ra sân chuẩn bị cho một trận bóng.
“Gã khốn đó!” Mitchel rủa thầm qua kẽ răng.
“Gã-khốn!” Danny nhại theo thích thú.
Mitchell vất vả lắm mới kìm được nỗi tức giận của mình vì Danny, sau đó anh hôn tạm biệt Kate như thể anh không biết cô đang có mặt ở đó. Ra đến cửa, anh xoay người lại. “Anh còn có một việc cần làm. Anh sẽ đón em vào lúc tám giờ.”