Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

“Ngài Wyatt sẽ gặp ông trong vòng vài phút nữa,” người quản gia nhà Cecil nói với Gray. Ngoài trời tuyết đang rơi và những bông tuyết lóng lánh bám lên chiếc áo khoác len của Gray khi người quản gia giúp anh cởi nó ra và mang nó về phía chiếc tủ treo đồ trong sảnh.

Cecil tiếp đón anh với vẻ săm soi, ông ngồi đằng sau bàn làm việc và bao quanh là những bức chân dung của các nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong dòng họ. “Bố mẹ anh có khỏe không, Gray?”

“Họ đều khỏe, cảm ơn ông.”

Ông lão chăm chú quan sát biểu hiện nét mặt anh khi Gray ngồi xuống đối diện ông qua chiếc bàn làm việc. “Tôi có thể coi đây không phải là một cuộc gặp mặt xã giao chăng?” ông kết luận.

“Tôi e rằng không.”

Ông gật đầu, đồng thời quay sang người quản gia đang chuẩn bị rời đi và lên tiếng. “Hãy gọi điện cho Henry Bartlett ngay cho tôi.”

“Ngoài kia có một thám tử đang đợi để đưa ông về sở cảnh sát. Henry có thể gặp ông ở đó.”

“Tôi đang bị bắt giữ?”

“Điều đó còn phụ thuộc vào thái độ hợp tác của ông trong vài phút tới. Billy vừa mới khai nhận với chúng tôi về cái chết của William.”

“Nó đã nói gì với anh?”

Gray thấy chẳng có lý gì mà không trả lời, vì anh hiểu Henry Bartlett có khả năng sẽ thu được lời khai của Billy trong chỉ khoảng vài tiếng đồng hồ nữa. Anh nói vắn tắt những điểm cốt lõi trong lời thú tội của Billy, và khi anh kết thúc, Cecil lạnh nhạt tiếp lời. “Anh tin vào cậu chuyện của thằng bé là tôi có can hệ đúng không?”

“Chắc chắn là như vậy. Điều đó khiến tôi băn khoăn mãi về suốt khoảng thời gian ông đã giữ bí mật về sự hiện diện của Mitchell cho đến tận tháng Một năm nay. Ông gặp anh ta lần đầu tiên vào tháng Tám, và tháng kế tiếp, Edward được cho là bị ngã từ ban công xuống dẫn đến cái chết. Tháng 11, William biến mất. Và tuy vậy, Cecil, ông đã không hề quan tâm đến cái thực tế rằng việc quay lại của người cháu trai mới được nhìn nhận của ông trùng khớp với cả hai sự kiện trên. Thật ra, ông đã giữ bí mật về sự xuất hiện của anh ta với cảnh sát, những người đang điều tra hai sự vụ này. Ông có biết điều đó nói lên gì không?”

“Đó là vì tôi là một lão già đa cảm, cả tin kẻ đã bị tội lỗi làm cho mù quáng vì từ chối không cho Mitchell quyền thừa kế trong quá khứ?” Cecil gợi ý một cách mỉa mai.

“Không, đó là vì ông là một lão già thủ đoạn, ngạo mạn, kiêu căng kẻ cần có một người thừa kế mới để dựa dẫm, nhưng không không muốn cảnh sát hay bất kỳ ai biết anh ta đã ở đâu trong suốt ba mươi bốn năm qua.”

“Cám ơn anh,” ông ngang ngạnh, nhưng chân thành, “anh khá là đúng. Anh lúc nào cũng là một gã trẻ tuổi sáng dạ.”

“Từ khi cả hai chúng ta đều hiểu ông không hề đa cảm hay cả tin, chỉ có một lý do duy nhất còn lại bao biện cho việc ông không nghi ngờ Mitchell dính dáng gì đến cái chết của Edward hay vụ mất tích của William.”

“Và lí do đó là?”

“Là ông đã thừa biết chuyện gì đã xảy ra với cả hai người đó, và rằng Mitchell không hề có liên quan. Với nỗi ngờ vực của mình, tôi đã mở lại cuộc điều tra về vụ mất tích của William – trong đó ông chính là mục đích của cuộc điều tra – thì Billy đột nhiên đến văn phòng của tôi.”

“Và nó nói gì với anh?”

“Thằng bé nói với tôi nó đã nghe lỏm Mitchell bảo Caroline rằng anh ta chưa bao giờ đến khu trại đó, điều mà Billy cho là dối trá. Vậy nên chúng tôi mới tập trung vào Mitchell. Giờ ông hãy cho tôi biết một vài điều, Cecil: Từ khi nào ông biết chuyện Billy đã làm? Từ khi nào ông đã khám phá ra nó đã vùi chiếc cúc áo của Mitchell xuống chỗ cái giếng?”

“Caroline đến đây ngay sau khi anh bắt Billy gọi chọ Mitchell quay lại từ St. Maarten. Nó nói với tôi những gì đang xảy ra. Nó khách quan cho rằng nó và tôi đang dung dưỡng cho một kẻ giết người. Tôi bảo nó tôi chắc chắn hẳn có sự nhầm lẫn gì đây.”

“Ông biết chính Billy đã vùi chiếc cúc?”

“Chúng ta đang nói chuyện không ghi âm đấy chứ?”

Gray ngập ngừng, sau đó anh gật đầu. “Đúng thế?”

“Tôi đã nhận ra ngay tức thì chắc chắn phải là Billy. Còn ai khác dám làm chuyện đó chứ? Ngoài ra, nó đang ngồi ngay trứơc mặt tôi khi Caroline nói cho tôi về cái cúc áo các anh đã phát hiện ra, và những nghi ngờ của anh hướng tới Mitchell, và cuộc gọi mà anh bắt Billy gọi. Tôi có thể nói rằng nét mặt Billy đã buộc tội nó phải chịu trách nhiệm về mọi thứ. Nó đã mỉm cười với tôi. Thực ra là nó khá tự hào về cái tính cách láu cá khôn lỏi của nó.

Gray gật đầu ngẫm nghĩ, ngạc nhiên thấy Cecil lại sẵn sàng giúp đỡ đến thế, cho dù đó không tính làm lời khai. “Nếu áo khoác của Mitchell được giao cho anh ta vào bất kỳ thời điểm nào trước khi William mất tích, chúng tôi đã bắt giữ anh ta và buộc tôi sát hại William rồi. Ông có định để cho anh ta bị kết án không, hay chỉ để che đậy cho Billy?”

Ngả người về phía trước, Cecil đặt hai tay lên mặt bàn, ngạo mạn và dứt khoát nói từng từ một, “Mitchell sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Cậu ấy luôn là kẻ sống sót, giống như tôi, và giống như họ…” Hất cằm lên, ông ra hiệu đến những bức chân dung các vị tổ tiên của ông đang treo trên tường xung quanh anh.

Thay vì lạc lối vào cuộc thảo luận vô nghĩa với lý luận của Cecil, Gray quay trở lại mục đính thật sự của cuộc thăm viếng này. “Để cứu Billy, ông đã tự thú nhận rất nhiều tội…”

“Chúng tôi không cần phải thảo luận đến điều đó hôm nay, và anh cũng sẽ không bắt giữ tôi. Henry và Evan Bartlett đã đảm bảo chắc chắn với tôi các anh không có quyền hạn gì trong vụ này. Hơn nữa, lời thú nhận của Billy là vô giá trị vì nó không có luật sư đại diện. Anh cũng chả có quyền gì thẩm vấn nó mà vắng mặt luật sư của gia đình chúng tôi.”

“Mẹ thằng bé ở ngay đó, và bà ta đã chấp thuận.”

“Caroline tâm thần bất ổn không thể tự bảo hộ cho bản thân, đừng nói gì đến việc bảo hộ cho Billy trong hòan cảnh ấy. Anh đang phí thời gian của mình đấy…”

“Tôi phí thêm một phút đồng hồ nữa thôi,” Gray lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn vào chiếc đồng hồ gỗ đặt trên bàn Cecil. “Ông sẽ khôn ngoan cho phép tôi phí khoản thời gian đó và lắng nghe tôi cho thật cẩn thận, vì tôi có thể và tôi sẽ lôi ông ra khỏi đây trong chiếc còng số tám.”

Cecil ngả người tựa vào ghế, đôi lông mày cau lại vẻ lăng mạ lạnh lùng, nhưng ông chú tâm nghe.

“Henry Bartlett sẽ nói cho ông những lời ông muốn được nghe. Tôi sẽ đứng trên quan điểm đó khi Billy rời nhà cùng ông bố cuối tuần đó, nó hoàn toàn chủ định giết chết ông ta tại khu trại, có nghĩa là tội ác bắt nguồn ở Hạt Cook. Henry có thể hoãn vụ này lại một năm hay hơn nữa cùng với những bản kháng nghị đòi thay đổi nơi xử án và những bản kháng nghị khác nhằm phủ nhận lời thú tội của Billy, nhưng rốt cục tôi sẽ thắng, và on6g sẽ phải đứng trước tòa cùng với Billy trong vai trò kẻ đồng phạm. Trong suốt thời gian ấy, giới truyền thông sẽ điên cuồng sục sạo, đào bới từng mẩu xương mà cái gia đình này đã chôn vùi và che giấu trong vòng một trăm năm vừa qua.”

Khuôn mặt của Cecil không lộ chút biểu cảm, nhưng những ngón tay gầy guộc của ông hết co vào rồi lại duỗi ra trên mặt bàn.

“Nếu ông cho Henry một đặc ân bằng việc lăn ra chết trứơc khi vụ này được đưa ra xét xử, Henry có thể — và hẳn sẽ – khuyên Billy thay đổi lời khai và tuyên bố rằng chính ông mới là kẻ mưu sát William và dụ dỗ thằng bé con tội nghiệp đó nhận hết tội về mình. Rốt cuộc, ông cũng sẽ phải chết, và Billy hẳn sẽ trả toàn bộ phí tổn cho Henry, vì thế tại sao Henry lại muốn bảo vệ cho cái danh tiếng của ông làm gì?”Kết thúc bài phát biểu, anh chờ hành động phản bác lại của Cecil, quan sát con lắc đồng hồ trên chiếc bàn cổ đu đưa qua lại.

“Anh đang gợi ý một khả năng lựa chọn là gì?”

“Tôi sẽ không buộc ông vào tội tòng phạm, và ông sẽ cho phép ngành tư pháp Hạt Cook xét xử công bằng Billy. Nó là một đứa trẻ vị thành niên, vì thế nó sẽ được giảm nhẹ tội.”

“Tôi sẽ không để nó đứng trước tòa mà không bảo vệ nó một cách tốt nhất.”

“Tôi không đòi hỏi ông phải bỏ qua điều đó. Tôi đang đòi hỏi ông phải để nó đối mặt với việc nó đã gây ra, lúc này, chứ không phải là hai năm tới kể từ lúc này.”

Cecil một lần nữa lại ngập ngừng, và rồi ông gật đầu.

“Một việc nữa,” Gray nói tiếp khi anh đứng dậy,” Edward đã chết như thế nào? Anh ta gọi cho ông một giờ trước khi rơi khỏi ban công. Ông nói ông đã thảo luận về cuộc họp mà cả hai người đều được cho là phải tham dự vào buổi sáng hôm sau. Nhưng đó không phải là việc đã xảy ra, hoặc ông đã băn khoăn liệu có phải Mitchell “giúp” anh ta lao ra ngoài rào chắn hay không.”

Đứng lên, Cecil kết thúc vụ đối đầu không mấy vui vẻ. “Nó say rượu, như thường lệ, và nó bảo tôi rằng nó muốn nói lời vĩnh biệt, rằng nó không thể chịu nổi cuộc sống này một ngày nào nữa. Tôi bảo nó điều tôi lúc nào cũng nói khi nó gọi cho tôi theo kiểu đó. Tôi bảo nó hãy kiềm chế và bình tĩnh lại. Tôi không biết lần này nó nói nghiêm túc. Tôi phải nghe lời than vãn ghê tởm của nó nhiều lần đến nỗi chẳng còn để ý đến nữa.”

Bình luận
× sticky