Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cánh cửa văn phòng luật sư quận ở tòa nhà Trung tâm Richard J.Daley trên đường Washington đã khép. Bên ngoài văn phòng, bầu không khí im ắng bất thường, còn Paula Moscato, thư ký của Gray Elliott, đang giữ nguyên hiện trạng bầu không khí ấy bằng cách nhướng mày cáu kỉnh vào bất kỳ ai dám bén mảng đến bàn cô và sau đó đưa một ngón tay lên miệng cắn cắn.

Bên trong phòng, hai trợ tá luật sư đang đứng tựa lưng vào tường phía xa, quan sát Gray Elliot chuẩn bị bằng chứng quý giá trong cuộc điều tra vụ mưu sát William Wyatt. Nhân chứng bị đặt ngồi phía sau bàn làm việc của Gray trong chiếc ghế xoay êm ái của anh; trước mặt là chiếc bút và một tập giấy viết nguệch ngoạc vài dòng gợi ý cho cậu ta trong cuộc điện thoại anh sắp sửa tiến hành, một cuộc gọi dự tính định nhử Mitchell Wyatt quay về đối mặt với tòa án Quận Cook.

Mẹ của nhân chứng đang ngồi trước bàn làm việc của Gray, tay vặn xoắn chiếc khăn tay trong lòng cô ta, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ nỗi đau buồn trước phát hiện thi thể của chồng, nét mặt bàng hoàng khi dõi theo cậu con trai đặt bẫy kẻ giết chồng mình. Lily Reardon, một nhân viên của ASA đang quan sát tiến trình, gật đầu hướng về phía Caroline Wyatt và thấp giọng nói với người đồng nghiệp. “Anh có hình dung được phải như thế nào khi nhận ra kẻ giết chồng bà chính là khách của gia đình từ sau cái chết của ông ấy không?”

Jeff Cervantes lắc đầu. “Nếu Gray không làm vụ này nhanh lên, bà ta trông như thể hoặc chết lả đi hoặc phát ốm lên vậy.”

Gray tựa hông vào cạnh bàn làm việc của anh. “Cậu thấy ổn không, Billy?”

Cậu con trai mười bốn tuổi đẹp mã ngời ngời nhìn vào anh, nuốt ực xuống và gật đầu. Cậu cao, mảnh mai và hình thể vừa vặn so với tuổi, và mặc áo khoác tối màu, sơ mi trắng, cà vạt hoa văn cùng với phong thái thoải mái của một cậu học sinh con nhà quyền thế người đã quen mặc những bộ đồ trịnh trọng cũng như mặc đồ jean bụi bặm vậy. Ở khía cạnh ấy, cậu ta trông chẳng khác nào so với Gray ngày xưa ở cùng độ tuổi.

“Hãy nhấp chút nước lạnh trong lúc tôi kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, được không?”

“Được, thưa ngài Elliot.”

“Vui lòng gọi tôi là Gray. Cậu có nghĩ mình theo được cuộc gọi này không?”

Mặc dù nỗi lo sợ hiện ra rành rành trước mặt, cậu vẫn gật đầu quả quyết; sau đó thêm một cái gật nữa tạo cảm giác thuyết phục hơn. “Ông ta đã giết cha cháu. Cháu sẽ làm bất kỳ việc gì để lôi ông ta về đây.”

“Tôi biết cậu sẽ.” Gray nhận xét, hơi cười mỉm vì vào chính lúc đó, ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc bóng lộn của Gray, trong chiếc ghế xoay to lớn, Billy bộc lộ cả tính cách của bố mình và lòng quyết tâm sắt đá của ông nội Cecil. “Thôi được, hãy lướt qua một lần nữa. Tất cả những gì cậu phải làm là bảo Mitchll rằng xác bố cậu đã được tìm thấy và kẻ giết người đã thú nhận…”

“Hiểu rồi ạ.”

“Rồi cậu sẽ nói với anh ta rằng ông nội và mẹ cậu đã đón nhận tin đó rất tệ, và cậu cần anh ta quay về đây vì cậu đang vô cùng sợ hãi.”

“Được,” Billy đáp lời, và cậu ta thêm vào, với một vẻ đau đớn nhức nhối của bản tính ngây ngô gợi lòng thương cảm. “Cháu biết mình có thể thực hiện phần cuối cùng, Gray, vì cháu đang rất, rất sợ hãi…”

“Hãy cố gắng thể hiện thuyết phục như cậu có thể.”

“Cháu sẽ.”

Hài lòng, Gray vươn người qua bàn với lấy điện thoại và nhấn nút điện đàm nội bộ. “Gọi đi, Paula.” Cố không làm gì để gây suy nhược cho người phụ nữ 40 tuổi hơn nữa, Gray chầm chậm tiến về phía sau cậu ta và nhấn nút máy ghi âm; sau đó anh liếc vào đồng hồ. Hiện ở St. Maarten là 1 giờ 30, và theo như xét đoán của Childress, Mitchell Wyatt đang trong phòng anh ta ở khách sạn.

*****

Trong một nỗ lực làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn và để bản thân mình sao lãng khỏi dòng suy tưởng về thử thách nặng nề mà Kate đang phải đối mặt, Mitchell đã gọi đến văn phòng của anh ở New York và yêu cầu trợ lý fax đến một số tài liệu mà Stavros đã nhờ anh xem xét cẩn thận.

Khi di động của anh đổ chuông, Mitchell vẫn còn đang đọc dở xấp tài liệu ở phía tay phải và lơ đãng với lấy di động đặt trên bàn cà phê phía tay trái.

“Chú Mitchell, là cháu. Billy đây.” Tiếng cậu nhóc vang lên với một giọng run rẩy đến nỗi cậu ta gần như đang lắp bắp.

“Có chuyện gì vậy?” Mitchell hỏi, chầm chậm đứng lên trong trạng thái đề phòng một tin nào đó vô cùng tồi tệ.

“Bố cháu….”

Nhắm mắt lại, Mitchell chờ đợi điều mà anh biết anh sẽ phải nghe vào một ngày nào đó.

“Họ đã … đã tìm thấy thi thể bố cháu trong một cái giếng gần khu trang trại.”

“Chú rất lấy làm tiếc.” Mitchell bật thốt lên khàn khàn, sau đó anh mở bừng mắt và lắc đầu để tỉnh trí lại. “Một cái giếng? Anh ấy ngã xuống một cái giếng ư?”

“Không, bố không ngã; bố đã bị giết chết. Bố bị bắn vào ngực.”

Lo sợ thốt ra điều gì đó sai lầm, Mitchell chờ đợi một cách vô vọng cậu bé tâm sự thêm nữa. “Tiếp đi, Billy. Chú đang ở ngay đây. Chú đang nghe.”

“Quản gia nhà Udall đã bắn bố. Ông…. ông ta đã thú nhận. Ông ta là một gã say sưa già cả tục tĩu, và ông ta thú nhận mọi chuyện với cảnh sát khi họ thẩm vấn ông ta. Gã khốn vô lại đó – ông ta đã bắn bố! Làm ơn, Chú Mitchell, chú về nhà đi? Mẹ cháu đã khóa cửa nhốt mình trong phòng, cháu không biết mẹ có ổn không, còn Ông nội Cecil – người ta đã đưa ông đến bệnh viện rồi.”

“Chú sẽ về,,” Mitchell hứa chắc.

“Tối nay nhé? Làm ơn nói chú sẽ về tối nay đi. Cháu sẽ cố gắng tỏ ra can đảm và cố trở thành người đàn ông trong gia đình, giống như Ông nội vẫn nói thế, cho đến khi chú về đây để chăm lo mọi việc.” Giọng cậu ta vỡ òa ra, còn trái tim Mitchell siết chặt lại vì cảm thông. “Chú Mitchell, cháu thật sự rất sợ cho mẹ. Mẹ có thuốc ngủ trong phòng và không nghe cháu gọi.”

“Chú sẽ đến đó.”

“Chú sẽ đi ngay chứ?”

Mitchell liếc vào đồng hồ đeo tay. “Chú sẽ rời khỏi đây lúc 5 giờ, ở chỗ cháu là 3 giờ. Chú sẽ ở đó lúc 8 giờ tối.”

“Được ạ”, cậu ta ngoan ngoãn. “Chú Mitchell?”

“Gì vậy, con trai?” Mitchell hỏi.

“Bố cháu thật sự yêu chú. Bố nói… nói rằng chú khiến bố tự hào là một người nhà Wyatt.”

Mitchell nuốt xuống một cục nghẹn nơi cuống họng và nhìn chằm chằm ra ngoài khung cửa sổ. “Cám ơn cháu đã nói cho chú điều đó.”

Tại Chicago, Billy tựa người ra sau ghế của Gray và cười ngoác miệng trước đám khán giả đang đờ người như bị thôi miên. “Cháu làm thế nào?” cậu ta hỏi, tay gõ gõ đuôi bút chì xuống cuốn sổ màu vàng giống như một cái dùi gõ vào trống. “Thật là chuyện nhảm nhí, nhưng cháu nghĩ chuyện này hiệu quả, đúng không? Cháu đã nghĩ cách cháu ứng tác ra một “lão già say khướt” ấy thật có ảnh hưởng tốt.”

Bên kia căn phòng, Lily Reardon dằn xuống một cơn rùng mình và tránh ánh nhìn của người đồng sự.

“Cháu thật đáng ngạc nhiên, Billy ạ.” Gray tự hào lên tiếng và đứng dậy. “Cháu hoàn toàn rất đáng ngạc nhiên.”

Bình luận