Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngày Cuối Cùng Của Một Tử Tù

Chương 42

Tác giả: Victor Hugo

Tôi yêu cầu người hiến binh để tôi ngủ và tôi nằm vật ra giường.

Quả thật máu trào lên não như sóng khiến tôi buồn ngủ và thiếp đi. Đó là giấc ngủ cuối cùng của tôi thuộc loại này.

Tôi đã có một giấc mơ[13].

Tôi mơ là đang đêm. Hình như tôi đang trong phòng với hai hay ba người bạn. Tôi không còn biết những người bạn nào nữa.

Vợ tôi ngủ với con trong buồng.

Tôi và các bạn nói thì thầm với nhau và những điều chúng tôi nói khiến chúng tôi khiếp sợ.

Bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy một tiếng động ở đâu đó từ trong các buồng khác vọng ra. Một tiếng động yếu ớt, lạ lùng và không xác định.

Các bạn tôi cũng nghe thấy như tôi. Chúng tôi lắng nghe, như có người đang mở khóa hoặc đang cưa khẽ cái khóa thì đúng hơn.

Có một cái gì đó làm chúng tôi lạnh cả người. Chúng tôi ai nấy đều thấy sợ. Chúng tôi nghĩ có lẽ là những tên trộm đã đột nhập vào nhà tôi vào cái giờ cũng đã khuya rồi.

Chúng tôi quyết định xem xem thế nào. Tôi đứng dậy, cầm lấy cây nến. Các bạn lần lượt theo tôi.

Chúng tôi đi qua buồng ngủ bên cạnh. Vợ tôi đang ngủ với đứa con ở trong đó. Rồi chúng tôi đi vào phòng khách. Chẳng có gì hết.

Các bức chân dung vẫn bất động trong khung vàng trên tấm trướng đỏ. Tôi thấy hình như cái cửa phòng khách thông sang phòng ăn không phải ở chỗ như mọi khi.

Chúng tôi đi vào phòng ăn. Đi một vòng quanh phòng. Tôi bước lên đầu tiên. Cửa ra cầu thang đóng kỹ, cửa sổ cũng vậy. Đến gần lò sưởi, tôi thấy cái tủ áo mở và cửa tủ kéo về góc tường như muốn che kín.

Điều đó làm tôi ngạc nhiên. Chúng tôi nghĩ có ai đó trốn sau cánh cửa tủ.

Tôi đưa tay kéo chiếc cửa tủ để định đóng tủ lại. Nhưng cửa tủ ì ra không nhúc nhích. Ngạc nhiên, tôi kéo mạnh hơn. Cửa tủ đành nhượng bộ và chúng tôi phát hiện thấy một bà già người nhỏ nhắn, hai tay buông thõng, mắt nhắm nghiền không cử động đứng thẳng như dán vào góc tường. Có cái gì gớm ghiếc và tóc tôi dựng ngược. Tôi hỏi bà già:

– Bà làm gì ở đây thế?

Bà ta không trả lời.

Tôi lại hỏi:

– Bà là ai?

Bà ta vẫn không trả lời, không động đậy, mắt vẫn nhắm nghiền.

Các bạn tôi nói:

– Chắc chắn là con mụ đồng lõa với những người đột nhập vào đây với những ý nghĩ xấu xa. Mụ ta không kịp chạy nên trốn vào đây!

Tôi lại hỏi một lần nữa. Bà ta vẫn không nói không rằng, không cử động, không nhìn ai.

Một người trong chúng tôi đẩy mụ ta ngã xuống đất. Mụ ta ngã ra cứng đờ như một khúc gỗ, như một sự vật chết.

Chúng tôi lay chân mụ, rồi hai người trong chúng tôi nhấc mụ dậy, dựa lưng vào tường. Mụ không tỏ dấu hiệu gì là còn sống. Người ta hét vào tai, mụ vẫn câm lặng như người điếc nặng.

Tuy nhiên chúng tôi cũng hết kiên nhẫn. Chúng tôi vừa khiếp sợ vừa tức giận. Một người trong chúng tôi bảo tôi:

– Hãy cắm nến vào cằm mụ xem sao.

Tôi đã đặt mồi lửa trên cằm mụ. Thế là mắt mụ hé mở. Một con mắt trống rỗng, lờ đờ, kinh tởm như không chú ý đến cái gì hết.

Tôi cất ngọn lửa ra chỗ khác và nói:

– A! Cuối cùng thì mụ cũng phải trả lời chúng tôi, mù phù thuỷ già này! Mụ là ai?

Mắt mụ khép lại như lúc nãy. Những người khác lại nói:

– Làm thế thì mạnh quá. Đưa nến lại đây, phải làm cho mụ ta nói.

Tôi đặt lại ngọn lửa dưới cằm mụ. Tức thì mụ ta từ từ mở tròn hai con mắt nhìn khắp lượt chúng tôi, từ người này sang người kia, rồi bất thình lình cúi xuống thổi tắt ngọn nến bằng một hơi thở lạnh giá. Cùng lúc đó tôi cảm thấy ba cái răng nhọn cắn vào tay tôi trong đêm tối.

Tôi tỉnh lại, rùng mình, người đẫm mồ hôi lạnh.

Cha tuyên úy ngồi ở cuối giường, miệng lẩm bẩm cầu nguyện. Tôi hỏi ông:

– Thưa Cha, con ngủ có lâu không?

Ông nói:

– Con ngủ đúng một tiếng rồi. Người ta đã đưa con gái của con đến. Nó đang ở buồng bên cạnh và đang đợi con. Người ta không muốn đánh thức con.

Ôi! Con gái tôi! Người ta đã đưa con gái tôi đến đây.

Bình luận