Tòa nhà Thị chính với mái nhọn và cứng, tháp chuông kỳ cục, mặt đồng hồ lớn màu trắng, những tầng gác có cột nhỏ, hàng nghìn cửa sổ, những cầu thang đã cũ mòn vì đi nhiều, hai vòm cầu hai bên trái và phải kề ngay quảng trường La Grève, tất cả là một vẻ u tối, buồn thảm với bộ mặt mòn mỏi già nua và đen, trông càng đen dưới ánh mặt trời.
Những ngày hành hình, từng tốp lính hiến binh từ các cửa tòa nhà Đốc lý đi ra, tất cả các cửa sổ đều mở toang như để nhìn cho rõ người tử tù bước lên đoạn đầu đài.
Vào buổi chiều tối, mặt chiếc đồng hồ chỉ giờ vẫn sáng loáng trên mặt tiền tối đen của tòa nhà.