Một vị nữa vừa mới vào, đầu đội mũ, vừa mới nhìn tôi đã mở túi đựng đồ nghề lấy ra cái thước đo từ dưới lên trên những hòn đá xây tường, nói rất to lúc thì Đúng cái này đây, lúc thì Không phải cái này.
Tôi hỏi người hiến binh, ông này là ai thế? Hình như đó là người phụ giúp kiến trúc sư chuyên về xây dựng nhà tù.
Hắn tò mò muốn biết về số phận tôi. Hắn trao đổi qua với người giữ chìa khóa phòng giam đi theo hắn, rồi hắn chằm chằm nhìn tôi một lúc, lắc đầu một cách vô tư rồi lại vừa nói rõ to vừa tiếp tục đo đạc.
Công việc của hắn kết thúc, hắn lại gần tôi và nói với tôi bằng một giọng lanh lảnh:
– Anh bạn, sáu tháng nữa thì nhà tù này sẽ khá hơn nhiều.
Và cử chỉ của hắn như muốn thêm:
– Nhưng anh không được hưởng. Tiếc thật!
Hắn nhếch mép. Tôi đã tưởng hắn chế nhạo tôi nhẹ nhàng như trêu cô dâu đêm tân hôn.
Người hiến binh canh giữ tôi, một ông lính già đeo lon hạ sĩ trả lời thay:
– Thưa ông, trong buồng người chết không nên nói to như thế.
Gã kiến trúc sư đã ra khỏi phòng.
Tôi ở đó như một trong những viên đá hắn đã đo đạc.