Chuông đồng hồ lại điểm. Một tiếng đã trôi qua, tôi không nhớ là mấy giờ rồi. Tôi nghe không rõ tiếng búa đổ giờ trong gác chuông. Hình như trong tai tôi có tiếng đàn ống. Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi vo vo bên tai.
Vào giây phút cuối cùng, khi tôi đang hồi tưởng lại những kỷ niệm của tôi, từ bấy, trong đầu óc tôi chỉ còn chỗ cho những chết chóc. Tuy vậy, tôi vẫn muốn hối hận thật nhiều.
Khi tôi mơ một phút về quá khứ của đời tôi và tôi nghĩ đến nhát búa chốc nữa sắp kết liễu đời tôi, tôi run lên sợ hãi như sắp nghĩ tới một điều gì mới mẻ. Tuổi thơ êm đẹp của tôi! Thời thanh xuân tươi đẹp của tôi! Tấm vải vàng óng nhưng đầu vải thì dính máu. Giữa lúc đó và bây giờ có một suối máu của người kia và máu của tôi. Nếu một ngày nào đó người ta đọc câu chuyện của tôi sau bao nhiêu năm ngây thơ và hạnh phúc, người ta không muốn nghĩ về cái năm tồi tệ ấy bắt đầu bằng một tội ác và kết thúc bằng án tử hình, cái năm sẽ hủy hoại hết cuộc đời tôi.
Tuy nhiên, hỡi đạo luật khốn khổ, những con người khốn khổ, tôi đâu phải là kẻ ác!
Ôi! Chỉ mấy tiếng nữa thôi là sẽ chết, nghĩ rằng cách đây mới một năm, trong ngày này, tôi còn được sống, còn tự do và trong trắng, tản bộ dưới trời thu, lang thang dưới các lùm cây, dưới các tán lá.