Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 11

Tác giả: Marian Keyes

Tuần tiếp tục trôi. Lisa đi qua cuộc sống viền một màu xám xịt của mình như người mộng du. Cho dù cô là một người mộng du ăn diện và hách dịch.

Thứ Sáu, trời tạnh mưa và mặt trời ló ra, làm đám nhân viên trở nên vô cùng phấn chấn – trông họ chẳng khác gì những đứa trẻ trong buổi sáng Giáng Sinh. Khi họ đến văn phòng làm việc, những lời bình luận cứ thế tràn ra như suối.

“Một ngày rực rỡ.”

“Chẳng phải thời tiết này là do Chúa ban cho chúng ta sao?”

“Buổi sáng tuyệt diệu.”

Chỉ bởi vì trời vừa tạnh cơn mưa xối xả, Lisa tự nhủ, với vẻ khinh miệt.

“Nhớ mùa hè năm ngoái không?” Kelvin gào lên với Ashling từ bên kia đầu kia văn phòng, đôi mắt của anh chàng lấp lánh rạng rỡ đằng sau cặp kính không số gọng đen.

“Chắc chắn là nhớ chứ,” Ashling trả lời. “Đó là một ngày thứ Tư, đúng không nhỉ?”

Tất cả mọi người cười rộ lên. Tất cả mọi ngưòi trừ Lisa.

Giữa buổi sáng, Mai lả lướt bước vào văn phòng, nhoẻn cười ranh mãnh và ngọt ngào với mọi người xung quanh rồi hỏi, “Jack có ở đây không?”

Lisa thoáng rùng mình. Đây rõ ràng là cô nàng của Jack. Lisa đã đinh ninh chờ đợi một cô ả Ireland ẽo uột, mặt đầy tàn nhang, chứ khôngphải thứ của lạ quý hiếm và nhỏ nhắn màu cà phê này.

Ashling, đang đứng bên máy photocopy, photo hàng triệu bản thông cáo báo chí phân phát cho tất cả các nhà thiết kế thời trang và sản xuất mỹ phẩm trong vũ trụ, cũng phải chú ý. Kia là kẻ cắn ngón tay của Jack, trông cứ như thể bơ cũng không thể tan trong cái miệng mọng như quả anh đào của cô ta.

“Cô có hẹn trước không?” Bà Morley đứng thẳng người lên khoe hét chiều cao gần bốn bộ, phô hét bộ bàn tọa vĩ đại của mình ra một cách đầy đe dọa.

“Nói với anh ấy là có Mai đến.”

Sau một cái nhìn trừng trừng nảy lửa rất dài, bà Morley lạch bạch bước đi. Trong lúc chờ đợi Mai lơ đãng xoắn một ngón tay mảnh dẻ vào mái tóc rất dày của mình, trông thật lẳng lơ và khêu gợi. Lát sau bà Morley quay lại, “Cô có thể vào,” bà nói, không giấu được vẻ thất vọng.

Mai đi lướt qua văn phòng trong sự im lặng thoang thoảng hương chanh, và ngay khi cánh cửa phòng Jack khép lại sau lưng cô mọi người cùng thở phào và ồ lên bàn tán râm ran.

“Bạn gái của Jack đấy,” Kelvin giới thiệu cho Ashling, Lisa và Mercedes.

“Nếu mọi người hỏi tôi, thì cô ta chỉ tổ rách chuyện chứ chẳng ra quái gì,” bà Morley quả quyết nói.

“Tôi không dám chắc cho lắm về điều đó, bà Morley,” Kelvin nói với vẻ dâm dật. Bà Morley quay ngoắt đi với một cái khịt mũi vì ghê tởm.

“Cô ta mang nửa dòng máu Ireland, nửa dòng máu Việt Nam,” Gerry ít nói bỗng phọt ra một câu.

“Họ đánh chửi nhau như chó với mèo ấy,” Trix rùng mình. “Cô ta đanh đá lắm.”

“Hừm, đó không phải là nửa Việt Nam của cô ấy,” Dervla 0’Donnelỉ nói chắc nịch, sung sướng vì được từ bỏ tờ Hibernian Bride trong giây lát. “Người Việt Nam là một dân tộc vô cùng hiếu khách và hiền hậu. Cái hồi tôi đang đi du lịch ở đó…”

“À, đấy,” Trix rên rỉ. “Bà hippy già lại bắt đầu màn hồi tưỏng về Việt Nam. Tôi đã chán đến tận cổ rồi đây này.”

Ashling tiếp tục với đống thông cáo báo chí của mình, nhưng chiếc máy photocopy bỗng chậm rãi rên một tràng, lạch xạch kêu vài tiếng lẽ ra không nên có, rồi đột nhiên câm bặt rất không đúng lúc. Màn hình hiển thị hiện ra một dòng thông điệp màu vàng. “PQ03?” Ashling hỏi. “Thế có nghĩa là gì?”

“PQ03?” Đám nhân viên cũ ngơ ngác nhìn nhau. “Biết chết liền!” “Cái này mới tinh mà.”

“Nhưng hãy trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi. Bình thường chỉ sau hai bản copy là nó câm tịt rồi.”

“Tôi nên làm gì bây giờ?” Ashling hỏi. “Những bản thông cáo báo chí này phải được mang gửi đi ngay tối nay.”

Cô liếc nhìn Lisa, hy vọng cô ta sẽ giúp cô thoát khỏi tình trạng khó xử này. Nhưng vẻ mặt của Lisa vẫn thản nhiên và lạnh tanh. Đến hết tuần đầu tiên, Ashling đã nhận ra rằng Lisa là một người chủ nô ác nghiệt với tầm nhìn vĩ đại cho tờ tạp chí. Vĩ đại ở nhiều mặt, nếu như bạn không phải là người phải gánh vác trách nhiệm một tay thực hiện tất cả mọi ý tưởng của Lisa.

“Đừng mất công yêu cầu một trong những kẻ đầu đất kia sửa nó làm gì,” Trix hất đầu khinh bỉ về phía Gerry, Bernard và Kelvin.

“Họ sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Jack cũng khá khéo tay trong chuyện máy móc – mặc dù tôi sẽ không đời nào làm phiền anh ấy trong lúc này,” cô ta nói thêm với vẻ đầy ý nghĩa.

“Tôi sẽ làm việc gì đó khác vậy.” Ashling quay về bàn, thoáng đờ người ra vì khối lượng công việc chất trên đó. Cô quyết định tiếp tục với danh sách về một trăm nhân vật Ireland quyến rũ, thú vị và tài năng nhất của mình. Tất cả mọi người từ những DJ, nhà tạo mẫu tóc, diễn viên, cho đến phóng viên. Và cũng nhanh nhẹn không kém gì Ashling đang ngồi nghĩ ra những cái tên, Trix đang mải bố trí cho Lisa ăn sáng, ăn trưa, uống trà chiều cũng như ăn tối với những người này – Lisa đang phải trải qua một khóa cấp tốc để thầm nhập vào giới của những nhân vật tai to mặt lớn trong xã hội Ireland.

“Sau tất cả những bữa ăn này chị sẽ bự bằng cả một ngôi nhà mất,” Trix bật cười.

Lisa mỉm cưòi khinh bỉ. Đơn giản là vì bạn gọi thức ăn không cò nghĩa là bạn phải ăn chúng.

Cả văn phòng mải miết làm việc cho đến khi cửa phòng Jack mở toang và Mai lao ra với tốc độ rất cao. Ngay lập tức, tất cả mọi người vụt ngẩng đầu lên chờ đợi, và họ đã không phải thất vọng. Mai hầm hè cố đóng rầm cánh cửa lại phía sau lưng mình, nhưng nó đã được chèn để lúc nào cũng hơi mở hé, vì vậy cô nàng đành tự hài lòng với việc tặng cho nó một cú đạp giận dữ.

Vài giây sau, Jack lao ra, cũng với tốc độ rất cao. Mắt anh tối sầm, mặt hầm hầm như sấm chớp và đôi chân dài đang sải bước rất nhanh về phía Mai. Nhưng mới đi được nửa đường qua văn phòng thì có vẻ như anh chợt tỉnh ra và đi chậm lại. “À, chó chết thật,” anh làu bàu, và giáng nắm đấm đánh chát xuống chiếc máy photocopy. Có một tiếng động ro ro, rồi tiếng lạch xạch, và hết trang giấy này đến trang giấy khác bắt đầu đùn ra khỏi chiếc máy. Máy photocopy đã hoạt động trở lại!

“Chúng ta lại có công nghệ rồi! Jack Devine đã cứu một bàn thua trông thấy,” Ashling tuyên bố rồi bắt đầu vỗ tay. Những người khác cũng làm theo. Jack gưòm gườm nhìn quanh từng người trong khi cả văn phòng vỗ tay, và rồi, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, anh bắt đầu cười phá lên. Trong chớp mắt, trông anh như một con người khác – trẻ hơn và dễ chịu hơn.

“Chuyện này thật điên rồ,” anh lầm bầm.

Ashling hoàn toàn đồng ý.

Jack phần vân không biết phải làm thế nào. Anh có nên đuổi theo Mai hay… Rồi, trên bàn làm việc của Ashling, anh trông thấy một bao Marlboro, một điếu thò ra ngoài, về nguyên tắc thì văn phòng không hút thuốc, nhưng với sự nhất trí chung, tất cả mọi người đều hút. Chỉ trừ có Bernard Tẻ ngắt, kẻ tự vây quanh mình bằng những tấm biển “Cám ơn bạn đã không hút thuốc”. Thậm chí anh ta còn tự kiếm cho mình một chiếc quạt nhỏ.

Với một cái nhướng mày, Jack như muốn ngầm hỏi, “Tôi có thể chứ?” rồi bập môi rút điếu thuốc ra. Anh quẹt một que diêm, châm điếu thuốc, tắt que diêm băng một cái vẩy tay rất dứt khoát, rồi rít một hơi rất dài.

Ashling theo dõi tất cả các cử động của anh, thấy đáng ghét nhưng vẫn không thể nào nhìn nổi ra chỗ khác.

“Hình như tôi tuyển nhầm cô gái để bỏ thuốc rồi thì phải.” Jack chậm rãi quay về phòng làm việc của mình.

“Tôi cần sự giúp đỡ của các cô,” Dervla 0’Donnell hét toáng lên để thu hút sự chú ý của mọi người. Chị ta đứng bật dậy khỏi khuôn trang Thời trang Mùa thu của tờ Hibernian Bride, nguyên một bộ đồ ba chiếc dệt bằng lụa theo phong cách to-là-đẹp sột soạt khi chị ta bắt đầu đi đi lại lại. “Vị khách đám cưới bảnh chọe sẽ diện gì cho Mùa thu, năm 2000? Cái gì đang được ưa chuộng, cái gì đang diễn ra, cái gì đang là mốt?”

“Hừm, tôi chắc chắn là cằm đấy, cưng ạ,” Lisa nháy mắt, và với một cử chỉ nghiêng đầu, diễn tả cái sự nhiều cằm của Dervla.

Cái miệng há hốc vì choáng váng của mọi người trong văn phòng vỡ òa rất nuột thành một tràng cười làm Lisa dương dương tự đắc. Cô thấy tự hào vì miệng lưỡi cay độc và thông minh của mình, cùng quyền lực mà nó mang lại cho cô.

Dervla đứng chết lặng người bàng hoàng, trong khi khắp xung quanh, các đồng nghiệp đang ôm bụng cười, rồi chị ta gượng nở một nụ cười không thèm chấp.

* * *

“Chẳng phải như thế này mới thú vị sao?” Làm ra vẻ sốt sắng, Jack nâng vại bia của mình lên với Kelvin và Gerry. “Không có cô nàng nào ở đây quấy rầy chúng ta cả?”

Kelvin vụt liếc ra xung quanh quán rượu. Chỉ có lèo tèo vài phụ nữ trong đám khách tối thứ Sáu này.

“Nhưng không một ai trong bọn họ ngồi đây với tụi mình, rồi làm tụi mình điên đầu cả,” Jack giải thích.

“Tớ không thấy phiền nếu cô nàng Lisa đó đang ngồi đây,” Kelvin nói. “Chúa ơi, cô ta đẹp thật.”

“Tuyệt đẹp,” Gerry đồng ý, hạ cố buông ra một câu.

“Và các cậu có để ý cái kiểu mặc dù mắt vẫn ở nguyên một chỗ, nhưng núm ngực cô ta theo các cậu khắp trong phòng không?” Kelvin nhận xét.

Cả Gerry và Jack đều có vẻ hơi bất ngờ trước nhận xét này.

“Mercedes cũng xinh tươi ngon lành nữa,” Kelvin tán.

“Tuy nhiên cô ta lại chẳng có gì nhiều nhặn để nói về bản thân mình cả,” Gerry nói, trong khi rõ rành rành đây đúng là chuyện ấm chê siêu lắm nhọ.

Kelvin ngoác miệng cười Gerry. “Tớ đâu có quan tâm đến kỹ năng trò chuyện của cô nàng.”

Họ nhếch mép cười và hích nhau với về đồng lõa đểu giả.

“Chuyển cho bọn tớ cái gạt tàn, Kelvin,” Jack ngắt lời. Trong khi Kelvin làm theo, Jack cười khùng khục thật đau khổ, “Lần gần đây nhất tớ nói câu đó với ngưòi khác, họ quay lại và nói, ‘Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi, đồ tồi.’ ”

Gerry và Kelvin ngọ nguậy một cách khó chịu. Jack đang phá hỏng cảm giác thư thái tối thứ Sáu.

“Bỏ qua đi,” Kelvin khuyên, rồi dũng cảm có gắng lái mọi chuyện đi đúng hướng. “Cô nàng Ashling cũng dễ ưa đấy chứ?”

“Đáng yêu. Như một cô em gái nhỏ ngoan ngoãn,” Gerry đồng tình.

“Và cũng là một cô gái xinh xắn nữa,” Kelvin nói thêm với vẻ rộng lượng. “Chỉ là không được ngon lành như Lisa hoặc Mercedes.”

Một con lươn nhỏ khó chịu đang giẫy giụa bên trong Jack – Ashling làm anh cảm thấy lố bịch. Điều gì đó giống như hổ thẹn, hoặc có lẽ đó là sự bực bội.

“Tớ chỉ đang nói “Jack quay lại vđi những chuyện thú vị hơn, “là chăng phải rất thú vị khi không có bất kỳ phụ nữ nào ở đây hay sao? Vì vậy nếu tớ có nhận xét rằng đây là một buổi tối vui vẻ thật tuyệt vời thì cũng không có ai quay lại và nói ‘Cút ra đi, đồ tồi, tôi hối hận vì đã gặp anh.’”

Với một tiếng thở dài rất kịch, Kelvin đành chịu thua. “Vậy là chuyện với Mai lại hỏng bét à?”

Jack gật đầu.

“Sao cậu không bỏ cuộc đi?”

“Lúc nào các cậu cũng hục hặc,” Gerry chêm vào câu nhận xét không đáng một xu của anh ta.

“Cô ấy làm tớ phát điên,” Jack quả quyết, trong cơn phẫn nộ. “Các cậu không biết cảm giác thế nào đâu!”

“Tất nhiên là tớ biết chứ, tớ có vợ rồi mà,” Gerry nói.

“Không! Ý tớ không phải là như thế…”

“Yêu họ rồi rời xa họ,” Kelvin ngắt lời với một cái liếc mắt dâm dật. “Đó là phương châm của tớ. Hoặc đúng hơn là, Đừng yêu họ rồi rời xa họ.”

Và như thế là quá đủ cho chuyện tình cảm sướt mướt rồi, Kelvin quyết định.

Cứ thử nghĩ tất cả bọn họ đã mừng rỡ đến nhường nào khi Jack mới bắt đầu tán tỉnh Mai! Lúc đó đã là hơn một năm kể từ khi Dee, cô bạn gái lâu năm của Jack, bất ngờ chia tay anh, và kể cũng tốt khi thấy anh quay lại cuộc chơi. Hoặc họ đã tưởng như vậy. Nhưng sau khi thời kỳ trăng mật nhạt dần – giai đoạn này kéo dài đâu được bốn ngày – thì có vẻ như với Mai, Jack cũng bất hạnh không kém gì mấy so với khoảng thời gian sau khi Dee ra đi.

Để lôi Jack ra khỏi chủ đề phụ nữ, Kelvin hỏi, “Thế vụ lùm xùm gần đây nhất với cánh công đoàn ở đài truyền hình sao rồi?”

“Ổn thỏa,” Jack càu nhàu. “Cho đến lần sau.”

“Chúa ơi, cũng may là cậu chứ không phải tớ.” Kelvin biết rằng Jack lúc nào cũng phải đi trên dây giữa đòi hỏi của ban giám đốc, đòi hỏi của công đoàn và đòi hỏi của những nhà quảng cáo. Chẳng trách anh luôn căng thẳng.

“Và số khán giả xem truyền hình lại tăng,” Gerry nói.

“Thật sao?” Kelvin thốt lên, không thực sự quan tâm cho lắm. “Xin chúc mừng cậu, Jack.” Anh ta quay sang Gerry. “Bây giờ đến lượt cậu. Hãy mua cho nhà lãnh đạo vẻ vang của chúng ta một thứ đồ uống đi.”

Xe hơi, Kelvin quyết định. Đó sẽ là thứ mà họ bàn đến tiếp sau đây.

***

Lisa là người cuối cùng rời khỏi văn phòng tối thứ Sáu. Đường phố chật cứng và mặt trời đang lặn chói lòa. Luồn lách tìm lối đi giữa những tay bợm nhậu vui tính đang ùa trong các quán rượu ra những con phố của khu Temple Bar[Khu phố cổ ở trung tâm thành phố Dublin, nơi thu hút nhiều khách du lịch vì các công trình văn hóa, quán rượu và đời sống sôi động về đêm.], cô quả quyết dấn bước về phía Christchurch. Nhưng ký ức bỗng ập về xâm chiếm lấy cô. về những buổi tối thứ Sáu đẹp trời khác. Ngồi với Oliver trong quán Hammersmith bên bờ sông, nhấm nháp rượu táo, thanh bình và thư thái sau một tuần làm việc vất vả.

Đó thực sự là cô sao?

Cô gạt bỏ Oliver ra khỏi đầu và cố nghĩ đến một ai đó khác, rồi đột nhiên cô nhìn thấy một đôi cẳng chân màu trắng, với những đường đỏ bầm chạy chằng chịt, thò ra dưới một chiếc bàn quán rượu. Trix!

Vào giờ nghỉ ăn trưa, để tôn vinh bầu trời xanh ngắt và mức nhiệt độ trên ngưỡng đóng băng, Trix đã cạo lông chân trong phòng vệ sinh nữ và phô chúng ra, trước cả thế giới, dù đổ máu cũng không chịu cúi đầu. Cô nàng đã dùng hầu như hết sạch số băng dính của Ashling.

Lisa hối hả bước nhanh, giả vờ như không nhìn thấy Ashling đang vẫy tay gọi cô đến tham gia cùng với họ.

Rõ ràng là thời tiết đẹp cũng đã khiến Ashling nảy ra ý nghĩ vặt trụi lông chân của mình, vì Lisa nghe loáng thoáng thấy Ashling gọi điện đặt lịch waxing lông chân vào giờ ăn trưa. Mặc dù vậy, điều kỳ quặc là cô ta lại không thử tìm cách moi lấy một mối miễn phí. Có vẻ như cô ta sẽ tới đó như một khách hàng bình thường và tự trả tiền dịch vụ. Nhưng nếu như Ashling không có óc tháo vát để sử dụng – thôi được rồi, lạm dụng – cương vị của mình là trợ lý biên tập một tạp chí dành cho phụ nữ, thì Lisa cũng đâu có trách nhiệm phải dạy khôn cho cô ta làm gì.

Bình thường thì đã hầu như không bao giờ có chuyện Lisa thân mật với một người nhạt nhẽo như Ashling. Nhưng bởi vì Ashling đã bắt gặp Lisa đang khóc và đối xử với cô như thể cô cần sự thương hại đó, Lisa lại càng cực kỳ căm ghét cô ta hơn.

Cô cũng không ưa Mercedes, vì những lý do hoàn toàn khác. Mercedes, kín tiếng và điềm tĩnh, làm cô cảm thấy bị đe dọa.

Sau khi Ashling đặt xong lịch tẩy lông chân và gác máy, Lisa đã khiến cả văn phòng phải cưòi lăn khi nói, “Giờ đến lượt cô đăng ký đi, Mercedes. Tất nhiên, trừ khi chân đười ươi được coi là mốt của mùa hè năm nay.”

Mercedes ném vào Lisa một cái nhìn tối sầm, tối đến nỗi Lisa phải kìm lại những gì cô đang định nói tiếp, một câu kiểu như: với nước da của mình, Mercedes là một ứng cử viên lý tưởng cho kiểu nuôi tóc mai dài và ria mép.

“Này, chỉ là nói đùa thôi mà.” Lisa mỉm cười đầy ác ý với Mercedes, xát thêm muối vào vết thương bằng cách khiến cho cô ta có vẻ là một người đã nhiều lông lại còn nhỏ nhen.

Để trêu tức cả Ashling và Mercedes, Lisa tỏ ra cực kỳ ngọt ngào với Trix. Đó là một nghệ thuật gây dựng quyền lực mà cô đã sử dụng trong quá khứ – chia để trị. Chọn lấy một đệ tử ruột, phòng tay ban phát cơ man nào là ân sủng, rồi bất thình lình từ bỏ người đó để ưu ái một người khác. Sự hoán đổi vị trí như vậy sẽ đề ra tình yêu và sự sợ hãi. Chỉ trừ Jack, lúc nào cô cũng sẽ thật ngọt ngào đối với anh. Lúc này, anh là thứ duy nhất mang đến cho cô hy vọng trong cuộc sống. Cô đã ngấm ngầm để ý phản ứng của anh đối vơi mình và thấy nó khác với cách mà anh đối xử với các nhân viên nữ còn lại. Anh dễ tính với Trix, lịch sự với Mercedes và có vẻ không ưa Ashling ra mặt. Nhưng đối với Lisa anh luôn quan tâm và tôn trọng. Thậm chí là ngưỡng mộ. Và anh nên làm như vậy. Cả tuần nay cô đã dậy sớm hơn mọi khi, chăm chút đặc biệt cho vẻ bề ngoài vốn đã quá cầu kỳ của mình, tỉ mẩn trát hết lớp mỏng như tơ này đến lớp mỏng như tơ khác thứ kem tạo màu da rám nắng mang đến cho cô vẻ đẹp lộng lẫy.

Lisa ý thức rất rõ về về đẹp mà cô có. Trong trạng thái tự nhiên của mình – cô ở trạng thái này không lâu lắm – cô cũng đã xinh đẹp lắm rồi. Nhưng với không biết bao nhiêu nỗ lực, cô biết mình đã tự nâng tầm bản thân từ hấp dẫn lên thành lộng lẫy. Bên cạnh việc thường xuyên chăm chút tóc, móng tay, làn da, đồ trang điểm và quần áo, cô còn tọng vô số các loai vitamin, uống mười sáu cốc nươc một ngày, chỉ hít cocaine vào những dịp đặc biệt và sáu tháng một lần lại tiêm Botox vào trán – nó làm tê liệt các cơ và giúp cô có được vẻ ngoài duyên dáng không một nếp nhăn. Trong suốt mưòi năm qua lúc nào cô cũng đói. Đói đến nỗi giờ đầy cô hầu như không còn để ý đến điều đó nữa. Nhiều lúc cô lại mơ được ăn một bữa ba món thịnh soạn, nhưng trong mơ thì con người ta ai chẳng làm những chuyện điên rồ nhất!

Bất chấp sự tự tin vào sắc đẹp của minh, Lisa phải thú nhận rằng bạn gái của Jack ít nhiều cũng khiến cô bị sốc. Trước đó Lisa đã vô tình chắc mẩm rằng cô sẽ phải cạnh tranh với một cô nàng Ireland, nếu thế thì đã dễ xơi. Nhưng cô cũng không quá nản lòng. Giằng Jack ra khỏi cô bạn gái nóng bỏng và quyến rũ của anh ta hiện vẫn là một trong những vấn đề ít khó khăn nhất trong cuộc sống của cô.

Tìm kiếm một nơi nào đó để ở mới đáng gọi là thách thức. Suốt cả tuần, sau giờ làm việc, cỏ đã đi xem không biết bao nhiêu chỗ, vậy mà vẫn chưa có gì tạm gọi là phù hợp xuất hiện cả. Tối nay cô sẽ xem qua một căn hộ ở Christchurch, trông thì cũng không đến nỗi quá tệ. Mặc dù giá thuê rất đắt, nhưng nó lại nằm trong một tổ hợp chung cư hiện đại và cách chỗ làm một khoảng đi bộ được. Chỉ phải cái như vậy có nghĩa là sẽ phải thuê chung với ai đó, và đã lâu lắm rồi Lisa không ở chung với bất kỳ ai, đặc biệt là với một phụ nữ. Ngưòi chủ của căn hộ có tên là Joanne.

“Sống ở đây tuyệt cực kỳ vì cô cò thể đi bộ đi làm,” Joanne hồ hởi khoe. “Có nghĩa là cô sẽ tiết kiệm được 1,1 bảng tiền vé xe bus mỗi chiều.”

Lisa gật đầu.

“Nghĩa là 2,2 bảng một ngày.”

Lisa lại gật đầu.

“Nghĩa là mười một bảng một tuần.”

Lần này cái gật đầu của Lisa tỏ ra hơi miễn cưỡng một chút.

“Tất tật cả thảy lên đến bốn mươi tư bảng một tháng. Hơn năm trăm bảng một năm. Còn bây giờ, là tiền thuê nhà. Tôi cần khoản đặt cọc một tháng, thanh toán trước hai tháng, và một khoản đặt cọc hai trăm bảng trong trưòng hợp cô biến mất để lại một hóa đơn điện thoại to đùng.”

“Nhưng…”

“Và theo thông lệ thì cô sẽ đưa cho tôi ba mươi bảng mỗi tuần để mua rau quả. Sữa, bánh mì, bơ, đại loại là như vậy.”

“Tôi có uống sữa đâu…”

“Nhưng để cho vào trà của cô chứ!”

“Tôi không uống trà. Hoặc ăn bánh mì. Tôi không bao giờ động đến bơ.” Lisa đặt một bàn tay lên cặp hông thon thả của mình và chăm chú nhìn cái hông có vẻ bự hơn của Joanne. “Hơn nữa, với ba mươi bảng thì bà mua được bao nhiêu lít sữa? Chắc bà nghĩ tôi là con ngốc à?”

Quay ra đường phố, Lisa cảm thấy thật khốn khổ. Cô nhớ London khủng khiếp. Cô căm thù phải ở đây và phải trải qua tất cả những chuyện này. Cô có một căn hộ đẹp đến hoàn hảo của riêng mình ỏ Ladbroke Grove. Cô sẵn sàng cho đi bất kỳ thứ gì để được quay về đó.

Nhưng một đợt sóng xung kích khác vì kiệt sức và lạc lõng lại xô tới. Ở London cô được quyện chặt vào từng thớ sợi của cuộc sống thời thượng, nhưng ở đây cô không hề biết ai. Và cô cũng không hề muốn biết. Cô thấy tất cả bọn họ đều dở hơi. Không một ai có mặt đúng giờ cho bất kỳ chuyện gì ở cái đất nước tệ hại này và thậm chí một người còn trơ tráo đến mức nói câu, “Người nào tạo ra thời gian cũng đã không quên tạo ra rất nhiều. [Đây là một câu ngạn ngữ cổ của Ireland, thể hiện quan điểm sống không gấp gáp. Người nước ngoài thưởng cho rằng người Ireland rất ít khi đến buổi hẹn đúng giò.]” Trên cương vị tổng biên tập một tạp chí, đến muộn là đặc quyền của cô.

Lisa tuyệt vọng lê bước quay về cái khách sạn nhỏ đáng sợ của mình, cầu mong Trix đã bố trí được cho cô bữa tối với một ai đó tạm gọi là nổi tiếng trong buổi tối nay.

Cô căm thù thời gian rảnh rỗi, khả năng của cô trong việc xử lý nó đã mai một đi nhiều. Mặc dù từ trước tới nay không phải lúc nào cũng vậy – cô vẫn luôn cố gắng cật lực và đầy tham vọng, nhưng ngày xửa ngày xưa cúng từng có những điều hơn thế. Trước khi việc suốt ngày phải cảnh giác dè chừng đám con gái trẻ hơn, khôn ngoan hơn, rắn mặt hơn, tham vọng hơn đang kết bè kéo lũ sau lưng mình biến cuộc sống của cô thành một chiếc cối xay gió đều đều, nhàm chán.

Cô còn có thêm vài căn hộ và ngôi nhà khác cần xem qua cuối tuần này – thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Và ngày mai cô sẽ phô diễn với hai nhà tạo mẫu tóc, làm lại màu tóc ở chỗ một nguời và cắt tóc ở chỗ người kia. Bí quyết ở đầy là phải kiếm lấy một vài ngưòi khúm núm, quỵ lụy với bạn, sao cho nếu người này bận không thể sắp xếp làm tóc khẩn cấp cho bạn, thì người khác sẽ làm.

Cô đã tự đặt ra giao kèo với chính mình. Cô sẽ tự cho mình khoảng thời gian là một năm để biến trò đùa đối với một tờ tạp chí này thành một thành công vang dội, khi ấy chắc chắn những nhân vật có thế lực trong Randolph Media sẽ công nhận đóng góp của cô và tưởng thưởng cho điều đó. Có thể…

***

Sau ba vòng uống chớp nhoáng sau giờ làm, Ashling đứng dậy rời khỏi quán, nhưng Trix nài nỉ bắt cô phải ở lại.

“Thôi nào, hãy cứ uống cho say tít cùng thang bằng cách nói xấu mọi người ở văn phòng đi!”

“Tôi không thể.”

“Chị có thể” Trix hăm hở giục giã. “Tất cả những gì chị phải làm là thử một lần thòi.”

“Ý tôi không phải như vậy.” Nhưng Trix nói cũng có lý. Mặc dù tất nhiên là Ashling cũng có những ý nghĩ cay độc, nhưng cô hầu như không bao giờ dốc hết chúng ra vì cô có một mối nghi ngờ khó chịu rằng gieo gió ắt sẽ gặt bão. Mặc dù vậy chẳng hơi đâu mà giải thích với Trix làm gì, cô ta sẽ cười cô vỡ mũi. “Ý tôi là tôi còn phải đi gặp Clodagh, bạn của tôi.”

“Bảo cô ấy tới luôn đây.”

“Cô ấy không thể. Cô ấy có hai đứa con nhỏ và chồng cô ấy đang ở Beliast.”

Chỉ đến mức ấyTrix mới chịu buông tha cho cô.

Ashling chen vai thích cánh xuyên qua đám đông tối thứ Sáu và vẫy một chiếc taxi. Mười lăm phút sau cô tới nhà Clodagh, ăn pizza, uống rượu vang và nghe một màn diễn thuyết đầy ác ý về Dylan.

“Tớ ghét những khi lão ấy phải vắng nhà để dự mấy cái bữa tối và hội thảo chết tiệt kia,” Clodagh thốt lên. “Đã thế lão lại còn đi quá nhiều so với khả năng chịu đựng của tớ nữa chứ.”

Câu này lơ lửng trong không khí cho tới khi Ashling hồi hộp nói, “Cậu không nghĩ là anh ấy… đang có chuyện gì đó đấy chứ?”

“Không!” Clodagh cười khúc khích. “Ý tớ không phải như thế. Tớ chỉ muốn nói là tớ ghen với, với… sự tự do của lão. Tớ bị kẹt ở đây với hai đứa trẻ trong khi lão đang ở trong một khách sạn sang trọng và ngủ liền một mạch cả đêm không gián đoạn và lại có một chút riêng tư nữa. Còn điều gì tớ không dám đánh đổi để…” Giọng cô lạc đi trong nuối tiếc.

***

Lát sau trên giường, sau khi cô đã hồi hộp khóa cửa và chốt cửa sổ, Clodagh nhận ra mình đang nghĩ về những gì Ashling đã nói về chuyện Dylan đang có chuyện gì đó. Anh ấy sẽ không thế, đúng không nhỉ? Ngoại tình ư? Hoặc những cuộc tình vụng trộm và vô danh bất chợt xảy đến khi xa nhà? Chớp nhoáng, dữ dội và không tên tuổi. Không, cô biết là anh không làm thế. Gì chứ chuyện đó thì cô sẽ giết anh.

Nhưng cũng hơi kỳ lạ là ý nghĩ Dylan làm tình với một người khác lại khiến cô cảm thấy rạo rực. Cô nghĩ về điều đó thêm một chút, đảo qua đảo lại những hình ảnh tưởng tượng tương tự. Không biết họ có làm chuyện ấy như cô và Dylan không nhỉ? Hay có khi lại còn sáng tạo hơn? Hoang dại hơn? Chớp nhoáng hơn? Say đắm hơn? Trong lúc cô hình dung ra những kịch bản như trong phim khiêu dâm, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, và khi đã sẵn sàng cô tự mang đến cho mình hai cơn cực cảm liên tiếp và mãnh liệt. Rồi chìm vào một giấc ngủ sâu đầy thỏa mãn cho đến lúc bị Molly đánh thức dậy đòi đưa đi tè.

Bình luận