Ashling dành cả buổi chiều thứ Bảy lang thang qua các cửa hàng, tìm kiếm một bộ quần áo trang nhã và quyến rũ để đi làm. Điều cô thực sự muốn, mặc dù cô chỉ lờ mờ ý thức được, là trông giống như Lisa. Có lẽ khi đó cô sẽ cảm thấy công việc mới của mình trở nên bõ công và nỗi căng thẳng đeo đẳng cô sẽ dịu bớt. Nhưng bất kể cô có thử thứ gì lên người đi nữa, vẻ tinh tế bóng bẩy của Lisa vẫn lảng tránh cô. Khi thấy gần đến giờ đóng cửa, cô tuyệt vọng mua bừa lấy vài thứ rồi lê bước về nhà, mệt bã người và lòng đầy bất mãn.
Gã thanh niên cũng không hẳn là đang ở trong ngưỡng cửa nhà cô, anh ta đang ngồi thu lu cạnh cửa trên tấm chăn màu da cam của mình. Đây là lần đầu tiên Ashling nhìn thấy anh ta đang thức. Vài người qua đường ném cho anh ta một đồng xu, vài người khác thì ném cho anh ta cái nhìn trộn lẫn giữa ghê tởm và sợ hãi, nhưng hầu hết mọi ngưòi hoàn toàn không nhìn thấy anh ta. Họ đã xóa anh ta ra khỏi thực tại của mình.
Cô phải đi ngay sát anh ta có vài phân để tới cửa trước và ngượng ngùng phân vân không biết phép xã giao đúng đắn trong trường hợp này là gì, nhưng Ashling vẫn cảm thấy mình cần phải nói gì đó. Xét cho cùng họ cũng là láng giềng của nhau.
“ừm, xin chào,” cô lúng búng, mắt cô lướt thoáng qua mắt anh ta.
“Xin chào,” anh ta toét miệng cười với cô. Anh ta thiếu mất một cái răng cửa.
Khi Ashling vội vã rảo bước qua chỗ anh ta, anh ta hất đầu về phía chiếc túi mua hàng bóng loáng của cô. “Cô có mua được cái gì hay hay không?”
Cô sững lại, ngay giữa anh ta và cánh cửa, khao khát muốn biến đi thật nhanh. “À, cũng không hẳn. Chỉ là vài thứ cho công việc, anh biết đấy”
Cô chỉ muốn cắt lưỡi của minh vứt ra ngoài – làm sao mà anh ta có thể biết được?
“Người ta vẫn nói thế nào ấy nhỉ?” Anh ta nheo mắt lại suy nghĩ. “Đừng diện cho công việc mà bạn làm, hãy diện cho công việc mà bạn muốn. Có đúng thế không?”
Ashling đang quá bị sa lầy trong bối rối để có thể tập trung. “Anh có…?” Cô hất chiếc ba lô của mình ra khỏi vai, quá trình tiếp cận của cô tới cái ví bị ngăn trở chiếc túi mua hàng bóng loáng và to tổ chảng trước mặt cô. “Anh có muốn…?”
Cô cho anh ta một bảng, anh ta nhận lấy nó với một cái nghiêng đầu rất lịch thiệp. Nóng ran mặt hổ thẹn vì sự chênh lệch giữa những gì cô vừa cho anh ta và những gì cô đã tiêu vào một chiếc sơ mi và một chiếc túi xách mà thậm chí cô còn không cần đến, cô giận dữ lao rầm rầm lên cầu thang. Mình phải làm việc vất vả để kiếm được đồng tiền, cô phun phì phì. Cực kỳ vất vả, cô sửa lại, khi nghĩ về cái tuần cô vừa phải trải qua. Và lâu lắm rồi mình cũng có mua gì đâu cơ chứ. Với lại tất cả đều là mua bằng thẻ tín dụng. Và đâu phải lỗi của mình nếu anh ta là một kẻ nghiện rượu hoặc nghiện heroine. Mặc dù, nói cho công bằng, cô không hề ngửi thấy mùi rượu bốc ra từ anh ta và trông anh ta cũng không hề có vẻ gì là nghiện ngập cả.
Khi đã an toàn trong căn hộ của mính, với cánh cửa đóng rầm lại phía sau lưng, cô thở phào nhẹ nhõm. Mình được như thế này hoàn toàn là nhờ ơn Chúa, cô tự nhủ. Nếu không có khi mình đang ở ngoài đường rồi cũng nên. Và rồi cô lại tự mắng mình vì đã cường điệu quá đáng. Mọi chuyện chưa bao giờ tồi tệ đến mức đó.
Cô lẳng đống túi của mình lên mặt bàn rồi hất đôi giày xuống sàn, kiệt quệ sau một ngày. Và bây giờ cô lại phải khoác lên người những thứ quần áo tiệc tùng để đi chơi với Joy. Cô chỉ muốn mình không phải đi. Trải nghiệm tuổi ngoài ba mươi cũng giống như thuở dậy thì đảo ngược. Cơ thể cô đang thay đổi và nhiều lúc cô bị xâm chiếm bởi những thôi thúc kỳ quặc, có khi đáng xấu hổ. Kiểu như muốn ở nhà một mình trong một buổi tối thứ Bảy, chỉ với một bộ phim và một hộp kem Ben & Jerry làm bạn.
“Nhưng cậu sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông nếu cậu không chịu ra ngoài,” Joy vẫn thường xuyên kêu ca.
“Tớ vẫn ra ngoài đấy chứ. Với lại, tớ đã có Ben & Jerry. Họ là những người đàn ông duy nhất mà tớ cần.”
Nhưng đêm nay cô phải ra ngoài. Để chuẩn bị cho số phát hành đầu tiên của Colleen, cô và Joy sẽ tới một câu lạc bộ salsa để phản ánh về cơ hội gặp gỡ cánh đàn ông tại đây. Trước kia cô chưa bao giờ phải làm bất kỳ điều gì tương tự cho Woman’s Place và có nhiều lúc, chẳng hạn như ngay lúc này, cô thấy nhớ công việc cũ của mình khủng khiếp. Không chỉ là bởi vì cô chưa bao giờ phải hy sinh một buổi tối thứ Bảy cho công việc cũ. Mà vì hồi trước cô có thể nhắm mắt cũng làm hết những công việc của mình ở Womarìs Place trong khi nhiệm vụ của cô ở tờ Colleen này vẫn chưa hoàn toàn rạch ròi. Cô sợ mình có thể bị sai làm bất kỳ việc gì và dạ dày cô xoăn lại như một nút buộc trong lúc chờ đợi bị sai làm việc gì đó mà cô không có khả năng làm. Ashling thích sự chắc chắn và điều duy nhất chắc chắn khi làm việc ở Colleen là cô hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Điên cả đầu!
Sôi động chứ, cô chỉnh lại. Và hào nhoáng nữa. Và thật là vui khi được làm việc với nhiều ngưòi mới đến thế – ở chỗ làm cũ của cô chỉ có ba nhân viên làm việc toàn thời gian khác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tất cả bọn họ đều là những người dễ chịu. Không phải loại khó nhằn như Lisa và Jack Devine. Nhưng cũng không có ai vui nhộn như Trix hoặc Kelvin cả, cô kiên quyết nhấc nhở mình. Bây giờ không phải là lúc ngồi mà luyến tiếc và sướt mướt.
Cô nhét một túi bỏng ngô vào trong lò vi sóng, rồi thả phịch người xuống ghế sofa, xem Blinded Date và cầu cho Joy không đến. Cô ta đã thức đến tận sáu giờ sáng để chơi với Nửa-người-nửa-lửng, biết đâu cô ta sẽ quá mệt và không thể ra ngoài nữa.
Đừng hòng.
Mặc dù trông cô nàng yếu ớt hẳn so với mọi khi.
“Tớ muốn một tách trà,” Joy nói, ngay khi vừa xuất hiện. “Nhiều đường vào.”
“Tệ đến thế sao?”
“Tớ đang rùng hết cả mình đây. Nhưng dù sao thì cũng đáng. Tớ phát điên lên vì Nửa-ngưòi-nửa-lửng, Ashling ạ. Nhưng lẽ ra hôm nay anh ta phải gọi điện cho tớ và – ôi không, sữa này có vị chua rồi. Chó chết thật! Tớ cá là tớ có thai. Sau chín tháng nữa tớ sẽ sinh ra một đứa nửa-trẻ-sơ- sinh-nửa-lửng cho mà xem.”
“Không,” Ashling nói và nhìn vào cái cốc có những hạt nhỏ li ti màu trắng đang nổi lềnh phềnh. “Tớ chỉ nghĩ là do sữa bị chua thôi.”
Joy mở toang cánh cửa tủ lạnh và kiểm tra bốn hộp sữa bên trong, tất cả đều đã quá hạn sử dụng. “Cậu đang làm gì thế này?” Cô gặng hỏi. “Chơi trò Roulette Nga với sữa à? Vận hành một nhà máy sản xuất sữa chua? Và cậu ăn gì chưa?”
Ashling chỉ bát bỏng ngô gần như trống trơn.
“Cậu thật vớ vẩn,” Joy nói. “Ở một số mặt cậu là người sống rất có tổ chức, nhưng ở những mặt khác…”
“Có phải cái gì cũng tốt hết được đâu. Tớ đang rất cân bằng mà.” “Cậu nên tự chăm sóc bản thân tốt hơn.”
“Nghe đúng là chó chê mèo lắm lông!”
“Nhưng cậu sẽ bị bệnh sco-bút[Bệnh của máu do thiếu vitamin C.]”
“Tớ có uống bổ sung vitamin mà. Tớ ổn. Ted đâu rồi?”
Suốt cả tuần nay, Ashling hầu như không gặp Ted. Bây giờ họ không chỉ làm việc ở hai hướng ngược chiều nhau, nghĩa là anh ta không còn đèo cô đi làm được nữa, mà còn vì sau màn thắng lợi với chim cú, anh ta suốt ngày bận rộn thử nghiệm bản thân với những cô gái đã bày tỏ sự quan tâm tới mình. Mặc dù trước kia anh ta từng làm phiền cô đến chết thôi khi suốt ngày anh ra ở lỳ trong căn hộ của cô mà khóc lóc về việc không có bạn gái, Ashling vẫn thấy nhớ Ted và bực bội vì sự độc lập mới mẻ của anh ra.
“Cậu sẽ gặp Ted sau. Chúng ra được mời tới một bữa tiệc. Sinh viên kiến trúc. Một trong bọn họ thỉnh thoảng có biểu diễn tấu hài một chút nên vài nghệ sĩ hài cũng sẽ có mặt. Và nơi nào có các nghệ sĩ hài, thưòng cũng sẽ tìm thấy Nửa-người-nửa-lửng ở đó!”
“Tớ không chắc chắn lắm về bữa tiệc,” Ashling e dè nói. “Đặc biệt lại là tiệc của sinh viên.”
“Chúng ra sẽ biết thôi,” Joy dễ dãi nói – quả dễ dãi. Ashling hồi hộp vụt liếc cô ra. “Tớ không thể tin là tớ lại đang tô trát đồ trang điểm. Dưòng như tớ mới chỉ tẩy bỏ chúng được có vài phút vậy,” Joy vừa nói vừa thoa son mà không cần nhờ đến gương, rồi bặm môi vào, ép chặt hai cánh môi vào nhau với một vẻ điệu đàng khiến Ashling phải ghen tị. “Đừng quên máy ảnh đấy.”
***
Khi họ xuống đến phố, Ashling tìm gã thanh niên vô gia cư, nhưng không thấy cả anh ta lẫn chiếc chăn da cam ở đâu cả.
“Toàn phụ nữ độc thân và những gã đồng tính.” Joy buông ra kết luận về đám đông khoảng năm mươi người sau một cái lia mắt như cú vọ. “Đúng là phí công vô ích nhưng đằng nào cũng ở đây rồi thì tụi mình cứ uống cho say đi. Mình được bao nhiêu tiền công tác phí nhỉ?”
“Công tác phí?”
Joy lắc đầu và thở dài.
Có một buổi học trong khoảng một giờ trước khi cuộc náo loạn bắt đầu. Tay thầy dạy nhảy tự giới thiệu mình là “Alberto, người Cuba,” trông khá nhạt nhẽo. Cho đến khi anh ta bắt đầu nhảy. Mềm mại và uyển chuyển, lịch lãm và tự tin, đột nhiên anh ta trở nên cực kỳ quyến rũ. Vừa oai vệ bước, vừa chỉ trỏ và xoay tít trên gót chân, anh ta trình bày những bưóc nhảy mà họ sẽ cố tập theo.
“Ôi trời đất ơi,” Joy bực bội kêu ca.
“Suỵt!”
Ashling rất thích nhảy. Mặc dù không có eo nhưng cô lại rất giỏi cảm nhận giai điệu, và thế là khi tiếng nhạc kèn trompet vui nhộn, sôi động lại cất lên và Alberto nói, “Mọi người, hãy nhảy theo tôi,” cô không cần phải giục đến lần thứ hai.
Những bước nhảy đều hết sức cơ bản. Chỉ là sự phô diễn theo cách mà bạn làm cho chúng trở nên quan trọng. Ashling nhận ra điều đó, và như bị cái hông dẻo quẹo của Alberto thôi miên.
Hầu hết cả lớp đều lóng ngóng, vụng về – đặc biệt là Joy do thiếu ngủ và vẫn còn chếnh choáng vì rượu – Alberto có vẻ thực sự ngao ngán khi thấy mọi ngưòi nhảy khủng khiếp tới mức nào. Tuy nhiên Ashling lại nắm bắt được các động tác rất nuột nà.
“Đây đúng là một ý tưởng tuyệt vời?” Cô thốt lên với Joy, ánh mắt sáng rỡ.
“Ra đếch gì.”
“Cười để chụp ảnh nào! Nhìn ra vẻ cậu đang nhảy nhé!”
Joy thực hiện vài bước nhảy cứng như chân gỗ trong khi Ashling bấm máy, rồi đến lượt Joy cầm máy ảnh.
“Cậu thử tăm tia đi rồi còn chụp hình mấy anh chàng cho bài báo nữa chứ,” Ashling thì thào với cô bạn.
Sau buổi học, câu lạc bộ mới thực sự bắt đầu. Các vũ công salsa và merengue kinh nghiệm bắt đầu ùa vào, những cô nàng mặc váy ngắn xòe rộng, đi guốc nhảy cao gót, cánh đàn ông mặt lạnh như tiền uyển chuyển và điêu luyện vừa xoay vừa dẫn dắt bạn nhảy theo những giai điệu sôi động ồn ã.
“Tớ không thể tin nổi đây lại là Ireland,” Ashling nói với Joy. “Đàn ông Ireland! Khiêu vũ! Mà lại không phải là kiểu nhảy chệch choạc sau mười hai vại Guinness[Guinness là tên một loại bia đen rất mạnh phổ biến ở Ireland, nhất là ở thù đô Dublin. “Mười hai vại Guinness” là cách nói ám chỉ việc say khướt, và cũng là tên một bài hát.]nữa chứ.”
“Đàn ông thực sự không bao giờ nhảy,” Joy chỉ chăm chăm đòi ra về.
“Những ngưòi này nhảy đấy thôi.”
Về cơ bản, Salsa là một môn thể thao tiếp xúc. Ashling dán mắt vào một cặp đôi. Họ nhảy cực sát, như thể cơ thể họ được bện chặt vào nhau vậy. Phần chân bên dưới eo của họ thoăn thoắt mờ ảo, nhưng phía trên eo họ hầu như không cử động. Hông kề hông, ngực kề ngực, tay trái chàng giơ thẳng tay của nàng lên quá đầu, phần da mềm phía trong hai cánh tay áp chặt vào nhau. Bàn tay phải của chàng ôm ghì lấy eo nàng. Trong suốt thời gian đó, chân họ thực hiện một cách hoàn hảo những bước nhảy phức tạp, mắt chàng không lúc nào rời khỏi mắt nàng. Hai mái đầu giữ nguyên bất động.
Trong suốt cuộc đời mình, Ashling chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ điều gì gợi tình đến thế. Một cảm giác thèm muốn như chồi non khẽ nhú lên trong cô và nó thật đau đớn. Mê muội trong nỗi thôi thúc không thể gọi tên, cô chăm chú theo dõi đôi nhảy, một cảm giác ngọt ngào cay đắng lẫn lộn trào lên trong miệng vì khao khát. Nhưng khao khát cái gì chứ? Sức nóng ngọt ngào, dữ dội của một cơ thể đàn ông?
Có lẽ thế…
Ashling giật bắn mình thoát khỏi dòng tự vấn khi một người đàn ông mời cô nhảy. Trông anh ta lùn tịt và đã bắt đầu hói.
“Tôi vừa mới học được một buổi,” cô giải thích, chỉ muốn thoát khỏi chuyện này.
Nhưng anh ta cam đoan sẽ không làm điều gì quá phức tạp – và thế là họ lướt đi! Giống như lái xe, Ashling tự nhủ. Phút này thì bạn đứng yên, phút sau thì bạn đang lướt êm ru. Tiến và lùi, họ bước và lắc lư, anh ta xoay cô ra xa khỏi người mình, cô quay lại rất nhịp nhàng và lại bắt đầu điệu nhảy không bỏ lỡ nhịp nào, tiến và lùi, dập dìu và lả lướt. Cô bắt đầu lờ mờ cảm nhận được phải làm như thế nào để nhảy thật đẹp.
“Giỏi lắm,” anh ta nói với cô khi nhảy xong.
“Mình đi đuợc chưa?” Joy nói cộc lốc khi Ashling quay về ghế của mình. “Trò này thật phí thời gian. Chẳng thấy bóng dáng gã đàn ông nào cả. Chỉ có đúng một điệu nhảy với thằng cha hói lùn tịt thật là ngán ngẩm.”
“Ôi, thôi nào, xin cậu, chỉ năm phút thôi mà,” Joy nài nỉ. “Cứ nhìn thấy Nửa-người-nửa-lửng là cô không còn biết mình đang đứng ở đâu nữa mà anh ta thì kiểu gì cũng có mặt ở đó. Xin cậu”
“Năm phút, tớ nói nghiêm túc đấy, Joy, tớ chỉ ở đúng ngần ấy thôi.”
Bữa tiệc – giống như hầu hết các bữa tiệc sinh viên khác ở Dublin – diễn ra ở Rathmines, trong một ngôi nhà bốn tầng, xây bằng gạch đỏ theo phong cách thời vua George đã được cải tạo thành mười ba căn hộ bé tí có hình dáng rất kỳ quái. Ngôi nhà có mái trần cao không lẫn vào đâu được, đường nét độc đáo, sơn tường tróc lở và mùi ẩm mốc nồng nặc.
Người đầu tiên Ashling nhìn thấy khi bước vào trong chính là anh chàng nhiệt tình đã đưa cho cô mảnh giấy có dòng chữ “Bellez-moi.” “Chết tiệt,” cô thở dài.
“Sao cơ?” Joy rít lên, hoảng sợ vì tưởng Ashling vừa thấy Nửa-ngưòi- nửa-lửng đang hôn hít người nào khác.
“Không có gì.”
“Anh ấy kia rồi!” Joy nhận ra. Con mồi của cô đang đứng dựa vào một bức tường – một hành động đầy khinh suất trong những căn hộ cải tạo chui kiểu này. Cô nàng trấn tĩnh lại rồi biến mất. Đột nhiên còn lại một mình, Ashling đành hướng về phía Bellez-moi một nụ cười giả lả, sặc mùi xin lỗi. Cô hốt hoảng nhận ra là thay vì xua đi thì nụ cười ấy lại khiến anh ta lao bổ về phía mình.
“Cô chẳng gọi cho tôi lần nào cả,” anh ta lên tiếng.
“Ừm.” Cô vừa cố nở một nụ cười nữa, vừa lẩn lẩn ra xa.
“Sao thế?”
Cô mở miệng để chuẩn bị xổ ra một danh sách dài dằng dặc những lời dối trá. Tôi đánh mất mẩu giấy, tôi bị câm và điếc, có một cơn bão xảy ra ở phố Stephen làm đứt hết đường dây điện thoại…
Bất thình lình, cô tìm được nó. “Tôi không nói được tiếng Pháp,” cô nói với vẻ đắc thắng. Đó có thể coi là một cái cớ không thể bác bỏ được không nhỉ?
Anh ta nở nụ cười buồn bã của một người biết rõ khi nào mình không được chào đón.
“Tôi chắc chắn rằng anh rất tử tế và mọi thứ nữa,” cô vội vã nói thêm, không muốn gây ra sự tổn thương nào. “Nhưng tôi không hề biết anh và…”
“Hừm, vậy cô lại càng khó mà biết được nếu cô không gọi điện cho tôi,” anh ta nói thẳng một cách thân mật.
“Vâng, nhưng…” Rồi cô bỗng nghĩ ra. “Chẳng phải là sẽ truyền thống hơn sao khi người đàn ông hỏi số điện thoại của người phụ nữ, và anh ta sẽ gọi cho cô ấy?”
“Tôi chỉ cố tỏ ra bình đẳng thồi, nhưng nếu cô đã nói vậy, tôi có thể xin số của cô được không?”
Anh ta có tàn nhang, cô nghĩ bụng, tự hỏi làm thế nào để thoát khỏi chuyện này. Cô không hề muốn trao số của mình cho một anh chàng nhiệt tình có tàn nhang. Nhưng anh ta đã rút bút ra và ánh mất anh ta trông thật hăm hở, ấm áp. Ashling cố nuốt trôi cơn giận dữ vì bị đặt vào tình cảnh này. Đè nó xuống, chôn nó đi. “Sáu, bảy, bảy, bốn, ba, hai…”
Cô phân vân với con số cuối cùng. Cô có nên nói “Hai” trong khi thật ra là “Ba” không nhỉ? Khoảnh khắc đó tưởng như kéo dài mãi mãi.
“Ba,” cô nói trong tiếng thở dài.
“Và tên của cô nữa?” Nụ cười của anh ta vụt rạng rỡ trong căn phòng tối om.
“Ashling.”
Còn anh ta tên gì nhỉ? Tên gì đó thật ngớ ngẩn. Cupid, hay gì gì đó.
“…Valentine,” anh ta nói. “Marcus Valentine. Tôi sẽ gọi cho cô.”
Đây đúng là một trường hợp khi mà câu “Tôi sẽ gọi cho cô” thực sự đúng nghĩa đen của nó, Ashling tức giận nghĩ thầm. Tại sao những gã kinh khủng thì luôn luôn gọi còn những anh chàng bảnh trai lại không bao giờ?
Qua đám đông cô nhìn thấy Joy đang hào hứng nói chuyện với Nửa-người-nửa-lửng. Tốt, giờ thì cô có thể về nhà. “Hẹn gặp anh,” cô nói với Marcus.
Cô đã quá già đối với cái thứ chết tiệt kiểu sinh viên này. Trên đường ra, cô đi qua chỗ Ted đang đứng nói chuyện với một cô nàng tóc đỏ ngổ ngáo. Anh ta đang nở một nụ cười mà Ashling không thể nhận ra: không còn là cái nhếch miệng gượng gạo van xin tình yêu, mà là cái gì đó đĩnh đạc hơn. Thậm chí cả ngôn ngữ cơ thể của anh ta cũng thay đổi. Thay vì cúi về phía trước, anh ta lại hơi nghiêng về phía sau, khiến cho cô gái phải ngả về phía mình.
“Chào cậu.” Ashling chào anh ta bằng một quả thụi vào bắp tay.
“Ashling!” Anh chàng phấn khích túm lấy cô.
Xong màn chào hỏi, anh ta quay sang cô nàng tóc đỏ nhỏ nhắn. “Suzie, đây là bạn anh, Ashling.”
Suzie gật đầu với vẻ hoài nghi.
“Cậu uống gì đó nhé?” Ted hỏi Ashling.
“Không, tớ không ở lại đâu. Tớ mệt bã ra rồi”
Vẻ do dự thoáng hiện ra trên khuôn mặt gầy nhẳng của Ted trước khi anh ta làm tất cả mọi người phải ngạc nhiên khi nói, “Chờ chút, tớ sẽ về với cậu.”
Ra đến ngoài, trong bầy không khí mát lạnh của đêm, Ashling thốt lên, “Cậu đang làm trò gì vậy? Cô ta kết cậu mà.”
“Sốt sắng quá chẳng ích lợi gì.”
Ashling cảm thấy đau nhói. Trước đây cô và Ted vẫn thay phiên nhau đóng vai những kẻ bị tổn thương. Sự tự tin mới mẻ của anh đã làm thay đổi mọi chuyện giữa họ.
“Với lại cô ta là gái đú chuyên bám theo cánh nghệ sĩ hài,” anh ta nói. “Tớ sẽ còn gặp cô ta.”
Bạn đừng hòng kiếm được taxi ở Dublin vào tối thứ Bảy dù có trả bằng tình hay bằng tiền đi nữa. Những người sống trong các khu ngoại ô xa trung tâm thường cố tránh việc phải xếp hàng bốn tiếng đồng hồ bằng cách cuốc bộ ra khỏi thành phố với hy vọng vẫy được một chiếc taxi đang trên đường quay về. Nghĩa là trên đưòngTed và Ashling cuốc bộ về trung tâm thành phố, đi ngược chiều họ là một dòng bất tận những tốp thây ma say khướt kiểu Đêm-xác-chết-sống-lại đang ngật ngưỡng.
“Vậy công việc thế nào rồi?” Ted vừa hỏi vừa bước tránh sang tránh một kẻ say bét đang lảo đảo.
Ashling lưỡng lự. “Tuyệt vời ở nhiều khía cạnh. Rất thú vị. Đôi khi. Nghĩa là những lúc tớ không hoa cả mắt vì photo thông cáo báo chí.” “Cậu đã biết tại sao cô nàng Mercedes lại được đặt tên theo một loại xe chưa?”
“Mẹ cô ấy là người Tây Ban Nha. Thật ra, cô ấy rất tốt, một khi cậu đã nói chuyên với cô ấy,” Ashling giải thích. “Cô ấy chỉ kín tiếng và cực kỳ điệu đàng. Kết hôn với một chàng giàu sụ, toàn giao du với giới thượnglưu mê đua ngựa. Nhưng cô ấy tử tế lắm.”
“Thế quan hệ với gã sếp không ưa cậu thì sao rồi?”
Bụng Ashling như thắt lại. “Anh ta vẫn không ưa tớ. Hôm qua anh ta gọi tớ là Cô Gỡ rối chỉ vì tớ đưa cho anh ta hai viên Anadin để chữa đau đầu.”
“Khốn kiếp thật. Có thể kiếp trước các cậu là kẻ thù và đó là lý do tại sao kiếp này các cậu không thể ưa nổi nhau.”
“Cậu nghĩ vậy thật sao?” Ashling thốt lên. Rồi quay sang nhìn khuôn mặt đang nhăn nhở của Ted. “Ôi, cậu không nghĩ thế, tớ biết mà. Ôi, cậu là đồ vô thần. Lần sau cậu có muốn đoán tương lai thì đừng có mà đến tìm tớ đấy nhé.”
“Xin lỗi, Ashling.” Anh ta tự tin choàng cánh tay quanh cổ cô. “À, chuyện này sẽ làm cậu vui lên – tớ có tiết mục ở River Club tối thứ Bảy tới. Cậu sẽ đến chư?”
“Chẳng phải tớ vừa nói là tớ sẽ không xem bói cho cậu nữa còn gì? Cậu sẽ phải chờ xem thôi.”