Ashling đã nhầm – Marcus Valentine không gọi điện cho cô. Cô không thể tin nổi minh lại may mắn đến thế. Suốt cả tuần chiếc máy trả lời tự động rình rập trong căn hộ của cô với vẻ đe dọa của một quả bom sắp nổ. Nếu đi làm về mà đèn đang nhấp nháy đó là tim cô lại như nhảy vọt lên miệng. Nhưng, mặc dù cũng có một tin nhắn của Cormac thông báo là một chiếc thùng xe để đựng cành cây mục sẽ tới vào thứ Ba và một tin nhắn khác nói sẽ đến lấy chiếc thùng xe vào thứ Sáu, không có lấy một lời từ Marcus Valentine. Đến tối thứ Bảy, khi cô trở về nhà sau một ngày mua sắm với Clodagh, cô biết là sẽ không có gì hết.
Nhưng khi cô sơn móng tay của mình (và cả một mảng khá lớn những phần ngón tay xung quanh) thành màu xanh nhạt để tỏ lòng trân trọng buổi biểu diễn ở River Club, cô nhận ra rằng vẫn có khả năng nhỏ rằng Marcus sẽ trông thấy cô trong đám khán giả. Cô hy vọng anh ta sẽ không thấy, cô thực sự hy vọng anh ta sẽ không thấy. Chiến lợi phẩm của một ngày mua sắm đang được bày ra trên giường, quần lửng màu xanh nhạt, guốc cao gót, áo sơ mi trắng chít eo. Có thể đêm nay cô sẽ không mặc chúng – sau một cớ thoát hiểm may mắn đến thế chẳng phải sẽ là quá điên rồ khi ăn diện hay sao?
Nhưng làm thế có khi lại thành ra vơ đũa cả nắm. Sẽ có cả những người khác ở đó – cô phải nghĩ đến họ nữa chứ.
Khoảng chín giờ, Ted và Joy xuất hiện. Joy khen Ashling về vẻ lộng lẫy pha chút hiện đại của cô, nhưng Ted thì vẫn đang mê mải lẩm nhẩm, “Con cú của tôi không có vợ. Chết tiệt, không phải thế! Vợ tôi không có mũi. Không! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!… Có khi chúng ta phải ở nhà thôi,” anh ta nói như sắp khóc. “Chắc tớ sẽ thảm hại lắm. Giờ đây mọi người đều có những kỳ vọng ở tớ. Hồi tớ chưa có người hâm mộ thì còn khác. Con cú của tôi không có mũi…”
Ashling đang nhỏ sẵn một giọt Rescue Remedy lên lưỡi cho anh ta, thoa dầu oải hương lên hai thái dương và dí “Lời cầu nguyện Thanh thản” vào dưới mũi anh ta. “Đọc cái này đi, và nếu mà nó không ăn thua, chúng ta sẽ chuyển tiếp sang Desiderata[Tiếng latinh, có nghĩa là “những điều khát khao,” Tên một bài văn cổ’ vể những điều ước về hạnh phúc trong cuộc sống.].”
“Mang cho tớ bức tượng Di lặc,” anh ta hổn hển thở vọng từ dưới ghế lên.
Nửa-ngưòi-nửa-lửng thế nào rồi?” Ashling hỏi Joy, khi cả hai hì hục khiêng bức tượng tới chỗ Ted.
“Mick vẫn ổn.”
Chuyện chắc là nghiêm túc rồi đây, nếu như giờ đây Joy đang gọi Nửa-người-nửa-lửng bằng tên thật của anh ta. Tiếp theo họ sẽ cùng nhau đi thăm những trung tâm làm vườn cũng nên.
Ted ngóc đầu lên sau khi anh ta đã xoa tượng Phật may mắn, nít được một quân bài tarot dễ chịu và được đọc cho nghe lá số tử vi của mình. (Ashling đọc phần của cung Bạch Dương mặc dù Ted mang cung Bọ Cạp, bởi vì cung Bọ Cạp trông có vẻ không hấp dẫn cho lắm.)
“Này, tối nay cả hai cậu sẽ phải cư xử cho tử tế đấy,” Ashling cảnh báo. “Phải thật lịch sự với Lisa.”
“Cô ta không nhất thiết phải nghĩ là đang nhận được bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào từ tớ đâu,” Joy nói với vẻ đề phòng.
“Cô ta quỷ quyệt thế cơ à?” Ted hỏi.
“Không đến mức đó.” Đúng ra là, không hẳn lúc nào cũng thế. “Nhưng cô ta tai quái lắm. Tai quái nhất trong các loại tai quái. Chúng ta đi thôi.”
Với vẻ ngoài bảnh nhất của mình, cả ba cưòi nói huyên thuyên và rôm rả xuống cầu thang. Phấn chấn với cảm giác được đứng ngay trên ngưỡng cửa tương lai của mình của đêm thứ Bảy. Một niềm dự cảm hân hoan rằng phần đời còn lại của họ đã chín muồi để tự phô bày chính nó.
Gã thanh niên vô gia cư đang ngồi trên vỉa hè bên ngoài, với cái chăn màu da cam cố hữu, thực ra thì cũng không còn da cam cho lắm. Ashling vụt cúi đầu xuống – lần nào nhìn thấy anh ta cô cũng cảm thấy buộc phải cho cậu ta một bảng và cô bắt đầu thấy bực tức với điều đó. Rồi cô lén liếc nhìn và thấy thậm chí anh ta còn không để ý, anh ta đang đọc một cuốn sách.
“Chờ chút đã, các cậu, tớ chỉ muốn…” Cô rảo bước lại chỗ anh ta.
“Xin chào!” Anh ta ngước lên, ngạc nhiên một cách sung sướng, như thể họ là những người bạn cũ đã lâu không gặp. “Trông chị đẹp lắm. Đi chơi à?”
“À, ừ.” Cô chìa ra đồng một bảng nhưng anh ta không cầm lấy.
“Đi đâu?”
“Biểu diễn hài.”
“Tuyệt thật,” anh ta gật gù, như thể hôm nào anh ta cũng đi xem biểu diễn hài vậy. “Ai thế?”
“Ai đó tên là Marcus Valentine.”
“Tôi nghe kể là anh ta buồn cười lắm.” Cuối cùng anh ta liếc nhìn đồng xu trong tay cô. “Chị cất nó đi được không, Ashling. Tôi không muốn lần nào gặp chị cũng cho tiền tôi. Chị sẽ sợ không dám ra khỏi căn hộ của mình mất.”
Ashling khẽ bật cười hồi hộp. Dạo gần đây hầu như lần nào xuống cầu thang cô cũng nhiệt thành cầu nguyện là anh ta không có ở đó. “Sao cậu biết tên tôi?” Cô hỏi, ít nhiều thấy phổng mũi.
“Không biết. Chắc là do tối nghe bạn chị gọi.”
Ashling im bặt khi một ý nghĩ kỳ cục chợt hiện ra trong đầu cô. Cuối cùng cô thốt nó ra thành tiếng. “Tên cậu là gì?”
“Bạn bè gọi tôi là Boo,” anh ta toét miệng cười với cô.
“Rất vui được gặp cậu, Boo,” cô nói như một cái máy, và trước khi cô kịp biết có chuyện gì, anh ta đã chìa bàn tay dơ dáy của mình ra, và cô đang bắt lấy nó.
Cuốn sách lật úp trong lòng anh ta là Bách khoa toàn thư vi nấm.
“Tại sao cậu lại đọc quyển đó?” Ashling thoáng ngạc nhiên.
“Tôi chẳng có cái gì khác cả.”
Cô phải chạy lên để đuổi kịp Joy và Ted.
“Lại một anh chàng lang thang nữa của Ashling,” Ted láu lỉnh nhận xét, vẻ khổ sở mà anh ta thể hiện trước đó chưa đến mười phút hoàn toàn bị quên khuấy.
“Thôi, câm ngay.
Cứ thử hình dung phải dành buổi tối thứ Bảy ngồi ăn xin trên đường phố rét mướt, đọc một cuốn sách về các loài nấm mà xem.