Tiếng gõ nhè nhẹ trên cửa số làm Clodagh giật nảy mình. Hạnh phúc ngập tràn trong cô. Anh ta đang ở đây. Cô bay lướt ra cửa trước và khẽ mở nó ra.
“Gà gáy lúc hoàng hôn”[Nguyên văn tiếng Anh là “the cock crovvs at dusk”. Dân Anh/Ireland thường xem rất nhiều bộ phim trinh thám có bối cảnh liên quan đến tinh báo Nga hoặc Liên Xô (cũ), trong đó các điệp viên có thể nói vổi nhau những câu mật khẩu nào đó. Mật khẩu của Marcus trong trường hợp này được nói bằng cách giả giọng Nga để làm tăng vẻ vụng trộm, bí mật, giống như khi các điệp viên gặp nhau và ra ám hiệu.] Marcus nói bằng giọng Nga đặc sệt.
“Suỵt.” Cô đặt ngón tay lên môi với một cử chỉ cường điệu nhưng cả hai đều đang run lên vì cười và sung sướng.
“Chúng ngủ rồi chứ?” Marcus thì thào.
“Chúng ngủ rồi.”
“Tạ ơn Chúa!” Anh ta hầu như quên mất là phải giữ yên lặng. “Giờ thì anh có thể giở trò độc địa ra với em rồi.” Anh ta bước vào hàng lang, vồ lấy cô và, cả hai vừa cười khúc khích vừa đâm sầm cả vào cây mắc áo khoác, anh ta bắt đầu cởi quần áo cô ra.
“Vào trong phòng khách,” cô mời mọc.
“Anh muốn làm ở đây cơ,” anh ta nói với vẻ dâm dật. “Ngay trên đống ủng và cặp sách này.”
“Khiếp, không được!” Cô cưòi rũ rượi khi nhìn vẻ mặt giả vờ sưng sỉa của anh ta. “Trông anh cứ như Craig ấy.”
Anh ta trề cái môi dưới của mình ra thêm và cô lại càng cười tợn.
“Nhưng nghiêm túc đấy,” cô thì thào, “Nhỡ may một trong hai đứa ra khỏi giường để vào nhà tắm và nhìn thấy chúng ta đang quằn quại trên sàn nhà thì sao? Đi nào, vào phòng khách ngay lập tức!”
Rất ngoan ngoãn, anh ta nhặt áo sơ mi của mình và theo cô bước vào. “Nó làm anh nhớ lại hồi thanh niên, tất cả cái trò vụng trộm này. Kể cũng kích thích thật.”
Dylan đã làm Clodagh hoảng sợ với những lời đe dọa của anh về quyền nuôi con, vì vậy cô kiên quyết không để Molly và Craig nhìn thấy cô trên giường với Marcus. Nhưng tuần này Marcus lại rất bận bịu với công việc, thành thử việc ái ân vào ban ngày coi như xong. Khoảng thời gian duy nhất họ có thể hy vọng làm chuyện ấy là khi Molly và Craig đang ngủ. Một khoảng thời gian xấp xỉ hai mươi phút mỗi ngày.
Trên ghế sofa, họ lột tung quần áo ra khỏi người nhau và, trong một thoáng tạm dừng để nhìn sâu vào trong mắt nhau, Clodagh thở dài với anh ta, “Em thật hạnh phúc khi được nhìn thấy anh.”
Năm ngày kể từ khi Dylan bỏ đi quả là một quãng thời gian ác mộng, quái đản. Cảm giác tội lỗi giằng xé trong cô, nhất là vì lũ trẻ luôn miệng hỏi khi nào thì bố sẽ về nhà. Cô ngày càng bị cô lập: ngay chính mẹ cô cũng nổi điên lên với cô. Và cô cảm thấy mất kiểm soát một cách đáng sợ – choáng váng trước sự hủy diệt mà cô đã gây ra.
Khoảng thời gian duy nhất mà nỗi sợ hãi tạm buông tha là khi cô ở bên Marcus. Anh ta là một viên kim cương trong cái bãi rác của đời cô. Cô đã đọc câu này ở đâu đó – trong cuốn tiểu thuyết có người phụ nữ mở một cửa hàng quần áo đồ hiệu second-hand – và nó chợt nảy ra trong cô.
“Không hạnh phúc bằng anh được gặp em.” Marcus nhìn lướt khắp cơ thể trần trụi của cô, rồi luồn tay xuống dưới, lật cô nằm sấp lại. Trước khi đi vào trong cô anh ta chờ đợi trong giây lát, gần như thành kính. Đã gần một tuần nay họ mới thực sự làm chuyện này. Đừng hòng có thể hy vọng vào chuyện đó vào buổi chiều thứ Bảy vừa rồi. Sau khi Craig đã đánh Marcus bằng chiếc xe ô tô đó, nó nhất định không cho anh ta lại gần Clodagh trong vòng một mét.
“Anh ấy đi,” Clodagh van vỉ, giọng cô tắc nghẹn.
Marcus tự vuốt của mình một, rồi hai cái, bằng tay, sau đó đặt nó ngay ngăn trước lối dẫn vào trong cô. Không gì có thể sánh nổi với cú thúc đầu tiên vào trong cô. Bởi vì khoảng thời gian ở bên nhau lúc nào cũng ngắn ngủi nên màn yêu đương của họ có một vẻ thô bạo thật dữ dội: anh ta thích đâm thẳng một mạch đến ngập đốc trong cú thúc đầu tiên, thô bạo xuyên qua cái khoảng mềm mềm nửa như cưỡng lại đó, đi thẳng vào nỗi đê mê ngát ngây đầu óc. Và nếu như có thể làm bật ra từ Clodagh một tiếng thở hổn hển tắc nghẹn pha lẫn giữa khoái cảm và đau đớn, anh ta lại càng thấy hứng khởi hơn.
Nhưng lần này nhát đâm thật sâu và hoàn hảo của anh ta bị chặn lại giữa chừng khi Clodagh căng cứng người, nửa như ngồi dậy và rít lên, “Suỵt.” Cô nghiêng đầu lên phía trần nhà và đờ ngưòi ra. “Em nghĩ là em vừa nghe thấy… Không,” cô lại thả lỏng người. “Chắc là do em tưởng tượng ra thôi.”
Anh ta đâm thẳng một mạch trong cú thúc thứ hai, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy như vừa bị tước mất thứ gì đó. Sau một màn chiến đấu dữ dội, chóng vánh, họ làm thêm màn nữa ít điên cuồng hơn một chút với cô ngồi bên trên.
Ròng ròng mồ hôi cô nằm phủ phục trên người anh ta và thì thầm, “Anh làm em hạnh phúc quá.”
“Em cũng làm anh thật hạnh phúc,” anh ta trả lời. “Nhưng em biết điều gì sẽ làm anh thậm chí còn hạnh phúc hơn không? Lên giường trên tầng nhé. Cái ghế sô pha này làm anh đau lưng quá.”
“Chúng mình thực sự không nên. Nhỡ chúng nhìn thấy anh thì sao?” “Em có thể khóa cửa phòng ngủ lại. Đi mà,” anh ta nhăn nhở, “Anh đã xong việc với em tối nay đâu.”
“Vâng, nhưng… Ôi, được rồi, nhưng anh không được ở lại qua đêm. Đồng ý nhé?”
“Đồng ý.”
***
Bác sĩ McDevitt hoảng hồn khi thấy ngưòi phụ nữ phăm phăm bước vào phòng khám của ông và đòi hỏi thuốc Prozac với vẻ đe dọa. “Và chúng tôi sẽ không đi nếu không có thuốc đâu.”
“Bà – ” ông ta kiểm tra lại sổ hẹn của minh, “À, Kennedy, tôi không thể cứ thế mà kê đơn bừa được…”
“Cứ gọi tôi là Monica, và thuốc không phải là cho tôi, mà là cho con gái tôi.” Monica hướng sự chú ý của ông ta vào Ashling.
“Ô Ashling, tôi không nhìn thấy cô ở đó. Có chuyện gì vậy?” Ông ta có cảm tình với Ashling.
Cô ngọ nguậy một cách bất lực và, với sự hỗ trợ từ khuỷu tay của mẹ mình, cuối cùng cũng buột ra được. “Tôi cảm thấy thật kinh khủng.” “Thằng bạn trai vừa bỏ con bé vì con bạn thân nhất của nó,” Monica giải thích khi thấy rõ ràng là Ashling sẽ không làm thế.
Bác sĩ McDevitt thở dài. Bị bạn trai phụ bạc, hừm, cuộc đời là thế, không phải sao? Nhưng con người ta muốn có thuốc Prozac vì tất cả mọi thứ – cho dù là vì họ mất một chiếc khuyên tai, hay nhỡ quỳ phải một miếng xếp hình Lego.
“Mà không chỉ là vì thằng bạn trai.” Monica nhấn mạnh trường hợp của Ashling. “Con bé còn có những vấn đề về gia đình nữa.”
Gì chứ chuyện đó thì bác sĩ McDevitt có thể tin được. Một bà mẹ độc đoán chăng?
“Tôi cũng bị bệnh trầm cảm suốt mười lăm năm. Phải nhập viện nhiều lần
“Không cần phải khoe đâu,” ông ta lầm bầm.
“ – và Ashling đang hành động giống hệt tôi trước kia. Nằm bẹp trong giường, không chịu ăn uống, bị ám ảnh vì những người vô gia cư.” Bác sĩ McDevitt hoạt bát hẳn lên. Thế này thì giống hơn rồi. “Những ngưòi vô gia cư làm sao?”
Một cú huých và một câu “Kể cho ông ấy đi” được rít lên từ Monica trưóc khi Ashling ngẩng bộ mặt phờ phạc, bất động của mình lên và lúng búng, “Có một cậu thanh niên vô gia cư mà tôi biết. Trước nay lúc nào tôi cũng thấy bứt rứt vì cậu ta, nhưng giờ tôi thấy buồn vì tất cả mọi người trong số họ. Ngay cả những người tôi chưa gặp bao giờ.”
Chừng đó là đủ để thuyết phục bác sĩ McDevitt.
“Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?” Ashling hoang mang. “Tôi sắp bị điên à?”
“Không, cô sẽ không bị đâu, nhưng, e hèm, trầm cảm là một con quái vật kỳ quặc” ông ta ậm ừ. Nòi cách khác, ông ta cũng chẳng có manh mối gì nhiều. “Nhưng theo phỏng đoán, nghe từ, ờ, lời kể của mẹ cô thì có lẽ cô đã thừa hưởng khuynh hướng dễ mắc căn bệnh này và tổn thương từ việc mất khuyên ta – ý tôi là bạn trai của cô, đã đánh thức nó.” Ông ta kê đơn cho cô với liều lượng thấp nhất, “Với điều kiện,” ông ta nguệch ngoạc thêm cái gì đó trên một mảnh giấy, “là cô cũng phải đi gặp chuyên gia tư vấn tâm lý.”
Ông ta ủng hộ việc tư vấn tâm lý. Nếu con người ta muốn hạnh phúc, hãy cứ để họ lao tâm khổ tứ vì nó một chút.
Ra ngoài phòng khám Ashling nói, “Giờ thì con có thể về nhà được chưa?” Monica chì có thể dỗ dành cô đến gặp bác sĩ bằng cách gọi một chiếc taxi. “Cứ đi bộ đến nhà thuốc với mẹ đã, sau đó chúng ta sẽ về nhà.” Chán ngán, Ashling để mặc Monica khóa tay lôi mình đi. Cô liên tục bị bắt làm những việc cô không hề muốn làm và đã quá thờ ơ để có thể phản đối. ván đề là ở chỗ Monica đã biến hạnh phúc của Ashling thành công trình của mình, vì bà quá đỗi sung sướng khi có cơ hội bù đắp lại bao nhiêu năm sao lãng không thể tránh khỏi.
Đó là một buổi chiều đầu thu và, trong khi hai mẹ con chầm chậm bước trong ánh nắng dịu mát, Ashling dựa người vào khuỷu tay mẹ, thật dày và mềm mại dưới những lớp áo.
Sau khi mua thuốc xong, Ashling nhận ra mình đang bị dẫn qua công viên Stephens Green, tại đây cô bị bắt ngồi xuống một chiếc ghế dài và ngắm mặt hồ qua ánh nắng chiếu xiên. Lũ chim đập cánh tung tòe trên mặt nước và Ashling băn khoăn khi nào thì cô có thể trở về nhà.
“Sớm thôi,” Monica hứa.
“Sớm à? Tốt.” Rồi cô bắt đầu ngắm lũ chim. “Vịt trời,” cô uể oải nhận xét.
“Đúng rồi! Vịt trời!” Monica làm ra vẻ sôi nổi như thể Ashling mới hai tuổi rưỡi. “Đang chuẩn bị bay về phương nam trú đông… Nơi thời tiết ấm áp hơn,” bà nói thêm.
“Con biết rồi.”
“Đang gói ghém những bộ bikini và kem chống nắng của chúng.”
Lại là sự im lặng.
“Đăng ký séc du lịch,” Monica nói thêm.
Ashling vẫn đăm đăm nhìn thẳng về phía trước.
“Rồi còn sơn móng chân,” Monica gợi ý. “Mua kính râm và mũ rơm nữa chứ.”
Chính kính râm là thứ có tác dụng. Hình ảnh một con vịt đeo kính râm nhìn như dân mafìa là đủ khôi hài để gợi ra một nụ cười nửa miệng từ Ashling. Chỉ đến lúc đó cô mới được phép về nhà.
***
Vào sáng thứ Bảy, khi Liam đánh taxi đến đón Lisa để đưa cô ra sân bay, anh ta không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
“Lạy Đức Chúa ở trên cao, Lisa” anh ta trịnh trọng thốt lên. “Nhưng trông cô lộng lẫy quá!”
Lận[Nguyên văn là “scamtastic”, được ghép từ “scam” (nghĩa là “đổ gian lận”) với “fantastic” (nghĩa là “lộng lẫy.”) ]lẫy thì đúng hơn. “Phải thế mới được, Liam. Tôi chuẩn bị suốt từ bảy giờ sáng.”
Cô phải thú nhận là mình đã thành công. Mọi thứ đều hoàn hảo: mái tóc, làn da, lông mày, móng tay của cô. Và quần áo nữa. Trong hai hôm thứ Tư và thứ Năm, những ngưòi đưa hàng đã mang đến mấy món đồ lộng lẫy nhất hành tinh, cô tha hồ mà nhón lấy những thứ đáng chọn nhất và giờ thì đang mặc chúng đây.
Trên đưòng đi, Lisa giải thích qua đôi chút về những gì đang diễn ra, khiến Liam buồn rũ.
“Ly dị,” anh ta lầm bầm. “Anh chàng của cô chắc bị điên rồi. Và mù nữa.”
Để đến gần cánh cửa, Liam đỗ xe ở một vị trí vừa trái phép vừa nguy hiểm. “Tôi sẽ chờ cô ở đây.”
Chưa gì Lisa đã thấy nghẹt thở, thậm chí cả trước khi cô chạy vào trong sảnh đến. Mặc dù màn hình cho thấy là chuyến bay của Oliver đã hạ cánh vậy mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả, vì vậy cô cứ đứng ở điểm đón, căng mắt vào cánh cửa hai lần kính và chờ đợi. Tim cô đập thinh thịch còn lưỡi thì dán chặt lên vòm miệng khô khốc của mình. Cô chờ thêm một lúc nữa. Mọi người lũ lượt hiện ra, hồi hộp thơ thẩn qua những ngưòi đang chờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Oliver. Sau một lúc cô cuống cuồng gọi về nhà để kiểm tra xem anh có để lại tin nhắn nào nói là anh bị trì hoãn, nhưng chẳng có gì.
Cô đã hầu như tin rằng anh không đến nữa khi cuối cùng cô nhìn thấy anh đang thong thả bước về phía cánh cửa kính. Đầu cô nhẹ bẫng và mặt đất dường như hơi chao đảo. Anh mặc toàn đồ đen. Một chiếc áo khoác da vạt dài màu đen phủ ngoài áo len cổ lọ màu đen và quần đen bó sát. Rồi anh nhìn thấy cô và nở nụ cười từ nghìn thước của mình. Vật thể nhân tạo duy nhất mà ngưòi ta có thể nhìn thấy từ vũ trụ, cô vẫn thưòng nói với anh như vậy trong cuộc sống trước kia.
Cô vội lao về phía trước. “Suýt nữa em đã không thể chờ anh thêm được nữa.”
“Xin lỗi, bé yêu,” môi anh cong lên quanh hàm răng trắng đến lóa mắt của mình, “Nhưng anh bị bộ phận Xuất nhập cảnh giữ lại. Người duy nhất trên cả máy bay bị thế.” Anh chống tay lên hông và nói với về tò mò rất cường điệu, “Giờ thì anh tự hỏi tại sao lại thế.”
“Lũ khốn nạn!”
“Ừ, vấn đề là dường như không thể nào thuyết phục được họ rằng anh là một công dân Anh. Bất chấp việc có hộ chiếu Anh.”
Cô chép miệng với vẻ lo lắng. “Anh có khó chịu không?”
“Không, anh quen bị thế rồi. Cũng chuyện như thế này đã xảy ra lần trước anh đến đây. Em trông tuyệt lắm, bé yêu.”
“Anh cũng thế.”
***
Kathy đang vừa hoàn thành một khối lượng dọn dẹp đồ sộ thì Liam đưa họ về đến nhà. Chị cố kín đáo rút đi nhưng Lisa đã chặn chị lại.
“Oliver, đây là Kathy, chị ấy sống bên kia đường. Còn Kathy, đây là Oliver, chồ… – bạn tôi.”
“Xin chào anh,” Kathy nói, băn khoăn không biết chồ-bạn là thế nào. Có lẽ cũng giống như là một người bạn gái.
Khi Kathy ra về, họ rơi vào một trạng thái lúng túng quá lịch sự, siêu vui vẻ – mặc dù họ đối với nhau hoàn toàn có thiện chí, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây quả thật là một tình huống rất kỳ lạ trong đó không hề có quy tắc ứng xử rõ ràng nào. Oliver thì trầm trồ khen ngợi ngôi nhà một cách quá nhiệt tình trong khi Lisa long trọng trình bày những kế hoạch của mình, trong đó đề cập cụ thể đến một tấm mành gỗ.
Cuối cùng cả hai cùng bình tĩnh lại và bắt đầu cư xử một cách bình thưòng hơn. “Chúng ta nên bắt đầu thôi, bé yêu ạ,” Oliver nói, và lôi từ trong túi của anh ra thứ gì đó mà, trong một thoáng, cô cứ tưởng là quà cho mình, để rồi nhận ra đó là một hộp đựng tài liệu: chứng thư, tài khoản ngân hàng, bản kê thẻ tín dụng, giấy tờ thế chấp. Anh đeo một cặp kính gọng bạc vào và, mặc dù trông anh chuyên nghiệp đến ngon lành, tất cả sự bồn chồn cồn cào, hồi hộp rất đàn bà của cô đột nhiên biến mất. Cô đang nghĩ đến chuyện gì cơ chứ? Đây đâu phải là một cuộc hẹn hò, đây là một cuộc gặp về vụ ly hôn của họ.
Tâm trạng phấn chấn hứng khởi của cô bỗng nhiên trôi tuột xuống tận đáy. Cô nặng nề ngồi xuống một chiếc ghế bên bàn bếp và bắt tay vào việc phân chia cuộc sống tài chính chung của hai ngưòi, nhằm mục đích khôi phục chúng, bình thường và trọn vẹn, quay lại với tình trạng độc thân của họ. Đây là một quá trình rối rắm và phức tạp chẳng khác nào tách rời những cặp song sinh dính liền nhau.
Chơi trò cút bắt với những tài khoản ngân hàng có từ năm năm trước, họ cố găng liệt kê tất cả những khoản thanh toán khác nhau mà cả hai đã cùng chi trả cho căn hộ của mình. Liên quan đến các khoản đặt cọc và bảo hiểm nhân thọ, rồi phí luật sư, hai sợi dây riêng biệt này thưòng xuyên dính chặt vào nhau.
Một vài lần mọi chuyện trở nên gay gắt và khó chịu, giống như vẫn thường xảy ra khi chuyện liên quan đến tiền bạc. Lisa khăng khăng rất quả quyết rằng cô đã thanh toán tất cả các chi phí thuê luật sư, nhưng Oliver lại tin chắc là cả anh cũng có đóng góp.
“Xem này,” anh sột soạt lục lọi và tìm thấy tờ hòa đơn cứng quèo từ luật sư của họ, “một hóa đơn ghi năm trăm mười hai bảng, mưòi sáu xu. Và đây nữa,” anh chọc vào bản sao kê ngân hàng của mình, “một tấm séc năm trăm mười hai bảng, mười sáu xu, được ký sau đó ba tuần. Một sự trùng hợp à? Anh không nghĩ thếl”
“Đưa em xem nào!” Cô kiểm tra cả hai, rồi làu bàu, “Xin lỗi.” Chuông cửa rung lên và Francine lướt vào. “Chào cô Leeeesa. ơ, chào chú,” con bé gật đầu với Oliver, vẻ bẽn lẽn che mất sự tự tin của nó. Nó quay lại phía Lisa. “Tối nay bọn cháu tổ chức một bữa tiệc đồ ngủ. Cháu và Chloe và cả Trudie với Phoebe nữa. Cô sẽ đến chứ?”
“Cám ơn, nhưng cô có kế hoạch rồi.”
“OK. ừm, cô có hộp kem thoa mặt thừa nào mà bọn cháu có thể dùng được không?”
Lisa cố kiềm chế nỗi bực dọc. “Xin lỗi anh, Oliver, chỉ một giây thôi. Vào phòng ngủ của cô nào, Francine.”
“Ái chà chà!” Oliver thốt lên, khi Francine đi ra với một túi plastic đầy những kem thoa mặt, sơn móng tay, kem tẩy da và những thứ lằng nhằng khác dùng cho bữa tiệc con gái.
Lisa cau mặt hậm hực. “Nó chỉ ghé vào để nhìn xem anh thế nào.” Họ quay lại với cuộc đuổi bắt và chốc chốc lại vấp phải những kỷ niệm.
“Chúng ta mua cái quái gì ở Aero mà tốn nhiều tiền thế nhỉ?” “Chiếc giường của chúng ta,” Oliver trả lời cụt lủng. Sự im lặng bao trùm, đặc quánh với những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
“Một tấm séc trả cho Discovery Travel?” Lát sau Lisa lại hỏi.
“ Cyprus.”
Riêng một từ đó đã ném cả một quả bom cảm xúc vào cô. Nồng nàn đến mê mẩn, nằm quấn lấy nhau trong khi ánh nắng cuối buổi chiều chiếu xiên thành những hình mờ ảo trên chăn của họ: cô đang say đắm trong tình yêu, trong kỳ nghỉ “vợ chồng” đầu tiên của mình, không thể hình dung nổi có lúc nào lại sống mà không có Oliver.
Nhìn họ lúc này mà xem, tình cờ và đúng tờ séc đó trong khi họ đang chuẩn bị cho vụ ly dị. Chẳng phải cuộc sống thật trớ trêu sao?
Một vài tiếng sau, chuông cửa lại vang lên. Lần này thì là Beck. “Lisa, cô có muốn ra NGOÀI không? Bọn cháu chỉ vừa mới mang BÓNG ra.”
“Cô đang bận, Beck.”
“Chào chú ạ.” Beck trao một cái gật đầu kiểu đàn-ông-với-đàn-ông về phía Oliver, nhưng không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc hiển nhiên của nó. “Thế còn chú thì sao?”
“Chú ấy cũng đang bận.” Lisa càng lúc càng phát khùng. Chúng đang đối xử với Oliver giống như một trò biểu diễn quái vật.
“Thật ra,” Oliver đặt bút xuống và gỡ kính ra, “anh thấy nghỉ một chút cũng được. Chuyện này làm anh mệt rũ cả người. Nửa tiếng đồng hồ nhé?” Anh duỗi người rất mềm mại và Lisa đờ đẫn nhìn những cơ bắp cân đối của anh.
“Cô cũng chơi chứ, LISA?”
“Thế cũng được.”
“Hồi trước cô ấy chơi bẩn lắm,” Beck tiết lộ với Oliver, “Nhưng giờ thì cô ấy bỏ rồi.”
“Cô ấy chơi đá bóng với các cháu à?” Oliver tỏ ra ngỡ ngàng.
“Tất nhiên rồi.” Giờ thì đến lượt Beck tỏ ra ngỡ ngàng. “Cô ấy không hề tệ chút nào. Đối với một cô gái.”
Miệng há hốc, Oliver nói – gần như trách móc – “Em đã thay đổi.” “Em chẳng thay đổi gì hết.” Giọng Lisa thật bình thản.
Khoảng thời gian ba mươi phút dành cho việc loạng choạng chạy và trượt theo một quả bóng quanh đoạn phố cụt quả là ý kiến hay. Họ thở không ra hơi và phấn chấn hẳn lên khi quay lại chiếc bàn bếp chất đầy giấy tờ.
“Ôi trời ạ,” Oliver nhăn mặt khi anh nhìn thấy nó. “Anh quên khuấy đi mất.”
“Này, hay chúng ta để đến tối đi.”
“Tốt nhất là không nên, bé yêu ạ. Còn rất nhiều thứ phải giải quyết cho xong.”
Tự ái nhưng không hề để lộ ra, Lisa gọi hai chiếc pizza và họ lại bắt đầu làm việc. Phải đến tận nửa đêm họ mới dừng lại.
“Trình tự của tất cả những việc này là như thế nào?” Lisa hỏi.
“Ngay sau khi chúng ta thỏa thuận xong về vấn đề tài chính chúng ta nộp nó lên cho tòa, và phán quyết tạm thời sẽ được đưa ra sau hai đến ba tháng. Rồi đến phán quyết cuối cùng trong vòng sáu tuần sau đó.”
“Ô. Nhanh thế cơ à.” Và Lisa không nghĩ ra được bất kỳ điều gì khác để nói nữa.
***
Ngày hôm đó làm cô mệt lử, bẽ bàng và buồn tủi. cổ cô đau nhức, đầu cô đau nhức và giờ đến lúc đi ngủ cô không hề thấy muốn làm chuyện đó một chút nào.
Anh cũng không. Cả hai đều quá đau lòng.
Anh cởi quần áo không hề suy nghĩ, với vẻ mệt mỏi, để mặc cho quần áo nằm nguyên nơi chúng rơi xuống, rồi trèo vào giường của Lisa như thể anh đã ở đó đến cả triệu lần. Anh chìa tay ra với cô và cô sà vào lòng anh. Da áp vào da, họ lấy lại tư thế ngủ bình thường của mình – úp thìa vào nhau, lưng cô áp chặt vào ngực anh, hai bàn chân cô kẹp giữa đùi anh. Gần gũi hơn, nồng nàn hơn cả khi làm chuyện đó. Trong bóng tối cô bật khóc. Anh nghe thấy cô khóc và không thể tìm được trong mình bất kỳ điều gì có thể an ủi cô.
Ngày hôm sau họ lại giữ nguyên vị trí của mình bên chiếc bàn một lần nữa và làm việc cho đến tận ba giờ, đến lúc Oliver phải lên đường. Cô bắt một chiếc taxi đi cùng anh ra sân bay và khi quay trở về với ngôi nhà trong hoác của mình, chiếc giường của cô ra hiệu đầy mời mọc. Cô cảm thấy suy sụp. Nhưng cô cố cưỡng lại việc trèo vào giường và gặm nhấm lại mọi chuyện một lần nữa. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.