Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 40

Tác giả: Marian Keyes

Đi ăn trưa trở về, vừa bước từ trong thang máy ra thì Lisa đi ngang qua Trix, cô nàng đang quày quả bước tới nhà vệ sinh nữ để trát thêm một lớp trang điểm nữa.

“Chào chị,” Trix nói. “Có người đàn ông nào đó đang chờ gặp chị.”

Người đàn ông nào đó, Lisa bực dọc nghĩ. Chẳng lẽ cô ta không thể tìm hiểu xem anh ta là ai, và anh muốn gì được hay sao?

Natasha, trợ lý riêng của cô ở Femme, chác hẳn đã đòi biết bằng được tên thời con gái của bà ngoại người gọi đến trước khi họ được phép tiếp kiến Lisa.

Và rồi chuyện đó xảy ra.

Cô quay ngưòi để bước qua khu vực lễ tân dẫn vào khu văn phòng, và đang ngồi trên băng ghế là người cuối cùng trên thế gian cố muốn gặp.

Oliver.

Cô đâm sầm vào một bức tường vô hình. Nỗi bàng hoàng khiến cô đảo lộn, tai cô lùng bùng điếc đặc. Lần gần đầy nhất cô nhìn thấy anh là ngày đầu năm mới – bây giờ là ngày mười ba tháng Bảy. Tất cả quãng thời gian họ xa nhau dồn cả lại còn chưa đến một giây.

“Chào bé yêu.” Anh ngước lên nhìn cô, rất tự nhiên, rất thoải mái.

Cô bắt đầu rùng mình. Nhiều ý nghĩ ập tới cùng một lúc. Cô đang mặc gì nhỉ? Trông cô có ổn không? Gầy không? Tại sao anh phải tới chỗ làm của cô? Anh có biết là cô đang chỉ huy một chiến dịch vặt vãnh, rẻ tiền không?

“Anh đang làm gì ở đây vậy?” cô nghe thấy mình đang hỏi.

Cô không thể ngừng nhìn chằm chằm, không thể giải thích tại sao anh lại vừa quen thuộc vừa như một người xa lạ. Ngôn ngữ cơ thể của cô trở nên bấn loạn và lóng ngóng, cứng đờ trên cái bậc mà cô vừa bước lên khi cô nhìn thấy anh. Cô muộn màng kéo chân về và thu vai lại. Một cách khó khăn.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Anh mỉm cười và lấp lánh; hàm răng của anh, khuyên tai của anh, chiếc quai đồng hồ bằng bạc nặng trịch của anh. Anh nhấc mắt cá chân xuống khỏi nơi nó được đặt vắt vẻo trước đó là đầu gối của chân kia và ngồi thẳng đậy. Mọi cử động của anh đều toát lên vẻ lịch lãm.

“Về chuyện gì?” Cô lúng búng.

Và rồi anh bật cười. Một trong những kiểu cười ha hả đầy sảng khoái của anh khiến các ô cửa sổ gần như vỡ tung, “về chuyện gì ư?” anh thốt lên, cười nhe răng không có vẻ gì là hài hước. “Em nghĩ là chuyện gì?”

L-Y-D-Ị…

“Em đang bận lắm, Oliver.”

“Vẫn đang tự đày ải mình à, cô gái?”

“Em đang làm việc. Nếu anh muốn nói chuyện thì gọi về nhà cho em.”

“Này, vậy thì cho số đi.”

“Em sẽ gặp anh sau giờ làm.” Đằng nào cũng phải giải quyết cho xong chuyện này.

“Vậy thì tốt quá… Anh đang ở khách sạn Clarence.”

“Xa xỉ quá nhỉ.”

“Anh đang chụp một bộ ảnh mà.”

Vì lý do gì đó cô thấy tự ái. “Vậy là anh không hẳn sang đây để gặp em”

“Hãy cứ coi như là vừa đúng dịp.”

Vẫn còn run rẩy, Lisa cố gắng làm việc nhưng hầu như không thể nào tập trung nổi: cô đã quên mất ảnh hưởng mà Oliver có đối với mình.

“Bưu phẩm cho chị này!”

Lisa giật nẩy mình khi Trix đặt phịch một chiếc túi giấy lên bàn làm việc của cô. Đó là những bức ảnh của buổi chụp hôm thứ Bảy và bản năng của Lisa đã chính xác. Chúng thật lạ thường, nhưng cô hầu như không thể tập trung nổi. Như thể khóe mắt của cô bị nhòe ướt và xám xịt. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Oliver. Họ đã chia tay thật nặng nề, trong nỗi cay đắng biết bao. Anh thật là tệ bạc. Nói ra những điều kinh khủng.

“Này Ashling.” Cô cố gắng phi thường để tự chủ trở lại. “Lấy bức ảnh này… không, bức này….” Cô chọn ra bức ảnh đẹp nhất, một bức ảnh mang phong cách phóng sự chụp Dani với vẻ đẹp hờn dỗi, đứng giữa Boo và Dave Râu. “Rửa lấy hai mươi bức ở chỗ Niall và gửi chúng tới tất cả những nhà mẫu chính. Dán lời chú thích vào, viết là ‘Bộ sưu tập mùa thu của Frieda Kiely. số tháng Chín của Colleen… Thế nào cũng gây chấn động,” cô lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh hoàng của Ashling.

Vài giây sau cô nhận ra là Ashling vẫn đang nấn ná bên bàn làm việc của mình.

“Chuyện gì?”

“Liệu chúng ta có thể… tôi nghĩ… Boo và Dave Râu”

“Ai cơ?”

“Những người vô gia cư ấy. Trong bức ảnh,” Ashling giải thích khi rõ ràng là Lisa hoàn toàn không biết cô đang nói đến ai.”

“Liệu chúng ta có thể cho họ thứ gì đó không?”

“Như?”

“Một món quà hay…thứ gì đó. Vì đã xuất hiện trong bức ảnh và khiến nó trở nên đẹp đến vậy.”

Giá kể như mọi khi chắc hẳn Lisa đã bảo Ashling cút đi cho rảnh và cố kìm cơn tam bành, nhưng lần này cô đang quá rối bời.

“Hỏi Jack ấy,” cô gắt gỏng. “Tôi đang bận.”

Cầm bức ảnh trên tay, Ashling hồi hộp gõ cửa phòng của Jack Devine.

Khi anh rống lên, “Vào đi,” cô ngần ngại bước vào và khúm núm giải thích sứ mệnh của mình. “Họ thực hiện không một lời phàn nàn và họ không hề đòi hỏi bất kỳ điều gì và tôi chỉ nghĩ là chúng ta nên ít nhiều thể hiện lòng biết ơn nào đó…”

“Được,” Jack ngắt lời.

“Thật sao?” cô thận trọng hỏi. Cô cứ đinh ninh là anh sẽ cười nhạo lời đề nghị của mình.

“Chắc chắn rồi. Họ làm nên bức ảnh cơ mà. Theo cô nghĩ thì họ sẽ thích cái gì?”

“Nơi nào đó để ở,” cô nửa đùa nửa thật.

“Tôi không có đủ ngân sách,” Jack trả lời. Nghe giọng anh có vẻ rất tiếc nuối. “Còn ý tưởng nào khác không?”

Cô ngẫm nghĩ. “Tiền, có lẽ vậy.”

“Mỗi ngưòi ba mươi bảng được không? Đó là tất cả những gì tôi có thể co kéo, tôi e là thế.”

“À, ừm, tuyệt vời ạ.” Cũng không nhiều nhặn gì, nhưng vẫn còn hơn những gì cô đã hy vọng. ít nhất thì Boo và Dave cũng có vài bữa ăn nóng sốt từ số tiền đó.

“Đây,” Jack ký một tờ chi tiền mặt lặt vặt. “Đưa cái này cho Bernard.”

“Cảm ơn anh.”

Anh đặt đôi mắt đen của mình nằm im trên mặt cô trong khoảng hai hoặc ba giây. “Không có gì.”

***

Lúc bảy giờ, như đã hẹn, Lisa tới quầy bar của khách sạn Clarence. Oliver đứng dậy khi anh nhìn thấy cô.

“Em muốn uống gì nào? Vang trắng nhé?”

Vang trắng là đồ uống của cô, ít nhất thì cũng là như vậy khi họ còn bên nhau. Anh vẫn nhớ.

“Không,” cô nói, hy vọng khiến anh tự ái. “Một ly cosmopolitan.”

“Lẽ ra anh phải biết trước mới phải.”

Cô nhìn anh, to lớn và lực lưỡng, ồn ào và trực tính, vui vẻ đùa cợt với đám nhân viên quầy bar. Tại sao lúc nào anh cũng chiếm dụng nhiều khoảng trống hơn những gì anh thực sự có thể lấp đầy? Đầu cô căng lên và nhẹ bỗng – anh thật quen thuộc đến nỗi cô hầu như không biết anh.

Quay lại cùng đề uống của cô, anh đi thẳng vào vấn đề. “Em có luật sư chưa, bé yêu?”

“Àaaaa…”

“Cả hai chúng ta đều cần có luật sư,” anh kiên nhẫn giải thích. “Cho vụ ly hôn?” Cô cố làm ra vẻ điềm nhiên nhưng đầy là lần đầu tiên cái từ đó thực sự được thốt ra như một khả năng có thật.

“Đúng vậy.” Anh tỏ ra khẩn trương và thành thạo. “Được rồi, em biết các thủ tục…”

Cô không biết, thật ra là thế.

“Cuộc hôn nhân của chúng ta đã đổ vỡ không thể nào cứu vãn được nữa, nhưng như thế là chưa đủ để ly hôn. Chúng ta cần đưa ra một lý do. Nếu chúng ta đã ly thân được hai năm thì chỉ cần làm thế là đủ. Nhưng từ giờ tới lúc đó, một người trong chúng ta phải kiện người kia. Vì tội ruồng rẫy, cư xử quá đáng hoặc ngoại tình.”

“Ngoại tình!” Lisa xù lông lên. Cô đã hoàn toàn chung thủy trong thời gian họ còn bên nhau. “Em không bao giờ…”

“Và cả anh cũng không.” Oliver cũng dứt khoát không kém. “Còn về tội ruồng rẫy – ”

“Vâng, anh bỏ em.” Cô gay gắt oán trách.

“Em khiến anh không còn sự lựa chọn nào khác, bé yêu ạ. Nhưng em có thể kiện anh vì điều đó. vắn đề duy nhất là chúng ta phải ly thân được hai năm trước khi em có thể sử dụng vấn đề ruồng bỏ làm lý do, trong khi chúng ta lại muốn sớm giải quyết xong chuyện này đúng không?” Anh ném cho cô một cái nhìn dò hỏi và đợi cô đồng tình. “Vâng,” cô cộc cằn nói. “Càng sớm càng tốt.”

“Thế thì chúng ta chỉ còn lại cư xử quá đáng. Chúng ta cần năm ví dụ.”

“Cư xử quá đáng ấy à? Thế là sao?” Cô gần như phá lên cười, thoáng quên mất là chuyện này có liên quan đến cô. “Giống như đi hút bụi vào lúc ba giờ sáng.”

“Hoặc làm việc tất cả các cuối tuần và dịp nghỉ lễ.” Giọng anh nghe thật cay đắng. “Hoặc giả vờ là em muốn có thai trong khi vẫn tiếp tục dùng thuốc.”

“Sao cũng được.” vẻ mặt cô thật hằn học.

“Chúng ta có một lựa chọn. Anh có thể kiện em hoặc là em có thể kiện anh.”

“Vậy là anh thừa nhận anh cũng quá đáng nữa?”

Anh nặng nề thở dài. “Đây chỉ là vấn đề thủ tục, Lees, nó chẳng liên quan gì đến việc đổ lỗi cả. Dù thế nào thì người bị kiện cũng có bị trừng phạt gì đâu. Vậy thì thế nào đây? Em kiện anh nhé?”

“Anh quyết định đi, rõ ràng là anh biết rõ đến thế về những chuyện này cơ mà,” Lisa khó chịu nói.

Anh nhìn cô hồi lâu, như thể đang cố gắng để hiểu cô, rồi nhún vai. “Nếu đó là điều em muốn. Còn bây giờ, chi phí. Mỗi người chúng ta sẽ trả tiền cho luật sư của mình nhưng chúng ta sẽ chia đôi chi phí xét xử, đồng ý chứ?”

“Tại sao chúng ta phải cần luật sư làm gì? Nếu chúng ta đã bay tới Vegas cho một đám cưới cấp tốc, tại sao chúng ta lại không thể bay tới Reno cho một cuộc ly hôn cấp tốc?”

“Không đơn giản thế đâu, bé yêu ạ. Nghĩ mà xem, chúng ta sở hữu chung một tài sản.”

“Vâng, nhưng mỗi người chúng ta đều biết mình đã đóng góp bao nhiêu vào… Được rồi, em sẽ kiếm một luật sư.” Cô không thể chịu đựng chuyện này thêm một giây nào nữa, vì vậy cô ngồi ngay ngắn lại trên ghế và hỏi với vẻ hồ hỏi rất mong manh, “Công việc của anh dạo này thế nào?”

“Quay cuồng. Vừa mới ở Pháp về và trước đó thì anh ở Bali.”

Đồ khốn nạn số đỏ.

“Sau chỗ này, anh sẽ có quãng thời gian khá yên lặng cho đến các cuộc trình diễn.” Anh hất đầu về phía bộ đồ công sở cắt may riêng của Lisa. “Anh chưa nhìn thấy bộ này hồi trước.”

Cô tự kiểm tra mình. “Nicole Farhi.” Xoáy được từ một buổi chụp ảnh tháng 1 trước đó, cô đã tìm cách đổ lỗi cho Kate Moss.

“Anh không thích nó.” Oliver nói.

“Nó làm sao?” Cô luôn luôn đánh giá cao ý kiến của anh về quần áo và tóc tai của cô.

“Không có gì. Ý anh là anh không thích việc anh chưa nhìn thấy nó từ trước.”

Cô biết ý anh là gì. Cô cảm thấy một sự lăng mạ đau đớn là tóc anh đã dài hơn, anh có đồng hồ mới, và từ lần cuối cùng cô nhìn thấy anh anh đã kịp chu du cả nửa vòng trái đất và cô tuyệt đối không biết tí gì về điều đó.

“Em trông khác quá,” anh nói.

“Thật sao?”

“Không.” Anh lắc đầu và bật cười với tiếng thở hổn hển lạ lùng. “Anh cũng đếch biết nữa.”

Cô biết chính xác ý anh là gì. Sự quen thuộc đến tột cùng và sự xa cách trống rỗng quện lấy nhau trong một mối cộng sinh kỳ lạ. Cả hai đều hiện hữu như nhau, nên có cảm giác như là hai thực thể khác biệt đã bị cắt ra rồi chập lại với nhau không đúng cách.

“Thứ lỗi cho anh” Anh tự ngắt lời mình để túm lấy cổ tay cô và, với tay kia, xoay những ngón tay về phía mình. Có một thứ anh muốn thấy. Anh rất thô bạo và góc vặn làm cô bị đau. “Em không còn đeo nhẫn cưới của mình nữa à?” Anh trách móc, đôi mắt nâu của anh khinh khỉnh.

Cô giật tay mình ra và quắc mắt. Vừa xoa cổ tay bị sưng cô vừa buộc tội, “Anh làm em đau!”

“Em làm anh đau thì có!”

“Có gì to tát với chiéc nhẫn đâu cơ chư?” Mặt cô đỏ phừng phừng giận dữ. “Chính anh là người đang nói đến chuyện ly hôn.”

“Em mới là người khởi xướng nó ngay từ đầu!”

“Chỉ vì anh đang bỏ rơi em.”

“Chỉ vì em khiến anh không còn sự lựa chọn nào khác.”

Họ trừng trừng nhìn nhau, thở hổn hển trong niềm cảm xúc dâng trào.

“Em có muốn,” anh gặng hỏi, vẻ mặt anh hầm hầm, mắt anh không lúc nào rời khỏi mặt cô, “Lên phòng anh không?”

“Đi thì đi.” Chưa gì cô đã bật dậy sẵn trên chân mình.

Cái hôn đâu tiên là một màn mài răng điên cuồng, cố gắng làm quá nhiều việc cùng một lúc, anh kéo tóc, giật tung áo khoác của cô, hôn cô quá thô bạo, rồi xé toang áo sơ mi của mình.

“Khoan, khoan, khoan.” Với vẻ kiệt sức, anh dựa tấm lưng trần của mình vào cửa.

“Sao cơ?” Cô lúng búng, chết lặng người khi nhìn thấy bộ ngực bóng loáng và rắn chắc của anh.

“Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu.” Anh với tay và kéo cô vào người mình với sự dịu dàng gượng nhẹ. Cô vùi mặt mình vào ngực anh. Cái mùi đặc biệt của Oliver. Đã quên lãng, để rồi vẫn nhớ với tác động lấp đầy mọi giác quan, khiến cô mê mụ làm sao. Cay xè, hăng nồng ngọt ngào, và vẻ gì đó đặc trưng không thể nào tả nổi, không đến từ xà phòng hoặc một cái chai hay từ quần áo của anh. Một mùi đơn giản là chính anh.

Sự quen thuộc của anh khiến nước mắt trào lên trong mắt cô.

Với vẻ nhẹ nhàng không thể nào chịu nổi, anh đặt một nụ hôn phớt lên khóe miệng cô. Như thể đó là lần đầu tiên. Rồi lại một nụ hôn chấp chới nữa. Rồi một nụ hôn nữa. Từ từ thấm vào trong, tạo ra nỗi khoái cảm hầu như không thể nào phần biệt nổi với nỗi đau.

Không cử động, hầu như nín thở, cô để mặc anh phân phối những nụ hôn.

Làm tình với Oliver là khoảng thời gian duy nhất trong đời Lisa đóng vai trò thụ động. Khi cô không hề điều khiển, ham hố hay chủ động hoặc ngấu nghiến. Cô luôn luôn để anh chỉ huy và anh hài lòng với điều đó.

“Anh nhìn vào trong mắt em và em thậm chí còn không ở đó,” trước kia anh vẫn thường nhận xét. “Em chỉ còn là cô bé yếu đuối, mong manh này mà thôi.”

Cô biết là anh thấy bị kích thích bởi sự tương phản giữa vẻ ương bướng mọi khi của cô và sự thụ động đến thế trong phòng ngủ, nhưng đó không phải là lý do tại sao cô làm như vậy. Với Oliver thì chẳng cần gì phảichỉ huy. Anh biết chính xác phải làm gì. Không ai có thể làm tốt hơn.

Những nụ hôn chuyển dần miệng xuống cổ cô, chân tóc cô. Cô nhắm nghiền mắt, rên rỉ vì khoái cảm. Cô có thể chết ngay lúc này cũng được, thực sự là cô có thể. Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm, hơi thở của anh nóng rực bên tai cô, “Em tiêu rồi, bé yêu ạ.”

Như một ngưòi mộng du, cô bị dẫn tới bên giường. Rất ngoan ngoãn cô giang rộng hai cánh tay để chiếc áo khoác của cô được cởi ra, nâng hông lên để chiếc váy của cô rơi xuống. Lớp khăn trải giường êm ái mát lạnh chảy tràn khắp mảng da trần trên lưng cỏ. Toàn thân cô đang run rẩy, nhưng cô nằm yên bất động. Khi anh lấy miệng khẽ nhay núm vú của cô, Lisa giật nẩy người như bị điện giật. Làm sao cô lại có thể quên nổi là chuyện này mới tuyệt vời biết bao?

Những nụ hôn chuyển dần xuống dưới, xuống dưới nữa. Anh đặt một nụ hôn rất nhẹ lên bụng cô, dịu dàng đến nỗi nó hầu như không làm lay động những sợi lông tơ, nhưng lại nhấn chìm cô với nỗi khoái cảm căng tràn.

“Oliver, em nghĩ là em sắp…”

“Khoan đã!”

Chiếc bao cao su là nốt nhạc lạc điệu, là yếu tố duy nhất nhắc cô nhớ ra rằng mọi chuyện không còn như trước kia. Nhưng cô nhất quyết không cho phép bản thân nghĩ về điều đó. Vậy là có thể anh đang làm chuyện ấy với những người khác? Chậc, cô cũng thế cơ mà.

Khi anh đi vào trong cô, một cảm giác thanh bình lan tỏa. Cô thở ra một hơi thật dài và trọn vẹn, bao nỗi căng thẳng tiêu tan. Trong một giây cô tận hưởng trạng thái không còn âu lo của mình cho đến khi anh bắt đầu đẩy mình vào trong cô với những cú thúc thật sâu và chậm rãi. Cô muốn tận hưỏng cảm giác này. Cô biết sẽ là như thế.

Rồi sau đó cô bật khóc.

“Tại sao em lại khóc, hả bé yêu?” Anh ôm cô vào lòng mình.

“Chỉ là một phản ứng tự nhiên thôi mà,” cô nói, đã bắt đầu giành lại sự kiểm soát đối với con người thực sự của mình. Quá đủ với cái trò thụ động ấy rồi. “Người ta vẫn thường khóc sau khi đến.”

Nỗi tức giận và phiền muộn của họ trước đó đã bị sự đam mê thiêu rụi. Thay vào đó họ nằm trên giường, vẩn vơ trò chuyện, quấn chặt lấy nhau trong cảm giác yêu thương nồng nàn thư thái đến lạ lùng. Dường như thể họ chưa bao giờ xa cách, chưa bao giờ cãi cọ nảy lửa. Không phải là vì ai trong số họ ngây thơ đến mức nghĩ răng màn ân ái đó báo hiệu một sự đoàn tụ có thể sắp diễn ra. Thậm chí cả khi họ cãi cọ tồi tệ nhất, họ vẫn yêu đương ân ái. Màn ân ái tuyệt vời. Dường như nó đóng vai trò giải tỏa cho những cảm xúc ngập tràn bức bối đó.

Cô lơ đãng lướt bàn tay dọc theo đường nhấp nhô lượn sóng trên bắp tay anh. “Em thấy là anh vẫn tập đều. Bây giờ anh nâng được bao nhiêu lần tạ nằm?”

“Một trăm ba mươi.”

“Ấn tượng đấy!”

Sau nửa đêm, câu chuyện cứ đuối dần đuối dần đến khi cuối cùng anh ngáp. “Tụi mình đi ngủ thôi, bé yêu.”

“Vâng,” cô uể oải nói. Không có chuyện cô ra về, cả hai đều biết điều đó. “Em phải vào phòng tắm đã.”

Sau khi đã rửa mặt, cô dùng bàn chải đánh răng của anh. Cô làm điều đó mà không hề suy nghĩ và cũng chỉ sau khi đánh xong cô mới nhận ra.

Khi từ phòng tắm đi ra cô nhét hai bàn chân lạnh buốt của mình vào giữa đùi anh để sưởi ấm chúng, cách xưa nay cô vẫn làm. Rồi họ ngủ, giống như họ đã ngủ hầu như đêm nào cũng vậy trong suốt bốn năm, úp thìa vào nhau. Cô cuộn tròn thành một chữ “C”, còn anh cuộn thành một chữ “C” lớn hơn xung quanh cô, ôm choàng lấy cô, lòng bàn tay ấm áp của anh đặt trên bụng cô.

“Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.”

Im lặng.

Trong bóng tối, Oliver chợt nói, “Chuyện này kỳ quái thật.” Cô có thể nghe thấy nỗi đau đớn và hoang mang của anh. “Anh đang gian díu với vợ mình.”

Cô nhắm mắt lại và áp chặt sống lưng của mình vào bụng anh. Cảm giác căng thẳng cứng đờ vẫn khiến răng hàm cô lúc nào cũng nghiến chặt vào nhau cứ lỏng dần, lỏng dần, và tan biến. Cô ngủ ngon lành hơn suốt cả một thời gian dài, rất dài, vừa qua.

***

Sáng ra họ lại thả mình vào thói quen cũ thoải mái đến mức đáng báo động. Cái cách gần gũi mà họ đã chia sẻ mỗi buổi sáng suốt bốn năm trời. Oliver thức dậy trước tiên và đi pha cà phê. Rồi Lisa lảo đảo đi vào phòng tắm trong khi anh lồng lộn bên ngoài cố gắng thúc giục cô nhanh lên. Khi anh đập cửa rầm rầm và gào lên, “Nhanh lên nào, bé yêu, anh sẽ bị muộn mất!” cảm giác quen thuộc trào lên mãnh liệt đến nỗi trong một khoảnh khắc choáng váng kéo dài, cô không thể nhớ nổi mình đang ở đâu nữa. Cô biết đó không phải là nhà nhưng…

Khi quấn người trong khăn tắm và đi ra, cô toe toét cười, “Em xin lỗi.”

“Em để cho anh mấy cái khăn tắm khô đấy chứ,” anh cảnh báo. “Tất nhiên rồi.” Cô lẩn qua bên kia phòng để tợp một chút cà phê. Và chờ đợi.

Cô nghe thấy tiếng rào rào của vòi hoa sen được bật lên, rồi một lát sau là sự ngưng bặt đột ngột của tiếng nước chảy. Giờ thì bất kỳ phút nào…

“A, Lisa.” Tiếng trách móc oang oang của Oliver cất lên, đúng như dự tính. “Bé yêu! Em chỉ để lại cho anh đúng một cái khăn mặt chết giẫm! Lần nào em cũng làm thế này.”

“Đó có phải là khăn mặt đâu.” Vừa gập người lại vì cười, Lisa vừa bước vào phòng tắm. “Nó còn to hơn nhiêu.”

Oliver khinh thưòng nhìn chiếc khăn tay mà Lisa chỉ. “Thậm chí còn không đủ để lau khô thằng nhỏ của anh ấy chứ!”

“Em xin lỗi,” cô dịu dàng trêu chọc, rồi gỡ một trong những chiếc khăn tắm trên người cô xuống. “Thấy chưa, em đang phải cởi cả đồ trên người mình ra cho anh đây này.”

“Em đúng là đồ lộn xộn,” anh làu bàu.

“Em biết,” cô gật đầu.

“Em thật là đếch-thể-nào-tin-nổi.”

“Ô, em biết,” cô đồng tình, với vẻ cực kỳ thành thật.

Vừa trêu ghẹo vừa vỗ về, Lisa lau khô cơ thể rắn chắc bóng loáng của anh. Đây là công việc mà xưa nay cô vẫn yêu thích, mặc dù một số bộ phận trên người anh nhận được sự chú ý nhiều hơn những chỗ khác.

“Này, Lees,” cuối cùng Oliver lên tiếng.

“Mmmmm?”

“Anh nghĩ là có khi đùi anh khô rồi đấy.”

“À…vâng.” Họ trao nhau một ánh mắt tinh quái.

Trong lúc họ mặc quần áo, liếc qua căn phòng cô chợt nhận ra một thứ hầu như quen thuộc như chính bản thân cô. Trước khi kịp ngăn mình lại, cô đã thốt lên, “Ô, kia là cái vali Louis Vuitton của em!”

Và chính là nó. Anh đã dùng nó để thu dọn một ít đồ của mình cái ngày anh bỏ đi.

Trong chớp mắt căn phòng bỗng trở nên đặc quánh với những cảm xúc tồi tệ của cái ngày hôm đó. Oliver hầm hầm – lại nữa. Lisa thì giận dữ biện minh – lại nữa. Oliver trách móc rằng họ không còn có một cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Lisa thì mỉa mai bảo anh hãy ly dị cô đi.

“Anh sẽ trả lại nó cho em.” Oliver trưng ra chiếc vali với vẻ đầy hy vọng, nhưng không ăn thua. Bầu không khí trờ nên u ám, và trong lặng lẽ, họ hoàn thành nốt việc sửa soạn đi làm.

Khi không thể nào trùng trình thêm được nữa, Lisa nói, “Ừm, tạm biệt.”

“Tạm biệt,” anh trả lời. Cô ngạc nhiên nhận ra là mắt mình ầng ậc nước.

“Ơ này, đừng khóc.” Anh ôm chặt lấy cô trong tay mình. “Thôi nào, cô nàng Tổng biên tập, em xem làm nhòe đồ trang điểm đấy.”

Cô gượng bật ra một tiếng cười khúc khích trong nước mắt, nhưng cổ họng cô đau nhói như thể có một hòn đá lớn tròn trịa mắc kẹt trong đó. “Em tiếc vì chuyện hai đứa mình không đi đến đâu,” cô thú nhận, bằng một giọng khe khẽ.

“Hừm,” anh nhún vai. “Những chuyện tồi tệ vẫn xảy ra mà. Em có biết là – ”

“ – hai trong số ba cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly dị,” họ đồng thanh nói.

Một cách khó khăn, họ gượng bật cười, rồi rời nhau ra.

“Và ít nhất thì bây giờ cũng dễ chịu hơn,” cô ngượng nghịu nói. “Giống như, chúng ta đang, anh biết đấy, nói chuyện với nhau.”

“Chính xác,” anh hồ hởi đồng tình. Cô bị phân tâm bởi vẻ lấp loáng của chiếc áo sơ mi bằng vải lanh màu tím trên nền cái cổ họng màu chocolate láng bóng của anh. Chúa ơi, người đàn ông này thật là biết cách ăn mặc!

Khi cô vừa khép cánh cửa lại, thì anh gọi với theo. “Này, bé yêu, đừng có quên đấy.”

Trái tim cô nhảy lên và cô lại mỏ cửa ra. Quên gì cơ? Anh yêu em? “Kiếm một luật sư!” Anh ve vẩy một ngón tay và cười nhăn nhở. Đó là một buổi sáng đầy nắng tuyệt đẹp. Cô bước qua ánh năng vàng óng như bơ tới chỗ làm. Cô cảm thấy cực kỳ tồi tệ.

Bình luận