Giữa tấm màn mờ mờ của những ngày điên cuồng, kín đặc và những đêm không ngủ, ngày ba mươi mốt tháng Tám, ngày ra mắt của Colleen, sầm sầm lao đến. Quá ư là sớm.
Ashling bị đánh thức bởi những cơn đau quen thuộc, chúng lùng bùng buốt nhói trong tai cô như một cái ghim mũ. Lẽ ra cô phải biết từ trước mới phải. Lúc nào cũng có thể trông đợi là cái tai vứt đi của cô sẽ phá đám vào đúng những dịp không thích hợp nhất – đợt thi đầu trong kỳ thi tốt nghiệp trung học của cô, rồi ngày đầu tiên ở chỗ làm mới. Nếu như ngày hôm nay mà nó không chơi cô – “Ngày quan trọng nhất trong cuộc đời làm việc của cô,” theo lời Lisa – thì gần như cô sẽ lấy làm thất vọng.
Gần như, nhưng không hẳn, Ashling vừa cay đắng nghĩ, vừa nuốt bốn viên Paracetamol và ấn một cục bông vào một bên đầu. Chuyện này làm làm rối tung tất cả. Cô không thể nào tự gội mái tóc bết nhờn của mình để đề phòng trường hợp cô làm bắn nước vào trong tai, cô sẽ phải đến chỗ bác sĩ trước khi đi làm, rồi cô lại còn phải cuống cuồng bố trí một cuộc hẹn gội đầu vào giờ ăn trưa mà trước đó cô không hề có ý định bố trí.
Cô phải nài nỉ với lễ tân của bác sĩ McDevitt để được hẹn khám sớm, rồi cô lại phải van vỉ bác sĩ cho mình vài viên thuốc giảm đau liều cao. “Thuốc kháng sinh phải mất vài ngày mới có tác dụng,” cô khẩn khoản. “Đau thế này khiến tôi không thể nào tỉnh táo suy nghĩ được.”
“Cô không nên suy nghĩ gì hết,” ông ta gắt gỏng. “Cô nên ở nhà mà nằm trên giường ấy.”
Cứ như là được ngay ấy! Ngay sau khi đã lấy xong thuốc theo đơn kê của mình, cô phải tới một buổi chiếu duyệt phim, tại đây tất cả những người mà cô gặp đều đàm tiếu về mái tóc bết nhờn của cô. Bộ phim kéo dài ba tiếng đồng hồ đằng đẵng, suốt thời gian đó cô bứt rứt ngồi không yên, chỉ chăm chăm nghĩ bao nhiêu là công việc lẽ ra cô có thể đang giải quyết cho xong ở văn phòng. Không thể tin nổi có lúc cô đã từng nghĩ đây là một công việc sành điệu cơ đấy!
Ngay khi phần danh sách cuối phim bắt đầu hiện lên, cô giật lấy tờ thông cáo báo chí từ người phụ trách quảng cáo và cắm đầu chạy. Sau mười phút phá kỷ lục, cô xồng xộc phi vào văn phòng gần như trống hoác của Colleen, loay hoay trèo qua những đôi guốc dự tiệc và bước lọt vào giữa những bộ váy treo khắp trên các cánh cửa và tủ đựng tài liệu. Điện thoại của Lisa đang đổ chuông, nhưng đến khi cô chạy tới chỗ đó thì người kia đã cúp máy. Cô đổ phịch người xuống bên điện thoại của mình, chỉ để phát hiện ra là không có chút hy vọng nào bố trí được một buổi hẹn làm tóc vào tầm ăn trưa thứ Năm. Thậm chí cả khi cô đã thử gọi đến những salon chịu ơn của Colleen.
Cái đầu tiên nói, “Khẩn cấp à? Vâng, chúng tôi biết về tối nay rồi. Lisa đang ở đây.”
Hừ, cái đó thế là xong. Chác hẳn Lisa đang được hưởng gói dịch vụ Deluxe Miễn phí, tận dụng triệt để toàn bộ chỉ tiêu. Những cuộc gọi đến các hiệu làm đầu khác mới vỡ lở ra là Mercedes, Trix, Dervla, thậm chí cả bà Morley và Honey Monster Shaunna tất cả đều đã sử dụng cái tên Colleen để săn cho mình những buổi hẹn làm tóc.
Xin lỗi? Thếê mình là cái đồ dở hơi chết tiệt nào đây nhỉ?
Nhưng cô không còn thời gian đâu cho việc than thân trách phận – cô đang bất đầu hoảng loạn. Tóc cô có cảm giác như đã bốc mùi. Cô sẽ phải gội đầu ngay tại đây. Thật may là văn phòng có cơ man nào là các sản phẩm chăm sóc tóc – thậm chí cả thứ cơ bản như dầu gội đầu. Nhưng cô cần sự giúp đỡ và quả thật người duy nhất: còn trong văn phòng là Bernard, trưng diện sẵn sàng trong chiếc áo gi lê cổ họa tiết hình thoi đẹp nhất của anh ta nhân dịp này.
“Bernard, anh có thể là người phụ tá đáng yêu của tôi và giúp tôi gộiđầu được không?”
Anh ta có vẻ thất kinh.
“Tôi bị viêm tai,” cô kiên nhẫn giải thích. “Tôi cần người giúp để bảo đảm không dính nước vào trong.”
Anh ta khổ sở vặn vẹo. “Đi mà bảo một trong các cô ấy giúp cô.” “Nhìn quanh đi, làm gì còn ai ở đây. Và chưa đầy một giờ nữa tôi phải phỏng vấn Niamh Cusack, phải gội ngay bầy giờ mới kịp.”
“Khi cô quay về thì sao?”
“Tôi phải đến thẳng khách sạn để giúp sắp xếp mọi việc. Làm ơn đi, Bernard!”
“Ôi, không,” anh ta khổ sở. “Tôi không thể, như thế đâu có được.’ Chúa ơi! Thật là một ngày rưỡi từ địa ngục! Nhưng cô có thể trông đợi gì kia cứ? Bernard năm nay đã bốn mươi lăm tuổi vậy mà vẫn sống ở nhà cùng với mẹ.
“Với lại, tôi còn phải đến chỗ hội tín dụng,” anh ta nói dối. Và lỉnh mất.
Ashling đổ gục xuống một chiếc bàn và nước mắt cứ thể chỉ chực trào ra. Tai cô đau buốt, cô thì kiệt sức, cô sẽ phải đi đến bữa tiệc với mái tóc trơn nhẫy, bết bệt và bẩn thỉu trong khi tất cả những ngưòi khác trông đều lộng lẫy. Cô bụm một bàn tay lên phần tai đang đập lùng bùng của mình và để mặc cho vài giọt nước mắt thăm dò chảy xuống mặt “Có chuyện gì thế?”
Cô giật nẩy mình. Hòa ra là Jack Devine, đang chăm chú nhìn cô với vẻ gần như là lo lấng.
“Không có gì,” cô trệu trạo.
“Có chuyện gì?”
“Bữa tiệc diễn ra tối nay,” cô ấm ức kể lể. “Tóc tôi thì bẩn, mà tôi thì không bố trí được lịch hẹn với thợ làm tóc, cả bằng tình cảm lẫn tiền đều không, tôi không thể tự gội đầu vì tôi bị viêm tai mà không có ai ở đây chịu giúp tôi cả.”
“Ai là không có ai? Bernard à? Đó có phải lý do tại sao anh ta ba chân bốn cẳng rời khỏi đây không? Suýt nữa anh ta xô tôi ngã lộn cổ lúc lao ra khỏi thang máy.”
“Anh ta đến chỗ hội tín dụng.”
“Không, không phải đâu. Anh ta chỉ tới chỗ hội tín dụng vào thứ Sáu. Lạy Chúa, chắc hẳn cô đã làm anh ta hoảng sợ thực sự.”
Jack cười rũ rượi vì chuyện đó trong khi Ashling hằm hằm nhìn anh sưng sỉa. Rồi anh đặt chồng tài liệu của mình xuống và bất thình lình bắt tay vào hành động. “Được rồi, đi nào!”
“Đi nào cái gì?”
“Đi vào nhà tắm rồi chúng ta gội đầu cho cô.”
Cô ngước bộ mặt đưa đám của mình lên nhìn anh. “Anh đang bận mà,” cô trách móc. Lúc nào anh ta cũng bận.
“Gội đầu cho cô thì mất bao nhiêu thời gian đâu. Đi nào!”
“Nhà tắm nào?” cuối cùng cô hỏi.
“Của na…..” anh bắt đầu, rồi im bặt. Họ trừng trừng nhìn nhau trong một cuộc đấu tranh ầm thầm. “Nhưng – ”
“Không phải của nam,” cô nói, kiên quyết nhất có thể. “Nhưng – ”
“Không.” Kể ra thì cũng quá đủ tồi tệ cho Jack Devine rồi khi phải gội đầu cho cô, nhưng nếu phải bổ sung vào giao kèo việc bị cả một dãy bồn tiểu đập vào mắt thì – mình không nghĩ vậy.
“Thôi thì được rồi,” anh thở dài, chịu thua.
***
“Hoàn toàn chẳng giống bên chỗ chúng tôi tí nào.” Jack thập thò trên ngưỡng cửa, nhìn vào trong căn phòng vệ sinh vô hại như thể nó là thứ gì đồ khác thường, thậm chí là đáng sợ.
“Thôi nào,” Ashling xẵng giọng nói, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình. Cô lấy chiếc vòi hoa sen cao su vốn là quà tặng của một công ty dầu gội đầu và cố nít chặt nó vào vòi nước. Nhưng nó lại dúm dó thành một mớ vô tích sự. “Đúng là đống cứt vứt đi.” Quai hàm cô nghiến chặt lại. Liệu ngày hôm nay có thể nào tồi tệ hơn được nữa không?
“Đưa đây xem nào.” Anh ghé lại gần cô, và cô vội bước tránh sang một bên. Với một cái giật mạnh lên trên anh đã ấn được nó vào vòi nước. “Cám ơn,” cô lúng búng.
“Giờ thì thế nào đây?” Anh nhìn cô thò tay ra dưới làn nước lạnh buốt, điều chỉnh vòi cho đến khi cô có được nhiệt độ thích hợp.
Vừa vươn đầu về phía trước cô vừa ngả người vào bồn rửa mặt bằng sứ trắng. “Trước tiên phải làm ướt tóc đã. Và nhớ tránh tai tôi ra đấy.” Lạy Chúa, lẽ ra cô đâu cần phải làm thế này!
Anh ngập ngừng cầm cái đầu vòi hoa sen đang rên xì xì và phụt một vệt nước thử nghiệm lên đầu cô. Mái tóc nâu của cô ngay lập tức chuyển sang màu đen bóng loáng.
“Anh phải làm sao cho nó ướt thật đều,” cô gọi với lên, giọng cô nghèn nghẹt vì phải cúi chúc đầu.
“Tôi biết rồi!” Cô cảm thấy anh bắt đầu từ tai trái của cô – bên lành lặn – nâng tóc cô lên, tỉ mỉ tách nó ra thành từng lọn, làm ướt tất cả, di chuyển quanh lên viền chân tóc, rồi lại xuống dưới cổ. Cảm giác nhồn nhột, không phải là không dễ chịu.
Vì phải vươn người để không bỏ sót chỗ nào, thành ra anh cúi sát phía trên lưng cô đang cong lên và đùi anh kề sát ngay bên sườn cô. Cùng lúc đó cô nhận ra là cô có thể cảm thấy hơi ấm của anh, cô ý thức rất rõ là cánh cửa đang đóng. Họ chỉ cò hai người với nhau. Cô bắt đầu toát mồ hôi.
Nhưng khi vệt nước len lỏi chảy về phía tai bên phải của cô, nỗi kinh hoàng chợt khiến cô quên bẵng. “Cẩn thận!”
“Được rồi!” Jack lấy làm thất vọng. Anh cứ đinh ninh là mình đang làm khá ổn đối với một người đàn ông từ trước đến giờ chưa bao giờ gội đầu cho bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình.
“Xin lỗi.” Giọng cô nghe tắc tịt. “Nhưng nếu có tí nước nào chảy vào, màng nhĩ sẽ bị thủng. Đã xảy ra hai lần rồi.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Anh bắt mình phải chậm hẳn lại và, dùng ngón tay, nhẹ nhàng rẽ nhánh để dẫn nước chảy xa khỏi khu vực nguy hiểm. Anh ngạc nhiên vì có điều gì đó ở chỗ viền da cong cong nơi gáy cổ khiến anh rung động thật kỳ lạ. Chính là cái đường nhỏ nhắn mềm mại và thanh thoát trước khi tóc cô phun trào sức sống. Trông nó mới thật nhỏ bé đáng thương làm sao mà lại vừa ngọt ngào và gan góc không thể nào lý giải nổi. Lại còn cục bông to tướng, trông thật ngu ngốc nở ra từ một bên đầu cô… Anh nuốt ực.
“Dầu gội đầu,” cô cắt ngang. “Cho một ít lên tóc, rồi xoa cho sủi bọt-”
“Ashling, tôi biết dầu gội đầu hoạt động như thế nào mà.”
“Ô. Tất nhiên.”
Anh bắt đầu chầm chậm xoa ngón tay trên da đầu cô, cho dầu gội thấm đều. Thật dễ chịu đến bất ngờ. Cô nhắm mắt lại và để mặc cho mình trôi vào trong đó, cho cả cái tháng kiệt sức vừa rồi cùng khối công việc khổng lồ của cô trôi dần di.
“Tôi làm thế này có được không?” anh hỏi.
“Tốt lắm.”
“Trước nay lúc nào tôi cũng muốn thật khéo tay,” anh thú nhận. Nghe giọng anh có vẻ nuối tiếc.
“Anh không thể nào làm thợ làm đầu được,” cô lẩm bẩm, hơi ấm ức vì phải mở miệng, trong khi cô đang thích thú tận hưởng cảm giác này. “Anh không đủ nhẹ nhàng.”
Đầu cô râm ran cảm giác đê mê khi anh xoa dần hai bàn tay cứng cáp và cẩn thận của mình ra khắp nơi. Chắc chắn cô sẽ bị muộn phỏng vấn với Niamh Cusack và thật lòng mà nói, cô cũng đếch thèm quan tâm. Những cơn rùng mình run rẩy lan tỏa dọc đường chân tóc, sự căng cứng rời bỏ cơ thể kiệt quệ của cô và âm thanh duy nhất trong căn phòng tranh tối tranh sáng là hơi thở của Jack. Gục người trên bồn rửa, cô mơ màng như đang được bọc trong hơi ấm của anh. Lâng lâng ngây ngất… Nhưng rồi, khi cảm thấy một nỗi khát khao trỗi dậy đầu đó phía dưới trong mình, cô trở nên hoảng sợ. Không phải anh đang xoa dầu gội cho cô như bình thường. Cô biết rõ điều đó. Chắc chắn là anh cũng phải biết điều đó. Thế này thật là cực kỳ quá thân mật.
Và còn một điều khác nữa. Một sự hiện diện. Một cái gì đó cứng ngắc thẳng tưng đang lởn vởn sát bụng cô, đúng vào chỗ giữa hai chân Jạck. Hay là do cô đang tưởng tượng ra…?
“Có lẽ bây giờ anh xả nước được rồi đấy,” cô nói với giọng khẽ khàng. “Và cho một ít dầu xả vào, nhưng nhanh lên, tôi sẽ bị muộn mất.”
Đây là Jack Devine. sếp của sếp cô. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bất kể có là gì đi nữa thì cũng thật là quái đản.
Ngay khi anh vừa làm xong, cô vắt nốt chỗ nước thừa, rồi nhìn thấy anh đang bước lại với chiếc khăn. “Tôi có thể tự lau khô, cám ơn anh”. Cô thở không ra hơi.
Ánh mắt của họ va vào nhau trong tấm gương. Ngay tức thì cô quay ngoắt khỏi ánh mắt đen như quả mận gai của anh. Cô cảm thấy lúng túng, bối rối… giống như cô vẫn luôn cảm thấy khi ở gần anh, nhưng là gấp lên mười lần.
“Cám ơn anh,” cô gượng tỏ ra lịch sự. “Anh đã giúp tôi rất nhiều.” “Không có gì.” Rồi anh mỉm cưòi và bầu không khí chợt thay đổi hoàn toàn, đến nỗi mà sau đó cô băn khoăn tự hỏi liệu có phải cô đã tưởng tượng ra điều gì đó không nói ra lởn vởn quanh họ. “Tôi đâu phải gã yêu tinh mà tất cả các cô gán cho tôi.”
“Không, chúng tôi đâu có”
“Tôi chỉ là người phải làm một công việc khó khăn.”
“À vâng, đúng thế!”
“Còn bây giờ, cô cá với tôi bao nhiêu tiền làTrix sẽ bắt quả tang tôi đi từ trong này ra?”
Phải mất một thoáng sau Ashling mới trả lời được, “Mười bảng.”