Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trái Tim Anh Ở Đó

Chương 3

Tác giả: Mary Balogh

Có rất nhiều quý ông trong phòng khách. Dường như bữa tiệc tại gia đã chính thức bắt đầu – mà như thế cũng tốt. Nếu không có khởi đầu thì làm sao có kết thúc, phải không? Christine tự hỏi phải chăng hơi quá sớm khi nàng bắt đầu đếm từng ngày, cho đến lúc được về nhà?

Nàng thấy Justin Magnus, em trai Melanie đầu tiên. Anh cười và cúi chào nàng từ bên kia phòng. Phu nhân Chisholm đang say sưa trò chuyện với anh. Christine cũng vẫy tay và cười lại. Justin thấp hơn nàng nửa cái đầu, mảnh dẻ với vẻ ngoài rất bình thường, nhưng bù lại anh có sự duyên dáng, hài hước và thông minh. Phong cách ăn mặc của anh luôn chải chuốt, thanh lịch – khác hoàn toàn với Hector tội nghiệp. Trong bữa tiệc tại gia đầu tiên cách đây đã lâu, mọi người đều nghĩ anh và nàng sẽ cưới nhau. Nhưng sau khi nàng từ chối lời cầu hôn của anh rồi đồng ý cưới Oscar, họ trở thành bạn bè, và anh là người bạn duy nhất nàng có trong những năm cuối của cuộc hôn nhân của nàng – nói đúng hơn là người bạn duy nhất có địa vị xã hội. Gia đình nàng mới là những người bạn đáng tin và thân thiết nhất. Anh là người duy nhất không bao giờ tin những lời đồn thổi kinh khủng về nàng – kể cả tin đồn khủng khiếp cuối cùng.

Anh là người duy nhất bênh vực nàng, dù cho cả Oscar lẫn Basil và Hermione chưa bao giờ tin lời anh. Trước giờ anh luôn là bạn của nàng.

Basil là người tiếp theo nàng thấy. Với tầm vóc trung bình, khung người mảnh khảnh, mái tóc vàng hoe lưa thưa hói ngay đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ và không thề coi là đẹp, tử tước Elrick luôn lu mờ trước em trai. Anh lớn hơn Oscar mười tuổi. Nhưng anh yêu quý Oscar và hết sức đau khổ trước cái chết của em trai.

Basil không lờ nàng đi, dù Christine tưởng anh sẽ làm thế. Anh cúi chào nàng theo đúng phép lịch sự khi nàng thốt ra tên anh và nhún người chào. Và rồi, cũng giống như Hermione, anh xoay sang chuyện trò với một quý ông lớn tuổi, bá tước Kitredge.

Anh chẳng nói lời nào với nàng. Christine kiên quyết bước đến góc khuất nhất của căn phòng. Đã đến lúc trở thành nhà quan sát trào phúng về con người, vai trò nàng tự tạo cho mình trong hai tuần tới. Nếu nàng may mắn, sẽ chẳng ai chú ý đến nàng suốt khoảng thời gian đó.

Nàng thật may mắn vì nàng vừa đi đến góc phòng và ngồi xuống một cái ghế thì công tước Bewcastle bước vào phòng – nàng sợ gặp lại anh ta sau cái tai nạn lúc nãy. Nhưng thật ra nàng đang sợ gì? Sợ anh ta sẽ vồ lấy nàng, hay chỉ huy một đội quân người hầu tấn công nàng, rồi kéo lê nàng đến chỗ vị quan tòa gần nhất vì đã tấn công và hành hung mắt anh ta?

Anh ta đi vào cùng Bertie, và ngay lập tức một không khí khác hẳn bao trùm cả căn phòng. Các tiểu thư trẻ tuổi cẩt giọng cao hơn và cười rạng rỡ hơn, những chàng trai cười nói một cách màu mè và dáng vẻ nghênh ngang hơn hẳn. Những phu nhân lớn tuổi thì làm duyên làm dáng.

Thật là một cảnh tượng khôi hài. Dù sao thì bọn họ cũng chẳng thấy phiền gì. Nếu căn phòng có toàn sâu bọ, thì anh ta cũng chẳng thể có dáng vẻ khinh khỉnh hơn. Khuôn mặt lạnh lùng, quý phái ấy còn thể hiện rõ hơn lời nói rằng anh ta nghĩ toàn bộ quang cảnh trước mắt rõ là thấp kém hơn địa vị công tước của anh ta, rằng những nụ cười và cái nhìn muốn làm quen kia đúng là có vấn đề. Tất nhiên là Melanie vồ lấy anh ta theo đúng kiều một bà chủ nhà niềm nở, kè kè anh ta bên tay, tận tình đưa anh ta đi để chắc chắn rằng tất cả những ai có địa vị thấp hơn công tước mà trước đây chưa quen anh ta thì giờ có cơ hội cúi chào.

May thay – hết sức may mắn – là Melanie không thấy Christine ở trong góc và vì vậy mà chỉ có mình nàng là người có địa vị thấp ở trong phòng bỏ qua cơ hội nhún chào người đàn ông vĩ đại này. Christine tự nhắc mình là chỉ quan sát vở tuồng trước mặt, không cần thiết phải đổ hết sự khinh miệt lên đầu người đàn ông mà nàng thậm chí còn không biết. Nhưng bản năng trong người nàng gai mắt trước mỗi cử động của công tước Bewcastle. Nàng không thích anh ta, nàng khinh bỉ anh ta, và nàng hết sức vui vẻ được lờ anh ta hoàn toàn trong mười ba ngày rưỡi tới.

Tại sao nàng lại có phản ứng cực đoan với anh ta như vậy? Nàng không hay cư xử như thế, với cả người quen và người lạ. Nàng yêu quý mọi người. Tất cả mọi người. Thậm chí nàng còn yêu quý cả những nhược điềm nhỏ ở họ vì nó khiến họ trở nên thú vị hơn.

Vòng giới thiệu đã xong, công tước Bewcastle đứng một chỗ, trên tay là đĩa thức ăn, đang chuyện trò với bá tước Kitredge và Hector. Hector gật đầu và cười hòa nhã về hướng nàng đang ngồi. Bá tước cũng là một người có địa vị cao trong xã hội, cũng vênh váo, nhưng nàng không cảm thấy thù ghét anh ta. Hector là một tử tước, và nàng rẩt yêu quý anh. Vì vậy không phải cái tước vị công tước làm nàng khó chịu. Và rồi tất cả sự vui vẻ của Christine biến mất khi mắt nàng chạm phải ánh mắt công tước từ bên kia phòng. Trong đầu nàng lập tức lóe lên hình ảnh cai ngục, nhà tù, quan tòa và xiềng xích.

Ngay tức thì bản năng khuyên nàng nên né đi, hạ mắt, giả vờ chăm chú nhìn xuống tấm đệm của cái ghế đang ngồi. Nhưng nàng chưa bao giờ tránh né – có lẽ ngoại trừ một hoặc hai năm trước khi Oscar mất. Và tại sao nàng phải tránh cơ chứ? Tại sao nàng phải cụp mắt trong khi anh ta chẳng định làm thế?

Và anh ta thực sự bực bội với nàng.

Vẫn nhìn nàng, anh ta nhướng một chân mày ngạo mạn lên.

Và rồi anh ta điên tiết lên với nàng.

Với cặp mắt đóng đinh vào nàng, một bên chân mày nhướng lên, anh ta chộp cái kính một mắt đưa lên như thể đề kiểm tra xem liệu có phải nàng đang dám cả gan nhìn thẳng lại anh ta hay không. Tất cả nhà tù và xiềng xích ở nước Anh cũng chẳng thể khiến nàng quay mắt đi. Liệu anh ta có nhận ra nàng không? Nhận ra thì sao chứ? Mọi chuyện đã xảy ra rồi, tội ác duy nhất của nàng chỉ là quá nghiêng cái ly trên tay trong khi tình cờ anh ta lại đứng ngay bên dưới.

Nàng nhìn thẳng vào mắt anh ta và rồi còn táo tợn hơn khi cố ý cười nhạo anh ta. Ồ, không hẳn là nàng cười. Mà là ánh mắt nàng nói với anh ta rằng nàng không sợ cái chân mày và cái kính kia.

Nàng lấy một cái bánh trong đĩa của mình đưa lên miệng rồi cắn. Nàng cảm thấy nước miếng đóng băng trên môi và liếm nó đi khi công tước Bewcastle rời khỏi nhóm người đang chuyện trò và bước về phía nàng.

Lối đi được mở ra cho anh ta như có phép màu. Tất nhiên là chẳng có phép thuật nào. Mọi người tránh khỏi lối anh ta đi – dường như anh ta nghĩ đó là chuyện đương nhiên nên chẳng thèm để ý.

Ôi, Chúa ơi, anh ta thật là đẹp trai khi tiến lại gần.

Anh ta dừng bước khi mũi đôi bốt Hessian cách mũi đôi giày của nàng vài phân. Dáng vẻ lù lù đe dọa, Christine nghĩ, tim nàng đập thình thịch dù nàng cố trán tĩnh. “Tôi không nghĩ chúng ta biết nhau, ma’am[1]” anh ta cẩt lời bằng một giọng đầy học thức và hơi bực bội.

[1] Cách xưng hô lịch sự với phụ nữ.

“Ồ, tôi biết ngài là ai,” nàng khẳng định. “Ngài là công tước Bewcastle.”

“Vậy thì cô có lợi thế hơn tôi rồi.”

“Christine Derrick,” nàng giới thiệu. Không giải thích thêm gì. Có lẽ anh ta chẳng quan tâm đến phả hệ gia đình nàng – hay gia đình Oscar.

“Liệu có phải tôi ngẫu nhiên là nguyên nhân làm cô thích thú không tiểu thư Derrick?”

“À, đúng, tôi e là vậy. Và xin gọi tôi là phu nhân Derrick. Tôi là một góa phụ.”

Cái kính một mắt lại nằm trong tay anh ta. Anh ta nhướng cả hai bên chân mày lên theo kiểu có thể làm đông cứng cả nho trên cây và phá hủy cả năm mùa màng.

Christine lại cắn miếng bánh của mình – và thêm một cái liếm môi khác. Nàng có nên xin lỗi lần nữa không nhỉ? Nhưng tại sao cơ chứ? Ngay lúc đó nàng đã xin lỗi rồi. Phải chăng mắt phải của anh ta hơi đỏ hơn mắt trái? Hay chỉ là do nàng tưởng tượng ra?

“Liệu tôi có thể được biết lý do?” anh ta hỏi, đưa cái kính lên, dù không hẳn là lên mắt.

Nàng nghĩ nó đúng là một vũ khí lợi hại. Nó đặt ra một khoảng cách giữa anh ta và những kẻ phiền hà có địa vị thấp hơn, chẳng khác nào một nhát kiếm vào tay người yếu thế. Nàng nghĩ mình nên có một cái. Nàng sẽ trở thành một bà cô già lập dị nhìn thế giới qua cái kính một mắt khổng lồ, làm những kẻ tự phụ khiếp hãi và những đứa trẻ cười thích thú bằng đôi mắt được phóng to gớm ghiếc.

Anh ta đang hỏi tại sao anh ta lại làm nàng thích thú. Thích thú không phải là từ chính xác. Nàng cười nhạo anh ta mới đúng – giống như nàng đang làm ngay lúc này.

“Ngài đang xúc phạm tôi, quá sức xúc phạm,” nàng giải thích, “vì vậy tôi từ chối làm theo mệnh lệnh của ngài.”

“Xúc phạm sao? Xin lỗi, tôi không hiểu?” Cặp chân mày của anh ta lại nhướng lên. “Tôi đã đưa ra một mệnh lệnh sao?”

“Rõ là vậy. Ngài đã nhận ra tôi nhìn ngài từ bên kia phòng, rồi ngài không chỉ nhướng mày mà còn đưa cái kính một mắt lên. Cứ như là tôi phải bận tâm đến cái kính ấy. Cứ như là tôi nên ngoan ngoãn hạ mắt xuống trước khi ngài đưa nó lên.”

“Vậy nhướng một bên chân mày là tạo ra một mệnh lệnh, và đưa cái kính một mắt lên là hành động xúc phạm sao, thưa ma’am?” anh ta hỏi.

“Thế ngài giải thích hành động băng qua phòng đề đứng ngay trước mặt tôi là gì, thưa ngài?” nàng hỏi lại.

“Có lẽ, thưa ma’am, đó là vì, không giống cô, tôi là người di chuyển rất lịch thiệp giữa những vị khách.”

Christine cảm thấy hết sức thích thú, thậm chí nàng còn cười vang. “Vậy là giờ đây tôi chọc tức ngài. Tốt nhất ngài nên lờ tôi đi, thưa đức ngài cao quý, để tôi yên với vai trò khán giả mà tôi đã chọn. Ngài đừng trông mong tôi sẽ sợ ngài.”

“Sợ sao?” Anh ta đưa cái kính lên mắt và quan sát bàn tay nàng. Móng tay nàng được cắt ngắn, sạch sẽ, nhưng có vẻ như anh ta nhìn thấy rất rõ là nàng thật sự làm những công việc chân tay nặng nhọc.

“Đúng, là sợ. Đó là cách ngài cai trị thế giới của ngài. Ngài làm cho mọi người e sợ ngài.”

“Tôi hài lòng vì cô tự tin cho là cô rất hiểu tôi, thưa ma’am, khi mà chúng ta chỉ quen sơ.”

“Tôi cho là vậy,” nàng thừa nhận. “Tôi thường không nói thẳng thừng như thế. Nhưng ngài đã hỏi tôi mà?”

“Đúng. Tôi đã hỏi,” anh ta nói, rồi cúi chào nàng trong một điệu bộ cứng đơ.

Nhưng trước khi anh ta có thể quay người rời đi, Melanie đã xuất hiện ngay bên cạnh.

“Tôi thấy là ngài đã gặp Christine, thưa đức ngài,” cô nói, khoác tay anh ta và cười hòa nhã. “Nhưng liệu ngài có thể đi cùng tôi một lát? Tiểu thư Sarah Buchan có một câu muốn hỏi ngài, nhưng cô ấy quá mắc cỡ nên không dám đích thân đến hỏi.”

Melanie kéo anh ta đi về hướng Sarah Buchan. Cô ta đang chĩa cái nhìn ác ý về phía Christine trước khi cúi thật thấp và cười điệu đà lúc công tước đến gần. Chúa nhân từ, Christine nghĩ, đó là vụ cá cược! Đứa trẻ này thật sự tin là nàng định giành phần thưởng sao? Nhưng nếu cô bé có nghĩ như vậy, thì cô ta cũng không phải là người duy nhất. Harriet King đã đến đứng ngay sau lưng ghế nàng. “Một lời khuyên chân thành dành cho chị, chị Derrick,” cô ta tử tế nói. “Chị có thể nhử công tước Bewcastle lại chỗ mình một lần bằng nụ cười quyến rũ và vẻ dạn dĩ, nhưng chị cần có một kế hoạch hiệu quả hơn nếu muốn giữ ngài ấy trong suốt một tiếng liền.”

Ôi, Chúa nhân từ, Christine lại cảm thán, và cười phá lên.

“Cô nói thật là đúng. Tôi phải nghĩ ra cái gì đó thật sự lôi cuốn mới được.”

Nhưng thay vì cùng cười với nàng, cô ta quay lưng đi, sau khi đã nói xong lời khuyên của mình. Christine bắt đầu linh cảm rằng mình khó mà thực hiện được ý định ngồi trong góc suốt hai tuần tới. Nàng đã thu hút quá nhiều sự chú ý, như thể nàng ngồi giữa phòng và vẫy cờ vậy. Tất nhiên nàng chưa bao giờ là người núp sau cánh gà – điều đó làm cuộc hôn nhân của nàng gặp rắc rối.

Chỉ là bản tính tự nhiên của nàng quá cởi mở.

Đôi mắt đó! Đôi mắt công tước. Christine giật mình. Nàng nhận ra đôi mắt đó lạnh tanh suốt mẩu đối thoại ngắn giữa nàng và anh ta. Chúng là đôi mắt khác thường nhất nàng từng thấy. Chúng gay gắt, lạnh lùng, và tối đen. Một ánh mắt khiến người khác cảm thấy bị dội ngược trở lại chứ không thể nhìn thấu vào con người bên trong anh. Nàng có một ấn tượng rõ ràng rằng hoặc chẳng có con người bên trong nào ẩn dưới cái vỏ bọc quý tộc khắc nghiệt, ngạo mạn kia, hoặc con người bên trong đó được bảo bọc quá kỹ để tránh khỏi mọi con mắt quan sát hời hợt bề ngoài.

Chúng là đôi mắt làm người khác bất an. Dù nàng không có thời gian đề quan sát kỹ chúng, nhưng chúng hẳn là có sức mạnh chiếm đoạt lạ kỳ khi có thể khoan sâu vào đầu người khác. Nhìn thật gần đôi mắt đó và cảm thấy chúng thấu suốt suy nghĩ của mình càng khẳng định ấn tượng ban đầu của nàng rằng anh ta sẽ rất nguy hiểm nếu bị khiêu khích. Liệu nàng có trêu tức anh ta không nhỉ? Nàng mong rằng sự trêu tức đó không hơn gì một con muỗi vo ve bên tai hay bay vào mắt anh ta.

Christine thở dài và ăn nốt cái bánh của mình. Nàng đang mút ngón tay thì Justin đến chỗ nàng. Nàng nhảy lên vui mừng và họ thân thiện ôm nhau thật chặt. “Justin!!! Quá lâu rồi!” nàng reo lên mừng rỡ. “Ngày tháng trôi qua nhanh quá,” anh đồng ý và cười toe toét. “Hình như là từ Lễ Phục Sinh thì phải. Anh thích mái tóc ngắn của em. Trông em xinh đẹp hơn bao giờ hết. Anh thấy em vừa làm quen với người đàn ông quan trọng đó. Anh cá là Melanie đã mất ngủ vài đêm sau khi biết Hector mời anh ta.”

“Và rồi cô ấy xuống Hyacinth thuyết phục em đến đây để cân bằng số khách nam và khách nữ,” Christine nhăn mặt. “Anh biết là mỗi khi cô ấy muốn gì thì cô ấy như thế nào rồi đẩy. Em chẳng có lựa chọn nào khác.”

“Chrissie tội nghiệp,” anh cười với nàng. “Và may cho anh làm sao!” Suốt cả ngày, dường như đây là lần đầu tiên Christine cảm thấy thoải mái.

* * *

“Christine đã cưới người anh họ xấu số Oscar của tôi,” phu nhân Renable giải thích với Wulfric. “Có thể ngài biết anh ấy chăng? Anh ấy là em trai của tử tước Elrick. Anh ấy đẹp trai và rất đáng yêu. Cái chết của anh ấy là một thảm kịch, nhất là với Christine. Cô ấy bắt buộc phải trở về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ cô ấy ở ngay trong làng, cách đây không xa. Cô ấy là con gái của một thầy giáo làng khi Oscar cưới cô ấy. Cô ấy là một người vui vẻ, thông minh. Nhưng, than ôi, cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, và tôi rất tiếc cho Christine. Đó là lý do tôi mời cô ấy đến đây. Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi và cô ấy cần được khuây khỏa.” Cái tên Christine khiến Wulfric nhận ra cô ta là họ hàng của Elrick, và khi cô ta giải thích mình là góa phụ, anh nhớ ra Elrick chỉ có một cậu em trai và cậu ta đã mất vài năm trước. Nhưng dường như cô ta không sống dựa vào Elrick mà sống với mẹ ruột và buộc phải đáp lại sự thương hại của người bạn đã mời cô ta tham dự những cuộc hội hè như thế này. Chắc Oscar Derrick chẳng có nhiều của cải, hoặc là đã phung phí hết khoản thừa kế của mình. Vợ góa của anh ta dường như chẳng có chút khoản tiền riêng nào. Cô ta ăn mặc không đẹp bằng những phụ nữ khác. Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, anh đã tưởng cô ta là một người hầu. Cái váy mu-xơ-lin khá tao nhã nhưng không phải là mốt mới nhất. Cô ta cũng không còn trẻ. Anh đoán là ở tuổi hai mươi cô ta rất đẹp. Cô ta cũng ưa nhìn, đôi mắt to, khuôn mặt tròn, nhưng làn da thì cháy nắng. Và như thể làn da cháy nắng còn chưa đủ, mũi cô ta lấm tấm tàn nhang. Mái tóc màu đen của cô ta ngắn và quăn thành từng lọn.

Cô ta nhìn có vẻ thôn dã và lạc lõng giữa những vị khách của phu nhân Renable. Mà thật ra cô ta không thuộc về nơi này. Cô ta đã có một cuộc hôn nhân xán lạn, nhưng vẫn chỉ là con gái của một thầy giáo làng – và rõ ràng là xấc láo. Cô ta thật là không may vì Derrick chết khi còn quá trẻ.

Chắc chắn phu nhân Derrick không phải là người phụ nữ anh sẽ đeo đuổi trong hai tuần tới. Nhưng những người phụ nữ khác ở đây cũng không ngoại lệ. Anh bắt đầu thấy mình đã mắc sai lầm nghiêm trọng đến thế nào khi bốc đồng chấp thuận một lời mời bằng miệng, mà nhất là lại qua Mowbury nổi tiếng khù khờ.

Tiểu thư Sarah Buchan, dù đã được giới thiệu với anh mới nửa tiếng trước, vẫn nhún gối thật thấp chào anh.

“Tôi phải hỏi ngài, thưa ngài,” cô ta nói, đắm đuối nhìn anh bằng đôi mắt nâu to, hai má vẫn đỏ bừng, “rằng buổi sáng ngài thích làm gì hơn – cưỡi ngựa hay đi dạo? Tôi đã đánh cược với Miriam Dunstan-Lutt đấy, dù tôi biết rằng phụ nữ thì không nên cá cược.” Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích.

Anh đã không đến hội chợ hôn nhân trong một thời gian dài, và nhiều năm trước phụ nữ ở mọi lứa tuổi cũng như mẹ họ đã ngừng tán tỉnh anh vì họ chấp nhận rằng anh sẽ không đời nào mắc bẫy. Dù không thường xuyên tập luyện, nhưng anh có thể nhận ra một cái bẫy ngay lập tức.

“Vào buổi sáng tôi thường viết thư và sắp xếp công việc làm ăn khi đầu óc còn sảng khoái, thưa tiểu thư Sarah,” anh nói cộc lốc, “chiều muộn tôi mới cưỡi ngựa hay đi dạo. Cô thích cái nào hơn?”

Anh quá bực bội nên không thể tỏ ra nhẫn nại.

Mấy con ranh này thật sự định tán tỉnh anh sao?

Bình luận