Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trái Tim Anh Ở Đó

Chương 18

Tác giả: Mary Balogh

Họ đi bộ dọc theo bờ hồ hướng về phía lâu đài. Cơn gió từ mặt nước, dù hôm nay là một ngày đẹp trời, làm người ta cảm nhận rõ giờ mới chỉ đầu xuân.

Wulfric vẫn sốc trước việc nàng làm anh mất bình tĩnh. Anh chưa bao giờ như thế. Nhưng anh cũng đã phải lòng ai đó bao giờ đâu? Anh đã nói thật với nàng, rằng anh luôn cáu tiết với nàng và mê mẩn nàng. Thậm chí lúc này anh muốn nàng biến mát, để anh lại rút vào thế giới lạnh lẽo của mình – dù sao đi chăng nữa nàng cũng nghĩ anh luôn lạnh lùng – và quên đi hành động dại dột là đã cầu hôn nàng.

Người khác sẽ nghĩ gì nếu họ nghe được nữ công tước Bewcastle đã lăn xuống con dốc dài trước sự chứng kiến của đông đảo người nhà Bedwyn và bọn trẻ nhà Bedwyn, hét vang trong niềm hồ hởi, rồi cười vang hân hoan như nàng đã làm chứ? Và trông nàng còn xinh đẹp, sống động đến nỗi anh suýt kéo nàng vào vòng tay ngay trên đỉnh dốc rồi phủ những nụ hôn lên khắp khuôn mặt nàng.

Các em trai em gái – và nhà Renable – sẽ phản ứng như thế nào nếu anh làm thế?

Họ đi bên nhau trong im lặng. Cuối cùng anh là người phá vỡ sự im lặng – gần như miễn cưỡng. Anh không biết cái gì đã xui khiến anh hỏi vậy.

Anh không chắc mình có muốn biết câu trả lời hay không. Nhưng làm sao anh có thể yêu nàng nếu anh không hiểu nàng đây?

“Hãy kể cho ta về những năm hôn nhân của nàng.”

Nàng quay mặt ra hồ nước. Nhìn xuống, anh có thể thấy cái kính một mắt của anh trên cổ nàng. Trong một lúc anh nghĩ nàng sẽ từ chối trả lời câu hỏi của anh.

“Anh ấy đẹp trai, tóc vàng, ngọt ngào và quyến rũ. Tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, và không ngờ anh ấy cũng yêu tôi. Chỉ hai tháng sau lần đầu gặp nhau chúng tôi làm lễ cưới, và lúc đó có vẻ như chúng tôi sẽ hạnh phúc suốt đời. Tôi thích cả gia đình anh ấy, họ cũng yêu quý tôi, kể cả anh trai và chị dâu của anh ấy. Cuộc sống với xã hội thượng lưu chẳng dễ dàng gì, nhưng không hiểu sao tôi được chấp nhận, thậm chí là được chào đón – ngài đúng về điều đó. Tôi còn được diện kiến nữ hoàng và được gia nhập Almack. Tôi thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới.”

Lúc đó nàng khoảng hai mươi – trẻ trung, đáng yêu và đầy mộng tưởng lãng mạn về người chồng đẹp trai cũng như chuyện hạnh-phúc-suốt- đời. Anh thương cảm cho cô gái trẻ đó. Nếu khi đấy anh gặp nàng, liệu anh có phải lòng nàng không?

“Rồi có điều gì không ổn?” Anh hỏi. Nàng nhún vai và so vai lại, dù không hề phàn nàn trời lạnh.

“Oscar làm tôi ngạc nhiên khi tôi hiểu anh ấy rõ hơn. Bất chấp vẻ ngoài, sự quyến rũ, sự quý tộc và giàu có, anh ấy rất yếu đuối. Anh ấy hoàn toàn dựa dẫm vào tôi. Anh ấy tôn thờ tôi và hiếm khi để tôi ngoài tầm mắt. Tôi không bận tâm – tất nhiên là tôi chẳng bận tâm đến điều đó. Với tôi anh ấy là vầng thái dương. Nhưng rồi anh ấy bắt đầu lo sợ sẽ mất tôi. Anh ấy bắt đầu kết tội tôi ve vãn những người đàn ông khác. Mỗi khi tôi chuyện trò, mỉm cười hay khiêu vũ với người khác thì anh ấy lại thẫn thờ cả ngày. Và sau đó, bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài mà không có anh ấy – dù tôi luôn đi cùng những phụ nữ khác hay hầu gái – anh ấy lại nghi ngờ tôi bí mật hẹn hò với đàn ông. Thậm chí anh ấy còn buộc tội tôi là… mà thôi, đừng bận tâm.”

Hóa ra Oscar Derrick là người yếu đuối và chiếm hữu. Anh ta đo lường giá trị của mình dựa trên mức độ chú ý mà vợ dành cho mình. Và khi sự chú ý đó không đủ như anh ta muốn – mà thật ra là không bao giờ đủ với anh ta – thì anh ta trở nên cáu bẳn, thậm chí là tàn ác.

“Ngoại tình à?” Anh ướm hỏi.

Nàng chậm rãi hít vào. Khuôn mặt nàng vẫn ngoảnh đi.

“Rốt cuộc Hermione và Basil cũng tin thế. Có tội mà bị buộc tội đã là kinh khủng. Khi người ta vô tội thì còn khủng khiếp hơn nhiều. Không, diễn tả như vậy vẫn chưa đúng. Nó… hủy hoại tinh thần người ấy. Những năm cuối của đời sống hôn nhân, từng chút vui vẻ bị bòn rút khỏi tôi dần dần. Và Oscar cũng thế. Anh ấy bắt đầu rượu chè liên miên, đánh bạc với những khoản tiền lớn. Chúng tôi không giàu có, nhưng vẫn gọi là sung túc. Lúc mất, anh ấy ngập trong nợ nần mà sẽ không bao giờ có thể trả nổi. Tôi không chắc tôi có thể trụ nổi nếu thiếu Justin. Dường như anh ấy là người bạn duy nhất còn lại của tôi. Anh ấy luôn tin tôi, luôn đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, luôn an ủi tôi. Nhưng dù có cố, anh ấy cũng không có nhiều ảnh hưởng đến các anh em họ’“

Nàng ngừng lại và nhìn về hướng vài con chim săn[19] đang bơi trên mặt nước cạnh hòn đảo giữa hồ. Anh nghĩ nàng may mắn vì Oscar chết trẻ.

[19] Một loài chim bơi dưới nước.

“Chồng nàng chết vì tai nạn trong khi đi săn phải không?”

“Vâng.” Câu trả lời bật ra quá nhanh. “Nàng từng nói với ta nàng bị buộc tội giết chồng dù nàng không ở cạnh anh ta khi anh ta chết.”

“Anh ấy chết vì tai nạn trong khi đi săn.” Christine nói rành rọt từng từ. Gió hất ngược vành mũ bonnet của nàng lên và thổi tấm áo choàng của nàng ra sau.

Wulfric nghĩ chiều nay anh đã hiểu nàng nhiều hơn. Anh định đưa nàng đến chỗ chuồng chim câu, nhưng họ mất quá nhiều thời gian chỗ con dốc và gây gổ trong rừng. Lúc này nàng giãi bày với anh những điều mà có lẽ nàng rất ít khi nói với người khác, nhưng rõ ràng nàng vẫn giấu vài bí mật liên quan đến cái chết của chồng mình. Anh cảm thấy thất vọng. Anh nhận ra anh muốn trở thành bạn nàng. Anh muốn nàng là bạn anh. Anh thật ngu ngốc! Anh chưa bao giờ có tình bạn thật sự với người khác.

Wulfric bước chầm chậm lên con dốc thoai thoải để rời khỏi hồ nước, quay lại rừng cây về lâu đài.

“Anh ấy bị bắn trong một cuộc đọ súng,” nàng nói nhanh.

Anh khựng lại nhưng không nói gì. “Chúng tôi đang ở Winwood Abbey,” nàng kể lại, anh thấy nàng nắm chặt hai tay ở bên hông khi anh quay lại nhìn nàng. Nàng xoay sang anh. “Hermione và Basil đi vắng vài ngày, và Oscar đến đó để chơi bài với một người láng giềng. Một người láng giềng khác đến tìm Oscar lúc anh ấy không có ở nhà. Một người đàn ông trẻ, đẹp trai – anh ta và Oscar là bạn thuở nhỏ. Tôi gặp anh ta bên ngoài, nhưng anh ta không chịu vào nhà vì Oscar đi vắng. Tôi đi bộ xuôi xuống con đường dẫn vào nhà với anh ta vì khi đó tôi cũng ra khỏi nhà để dạo bộ. Đến cuối đường chúng tôi gặp Justin, anh ấy thường đến đấy rồi ở lại vài ngày. Anh ấy cũng quen ngài Boothby. Justin xuống ngựa và cả ba chúng tôi đã đứng đó chuyện trò một lúc lâu. Justin vừa mới lên ngựa và tôi đang vẫy tay tạm biệt ngài Boothby thì Oscar cưỡi ngựa về. Tôi vẫn còn nhớ những gì ngài Boothby nói với anh ấy, vừa nói vừa cười – Cậu đây rồi, Derrick. Cậu đang bỏ bê vợ cậu đấy, và tôi phải giải khuây cho cô ấy hơn cả tiếng. Rồi em họ cậu đến bắt tại trận chúng tôi. Và giờ là cậu.”

“À,” Wulfric nhận xét. “Không phải người chồng nào cũng đủ sáng suốt trước một câu đùa như thế. Một lời nói đùa tai hại với một người chồng ghen tuông.”

“Oscar không tin cả lời cam đoan vô tội của tôi lẫn lời khẳng định của Justin là anh ấy ở đó suốt thời gian đó. Tối hôm đó, Oscar đến gặp ngài Booth by và thách đấu với ngài ấy, kéo Justin tội nghiệp đi cùng, rồi sáng hôm sau họ mang súng lục đi. Thật khủng khiếp!” Nàng rùng mình. “Ngài Boothby nói rằng ngài ấy ngắm bắn vào chân Oscar. Nhưng ngài ấy bắn trúng động mạch và Oscar chết do mất máu vì họ không nghĩ đến việc dẫn theo một bác sĩ. Hermione và Basil về đến ngay lúc họ khiêng xác anh ấy vào nhà. Họ…” Nhưng đột nhiên nàng phẩy tay về phía anh và quay mặt đi. “Tôi xin lỗi. Tôi không thể…”

Rõ ràng nàng đang cố nén những giọt nước mắt và ký ức đau buồn. “Họ cũng không tin nàng phải không?” Một lúc sau Wulfric hỏi.

Nàng lắc đầu. “Anh ấy trông thật đẹp… quá thanh thản. Tôi…”

Nhưng nàng không thể nói tiếp.

Logic bảo anh quay lại và ôm nàng vào vòng tay. Bản năng lại cảnh báo anh có lẽ nàng muốn đứng một mình. Anh nghĩ nếu Oscar Derrick vẫn còn sống, anh sẽ thoi vài cú vào đầu anh ta.

“Nàng từng kể với ai chuyện này chưa?”

Nàng lại lắc đầu. “Tất cả đều đồng ý sẽ nói đó là tai nạn đi săn. Ngài Booth by tránh được rắc rối với nhà chức trách, còn chúng tôi tránh được tai tiếng.”

“Nhưng nàng vô tội!”

“Vâng,” nàng nhìn anh rồi hướng ánh mắt ra khung cảnh xung quanh. “Tôi không thể tin mình lại nói điều này với ngài chứ không phải ai khác. Nhưng ngài không biết tôi muốn kể sự thật với mọi người đến thế nào đâu.”

Wulfric nhìn nàng chăm chú. Anh có thể hiểu phản ứng của Oscar Derrick trong tình huống đó. Hắn ghen tuông ngu ngốc, chắc chắn là không còn tỉnh táo do rượu và những khoản nợ chồng chất. Nhưng vai trò của nhà Elrick trong câu chuyện thật khó hiểu. Dường như họ là những người có óc xét đoán. Có điều, tất nhiên Oscar là em trai Elrick. Hiếm ai sáng suốt khi có dính dáng đến em ruột mình.

Ngạn ngữ có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã.

“Cảm ơn nàng,” cuối cùng anh cũng cất lời, cảm thấy lạ lùng như thể vừa được ban tặng một món quà. “Ta cảm kích vì nàng đã kể với ta mọi chuyện. Nàng có thể tin ta.”

“Vâng. Tôi biết.”

Nàng bước về phía anh, hai tay chắp sau lưng, cái kính một mắt của anh đu đưa dưới cổ nàng. Họ đi bên nhau về lâu đài trong im lặng.

Không bao giờ dính dáng tình cảm với bất cứ ai.

Không bao giờ tìm hiểu hay chia sẻ cảm xúc với người khác.

Luôn cách biệt.

Suy xét mọi việc dựa trên bằng chứng.

Luôn tìm kiếm động cơ hợp lý trong mọi tình huống, tránh kết luận dựa trên cảm xúc và sự bốc đồng.

Hai người giám hộ cha anh thuê đã gieo vào đầu Wulfric những quy tắc này từ năm anh mới mười hai tuổi. Rốt cuộc anh đã học và làm theo những nguyên tắc này, biến chúng thành quy tắc của riêng anh, sống cùng chúng mà không hề đắn đo. Sự tách biệt và lý trí đã trở thành bản tính thứ hai của anh.

Anh vừa phá vỡ những quy tắc đó. Anh vừa bước chân vào miền cảm xúc của người khác. Và – lạy Chúa – anh đã dính dáng tình cảm quá sâu với nàng rồi.

* * *

“Em kể cho mọi người nghe, cô ấy đã quăng kính của Wulf lên cây đấy!” Alleyne nằm dài trên giường của Aidan và Eve, một tay che mắt và cười khùng khục. “Chắc chắn cô ấy là người ném nó lên cây. Không đời nào Wulf ném nó lên đó, và cái kính không thể tự treo lên cây được. Chắc chắn là lúc ấy họ đang cãi nhau.”

“Ôi,” Morgan đang ngồi trên mép giường cảm thán, tay úp lên ngực, “em thích cô ấy. Chẳng phải cô ấy rất hợp ý chúng ta sao?”

Anh em nhà Bedwyn tụ tập trong phòng Aidan lúc đã đưa lũ con nít vào phòng trẻ. Sau khi chạy như bay khỏi rừng với Beatrice, Alleyne đã ra hiệu rằng cậu có tin quan trọng muốn tiết lộ với họ.

“Em không tưởng tượng được là có người đủ gan chạm vào cái kính một mắt của Wulfric, chứ đừng nói là giật lấy rồi ném nó lên cây,” Gervase cười sang sảng. “Thật phi thường.”

“Thế anh ấy có bắt phu nhân Derrick leo lên lấy nó xuống không?” Joshua hỏi. “Phu nhân Renable kể với anh rằng năm ngoái, ở nghĩa trang nhà thờ, cô ấy đã leo lên cây và làm rách một bên váy khi nhảy xuống – trước mặt mọi vị khách. Wulfric là người đã giải vây cho cô ấy.”

“Chị ngày càng thích cô ấy,” Freyja tuyên bố. “Khi nhìn thấy cô ấy lăn tròn xuống dốc chị đã biết cô ấy là người phụ nữ dành cho Wulf. Cô ấy có leo lên cây và lấy cái kính xuống không, Alleyne? Trả lời đàng hoàng sau khi ngừng cười nhé.”

“Không. Wulf trèo lên, rồi ngồi trên một nhánh cây trừng trừng nhìn xuống cô ấy và tiếp tục cãi nhau.” Hình ảnh người anh cả trèo lên lấy lại cái kính một mắt rồi ngồi trên cây cãi vã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh em nhà Bedwyn và vợ chồng họ. Họ ôm bụng cười lăn tới vài phút.

“Em không định nghe trộm,” Alleyne cam đoan khi cậu tiết lộ thêm. “Như vậy là chơi không đẹp và em chắc là Bea sẽ không hợp tác. Em chỉ nghe được Wulf nói rằng cô ấy hoàn toàn trái ngược với bất cứ người phụ nữ nào anh ấy sẽ chọn và phu nhân Derrick khinh bỉ đáp trả là tất nhiên Wulf chẳng nghĩ đến việc kết hôn khi mà anh ấy có đến hai nhân tình.”

Lại một giây im ắng khác rồi tất cả cùng cười phá lên.

“Wulfric yêu dấu,” Rachel lấy khăn tay chấm chấm mắt. “Hẳn anh ấy đang yêu nếu bị chọc tức bằng cách quá khiếm nhã như thế.”

Đàn ông thấy ý nghĩ Wulfric đang yêu thật hài hước, nhưng phụ nữ rõ ràng là có cùng quan điểm với Rachel.

“Cô ấy phải là chị dâu em. Em sẽ không cản trở đâu.” Freyja tuyên bố. “Wulfric tội nghiệp. Anh ấy chẳng có cơ may thoát được đâu, em yêu.” Joshua nhận xét.

“Cô Rochester đáng thương!” Rannulf cười toe nói. “Cô ấy kiên quyết ghép đôi Wulf với cháu gái ngài Rochester mà hiếm khi xem xét đến khả năng thát bại – thật đúng là tính cách di truyền trong dòng họ Bedwyn này.”

“Chúng ta nên xuống phòng khách dùng trà,” Eve đề nghị, “nếu không sẽ bị gán cho tội khó gần – và Amy tội nghiệp sẽ phải ngồi trên sô-pha với riêng mình Wulfric.”

“Chúng ta phải cố để anh ấy và phu nhân Derrick thường xuyên ở cùng nhau.” Judith gợi ý.

“Em nghĩ họ sẽ an toàn nếu tách riêng, Jude,” Alleyne vừa ngồi dậy vừa nói.

“Không hẳn vậy,” Judith nói tiếp. “Chiều nay họ sẽ không thể ở bên nhau nếu Morgan không nhanh trí nói rằng em ấy sẽ bàn luận với Amy về buổi ra mắt của cô ấy. Và, nếu họ không ở cùng nhau, họ sẽ không bao giờ có cơ hội để cãi nhau.”

“Liệu logic của phụ nữ có đúng không nhỉ?” Rannulf thắc mắc, cười âu yếm với vợ mình.

“Nếu anh biết ngày nào đó anh cũng tham gia vào âm mưu ghép đôi cho Wulfric,” Aidan nghiêm nghị nói, mở cửa phòng cho mọi người, “anh đã tự bắn mình trên chiến trường và đổ tội cho quân Pháp.”

Và tất nhiên là anh em nhà Bedwyn đã thuyết phục được Christine, bất chấp sự phản đối của nàng, cưỡi ngựa với họ vào sáng hôm sau. Lúc nhiều vị khách khác quyết định sẽ đi cùng, họ tin rằng Wulfric bắt buộc cũng phải đi vì trách nhiệm chủ nhà.

* * *

Nàng không nên để mình bị lôi kéo vào một việc như thế này, Christine nghĩ khi nàng đặt chân lên bàn tay khum lại của huân tước Aidan để anh giúp nàng ngồi một bên trên yên ngựa.

Anh em nhà Bedwyn, ai cũng cưỡi ngựa một cách thoải mái như đi bộ. Cả tiểu thư Hutchinson cũng thế. Và Christine biết Melanie, Bertie và Justin là những kỵ sĩ giỏi.

Nàng thì không.

Trước hết, nàng không có quần áo cưỡi ngựa ngoài một cái váy đi xe màu xanh sẫm và một cái mũ. Thêm nữa, trước mặt mọi người, nàng đã tự làm mình bẽ mặt khi yêu cầu con ngựa hiền lành nhất trong chuồng – con nào què và sắp mù là thích hợp nhất, nàng đã nói với huân tước Aidan như thế bởi anh chọn ngựa cho mọi người. Rồi, khi đã ngồi trên yên ngựa, nàng lại gồng mình bám chặt con ngựa để khỏi bị rơi xuống. Nàng ôm lấy cổ con ngựa như thể đó là điểm tựa duy nhất giữ nàng an toàn khi lơ lửng trên mặt đất, tuy nàng biết làm thế cũng chẳng cứu được mình. Chừng đó vẫn chưa đủ, con ngựa của nàng không què cũng không mù, dù huân tước Aidan đã cam đoan nó hiền như cừu, lại lồng lên ngay khoảnh khắc nàng ngồi lên yên.

Christine biết tất cả những điều đó nhưng dường như không thể làm gì khác. Gần ba năm qua nàng không cưỡi ngựa – tất nhiên là không tính chuyến đi ướt sũng từ hồ Serpentine về dinh thự của Bertie.

Tuy nhiên anh em nhà Bedwyn và vợ chồng họ rất nhiệt thành. Họ nồng nhiệt, cổ vũ và chỉ bảo cho nàng rồi cùng cười vang khi nàng cười. Họ cưỡi ngựa đi sát bên nàng trên đường ra khỏi chuồng ngựa khiến nàng ảo tưởng mình sẽ được an toàn.

Và rồi họ bỏ rơi nàng.

Họ chia thành hai nhóm. Một nhóm lùa tiểu thư Hutchinson vào giữa, dù nữ hầu tước Rochester đã phó thác cô ấy cho công tước. Nhóm khác vây quanh Melanie, Bertie, Audrey, ngài Lewis, và Justin.

Chỉ còn sót lại một người duy nhất cưỡi ngựa cùng Christine là công tước Bewcastle. Và tất nhiên, nói ngược lại cũng đúng.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngập khi đi cùng anh như lúc này. Nàng vẫn không tin mình đã thổ lộ toàn bộ sự thật về cuộc hôn nhân của nàng và cái chết của Oscar với anh. Nàng chưa bao giờ kể những điều đó với ai, kể cả Eleanor, người chị gái thân thiết của nàng.

Sau đó nàng cảm thấy thoải mái kỳ lạ dù anh chẳng nói lời an ủi nào. Tuy vậy, sáng nay nàng cảm thấy xấu hổ – với chút buồn bã. Anh chẳng nói lời an ủi nào. Tất nhiên là anh chẳng thể. Chắc chắn là anh phẫn nộ, dù anh cảm tạ nàng đã kể cho anh nghe. Suốt tối qua anh giữ khoảng cách với nàng và sáng nay anh cũng không nói với nàng lời nào khi dùng bữa sáng.

“Nếu chúng ta muốn bắt kịp mọi người và đến Alvesley trước khi trời tối,” giờ anh mới nói với nàng, “thì nàng nên thuyết phục con ngựa này rảo bước đi thay vì giậm chân mãi như thế, phu nhân Derrick.”

Giờ đây, sau khi bị nhóm người kia bỏ rơi, con ngựa của nàng đang làm thế – đứng giậm chân tại chỗ. Christine mỉm cười, dù nàng hơi cảm thấy nản lòng.

“Chúng tôi cần phải quen với nhau đã. Cho tôi chút thời gian.”

“Trixie,” anh nói, “xin giới thiệu với mày đây là phu nhân Derrick. Phu nhân Derrick, xin giới thiệu với nàng đây là Trixie.”

“Tôi mừng vì có thể khiến ngài trêu đùa như thế.” Nàng kéo căng dây cương bên phải và Trixie ngoan ngoãn giậm chân quay đúng một vòng.

“Thả lỏng ra,” công tước khuyên nàng. “Thả lỏng cơ thể nàng – nó có thể cảm nhận sự căng thẳng và sẽ bị kích động. Và thả lỏng tay cương nữa. Con ngựa là kẻ đi theo chứ không phải kẻ chỉ huy. Nó sẽ đi theo con ngựa Noble của ta nếu nàng để cho nó tự xoay xở.”

Nghe thật đơn giản làm sao – thả lỏng. Vậy mà khi nàng cố thả lỏng, nó hiệu quả ngay và Trixie ngoan ngoãn chậm chạp bước theo sau con ngựa giống màu đen tuyệt đẹp mà công tước đang cưỡi.

“Giờ tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là không có cái hàng rào nào đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta. Nếu có, thể nào Noble cũng nhảy qua, rồi Trixie sẽ làm theo. Tôi sẽ bay ra khỏi yên và rớt xuống đất mất.”

“Ta hứa sẽ quay lại để đỡ nàng.” Nàng bật cười, và anh nhìn xuyên qua nàng bằng ánh mắt điềm tĩnh, khó hiểu.

“Hãy kể cho tôi nghe về Alvesley Park và mọi người ở đó.” Nàng nghe nói đó là điểm đến của họ. “Đó có phải là dinh thự của bá tước Redfield không?”

“Đúng vậy,” anh trả lời.

Nàng nghĩ đó là tất cả những gì anh sẽ nói và định sẽ không tự làm mình bực bội bằng một cuộc chuyện trò căng thẳng khi đang cưỡi ngựa. Nếu anh muốn im lặng, thì nàng sẽ không nói lời nào.

Nhưng anh bắt đầu kể cho nàng nghe về ba người con trai của bá tước, người lớn nhất đã mất vài năm trước, người nhỏ nhất đang quản lý một điền trang ở Wales. Anh ta bị thương nặng trong trận chiến Peninsula và đang quyết tâm chứng minh rằng mình không vô dụng. Kit Butler, tử tước Ravensberg, con trai thứ, giờ là người thừa kế của bá tước Redfield và đang sống ở Alvesley cùng vợ con.

“Gia đình ngài và gia đình bá tước có thân thiết không?”

“Cũng hầu như thân. Con trai ngài Redfield và các em trai ta, cả Freyja nữa, chơi với nhau – Morgan cũng chơi cùng khi con bé đủ tuổi.”

“Nhưng ngài thì không?”

“Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Ta quá lớn.”

Những từ này được nói ra với vẻ lạnh lùng, khinh khỉnh. Anh chưa bao giờ biết đến niềm vui, kể cả khi là một đứa trẻ sao? Làm sao nàng nghĩ rằng nàng có thể yêu anh? Làm sao hôm qua nàng có thể tâm sự với anh, và tranh cãi với anh cơ chứ? Nàng gần như đã quên mất trận cãi nhau. Khi cãi vã, anh không còn lạnh lùng – anh cũng có nhiều cảm xúc phức tạp.

“Ngài nói hầu như thân. Vậy là có những lúc bất đồng phải không?”

Và rồi anh kể cho nàng nghe câu chuyện lạ thường về việc anh cùng bá tước sắp xếp hôn ước giữa Freyja và con trai cả của bá tước. Kế hoạch đó tiến triển thuận lợi cho đến một mùa hè Kit trở về nhà từ chiến trường, rồi Kit và Freyja phải lòng nhau. Freyja cãi lời anh và thông báo đính ước với Kit. Sau đó Kit quay trở lại Peninsula, nhưng chỉ sau một đêm đánh nhau thừa sống thiếu chết với Rannulf ở ngoài lâu đài Lindsey. Rồi ba năm sau, sau cái chết của người con cả, bá tước và Wulfric cố sắp xếp hôn ước giữa Freyja và Kit, nghĩ rằng cả hai đều sẽ bằng lòng. Nhưng khi Kit trở về nhà mùa hè năm đó nhằm tổ chức lễ đính hôn, thì anh ta lại mang theo một hôn thê khác, là phu nhân Ravenberg hiện giờ.

“Ôi, chắc Freyja đau khổ lắm?”

“Giận dữ. Nếu Freyja có đau khổ, nó cũng không thừa nhận đâu. Nhưng thật sự mấy anh em ta chẳng ai thích Kit – nên chúng ta đoạn tuyệt quan hệ với vợ chồng anh ta. Dù sao thì giờ ân oán cũng được gác sang một bên. Thậm chí Freyja còn làm hòa với phu nhân Ravenberg sau khi nó gặp Joshua.”

Christine nhận ra đó là một câu chuyện phức tạp và không phải loại chuyện anh sẽ kể cho nàng nghe vào năm ngoái. Nàng nhớ anh chỉ kể chung chung về những điền sản và gia đình mình mà không thể hiện chút cảm xúc nào. Nàng hiểu anh đang cố cởi mở với nàng như hôm qua nàng đã làm với anh. Anh đang cố thiết lập một mối quan hệ nào đó với nàng. Nàng có cảm tưởng anh đang tán tỉnh nàng.

Gần như anh nói suốt quãng đường đến Alvesley mà không cần nàng thúc giục. Thậm chí anh còn kể với nàng những chuyện mà nàng không hỏi. Anh kể sơ cho nàng về quá trình chinh phục bạn đời của các em anh và mùa hè khủng khiếp năm 1815 – lúc ấy họ nghĩ Alleyne đã chết trong trận Waterloo, khi anh nhận được thư báo của công tước Wellington từ đại sứ Anh.

“Và rồi,” anh kể đoạn kết của câu chuyện, “khi chúng tôi từ nhà thờ trở về lâu đài Lindsey sau lễ cưới của Morgan, thì cậu ấy ở đó, đang đứng trên sân hiên đợi chúng tôi.”

Christine cảm thấy nghẹn ngào. “Chắc chắn khoảnh khắc ấy phải kinh ngạc và tuyệt vời lắm.”

“Đúng,” anh nói ngắn gọn. “Cậu ấy ngã khỏi ngựa sau khi bị bắn vào chân trái ở Waterloo, và thật ngạc nhiên là cậu ấy vẫn sống sót khi đầu bị đập mạnh đến thế. Alleyne mất trí nhớ trong vài tháng. Rachel là người đã tìm thấy cậu ấy và chăm sóc cho đến khi cậu ấy hồi phục.”

Christine nhìn anh chằm chằm trong khi Trixie ngoan ngoãn đi theo con ngựa của anh. Và nàng thấy vài điều ở anh mà nàng không chắc mình muốn biết. Bất chấp giọng nói cụt lủn và vẻ mặt nghiêm trang như thường lệ, công tước đang hồi tưởng lại điều gì đó đã để lại cảm xúc sâu sắc trong anh.

Và rồi… cậu ấy ở đó, đang đứng trên sân hiên đợi chúng tôi.

Anh có nhận ra anh vừa phơi bày con người mình chỉ với những từ ngữ ít ỏi đó không?

Nàng chớp mắt liên tục và quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Làm sao nàng có thể giải thích với anh về những giọt nước mắt nếu anh trông Ngay khi họ đến Alvesley, một dinh thự nguy nga, Wulfric giúp nàng xuống ngựa, trao cương cho người giữ ngựa, và hộ tống nàng vào trong. Nàng hết sức nhẹ nhõm vì không phải ở một mình với anh nữa. Định kiến về anh của nàng sắp bị lung lay và nàng không muốn điều đó xảy ra. Nàng muốn quay lại với cuộc sống an bình. Hơn thế nữa, nàng muốn quay lại cuộc sống đó mà không hề hối tiếc gì, rằng cả lý trí và con tim nàng đều không băn khoăn với lựa chọn đó.

Với một người hết sức miễn cưỡng trong việc hòa đồng với giới quý tộc tại Schofield năm ngoái và còn khiên cưỡng hơn khi hòa nhập với xã hội ở London sau lễ cưới của Audrey đầu xuân năm nay, thì vài giờ sau, Christine rầu rĩ nhận ra sự kiểm soát của nàng đã vượt ra ngoài giới hạn đến mức báo động.

Sau khi được giới thiệu với bá tước và nữ bá tước Redfield, tử tước và nữ tử tước Ravensberg – chỉ mới gặp nàng đã chú ý ngay đến vợ chồng tử tước sau câu chuyện mà công tước kể – nàng được giới thiệu với tất cả khách khứa của bá tước và chẳng ai không có tước hiệu – bá tước và nữ bá tước Kilbourne, công tước và nữ công tước Porfrey, tiểu thư Muir, bá tước và nữ bá tước Sutton, hầu tước Attingsborough và tử tước Whitleaf, tất cả đều là họ hàng của nữ tử tước Ravensberg. Quá đông người. Nhưng thật may vì có quá nhiều khách khứa và vô số giọng nói cất lên cùng một lúc nên Christine có thể tìm một chỗ cạnh cửa sổ phòng khách và ngồi khuất bóng. Nàng muốn trở thành người quan sát chứ không phải là một phần trong hoạt cảnh trước mặt.

Công tước Bewcastle ngồi cùng nhóm với bá tước Redfield, công tước Portfrey, Bertie, và chẳng mấy chốc đã chuyện trò sôi nổi với họ. Thật lạ là anh trông quý tộc hơn tất cả mọi người – và cũng đẹp trai nhất. Ý nghĩ đó quá vô lý bởi lúc trước nàng đã thừa nhận huân tước Alleyne là người điển trai nhất trong các anh em nhà Bedwyn, và tử tước Whitleaf là một quý ông trẻ rất ưa nhìn có đôi mắt tím đầy mê hoặc – mà rõ ràng đang tác động đến Amy Hutchinson. Lại còn hầu tước Attingsborough cao ráo, ngăm ngăm, đẹp trai và quyến rũ có thể làm mọi phụ nữ mê mẩn nữa. Đó là chưa kể đến bá tước Kilbourne và tử tước Ravensberg…

“Đang mơ mộng sao, Chrissie?” Justin đến cạnh và hỏi nàng. “Anh xin lỗi vì đã bỏ mặc em cho Bedwyn trên đường đến đây. Dường như anh chẳng thể làm gì khác. Anh sẽ cố làm tốt hơn khi quay về.”

Nàng cười với anh. Tối qua anh đã hứa với nàng sẽ ở cạnh nàng bất cứ khi nào có thể và bảo vệ nàng khỏi sự hiện diện, mà anh chắc là không được chào đón của công tước. Nàng không phủ nhận. Cũng không đồng ý. Nàng đã ngủ với cái kính một mắt – của công tước – đặt cạnh gối, để sáng mai nhớ trả nó lại cho anh. Lúc này nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, hơi trĩu bên trong túi áo.

“Không sao. Em đã được nghe rất nhiều câu chuyện thú vị về gia đình công tước. Họ thật sự rất dễ thương, phải không?”

“Dễ thương à?” Justin nén cười.

“Nếu em thích những kẻ kiêu căng và độc đoán, Chrissie, thì anh nghĩ đúng vậy. Và nếu em thích việc họ ngồi lại với nhau và cười tất cả chúng ta nữa. Hôm qua, sau chuyến tản bộ, anh thấy họ tụ tập lại với nhau. Rõ là họ không thích cách cư xử của em. Nhưng đừng lo,” anh vỗ nhẹ lên tay nàng, “anh thích, dù anh không chứng kiến cảnh em lăn tròn xuống dốc. Hè này anh định đến Schofield, ngay khi Mùa Lễ Hội kết thúc. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau, em và anh. Chúng ta sẽ tản bộ và đi chơi bằng xe ngựa. Và chúng ta sẽ cùng cười nhạo lại những kẻ quý tộc đó.”

Nàng tự hỏi tại sao mình không thể yêu một người đáng tin cậy như Justin chín năm rưỡi – hay một năm – về trước? Nàng cũng không tin anh yêu nàng, dù Hermione đã nói thế mấy ngày trước, và dù thậm chí anh đã cầu hôn nàng, nhưng…

“Phu nhân Derrick.”

Christine nhìn lên, và nhận ra phu nhân Sutton, một phụ nữ trẻ tự cho mình là người rất quan trọng, đang gọi nàng. “Cô có phải là người đã làm náo loạn cả lên khi ngã xuống hồ Serpentine vài tuần trước không?”

“Ôi trời.” Christine đỏ mặt khi mọi người trong phòng đều xoay sang nhìn nàng, dù chỉ một giây trước họ đang chuyện trò say sưa với người khác. “Tôi e rằng tôi chính là người đã gây ra cảnh tượng đó.”

Hầu tước Hallmere cố nín cười. “Rõ ràng là cô ấy cố cúi xuống để nhặt chiếc găng tay mà một, ừm, quý bà, làm rớt xuống nước, và rồi đâm đầu xuống hồ Serpentine. Ngài Powell đã vớt cô ấy lên, nhưng Bewcastle mới là chàng hiệp sĩ lang thang khoác áo quanh người cô ấy và đưa cô ấy về nhà bằng ngựa của mình.”

“Ngài có hình dung được là câu chuyện lan truyền khắp London chỉ trong vài giờ không,” phu nhân Rosthorn thêm vào, đột nhiên trông có vẻ ngạo mạn y như anh cả. “Mọi người rất thích và hâm mộ người phụ nữ đã tự đưa mình vào tình huống hiểm nghèo như thế.”

“Chúng tôi vô cùng thất vọng,” phu nhân Hallmere nồng nhiệt nói, “như bao nhiêu người khác, khi phu nhân Derrick biến mất khỏi thành phố quá sớm sau đó. Cô ấy được mời đến rất nhiều tiệc tùng. Nhưng chúng tôi rất may mắn khi gặp được cô ấy ở đây với tư cách là khách của Wulfric.”

“Và hôm qua,” khuôn mặt điển trai của huân tước Alleyne tươi cười, “Tất cả chúng tôi có đặc ân chứng kiến một phu nhân Derrick độc đáo và yêu đời lăn tròn xuống dốc trên lối đi đầy cỏ dại để chiều theo ý bọn trẻ, tất nhiên là sau đó chúng làm y như cô ấy.”

“Free cũng thế,” huân tước Rannulf thêm vào.

“Chúa tôi,” ngài Sutton lẩm bẩm.

“Bọn trẻ sùng bái cô ấy,” phu nhân Aidan cất lời. “Sáng nay, trước khi dùng bữa sáng, bọn chúng cứ nằng nặc kéo cô ấy vào phòng trẻ.”

“Tôi chắc rằng,” nữ tử tước Ravensberg dễ mến vừa nói vừa cười nồng hậu với Christine, “bọn trẻ luôn lựa chọn những ai yêu thích chúng. Cô hay chơi với trẻ con không, phu nhân Derrick? Cô có mấy cháu?”

Christine đang lưỡng lự không biết nên trả lời như thế nào thì nàng nhận ra điều tất cả mọi người vừa nói là để bảo vệ nàng trước câu hỏi ác ý của nữ bá tước Sutton. Công tước Bewcastle không nói câu nào, nhưng anh hướng ánh mắt lạnh lùng vào nữ bá tước và đưa cái kính một mắt – một trong bảy cái còn lại – lên.

Suốt khoảng thời gian còn lại, Christine buộc phải từ bỏ ý định là khán giả của nàng. Nàng bị kéo vào vài cuộc thảo luận, và cuối cùng lại thấy mình ngồi với hầu tước Attingsborough chứ không phải Justin. Hầu tước là một quý ông hết sức quyến rũ, anh ấy là người tiễn nàng khi đến giờ về và giúp nàng ngồi lên Trixie. Con ngựa nhìn nàng bằng đôi mắt nhẫn nại khi nàng vẫn đứng trên mặt đất, rồi trở nên rất dễ bảo sau khi nàng đã ngồi lên yên, cả cơ thể và đôi tay nàng đều thả lỏng.

“Phu nhân Derrick,” hầu tước hỏi trước khi tạm biệt, “tôi có thể hy vọng cô dành cho tôi một điệu nhảy tại vũ hội ở Lindsey không? Điệu vũ mở màn thì sao?”

“Cảm ơn ngài.” Nàng cười với anh ấy. “Tôi rất hân hạnh.”

Justin đang nói chuyện với công tước Bewcastle và níu chân công tước lại. Chắc chắn anh đang thực hiện triệt để lời hứa bảo vệ nàng. Đôi khi, nàng nghĩ, Justin thật phiền hà. Lần đầu tiên kể từ khi biết anh, nàng có ý nghĩ xấu xa như thế.

Nhưng nàng không cần phải sợ Trixie sẽ lồng lên khi thiếu vắng sự trấn áp của Noble. Huân tước Aidan đi cạnh nàng, và Christine nhớ rằng anh là đại úy ky binh nên cảm thấy an tâm khi ngồi một bên trên yên ngựa cách mặt đất cả dặm.

Bình luận