Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 4

Tác giả: Danielle Steel

Jessi đứng thẳng người, cao dong dỏng, và ông thanh tra Houghton tỏ vẻ ngan ngán. Ba người cùng giữ vẻ nghiêm trang, và Katsuko ở ngoài cũng đưa mắt len lén nhìn vào.

– Tôi muốn nói chuyện riêng với bà vài phút. Như vậy tiện hơn.

– Được thôi. Tôi muốn mời ông một tách cà phê, được không?

Zina bước ra, đóng cửa lại. Jessie chỉ một chiếc ghế gần bàn giấy của chị, hắn lắc đầu, sau đó ngồi vào chiếc ghế chị vừa ngồi. Chị liếc mắt nhìn hắn.

– Tôi có thể giúp gì được cho ông thanh tra? Cô Nelson nói rằng chuyện này khẩn cấp.

– Vâng khẩn cấp. Chiếc xe ngoài kia có phải chiếc Morgan của bà không?

Jessie gật đầu, cảm thấy khó chịu trước tia nhìn soi mói của ông kia. Chị thắc mắc không hiểu có phải Ian đã quên đóng tiền thuế bến bãi chăng. Đã một lần chị lo móc cho anh ra khỏi nhà pha, đóng phạt sơ sơ một món tiền là hai trăm đô la. Ở San Francisco người ta làm việc răng rắc: quên đóng lệ phí đậu xe là vô tù liền. Không qua mặt mấy ông nội đó được, và đừng có tiếc hai trăm đô la.

– Vâng. Chiếc xe đó của tôi. Tên tôi có khắc ở bảng đồng gắn trong xe mà.

Chị mỉm cười thật tươi, và mong rằng tay chị đừng rung lúc bật quẹt đốt điếu thuốc. Vô lý! Chị có làm gì bậy đâu? Nhưng nhìn ông này, nhìn phù hiệu “Cảnh sát” ông ta đeo, chị cảm thấy một điều gì nói rằng chị có lỗi. Khiếp đảm quá!

– Có phải hôm qua bà lái chiếc xe đó?

– Không. Hôm qua tôi ở Nữu Ước, bận công việc làm ăn. Mới đáp máy bay trở về vào tối hôm qua.

Cứ như thể chị cố chứng tỏ rằng chị ở ngoài thành phố, có lý do chính đáng. Điên thật. Phải chi Ian có mặt ở đây. Anh giải quyết công việc ngon lành hơn chị nhiều.

– Ai đã lái chiếc xe đó?

Ông ta hỏi rõ “ai”, nghĩa là xác định người lái xe đã gây lỗi.

– Chồng tôi lái.

Nói đến Ian, chị cảm thấy đau nhói trong ruột.

– Chính ông nhà đã lái chiếc xe đó vào ngày hôm qua?

Thanh tra Houghton đốt một điếu thuốc của chính ông ta và nhìn Jessie chăm chú như muốn bắt thóp chị.

– Tôi không biết chắc chắn. Anh ấy có chiếc xe riêng, nhưng lúc ra phi trường đón tôi, ảnh lái chiếc xe của tôi. Để tôi gọi dây nói, hỏi ảnh xem sao.

Chị đã gỡ rối được, nhưng nhìn mặt Houghton chị biết rằng mình chưa thắng.

– Chiếc xe được đăng ký sử dụng vào việc làm ăn của bà? Tôi biết bà có bảng hiệu thương mại, và địa chỉ trong sổ đăng ký là kho hàng này. (Kho hàng? Cửa tiệm ông ạ, đồ chết tiệt! Cửa tiệm) Tôi nghĩ rằng bà đứng chủ chỗ này?

– Hoàn toàn đúng. Thưa ông thanh tra, có chuyện gì vậy?

Chị thở ra thật dài, nhìn khói thuốc lá, và cảm thấy tay mình run run. Có điều gì bất ổn đây.

– Tôi muốn nói chuyện với ông nhà. Bà vui lòng cho địa chỉ sở làm của ông, được chăng?

Hắn rút ngay một cây viết và chờ đợi, đầu nhọn cây viết hướng về một tấm danh thiếp của hắn, lật mặt sau.

– Có phải về vấn đề thuế bến bãi chăng! Tôi biết nhà tôi… lắm.

Ảnh thường hay quên .

Chị mỉm cười lấy lòng Houghton, nhưng chẳng ăn thua gì.

– Không. Không phải về chuyện thuế má. Địa chỉ sở làm của ông nhà ở đâu?

Cặp mắt viên thanh tra lạnh tanh.

– Ảnh làm việc ở nhà. Cách đây có sáu con đường. Tại đường Vallejo.

Chị muốn đề nghị cùng đi với hắn, nhưng không dám. Chị vẽ đường đi trên một tấm danh thiếp cũ và đưa ra.

– Cám ơn bà. Tôi sẽ tiếp xúc với ông.

Nhưng về việc đếch gì mới được chứ? Chị rất muốn biết. Nhưng hắn đã đứng dậy tiến ra cửa.

– Thưa ông thanh tra, rất đội ơn ông nếu ông có thể cho biết có chuyện gì. Tôi…

Hắn nhìn lại chị, vẻ thăm dò muốn hỏi, mà không muốn trả lời câu hỏi của chị.

– Bà Clarke ạ, chính tôi cũng không nắm vững. Nếu tôi rõ, sẵn lòng nói cho bà biết ngay.

– Cám ơn ông! (Cám ơn ông? Cám ơn về việc gì mới được chứ? Thúi).

Nhưng hắn đã đi khỏi rồi. Chị trở ra cửa hàng, thấy hắn ngồi vào chiếc xe con màu xanh ô-liu, lái đi. Bên tay lái có một người đàn ông khác. Chúng đi có cặp. Cần ăng ten phía sau chiếc xe lắc qua lắc lại búa xua trong lúc chiếc xe hướng về Vallejo.

– Chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Katsuko nghiêm trọng, và Zina bối rối ra mặt.

– Chị cũng ao ước muốn biết đây. Hắn hỏi chị hôm qua ai lái chiếc xe và ngỏ ý muốn gặp anh Ian. Mẹ kiếp! Chị dám cá rằng ảnh lại quên đóng tiền thuế bến bãi lần nữa đấy.

Nhưng chị cảm thấy dường như không phải chuyện đó. Chính Houghton cũng nói là không phải. Chúa ơi! Mới về chưa kịp mừng.

Chị trở về văn phòng, quay số điện thoại nhà riêng, nhưng đường dây đang kẹt. Rồi bà Trish Barclay bước vào cửa tiệm, và Jessie bắt buộc phải ngừng việc nhà. Bà này là một trong những khách hàng rất xộp, Jessie phải giữ bộ mặt cho tươi tỉnh, dù chỉ trong một lát. Hai mươi lăm phút sau chị mới trở lại máy điện thoại gọi cho Ian. Chẳng thấy trả lời.

Lạ nhỉ? Anh phải ở nhà mới phải chứ. Lúc chị rời nhà ra cửa tiệm. Ảnh vẫn ở nhà kia mà. Lần trước chị gọi, đường dây mắc kẹt… cảnh sát có hỏi thì cũng xong rồi chứ. Lạy Chúa, có thể là chuyện nghiêm trọng đây. Hay anh lái xe gây tai nạn gì mà không nói với chị? Có thể đụng người bị thương. Nhưng anh phải nói chứ.

Anh không thể để một chuyện như thế xảy ra mà không cho chị biết. Chuông điện thoại reo liên hồi, nhưng không ai trả lời cả. Hay anh đi chơi đâu? Bây giờ đã quá mười một giờ mấy phút rồi.

Nick Morris cần một món quà thật “chiến” cho ngày sinh nhật của bà xã: ông ta đã quên đi mất, cuối cùng phải có một món quà đáng giá bốn trăm đô la vào trưa nay. Jessie phải giúp ông một tay để chọn món hàng. Ông vừa rời khỏi tiệm thì Barbara Fuller bước vào. Rồi Hilly Jenkins, rồi Joan Wilcox, và… vừa đúng giữa trưa. Chị chẳng được tin tức gì về Ian. Chị thử phôn lần nữa và bắt đầu lo sợ. Không thấy trả lời. Có thể anh đang trên đường đón chị. anh đã nói rằng sẽ đón chị vào lúc mười hai rưỡi.

Đồng hồ đã chỉ một giờ mà chẳng thấy anh chàng ló mặt, và chị muốn khóc. Sáng nay là một buổi sáng khủng khiếp, phải tiếp bao nhiêu khách hàng, đọc biết bao nhiêu thư từ, giải quyết bao vấn đề, gặp bao chuyện rắc rối. Về nhà vui mừng là thế đó. Lại chẳng thấy anh Ian đâu. Và chết tiệt thằng cha Houghton đã khiến chị căng thẳng thần kinh vì những câu hỏi bí bí ẩn ẩn của hắn liên quan đến chiếc xe. Zina xin phép ra ngoài ăn trưa và Jessie chui vào văn phòng. Chị cần ở một mình giây lát để suy nghĩ, để hít thở, để lấy lại can đảm đương đầu với nhiều việc mà chị chẳng muốn phải đụng tới tí nào. Nhưng chị cần biết rõ có việc gì. Dẫu sao thì muốn tìm hiểu cũng dễ thôi. Mẹ kiếp! Chị chỉ cần gọi dây nói hỏi vài nơi, xem Ian Powers Clarke có đó chăng. Nếu họ trả lời không thì có thể yên tâm thở ra. Hay là cầm lấy cuốn chi phiếu chạy lại đó lãnh anh ra nếu như anh lại vi phạm luật cấm đậu xe lần nữa. Chẳng phải chuyện to tát gì. Nhưng cần ngốn thêm một ly cà phê nữa, hút thêm điếu thuốc nữa trước khi đặt tay vào máy điện thoại.

Chị đã xin được số điện thoại. Pháp đình. Khám lớn thành phố. Chuyện vớ vẩn. Chị cảm thấy muốn điên lên, và nhăn mặt nghĩ đến chuyện Ian vào đây sẽ nói gì nếu biết chị vừa phôn cho nhà lao. Anh sẽ giễu chị cả tuần lễ, chẳng chơi đâu.

Đầu giây bên kia có tiếng nói vang lên bên tai chị :”Khám lớn thành phố đây! Chúa ơi, chuyện gì vậy? OK, bà gọi hỏi ông xã hả?”

– Tôi… tôi muốn hỏi coi… có ông nào tên là Clarke, Ian Powers Clarke, ở đó chăng? Thưa trung sĩ, về chuyện vi phạm luật cấm đậu xe.

– Bà đánh vần cho rõ tên gọi đó.

Giọng viên trung sĩ ngồi văn phòng không được vui. Vi phạm luật cấm đậu xe là chuyện quan trọng.

– Clarke, có chữ “E” ở cuối Ian I – A – N – C – L – A – R – K – E.

Trong lúc đợi, Jessie rít thêm một hồi thuốc nữa. Katsuko ló đầu ở cửa xin phép đi ăn trưa. Jessie lắc đầu lia lịa, muốn nói cô kia đóng cửa lại. Từ lúc thanh tra Houghton tới đây, thần kinh của chị căng thẳng.

Sau một hồi ngừng thật lâu, tiếng nói lại vang lên ở đầu giây bên kia.

– Clarke. Đúng rồi. Chúng tôi bắt giữ ông ta.

Được rồi, chết tiệt nhà anh. Jessie thở ra nhẹ nhõm. Khó chịu đấy, nhưng chưa phải là trời sập. Cuối cùng chị đã biết chuyện và chỉ nửa giờ nữa chị có thể móc anh ra. Chị tự hỏi không hiểu lần này phải đóng bao nhiêu tiền. Lần này chị phải mắng vào mặt anh. Anh đã làm tốn tiền của chị. Có thể thằng cha Houghton cũng muốn làm tiền chị. Nếu không vậy, tại sao hắn lại không chịu công nhận chỉ là vấn đề phạm luật cấm đậu. Đồ khốn kiếp.

– Chúng tôi bắt giữ ông nhà cách đây một giờ đồng hồ. Họ đang thẩm vấn ông.

– Về chuyện vi phạm luật cấm đậu xe! Kỳ cục chưa? Vừa phải thôi chứ!

Jessie sẵn sàng đóng tiền phạt mà.

– Thưa bà, không phải vấn đề phạt tiền đậu xe trái phép. Có ba đơn thưa về tội hiếp dâm, và một về tội bạo hành.

Jessie cảm thấy trần nhà sụp xuống đầu, mấy bức tường ép lại, ép chặt lồng ngực khiến chị thở không được.

– Gì?

– Ba đơn thưa về tội hiếp dâm, và một về tội bạo hành.

– Lạy Chúa, tôi có thể nói chuyện với nhà tôi được không?

Tay chị rung mạnh, chị phải đưa cả hai tay ra nắm lấy ống điện thoại, và thức ăn bữa sáng của chị dâng lên cổ họng.

– Không. Bà chỉ có thể nói với luật sư, và ngày mai bà mới gặp được ông. Trong khoảng thời gian từ mười một giờ đến hai giờ chiều. Chưa quy định tiền thế chân tại ngoại. Biên bản buộc tội sẽ thiết lập vào ngày thứ năm.

Viên trung sĩ đã gác máy. Jessie vẫn còn cầm ống điện thoại báo tin chết người, đôi mắt nhìn xa vắng và nước mắt bắt đầu lăn trên mặt. Đúng lúc đó, Katsuko mở cửa, đưa ra một khúc bánh sandwich. Phải một lúc lâu, Jessie mới nhìn rõ mọi vật.

– Chúa ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

Katsuko ngừng chân, nhìn chăm chú vào mắt Jessie. Xưa nay chưa bao giờ chị mất tinh thần, khóc lóc, làm mình làm mẩy… Tóm lại, chưa bao giờ hai cô nhân viên thấy mặt trái của Jessie tại cửa tiệm này.

– Chị cũng không hiểu chuyện gì , nhưng chắc chắn đây là chuyện lầm lẫn kỳ cục, khủng khiếp, không thể diễn tả nỗi!

Jessie gào lên và nhặt khúc bánh sandwich Kat vừa mang tới liệng ra khỏi phòng. Hiếp dâm! Bạo hành! Chuyện chết tiệt gì đây?

– Jessie, chị đi đâu vậy?

Zina vừa đi ăn trưa về, lên tiếng hỏi, bị Jessie xô qua một bên chạy ra cửa.

– Chị muốn ở lại Nữu Ước, đừng về đây cho rồi, dại quá đi mất. Chị về nhà đây. Nhưng đừng gọi dây nói cho chị nhé.

Jessie kép mạnh cửa xe, nhào vô.

– Chị bệnh hay sao?

Zina đứng trên bậc thềm, gọi với, nhưng Jessi lắc đầu, kéo cần số, chiếc xe rồ máy, chạy lui.

Zina bước vào trong tiệm, hoảng hốt. Katsuko không thể nói cho bạn biết thêm điều gì. Chỉ biết rằng Jessie bực bội, còn lý do tại sao thì Kat không hiểu. Hình như có chuyện với cuộc viếng thăm của cảnh sát sáng nay thì phải. Hai cô đều bối rối, nhưng bà chủ đã dặn đừng có gọi về nhà bà. Buổi chiều, ở cửa tiệm rất bận rộn, hai cô chẳng có thời giờ để suy nghĩ. Katsuko cho rằng có chuyện gì đó liên quan đến anh Ian, nhưng cô không hiểu rõ là chuyện gì. Zina cũng mù mịt, và cô rất buồn.

Về đến nhà, Jessie đưa một tay vồ lấy ống điện thoại, tay kia nắm cuốn danh bạ. Một ly cà phê uống dở phần nửa còn đặt ở nhà bếp. Ian đang ăn dở bữa điểm tâm thì bị chúng hốt đi. Một điều gì đó trong long nói với Jessie rằng Houghton là một trong những kẻ đã lôi anh Ian đi. Chị thắc mắc không hiểu hang xóm có chứng kiến cảnh này chăng?

Một xấp giấy bản thảo cuốn sách của anh còn để lại bên ly cà phê. Không thấy thứ gì khác. Không có thư từ hay vài chữ viết lại cho chị. Chắc hẳn anh bị xúc động lắm đây. Rõ ràng đây là một lời buộc tội điên rồ. Chúng đã bắt lầm người. Cơn ác mộng này cũng chỉ kéo dài vài tiếng đồng hồ, anh sẽ trở lại nhà. Chị đã tỉnh trí trở lại. Ðiều anh chị cần lúc này là một luật sư. Chị không thể để mình hoảng hốt, hãi hùng.

Cuốn danh bạn đã chỉ ngay tên của một người chị đang cần, và hên cho chị là lúc chị gọi dây nói tới ông ta lại đang rảnh. Chị đã sợ ông mắc đi ăn trưa. Ông này là người mà chị và Ian đều kính trọng. Một luật sư danh tiếng: ông Philip Wald.

– Nhưng bà Jessie ạ, tôi không cãi cho những vụ hình sự.

– Có khác biệt gì đâu?

– Khác lắm chứ. Tôi rất ngại. Người mà bà cần bây giờ là một luật sư thật giỏi bào chữa cho những vụ hình sự.

– Nhưng lạy Chúa, anh ấy có làm chuyện ấy đâu. Chúng tôi cần một người có thể gỡ rối, đưa anh ra khỏi việc nhớp nhúa này.

– Bà đã nói chuyện với ông nhà chưa?

– Chưa. Chúng không cho phép. Kìa, ông Philip, tôi van ông. Nhờ ông xuống ngay dưới đó, nói chuyện với chúng. Tiếp xúc với anh Ian. Câu chuyện này là vô lý từ đầu đến cuối.

Ðầu dây bên kia yên lặng một lát.

– Việc đó tôi làm được. Nhưng tôi không thể nhúng tay vào vụ này. Không có lợi cho cả ông lẫn bà.

– Vụ nào? Chỉ là vấn đề xác định nhầm lý lịch thôi mà.

– Bà có rõ cơ sở của vụ án này là điều gì không?

– Một chuyện gì đó liên quan đến chiếc xe của tôi.

– Họ có nắm được thẻ chủ quyền của bà không?

– Có.

– Tốt. Có thể họ đã chuyển hoán các chữ trong tên gọi.

Chị không nói gì. Nhưng rất khó chuyển hoán các chữ trong “Jessie” để thành một chữ khác sai lầm được. Ðó là điều duy nhất đã làm chị rối trí. Nó liên quan đến chiếc xe của chị. Ông kia lại nói tiếp.

– Tôi sẽ cho bà biết có chuyện gì. Tôi sẽ xuống dưới đó, gặp ông nhà, tìm hiểu xem câu chuyện ra sao, và tôi sẽ cho bà tên của vài luật sư bào chữa về hình sự. Bà hãy tiếp xúc với họ, và với bất cứ người nào bà liên lạc được, hãy nói với ông ta rằng tôi sẽ gọi dây nói tới, bổ túc thêm những điều tôi biết. Nói với họ rằng chính tôi hứa sẽ gọi dây nói.

Jessie thở ra thật dài:

– Cảm ơn ông Philip. Ðỡ cho tôi quá!

Ông ta cho chị một số tên luật sư bào chữa, và hứa rằng hễ gặp được Ian, sẽ lại nhà cho chị hay tin tức. Và Jessie uống nốt ly cà phê của Ian uống dở, rồi chị phone cho mấy ông bạn luật sư của Philip. Tất cả đều là luật sư bào chữa về hình sự. Nhưng việc gọi điện thoại này chẳng được may mắn.

Ông thứ nhất đã đi khỏi thành phố. Ông thứ hai lại mắc bận ngoài tòa, phải tuần tới mới rảnh, và không thể đem một vụ làm ăn mới làm rộn tới ông ta. Ông thứ ba quá bận việc không thể nói chuyện với Jessie. Ông thứ tư vắng nhà. Ông thứ năm thì chị đã được nghe giọng nói một vài lần qua điện thoại. Chị ghét giọng nói đó.

– Ông nhà đã có tiền án ghi vào hồ sơ chưa?

– Chưa. Tất nhiên là không. Chỉ vi phạm luật cấm đậu thôi.

– Thuốc men? Có dính líu gì về xì-ke ma túy không?

– Không hề.

– Có phải dân nhậu không?

– Không. Anh ấy chỉ uống rượu vang trong những dịp giao thiệp thôi.

Lạy Chúa, ông này tin chắc anh Ian có nhúng tay vào việc làm phạm pháp. Rõ ràng anh ấy vô tội mà.

– Ông ấy có quen biết người đàn bà trước đây không… à… ông ấy có thường giao thiệp từ trước với người đàn bà đó không?

– Tôi không biết về người đàn bà này. Và tôi cho rằng có chuyện lầm lẫn.

– Ðiều gì khiến bà nghĩ vậy?

Ðồ khốn kiếp. Jessie ghét thằng cha này quá.

– Tôi biết chồng tôi.

– Chị kia có xác nhận rõ ông nhà không?

– Tôi không biết. Ông Wald đi thăm anh Ian về có thể cho ông rõ mọi chuyện.

Ian ở trong ngục… ôi lạy Chúa tôi…Ian ở tù, và đó là sự thật và thằng cha luật sư mắc dịch này cử lải nhải hỏi chị những câu ngu xuẩn: anh ấy quen biết hay không với mụ đàn bà tố cáo anh tội hiếp dâm? Cần quái gì biết những chuyện như thế? Chị chỉ muốn anh được về nhà. Chị tức ngực khó thở, cố giữ giọng bình thản, để che dấu nỗi sợ hãi dân lên trong long.

– Tốt, bà phu nhân trẻ trung ạ. Tối nói cho bà biết, bà và đức ông chồng gặp nhiều rắc rối lắm. Nhưng vụ án này hấp dẫn lắm đây. Tôi sẵn lòng nhúng tay vào gỡ rối cho bà. Nhưng còn vấn đề tiền thù lao trả cho tôi nữa đấy. Mà phải trả trước nhé.

– Trả trước?

Jessie tỏ vẻ xúc động.

– Ðúng. Bà sẽ thấy phần lớn đồng nghiệp của tôi, nếu không muốn nói là tất cả, đều giải quyết công việc cùng một cách như tôi. Tôi phải mất công thu thập tài liệu, trước khi bắt tay vào một vụ nào. Tôi là một luật sư danh tiếng, một khi tôi xuất hiện ở tòa án tối cao vì việc của chồng bà, tôi mắc kẹt luôn vào với vụ án, dù bà có trả tiền hay không tôi cũng buộc phải theo đến cùng, không buông ra được nữa. Nếu chồng bà vào nhà pha, bà có thể lật lọng không trả công tôi nữa. Bà có chút tài sản nào không?

Ian vào nhà pha? Ðốt ông đi!

– Có, chúng tôi có ít sản nghiệp.

Jessie cố gắng lắm mới hé răng nói được.

– Loại tài sản nào?

– Bảo đảm rằng tôi có thể trả tiền công cho ông.

– Ðược, tôi muốn được chắc dạ. Công của tôi trong vụ này có thể là mười lăm ngàn đô-la.

– Gì? Trả trước?

– Tôi muốn phân nửa, trước khi lập hồ sơ truy tố. Hình như là bà nói rằng án lệnh truy tố lập vào ngày thứ năm thì phải? Và ngay sau đó lấy nốt phân nửa kia.

– Không cách nào tôi có thể chạy chọt để biến tài sản của tôi thành tiền mặt nội trong hai ngày.

– Vậy thì tôi e rang không cách nào tôi có thể nhúng tay vào vụ án này.

– Cám ơn.

Jessie muốn chửi hắn cút đi đâu thì cút. Nhưng chị bắt đầu thấy kinh hoàng trở lại. Ai có thể vì lòng trời mà cứu giúp chị đây?

Người thứ sáu mà ông Philip đã giới thiệu cho chị tỏ ra nhân đạo hơn. Ông ta tên là Martin Schwartz.

– Hình như bà gặp chuyện rắc rối lắm, hay ít ra thì ông nhà gặp chuyện không may thì phải. Bà có nghĩ là ông đã làm chuyện đó không?

Câu hỏi hấp dẫn đây, và chị cảm thấy ưa ngay ông này, dù rằng cũng chưa tin tưởng nhiều. Chị ngần ngừ giây lát. Ông này đáng hưởng 1 câu trả lời chín chắn.

– Không, tôi không tin. Chẳng phải vì tôi là vợ anh ấy. Tôi không tin nhà tôi có thể làm một việc như vậy. Ảnh không phải loại người như thế, và anh cũng chẳng cần phải làm vậy.

– Ðúng lắm. Tôi chấp nhận ý kiến của bà, nhưng con người có thể làm nhiều chuyện kỳ cục, bà Clarke ạ. Vì lợi ích của bản thân, bà nên sẵn sàng chấp nhận sự thật. Chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra?

Nhưng chị không tin. Chị không thể tin.

Ông Schwartz nói tiếp:

– Tôi muốn nói chuyện với anh bạn Philip Wald, sau khi anh tới gặp ông Ian.

– Tôi hưởng ứng việc làm đó. Thứ năm này họ sẽ thiết lập một hồ sơ gì đó, gọi là án lệnh truy tố. Chúng tôi cần một cố vấn pháp định, và ông Philip cho rằng không đủ tư cách nắm vụ án này.

“Vụ án… vụ án…” Jessie ghét chữ này quá.

– Ông Philip là người tốt.

– Tôi biết, Ông Schwartz ạ…tôi chán ghét phải đề cập đến vấn đề này, nhưng… – Tiền công của tôi chứ gì?

– Vâng, tiền công của ông.

Chị thở ra thật dài, và cảm thấy đau thắt trong ruột.

– Chúng ta có thể thảo luận vấn đề đó. Tôi cũng tỏ ra biết điều thôi.

– Nói thật với ông, người mà tôi nói chuyện trước khi tiếp xúc với ông đã đòi hỏi mười lăm ngàn đô-la, trả ngay vào thứ năm này. Tôi không thể lo nỗi.

– Bà có chút tài sản nào chăng?

Ôi, lạy Chúa tôi, không thể nhắc mãi chuyện đó.

– Có, tôi có sản nghiệp! Giọng chị đột nhiên tỏ vẻ khó chịu. Tôi có cửa hàng, có nhà, có xe. Chồng tôi cũng có 1 chiếc xe. Nhưng chúng tôi không thể bán nhà, bán cửa hang nội trong hai ngày.

Ông luật sư quan tâm đến cách nói của Jessie. “Cửa hàng của tôi, chứ không phải của chúng tôi.” Ông tự hỏi ông chồng có sản nghiệp gì không, và như thế nào.

– Tôi không có ý thanh toán dứt, đạt tài sản của bà đâu, bà Clarke ạ.

Giọng ông bình thản, nhưng cương quyết. Có một điều gì đó khiến chị nhẹ nhõm trong long. “Nhưng tôi nghĩ rằng bà phải đóng một số tiền bảo lãnh cho ông, nếu như họ chịu cho ông được tại ngoại, còn chuyện khác sẽ tính sau. Số bảo lãnh khá cao đấy, chúng ta sẽ lo tính sau. Còn về tiền công của tôi, tôi nghĩ rằng từ nay cho đến khi vụ án được đem ra xử, thì thêm năm ngàn nữa. Nhưng vụ này không thể kéo dài tới hai tháng, và nếu bà không phải bạn của ông Philip, tôi sẽ chẳng lo cho đâu.” Jessie xúc động mạnh: té ra không phải là bạn của ông Philip sẽ gặp rắc rối lắm sao?” Ðột nhiên chị cảm thấy mình chịu ơn.

– Bà thấy thế nào?

Chị lặng lẽ gật đầu, quên rằng ông kia không thấy được, còn kinh hãi nhưng đã trấn tĩnh được phần nào. Chắc chắn là tốt hơn cái giá chị mới nghe trước đây vài phút. Món tiền dành dụm của chị sẽ hết sạch, nhưng hai ngàn đô-la chị có thể lo được. Vợ chồng chị có thể chạy ra năm ngàn đô-la sau, đến đó sẽ hay. Nếu cần chị có thể bán chiếc xe Morgan, không cần phải nghĩ đi nghĩ lại. Cần lo là lo cho Ian, chị cần đến anh chứ cần gì chiếc xe. Vả lại cũng còn món nữ trang của má chị nữa đó. Nhưng đối với chị, nó rất thiêng liêng, chị chẳng muốn bán, dù để lo cho Ian.

– Vợ chồng tôi có thể lo được.

– Tốt lắm. Tôi có thể gặp bà lúc nào?

– Tùy ông.

– Vậy thì, tôi muốn gặp bà vào ngày mai, tại văn phòng của tôi. Chiều nay tôi sẽ nói chuyện với ông Wald, và xếp đặt thăm ông Clarke vào sáng mai. Bà có thể tới văn phòng của tôi lúc mười giờ ba mươi được không?

– Ðược.

– Tốt. Tôi sẽ lấy báo cáo của cảnh sát, xem câu chuyện ra sao. Ðược chứ?

– Tuyệt! Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân. Thưa thật với ông, lúc trước tôi bị kinh hãi quá. Tôi bỏ hết cả công ăn việc làm. Cảnh sát, tiền thế chân, đơn thưa chuyện này, chuyện kia, án lệnh truy tố… Tôi không biết đường nào mà rờ. Tôi cũng chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đã xảy ra nhữa.

– Ðược, chúng ta sẽ lần lần phăng ra. Bà cứ yên tâm đi đã.

– Cảm ơn ông Schwartz. Cảm ơn rất nhiều.

– Hẹn gặp bà vào sáng mai.

Hai người cùng buông điện thoại, và đột nhiên Jessie khóc ròng. Ông luật sư rất tử tế với chị. Cuối cùng đã có người lịch sự với chị, hơn hẳng những người khác. Từ viên thanh tra cảnh sát dấu nhẹm không chịu nói hở cho chị biết tí gì, đến việc trung sĩ báo tin có đơn thưa rồi cúp điện thoại ngay, tới những thằng luật sư đòi mười lăm ngàn đô-la tiền mặt, nội trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải nộp tại bàn giấy… bây giờ mới có được ông Martin Schwartz là con người nhân đạo. Theo ông Philip Wald, thì ông Schwartz là một luật sư tài ba. Hôm nay thật là một ngày đáng ghi nhớ. Chúa ơi, anh Ian ở đâu bây giờ? Nước mắt nóng hổi lại lăn xuống mặt Jessie. Chị có cảm tưởng những giọt nước mắt đó có thể lăn suốt ngày. Nhưng phải ngăn chặn chúng lại. Ông Wald sắp tới bây giờ.

Philip Wald tới vào lúc năm giờ ba mươi. Vẻ mặt ông nghiêm nghị và đôi mắt mệt mỏi.

– Ông đã gặp ảnh?

Jessie cảm thấy nóng trong mặt, cố gắng ngăn chặn giọt lệ.

– Tôi đã gặp.

– Ảnh ra sao?

– Khỏe, xúc động, nhưng khỏe mạnh. Ông cứ thắc mắc không hiểu bà ra sao.

– Ông nói rằng tôi rất khỏe chứ?

Tay chị rung động dữ dội, và cà-phê chị uống liên tục trong ngày chỉ khiến chị thêm bết bát. Chị nói tiếng “khoẻ mạnh” mà như muốn khóc.

– Tôi nói với ông nhà rằng bà lo lắng nhiều, cũng là chuyện tự nhiên trong những tình trạng như thế này. Bà Jessie, bà ngồi xuống đi.

Chị không thích lối ăn nói của ông, nhưng có lẽ tại ông quá mệt mỏi đấy thôi. Hai người đã mệt mỏi cả ngày rồi. Một ngày bất tận.

Jessie nói:

– Tôi đã nói chuyện với ông Martin Schwartz. Hình như ông ta đồng ý nhận cãi cho vụ này thì phải. Ông ấy nói rằng sẽ gọi cho ông vào chiều nay đấy.

– Tốt. Tôi nghĩ rằng cả hai ông bà sẽ ưa anh ấy. Anh ấy là một luật sư tài ba, và cũng là người rất tử tế.

Jessie mời ông Philip vào phòng khách, ở đó ông ngồi vào một chiếc ghế nệm dài màu trắng, nhìn bao quát cả căn phòng. Cản căn phòng. Chị chọn một chiếc ghế bọc da màu nâu, gần bên chiếc bàn cũ bịt đồng, mà anh chị đã chọn mua được ở Ý trong chuyến du hành tuần trăng mật. Chị hít vào thật dài, thở ra, và đưa chân trượt trên tấm thảm. Phòng này ấm cúng, thoải mái, luôn luôn khiến chị thấy an dạ. Một nơi chốn cho chị cảm giác ở trong gia đình, nhiều người thân… trừ ra lúc này. Bây giờ chị cảm thấy dường không còn điều gì có thể yên lành nữa, dường như thời kỳ chị biết tới sự ấm áp trong vòng tay anh Ian, nhìn vào đôi mắt long lanh, đã cách xa hàng năm trời.

Tự động chị ngước mắt nhìn bức hình nhỏ của anh mà chị đã đặt đóng khung cách đây nhiều năm. Bức hình treo phía trên lò sưởi đang dịu dàng mỉm cười với chị. Chị khắc khoải trong lòng. Bây giờ anh ở đâu? Ðột nhiên chị đau đớn nhớ lại cảm giác của chị lúc nhìn bức hình của Jake chụp ở trường trung học, trong khi chị soạn lại những di vật của em trai, và sau khi nhận được điện tín của Bộ Hải Quân báo tin cậu em tử trận. Nụ cười còn lại sau khi mọi chuyện đổ vỡ cả rồi.

– Bà Jessie!

Chị ngước nhìn lên, vẻ mặt bối rối, và ông Philip cũng thấy đau khổ. Trông chị có vẻ rối trí, điên cuồng, đầu óc để đâu đâu. Ông thấy chị nhìn chăm chú vào bức hình nhỏ vẽ bằng sơn dầu và trong một lúc chị giữ vẻ mặt của một góa phụ đau khổ… Khuôn mặt đó khó ai hiểu nỗi, đôi mắt đó đắm chìm trong đau khổ. Chuyện nhơ nhuốc quá. Ông Philip nhìn cảnh vật xung quanh một lúc, rồi lại nhìn Jessi, hy vọng rằng chị có thể kiểm soát lấy mình. Nhưng có gì để kiểm soát đâu. Cách cư xử của chị vẫn đỉnh đạc, chỉ có đôi mắt nói lên mối lo nghĩ của chị về vụ này thôi. Ông Philip không tin chắc chị có sẵn sàng nghe ông nói hay không, nhưng ông cứ phải nói cho chị biết. Nói hết mọi chuyện.

– Bà Jessie, bà gặp phải nhiều điều phiền phức lắm đấy.

Chị mỉm cười tê tái, chùi hết nước mắt trên má.

– Nghe sao cũ rích. Có điều gì mới chăng?

Ông Philip lờ đi không biết tới câu khôi hài nhạt nhẽo của Jessie để nói tiếp. Ông muốn nói cho dứt câu chuyện.

– Thành thật tôi không nghĩ rằng ông nhà đã làm chuyện đó. Nhưng ông công nhận rằng có ngủ với người đàn bà kia, vào chiều hôm qua. Nói nào ngay, ông có… quả thật ổng có giao tiếp với ả! Ông luật sư tập trung suy nghĩ, cố giữ lời nói cho thật bình thản, lướt qua những chữ không tốt đẹp, khó nói.

– Tôi hiểu.

Nhưng thật ra chị chẳng hiểu gì cả. Có gì để hiểu? Ian đã ăn nằm với một người nào đó. Và ả ta vu cáo anh hiếp dâm ả. Làm sao chị có thể cảm biết một điều gì cho được? Chị chỉ thấy lạnh giá, tê cóng chụp lấy cơ thể. Không giận hờn, không điều gì cả, chỉ tê cóng thôi. Và có lẽ còn thương hại cho Ian nữa, nhưng tại sao lại tê cóng? Có lẽ vì chị nghe được câu chuyện qua lời kể của ông Philip, một người tương đối xa lạ. Ðiếu thuốc lá của chị đã cháy đến tận phần đầu lọc, và tắt ngúm trên tay và chị vẫn mong đợi ông kia nói tiếp.

– Ông nói rằng hôm qua ông đã quá chén vào bữa ăn trưa, và lẽ ra bà phải về nhà từ đêm trước. Bà đi vắng đã mấy tuần lễ, ông nhớ bà, và ông chỉ là một con người phàm tục… tôi dành cho bà suy nghĩ. Ông nhận ra cô ả kia trong bữa ăn tại khách sạn, và sau khi tàng tàng mấy chén, ông thấy ả trông cũng không đến nỗi tồi tệ.

– Ảnh bắt mối với ả?

Jessie có cảm tưởng như một người nào đó vừa nói thay chị những lời đó. Nếu quả là người khác nói, chị có thể nghe, chứ không thể tin nỗi chính miệng chị nói ra. Hình như không có gì hoạt động cả. Không phải tâm trí chị, không phải lòng chị, cũng không phải miệng chị. Chị muốn cười lên sằng sặc, cười như điên dại, và tự hỏi lúc này chị đi tắm một phát thì sẽ ra sao nhỉ? Cứ ngồi yên thế này, chắc chắn chị sẽ tè ra mặt ghế da, mà không biết việc mình làm. Chị cảm thấy như thể đã uống Novacain quá liều lượng.

– Không. Ông nhà không làm quen với cô kia. Ông rời khách sạn để về nhà viết tiếp cuốn sách. Nhưng trên đường ông lái xe chạy ngang qua khách sạn Enricon lần nữa, vì ngẫu nhiên cô ả kia đứng ở góc phố, và ông cũng phải ngừng xe vì đèn đỏ. Và tai hại thay, ông nhà lại mời cô ta quá giang. Cô ta dùng dằng một lúc mới chịu lên xe, và ông nhà thấy cô già hơn ông tưởng. Cô khai trong biên bản của cảnh sát cô ba mươi tuổi, nhưng ông nhà cho rằng ít nhất ả cũng băm bảy hay băm tám. Cô cho ông một địa chỉ ở một khách sạn đường Market, là chỗ mà cô khai rằng mình đang cư ngụ. Ông Ian kể lại rằng cô kia mời ông lên phòng uống một ly rượu, và ông cảm thấy bất nhẫn không nỡ từ chối. Vì thế ông mới lên với cô ta, uống một ly. Trong phòng cô ta còn nửa chai rượu Bourbon, và ông Ian nói rằng rượu này bốc lên đầu, và ông…hai người đã giao tiếp. Ông Wald hắng giọng, nhìn đi chỗ khác, và kể tiếp. Jessie không biểu hiện điều gì ra nét mặt, điếu thuốc đầu lọc vẫn nằm nguyên trên tay chị. Ông nói rằng câu chuyện là như thế. Ðể cắt đứt cuộc giao thiệp, ông mặc áo, về nhà. Ông đã tắm rửa, ngủ một giấc ngắn, ăn bánh sandwich, rồi ra phi trường đón bà. Ðầu đuôi câu chuyện là như thế, do miệng ông Ian kể ra.

Nhưng Jessie nghe giọng ông kia dường như vẫn còn điều gì khác.

– Chuyện nghe như tuồng cải lương vậy, ông Philip ạ. Nhưng không có vẻ gì là hãm hiếp. Họ dựa vào đâu để kết tội anh ấy?

– Lời khai của cô kia. Jessie, bà nhớ lại mà coi những ngày gần đây người ta dựng lên những chuyện hãm hiếp hấp dẫn ra sao. Ðàn bà kêu toáng lên là mình bị hãm hiếp, và đàn ông khai ra lắm chuyện động trời về các mụ này ở ngoài tòa. Các thám tử tự điều tra riêng, vạch ra những sự kiện tưởng chừng kinh hoàng, chứ thật ra đương sự đứng đơn tố cáo chẳng còn trinh, và lập tức người đàn ông được miễn tội, vụ án tiêu hủy, và đàn bà bị phỉ nhổ. Nhưng đó là chuyện xưa kia. Vì nhiều lý do, ngày nay người ta không làm việc như thế nữa. Không kể đến sự thật xảy ra thế nào. Bây giờ cảnh sát và tòa án làm việc rất thận trọng, và có khuynh hướng tin vào lời khai của đàn bà, và dành cho nạn nhân sự dễ dãi. Ðó cũng là điều hay, nhưng… cũng có thể có điều tai hại, chẳng hạn như có người đàn bà nào đó, để theo đuổi một mục đích riêng tư, đã khai gian thế là giết chết anh đàn ông đàng hoàng tử tế. Cũng như trước kia, một số bà đàng hoàng mắc nạn, bây giờ một số ông tư cách bị mắc… e hèm… mắc vào tròng.

Jessie không ngăn được nụ cười mỉm. Ông ngày là ngưòi ngoài cuộc, nói gì chẳng được.

– Thành thật mà nói, bà Jessie ạ, tôi tin rằng trong chuyện này ông Ian đã rơi vào tay một người đàn bà bệnh hoạn, thiếu hạnh phúc. Chị ta ngủ với ông, rồi bảo đó là hãm hiếp. Ông Ian nói rằng chị rất quyến rũ, và khai rằng chị ta làm chiêu đãi viên trong một quán rượu, nhưng không phải. Nhưng có thể chị ta đang chơi ông nhà những đòn rất xấu về mặt tâm lý. Và chỉ có Chúa mới hiểu trước đây chị ta có thường làm như vậy không. Ðòn phép rất tế nhị: hăm dọa, tố cáo. Tuy nhiên, xét bề ngoài thì chị ta chưa hề phải ra cò bót. Tôi nghĩ rằng bà muốn tìm cách chứng tỏ chị này nói dối cũng mất nhiều thời gian lắm đấy. Tất nhiên, khó mà tránh khỏi kiện tụng. Chứng minh chuyện hiếp dâm là điều khó, nhưng chứng tỏ không phải hiếp dâm cũng không dễ gì. Nếu cô kia cứ quả quyết giữ lời kia, thì ông biện lý phải viết trát khởi tố thôi. Và rõ ràng viên thanh tra xử lý vụ này tin ở lời khai của người đàn bà. Vì thế chúng ta kẹt cứng dễ gì. Nếu chúng nhất quyết muốn buộc hết cho ông Ian, thì thế nào vụ này cũng phải đưa ra tòa xét xử.

Hai người cùng yên lặng hồi lâu, rồi ông Philip thở dài, nói tiếp:

– Tôi đã đọc biên bản của cảnh sát, thấy người đàn bà kia khai rằng ông nhà đã rước chị ta và chị yêu cầu ông đưa chị tới sở làm của chị. Chị ta là thư ký làm tạm một khách sạn ở đường Van Ness. Nhưng ông nhà lại đưa chị ta tới khách sạn nọ, ở đường Market, tại đó hai người…. Hai người uống một chầu rượu cuối cùng. Ông nhà còn hên là họ đã bỏ qua phần này trong lời khai, không ghép thêm ông tội bắt cóc. Dầu sao chăng nữa có dẫn chứng là ông nhà đã ép buộc chị kia, cả hai đều giao hợp bình thường và hành động trái tự nhiên. Ðó là điều được đề cập tới trong phần hai và phần ba của lời tố cáo tội hãm hiếp, cùng với một số lời tố cáo về tội bạo hành. Tuy nhiên tôi cho rằng họ sẽ gạt bỏ tội bạo hành, vì không có y chứng về việc đó!

Nghe diễn tả chi tiết, Jessie kinh hoàng, chị cảm thấy muốn bệnh.

– Tại sao ả lại làm chuyện này để hại vợ chồng tôi, hả ông Philip? Ả muốn gì ở anh ấy? Tiền bạc chăng? Mẹ kiếp, nếu đúng là điều ả mong ước, thì tôi sẽ thí cho, muốn bao nhiêu tôi cũng cho. Tôi không tài nào tin nỗi chuyện thật lại xảy ra như thế.

Chị nhắm mắt một lúc, rồi lại mở mắt ra nhìn ông luật sư, cảm thấy hổ thẹn và bứt rứt.

– Tôi biết chuyện này làm bà khốn khổ, bà Jessie ạ. Nhưng bây giờ bà đã có một luật sư giỏi, hãy đặt tin tưởng ở ông ta. Ông sẽ giúp cho bà nhiều điều rất tốt. Có một điều dứt khoát bà không được làm như Clarke đã làm, trong bất cứ trường hợp nào, đó là đưa tiền cho người đàn bà kia. Vụ án này cảnh sát không bỏ qua nữa đâu, cho dù chị kia muốn bãi nại, và bà có thể mắc thêm tội, chỉ có Chúa mới biết được có chuyện gì khác nếu chị tìm cách mua chuộc chị ta. Tôi nói nghiêm chỉnh. Dường như cảnh sát đặc biệt quan tâm đến vụ này. Ít khi họ thụ lý một vụ hiếp dâm, và tôi có cảm tưởng một số nhân viên cảnh sát ganh ghét những người hơn mình. Trung sĩ Houghton có nói mấy câu khó chịu rằng “Một số người cứ tưởng mình muốn gì được nấy, lợi dụng những người yếu kém hơn mình.” Tôi có cảm tưởng hắn ta không ưa bộ mặt của ông Ian, và thấy mặt bà hắn cũng ghét nữa. Khó ai biết nỗi hắn nghĩ gì. Tôi chỉ nêu cảm tưởng của tôi cho bà biết thôi. Nhưng phải rất thận trọng, bà Jessie ạ, và dù bà làm điều gì chăng nữa, thì cũng không được mua chuộc người đàn bà kia. Bà sẽ làm hại ông Ian, và hại chính bản thân nếu tìm cách làm việc đó. Nếu chị ta cần tiền, chính chị ta sẽ gọi đến bà… cứ để chị ta nói ra. Bà có thể đem chuyện đó ra làm chứng cớ. Nhưng không thí cho ả một cắc!

Ông nhấn mạnh vào điểm cuối, và đưa tay vuốt tóc.

– Tôi chẳng muốn kể hết mọi chuyện cho bà nghe, bà Jessie ạ. Ông Ian cũng mệt với chuyện này lắm. Nhưng rõ ràng bà cần phải biết rõ câu chuyện biến chuyển ra sao. Chẳng tốt đẹp gì nhưng tôi phải công nhận rằng bà đã giữ thái độ đúng đắn.

Nhưng nước mắt lại ròng ròng trên khuôn mặt Jessie, chị muốn xin ông đừng quá tử tế với chị như thế, đừng tỏ thái độ của chị trước sự việc xảy ra. Chị có thể đương đầu với nhưng việc khó khăn, nhưng nếu chị biết có người nào đưa tay đỡ chị, tỏ cảm tình, săn sóc đến chị… hay nếu lúc này Ian ở ngoài cửa bước vào, thì lập tức chị sẽ cất tiếng khóc nức nở.

– Cảm ơn ông Philip.

Ông nghe giọng chị có vẻ lạnh lùng, tuy nhiên chị vẫn liếc chừng ông. Rõ ràng đây không phải một vụ hiếp dâm, và bằng mọi cách phải làm sáng tỏ trước tòa. – – Không hiểu ông Martin Schwartz có giúp được điều gì tốt chăng.

– Có, nhưng… bà Jessie ạ, việc này đang biến chuyện bất lợi đấy, bà nên chuẩn bị tinh thần.

Ông nhìn thẳng vào mắt Jessie, và chị gật đầu.

– Tôi hiểu điều đó.

Nhưng chị không hiểu. Thật tình mà nói, chị không hiểu. Chuyện này cũng chưa bắt đầu đi đến chỗ tệ hại cơ mà. Làm sao có thể như vậy được? Kể từ lúc mười một giờ sáng nay, chưa có điều gì tệ hại. Chị gặp chuyện xúc động mạnh thế thôi. Chị chỉ biết có hai điều, và cũng hiểu tường tận hai điều đó: rằng anh đi khỏi, chị không thể nhìn mặt anh, cảm nhận được anh, nghe anh nói, đụng tới người anh, rằng anh đã ngủ với người đàn bà khác. Bây giờ chị phải đương đầu với chuyện đó. Một cách công khai. Chuyện khác có thể đi đến tệ hại là chuyện sau này.

Ông Philip cũng không thể làm gì hơn, ông cũng không biết rành về Jessie để giúp chị được thoải mái. Chỉ có Ian là biết rõ Jessie . Và Jessie khiến ông Philip bực bội. Chị giữ vẻ mặt bình thản quá. Ông thầm cảm ơn trời là chị đã biết đè nén, nhưng điều đó khiến ông lạnh lung với chị, và tỏ ra bối rối. Ông tự hỏi không hiểu thật tình chị đang nghĩ gì. Ông nghĩ đến vợ ông, gặp một việc như thế này bà sẽ phản ứng ra sao, hay em gái ông, hay một người đàn bà nào ông quen biết, họ sẽ phản ứng ra sao. Jessie thuộc loại đàn bà khác hẳn. Chẳng hợp với sở thích của ông chút nào. Lúc này đôi mắt của chị long lên song sọc như hai cửa sổ bị bể kiếng vậy. Nhìn vào ngưòi ta có cảm tưởng phía bên trong chẳng còn thứ gì được yên lành.

– Có hy vọng gì nhà tôi có thể gọi dây nói cho tôi không? Tôi nghĩ rằng ông có quyền đòi hỏi nhà tù phôn tới cho ông mà.

Trước đây, ông đã làm vậy, hồi mà ông móc Ian ra khỏi trại giam, nhận vụ đóng tiền phạt giam xe.

– Vâng, nhưng tôi cho rằng ông nhà không muốn gọi cho bà đâu, bà Jessie ạ.

– Ảnh không muốn?

– Không. Ông không biết chắc bà cảm nghĩ thế nào. Đụng đến chuyện quấy của mình chỉ càng khổ thêm ra.

– Khốn nạn.

Ông Philip quay nhìn chỗ khác. Ngày hôm nay là ngày rất khó chịu đối với ông. Ổng cảm ơn trời đã không bắt ông hành nghề luật sư liên quan đến hình sự. Ông chẳng khá nỗi, chẳng ganh với ông Martin Schwartz trong vụ này, dù kiếm được bao nhiêu cũng không thiết.

Ông Philip đi khỏi, Jessie ngồi lại phòng khách. Chị mong đợi một cú điện thoại… hay nghe tiếng Ian tra chìa khóa vào ổ khóa cửa. Những chuyện đó không thể xảy ra. Không thể là chuyện thật. Nhưng anh phải về nhà chứ? Anh luôn luôn làm vậy mà. Chị cố làm ra vẻ ngôi nhà không vắng tanh vắng ngắt. Chị hát mấy bài ngắn ngắn, và tiếng nói chuyện một mình. Anh không thể để chị trơ trọi… Không! Đôi khi canh khuya nghe tiếng nói của má chị… và của Jake… của Ba… nhưng không bao giờ có tiếng Ian… Không bao giờ! Anh có thể lên tiếng gọi chị, anh phải gọi chị. Anh không thể để chị cô đơn, đau khổ như thế này. Anh không thể làm vậy với chị, anh đã hứa là anh không bao giờ làm chuyện đó, và chưa bao giờ Ian thất hứa… thế mà bây giờ anh đã sai hẹn. Chị nhớ tới chuyện đó, trong lúc ngồi xuống sàn nhà ở chỗ hành lang, ngồi trong xó tối, lúc trời đã tối mịt. Ngồi thế này chị có thể nghe sớm hơn tiếng động ổ khóa, lúc anh về nhà. Lẽ ra anh phải về nhà, nhưng anh đã lỗi hẹn. Anh đã ngủ với con đàn bà khác, và bây giờ anh bắt chị phải đương đầu với chuyện đó. Chị sẽ không thể nào quên đi được, lờ đi được. Chị ghét ả kia… ghét ả…ghét…ả…nhưng không ghét anh. Ôi lạy Chúa… có thể Ian không yêu thương chị chút nào nữa… có thể anh mê người đàn bà khác. Nước mắt chị tuôn xuống như mưa rào, trong lúc chị nằm dài ra sàn gỗ ngoài hành lang, để đợi anh Ian. Chị nằm cho đến sáng. Mà chuông điện thoại vẫn không reo.

Bình luận