– Cháu thân yêu, cưỡi ngựa vui chứ?
– Rất vui. Và cháu gặp một người đàn ông rất lạ.
– Thật ư? Ai! – Dì Beth tỏ ý nghi ngờ. Đàn ông lạ rất hiếm, quanh trại này lâu lâu mới gặp một lão trượng.
– Anh ấy là khách của một người nào trong miền, và đặc sệt vẻ Ăng-Lê. anh trông rất đẹp trai.
Dì Beth nhìn Jessie mỉm cười:
– Tốt, tốt. Một người cao lớn, tóc đen, một người xa lạ đẹp trai ở miền trại của dì? Trời ơi! Anh ta ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Jessie cười khúc khích:
– Cháu mới thấy lần đầu. Hơn nữa anh ta không phải người tóc đen, mà là tóc màu vàng, lại cao lớn hơn cháu nhiều.
– Vậy thì là người của cháu rồi, cháu thân yêu. Dì không ưa đàn ông cao lớn.
– Cháu mê thích những người như vậy.
Dì Beth ngó qua trên phía trên tròng mắt kiếng đọc sách, vẻ thận trọng và nghiêm nghị.
– Cháu cũng khó mà chọn lựa.
Hai người cùng cười vang, ngắm cảnh hoàng hôn trên những ngọn đồi.
Jessie lại được một đêm yên bình nữa, và sáng hôm sau chị thức dậy vào lúc bảy giờ. Chị muốn đi thăm nhiều chỗ, nhưng lần này không cưỡi con ngựa cái màu hạt dẻ nữa. Chị tự làm lấy một ly cà phê – lần đầu tiên chị uống cà phê trước dì Beth – và lấy chiếc xe Morgan ra đi, thật lặng lẽ. Chưa bao giờ chị lái xe đi chơi quanh miền và lần này chị muốn đi thăm nhiều nơi.
Mặt trời lên cao trên bầu trời, Jessie mới tìm ra thứ muốn tìm. Nó ở trong tình trạng rất xấu, nhưng nó là ngôi nhà đẹp. Tưởng như đã bị bỏ hoang phế giữa đám cỏ cao, nhìn rất chán, và đã hư hại. Bây giờ nó đang sừng sững trước mặt chị, cô đơn, không muốn nhìn đến, với một tấm bảng “CHO MƯỚN” treo hờ hững một bên, ngay bậc thềm phía trước. Đó là một ngôi nhà nhỏ, nhưng đều đặn, xây theo kiểu thời nữ hoàng Victoria. Jessie thử mở cửa trước, nhưng thấy khóa kỹ. Chị ngồi chỗ bậc thềm, đội chiếc nón rơm rộng vành, mỉm cười. Không hiểu sao, chị cảm thấy dễ chịu và vui vẻ vô cùng.
Lúc mười lăm giờ, chị lái xe lại nhà trên con đường quê bụi bậm và lái vào nhà, nhăn mặt. Dì Beth đang soát lại thư từ, ngước nhìn lên, tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Tốt, từ sáng đến giờ cháu ở đâu? Sao về sớm và mặt mày nhăn nhó thế kia?
Đôi mắt xanh của bà lão tỏ vẻ vui thích và ngờ vực, rất khó hiểu.
– Để rồi cháu sẽ kể dì nghe cháu đã tìm được thứ gì.
– Một người đàn ông khác trên giang sơn của dì? Và lần này chắc là một người Pháp! Biết rồi, cháu gái thân yêu, cháu bị lóa mắt trước ánh mặt trời mất rồi.
Dì Beth cười khúc khích tỏ cảm tình, và Jessie cười phá ra, thảy chiếc nón lên cao.
– Không. Không phải là một người đàn ông! Dì Beth ạ, đó là một ngôi nhà! Một ngôi nhà kiểu Victoria đẹp vô cùng, đẹp vô tả, đẹp tuyệt vời! Và cháu mê thích.
– Ôi, lạy Chúa! Không biết có phải đúng ngôi nhà dì nghĩ tới không đây, Jessie? Ngôi nhà cổ nằm trên Quốc lộ phía Bắc chứ gì? – Bà đã nói ngay chóc.
– Cháu cũng không rõ nữa, chỉ biết là cháu rất thích.
– Và cháu tính mua, và muốn nhà trang trí nhà cửa ở Nữu Ước phải đem ngay những đồ vật đến trang hoàng cho cháu vào sáng mai? – Dì Beth không muốn giữ vẻ nghiêm nghị nữa.
– Không. Cháu chỉ muốn nói rằng ngôi nhà đó rất xinh xắn dễ thương. Đã bao giờ dì đứng xa ra để ngắm chưa? Sáng nay cháu đã làm vậy trong một giờ đồng hồ, và ngồi lại ở bậc thềm phía trước cũng trong khoảng thời gian lâu như thế. Chẳng biết bên trong ra sao. Tệ quá, cửa nẻo khóa chặt. Cháu cũng đã thử nhìn vào, qua lối cửa sổ nữa.
– Có Chúa mới biết bên trong như thế nào. Gần mười lăm năm nay chẳng ai ở. Hiện thời coi nó vẫn còn đẹp đấy, nhưng đất đai ít quá, nên chẳng ai mua. Tuy nhiên có thể cháu sẽ mua được số đất đai, và vì gia đình Parker có nhà ở sát mé sau đang định bán bớt một khoảnh đất rất đẹp, đâu chừng bốn chục sào, nếu dì nhớ không lầm. Dì nhớ mang máng thì ngôi nhà cổ Wheeling này bỏ hoang đã lâu năm lắm rồi. Hồi dì tới mua trại này, nhân viên địa ốc có chỉ cho dì thấy, nhưng dì không quan tâm đến khu đất đó. Nhà rộng quá, đất đai chung quanh lại ít quá. Vả lại, dì thích thứ nào hiện đại hơn kìa. Vì lý do gì cháu lại muốn một ngôi nhà kiểu Victoria ở giữa vùng hoang vu đó?
– Nhưng dì Beth ạ. đẹp lắm cơ! – Jessie có vẻ trẻ trung và lãng mạn, chị mỉm cười với người bạn già.
– A! Ảo tưởng của tuổi trẻ! Có lẽ cháu cũng nên tỏ ra trẻ trung và yêu đời, bằng cách muốn một căn nhà như vậy. Dì thích thứ gì có vẻ thực tiễn. Nhưng dì hiểu vì sao cháu ưa căn nhà đó rồi – Và vừa nhận ra vẻ rực sáng trong cặp mắt xanh của cô bạn trẻ – Jessie thật tình cháu nghĩ gì trong đầu?
Giọng bà trầm tĩnh và nghiêm nghị trở lại.
– Cháu cũng chưa rõ. Nhưng cháu đã suy nghĩ. Cháu nghĩ đến nhiều điều, có thể chỉ là những ý nghĩ điên rồ, nhưng một điều gì đó đang hình thành.
Jessie tỏ vẻ hài lòng. Sáng nay là một buổi sáng tuyệt diệu, và một điều gì rất đặc sắc đang xảy ra trong tâm trí chị. Chị chưa biết chắc đó là điều gì chỉ thấy mình sống động, kích thích và rất mới mẻ. Quả thật đó là chuyện điên rồ. Thánh kinh có đoạn chị đã học được một sáng chủ nhật, đã đến với chị lúc chị ngồi nhìn ngôi nhà: “Con hãy chứng kiến điều cũ qua đi. Mọi vật sẽ trở nên mới mẻ”. Chị nghĩ tới lời dạy đó, thấy rất đúng. Mọi chuyện cũ đang thoát ra khỏi cuộc đời chị… ngay cả nỗi kinh hoàng về vụ án… ngay cả Ian…
– Được rồi, Jessie, hãy cho dì biết cháu tính chuyện gì khi mọi việc đang “hình thành”. Hoặc là trước khi đó, để dì coi có thể giúp cháu điều gì chăng?
– Lúc này chưa đâu. Nhưng mai sau có thể.
Dì Beth gật đầu, trở lại với đống thư từ, và Jessie lên thang gác, nói thầm vài câu gì đó. Rồi chị ngừng chân, nhìn lại dì Beth:
– Cháu có thể vô coi bên trong căn nhà đó không nhỉ?
– Cháu chỉ việc gọi cho địa ốc. Chúng mừng rơn. Theo dì nghĩ cả năm năm chưa chắc đã có ai đòi coi. Cháu cứ dở cuốn niên giám ra mà coi: Địa ốc Hoover nhé! Cái tên nghe phát gớm!
Dì Beth bắt đầu thắc mắc… nhưng bà không thể coi chuyện của Jessie là đứng đắn. Chắc chắn đây chỉ là một ý ngông cuồng nhất thời, một sự thay đổi tính tình, nhưng cũng giúp cho Jessie vui thích, chỉ cần làm sao cho chị nghĩ chuyện khác, đừng để tâm đến chuyện dằn vặt của chị nữa, là cũng đủ tốt cho chị rồi. Một điều dì Beth thấy chắc chắn là từ hôm đến đây, chị không có vẻ phiền muộn nữa. Sáng nay cũng không, và hẳn là đêm trước cũng không.
Chiều hôm đó, Geoffrey Battes phôn tới, Jessie lại đi vắng. Lúc năm giờ, anh gọi lại lần nữa thì chị vừa về. Anh lịch sự hỏi rằng anh có thể “tới chơi” uống ly rượu, hay được phép dẫn chị tới thăm gia đình anh đang ở chơi. Jessie chọn cách thứ nhất, mời anh tới làm chầu rượu tại nhà dì Beth. Chị tỏ vẻ vui thích lắm.
Anh chàng rất quyến rũ, vui vẻ, đặc sắc, và anh mê ngay dì Beth, khiến Jessie rất hài lòng. Nhưng anh còn mê Jessie hơn nữa, khiến dì Beth hài lòng. Trông anh còn rực rỡ hơn Jessie mô tả. Anh mặc áo gió, quần gabardin màu trắng ngà, áo sơ mi xanh, thắt nơ xanh. Trông anh rất lịch sự và quyến rũ. Hai anh chị rất xứng với nhau: cùng cao lớn và tóc hung vàng. Họ duyên dáng tự nhiên, lúc quay đầu nhìn chỗ khác, cũng như lúc ngồi thoải mái tại phòng khách ở trại.
– Tôi cưỡi ngựa tìm cô suốt ngày mà không gặp, Jessie ạ. Cô trốn chỗ nào vậy?
– Đi coi căn nhà có bồn tắm sâu hơn thước, và một nhà bếp như lấy ở viện bảo tàng ra.
– Chắc hẳn cô muốn chơi trò “Cô bé đi thăm nhà Chú Gấu”. Khi cô rời nhà ra về, có thấy ba chú gấu về tới không? Và ngôi nhà đó thế nào?
– Tuyệt diệu!
Jessie cười ròn, và khi anh chàng đụng tay vào tay chị, chị hơi đỏ mặt. Nhưng anh buông ra liền.
– Hôm qua gặp cô ở ngoài đồi, tôi cứ tưởng nàng tiên giáng trần. Cô rất giống một nữ thần.
– Dì Beth nhạo tôi là lóa mắt vì ánh mặt trời đấy.
– Vâng. Nhưng chắc hẳn bà dì không hề nghĩ là mình sẽ gặp thần tiên.
Dì Beth cắt ngang, hỏi những chuyện bình thường, coi anh ăn nói ra sao. Anh nói năng rất khéo, tỏ ra rất duyên dáng, và trước bữa tối một chút, anh xin từ biệt, ngỏ lời muốn cả hai người tới ăn trưa vào ngày mai, với chủ nhân chỗ anh đang ở chơi. Dì Beth xin lỗi liền, vì bà có hẹn chuyện riêng tại trại vào ngày hôm sau, nhưng Jessie vui vẻ nhận lời. Khi anh lái chiếc xe hiệu Porsche màu sô cô la đi khỏi, chị nhìn theo, ánh mắt long lanh như cô thiếu nữ.
– Tốt. Dì nghĩ sao?
– Quá cao lớn – Dì Beth cố giữ vẻ nghiêm khắc, nhưng bà thua liền, chị liền nhăn mặt – Dầu sao dì cũng phải thật lòng công nhận anh chàng rất dễ thương, Jessie ạ! Dễ thương, thế thôi.
Giọng dì Beth rất phấn khởi, Jessie cũng cảm thấy như bà dì. Chị cố gạt bỏ cảm tưởng ấy đi, nhưng rất khó khăn.
– Anh ấy dễ thương, phải không? – Chị mơ màng một lúc, rồi xoay mình trên một chân – Nhưng chưa dễ thương bằng ngôi nhà của cháu đâu.
– Jessie, cháu làm rộn đến dì! Dì già quá rồi, không ưa mấy trò của bọn thanh niên đâu! Căn nhà nào! Và làm sao cháu dám so sánh một người đàn ông với một căn nhà?
– Dễ hiểu thôi, vì cháu có cảm tưởng như vậy. Vì cháu đang nói đến căn nhà của cháu. Căn nhà mà cháu mới mướn hôm nay, để về nghỉ suốt mùa hè.
Dì Beth nghe vậy, nghiêm hẳn nét mặt:
– Cháu đã thuê ngôi nhà cổ để nghỉ vào mùa hè này, hả Jessie?
– Vâng. Và cháu thích ngôi nhà đó, sẽ ở lại lâu hơn. Dì Beth ạ, cháu ở đây rất sung sướng, và dì nói đúng lắm: bây giờ là lúc cần thay đổi.
– Đúng, cháu ạ. Nhưng có phải bằng cách như vậy đâu? Đời sống này là dành cho người già, không phải cho cháu. Cháu không thể ép mình sống nơi thôn quê. Cháu sẽ tìm được người nào để trò chuyện? Và cháu sẽ làm gì?
– Cháu sẽ nói chuyện với dì và cháu bắt đầu vẽ tranh trở lại. nghề họa của cháu bỏ đã nhiều năm nay, mà cháu lại yêu nghề đó. Cháu sẽ vẽ chân dung cho dì.
– Jessie, Jessie! Cháu luôn luôn nhẹ dạ! Rồi cháu sẽ làm phiền đến dì cho coi. Mới rồi đùng đùng đòi về, đòi ly dị cho bằng được, bây giờ không biết sẽ làm những chuyện gì nữa đây? Cháu yêu quý, dì van cháu, phải suy nghĩ cho chín chắn.
– Cháu suy nghĩ rồi, và cháu làm, cháu muốn làm. Cháu chỉ thuê có một mùa hè thôi, sau đó sẽ xét lại. Không phải là cháu thay đổi như chong chóng, mà cháu chỉ thử xem sao. Cháu mới đạt được quyết định dứt khoát duy nhất là bán lại cửa hàng thôi.
– Lạy Chúa, cháu lôi thôi nhiều chuyện quá. Cháu đã tin chắc chưa?
Dì Beth hoảng hốt. Dì gợi ý cho Jessie bán lại cửa hàng không dè chị lại coi đó là chuyện đứng đắn. Bà làm sao đây?
– Cháu tin chắc hoàn toàn. Lần này về, cháu sẽ bán Lady J cho chị Astrid, hoặc nhường lại cho chị.
– Và rồi nó sẽ bán lại cho người khác. Cháu cứ tin chắc như vậy đi, Jesie. Dì không buồn gì chuyện đó, mà còn cho rằng như vậy là tốt cho chị nó. Nhưng cháu không buồn hay sao? Hình như cửa tiệm đối với cháu có ý nghĩa quan trọng lắm, cháu thân yêu ạ.
– Quả thật nó có ý nghĩa với cháu, nhưng bây giờ nó thuộc về quá khứ một phần nào rồi. Cái phần của quá khứ đó, cháu muốn dứt bỏ cho rồi. Cháu nghĩ rằng cháu sẽ không hối tiếc đâu.
– Dì cũng mong vậy.
Bầu không khí có thay đổi, cả hai cùng cảm thấy. Nhưng từ lâu rồi, đây là lần đầu tiên Jessie cảm thấy mình rất sống, hay ít nhất không buồn phiền nữa.
– Ngôi nhà đó có ở được không?
– Tàm tạm. Chỉ cần lau chùi kỹ, thật kỹ.
– Cháu tính sao về đồ đạc?
– Cháu sẽ chui vào bao bố mà ngủ. – Chị không có vẻ băn khoăn chút nào.
– Đừng nói nhảm. Dì có một số đồ đạc dư chất ở nhà kho, trên gác thượng còn chất nhiều hơn nữa. Cháu tự lo lấy. Ít nhất phải cho tiện nghi.
– Và sung sướng.
– Jesie… dì hy vọng như vậy. Và dì xin cháu đừng làm những việc quan trọng quá hấp tấp. Cứ thủng thẳng. Phải suy nghĩ. Cân nhắc các quyết định.
– Dì cũng làm như vậy ư?
Dì Beth không giữ nỗi tính vui vẻ xưa nay của bà nữa:
– Không. Nhưng đây có thể là lời khuyên của người già đối với các cô còn trẻ. Thường thường dì làm tưới sượi, thích gì làm nấy, rồi sửa chữa sau. Thú thật với cháu, dì rất thích có cháu về ở chơi vào mùa hè này.
Bà lão mỉm cười hiền dịu và Jessie trầm ngâm.
– Nếu cháu lại muốn ở lại sau vụ hè nữa thì sao?
– Ồ, dì sẽ đóng cửa lại, đứng ở chỗ cửa sổ nhà bếp nhắm bắn cháu. Cháu nghĩ về dì ra sao? Tất nhiên là dì thích thú lắm chứ. Nhưng dì không thể khuyến khích cháu về ở dưới này, chỉ vì dì. Ngay cả với Astrid, dì cũng không làm vậy.
Thật ra bà chẳng tin rằng Jessie sẽ đổi về ở đây. Cuối mùa hè cô sẽ chán.
Hôm sau, anh chàng tới dẫn Jessie đi ăn trưa; và lúc về với dì Beth, chị rất hứng thú. Chị yêu các bạn của anh. Và họ cũng rất thích thú về viễn tưởng chị sẽ đổi về sống ở đây vào mùa hè này. Họ mời chị lúc nào thích cứ ghé lại chơi. Họ là cặp vợ chồng chừng năm chục tuổi, thường mời bạn bè từ Los Angeles về chơi, trong đó có Geoffrey. Anh nói:
– Chắc thế nào mùa hè này tôi cũng về đây chơi thật lâu.
– Ồ!
– Vâng. Và từ đây tới San Francisco phải chạy một cuốc xe rất lâu.
Khi về đến nhà dì Beth, anh đã cầm tay chị dẫn ra khỏi xe:
– Cô Clarke, bao giờ cô trở lại thành phố.
– Ngày mai – Những chữ “cô Clarke” khiến chị khó chịu. Cô? Nghe sao xa lạ… và trống rỗng quá.
– Ngày mai tôi cũng trở lại Los Angeles. Nhưng thật tình… – Anh dự tính sẽ có mặt ở San Francisco vào ngày thứ sáu – Tôi muốn mời cô đi ăn tối, cô nghĩ sao?
– Rất vui thích.
– Tôi cũng vậy. Anh tỏ vẻ nghiêm trang lạ lùng lúc hai người tiến lại ngôi nhà, và rồi lặng lẽ đưa tay nắm chặt lấy tay chị.
oOo Astrid rất ngạc nhiên trước đề nghị của Jessie, nhưng bà vồ lấy liền . Lần đầu tiên được thấy cửa tiệm, bà đã có ý muốn mua rồi .
– Nhưng em chắc chưa?
– Chắc chắn . Chị cứ lấy đi. Em sẽ cho chị biết giá trị của số hàng còn lại áng chừng bao nhiêu, sẽ nói chuyện với luật sư, và chúng ta sẽ đưa đến chỗ thỏa thuận về giá tiền .
Chị nói chuyện với ông Philip Wald, hai ngày sau ra giá, và Astrid nhận ngay không chút ngần ngừ . Bà hỏi ý các luật sư để lo thủ tục giấy tờ . Lady J thuộc về bà, với giá tổng cộng là 85 ngàn đô la. Astrid và Jessie đều hài lòng . Điều duy nhất khiến Jessie cảm thấy nhức nhối là việc bà Astrid đổi tên cửa hàng thành Lady A. Đối với khách hàng thì hai tên nghe cũng na ná, nhưng cũng không thể nào giống hẳn được . Tuy nhiên, nó là của bà Astrid, bà muốn đặt tên gì chẳng được . Đối với Jessie thì một kỷ nguyên vừa chấm dứt .
Hai người đang ngồi ở văn phòng phía sau bàn bạc về chương trình buôn bán, thì Katsuko xuất hiện ở cửa, với một nụ cười trên môi.
– Chị Jessie, có người muốn gặp chị . Xin nói thêm rằng ông ta rất đẹp .
– Ồ! – Jessie ló đầu ra khỏi cửa và thấy Geoffrey – Ồ! Hello!
Chị mời ông ta vào văn phòng, giới thiệu bà Astrid, nói thêm rằng bà Williams là má của Astrid.
– Anh biết má tôi? – Astrid tỏ vẻ ngạc nhiên, không nghe bà má nói lần nào về bà quen biết một người như Geoffrey.
– Tôi có hân hạnh được tiếp kiến cụ thân mẫu của bà vào dịp nghỉ cuối tuần qua, tại trại .
Astrid nhíu cặp lông mày, nhìn Jessie tỏ ý ngạc nhiên. Geoffrey vội nói tiếp:
– Tôi xuống đó thăm mấy người bạn .
Đột nhiên Astrid thừ nét mặt, bà đã hiểu vì sao Jessie tính chuyện về nghỉ hè dưới đó, tại ngôi nhà cũ kỹ kiểu Victoria chị mới thuê mướn . Bà cũng nghi ngờ không biết có phải vì vậy mà Jessie bán lại cửa hàng chăng. Nhưng bà có cảm tưởng để soát một đoạn trong câu chuyện chưa nắm rõ . Jessie đã dấu kỹ với bà? Bà nhìn qua Geoffrey thì thấy anh chàng nhìn Jessie với vẻ nồng nàn . Astrid đành giữ lại câu hỏi trên đầu môi. Thế nào ? Khi nào ? Sau đây ra sao ? Anh ta đã … anh ta có … anh ta có thể …
Geoffrey đã cắt đứt tư tưởng của Astrid, với một nụ cười khó chịu khác:
– Tôi có vinh hạnh được mời cả hai người đẹp dễ thương đi ăn trưa chăng?
Anh ta có cách cư xử rất khéo, không mời luôn cả Katsuko, mà tỏ ý hối tiếc qua ánh mắt; biết rằng phải có một người ở lại để trông coi cửa hàng . Cách xử sự của anh không chê vào đâu được, bà Astrid cũng phải ưa thích . Bà nửa muốn nhận lời ăn trưa, để coi câu chuyện của anh chị như thế nào, nửa ngại không dám làm chuyện đó với Jessie. Nhưng Jessie đã vội lắc đầu:
– Đừng rủ rê chúng tôi, Geoffrey. Chúng tôi đang thảo luận công việc làm ăn, việc mua bán trong cửa tiệm …
Astrid bác ngay lời phản kháng viện dần trách nhiệm của Jessie.
– Ồ, vừa phải thôi chứ, Jessie! Chớ nói nhảm như thế . Chuyện làm ăn ta bàn bạc sau cũng được . Vả lại, chị phải chạy công việc vài nơi, phải xuống phố – Bà nhìn Geoffrey tỏ ý buồn rầu – Hai người có thể đi với nhau, ăn một bữa trưa cho ngon. Sẽ gặp em trở lại, tại đây vào lúc hai giờ hoặc hai rưỡi .
– Cứ cho là hai rưỡi đi, bà Bonner. Geoffrey vội vã bước vào, Jessie lại ngồi xuống, coi xem sao. chị thích cách giải quyết công việc của anh. Anh thường tỏ lộ uy quyền, không dấu diếm gì . Và điều đó khiến chị cảm thấy được an toàn, mà không bị đe doạ . Bây giờ chị không cần ai săn sóc đến sự quan tâm chú ý của anh là thừa thãi không phải huyết tương đem lại sự sống nữa . Chị vui thích trước sự thay đổi mới mẻ đó, và tự hỏi với Ian thì có khác gì chăng, chị có còn thấy thất vọng nữa chăng, chị đã tự tin được chưa. Nhưng Jessie vội xua đuổi ngay những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí .
Hai người ăn trưa gần nhà, tại một khách sạn trên đường Thống Nhất, và bữa ăn rất vui vẻ .
Học xong trung học Eton, Geoffey đã vô đại học Cambridge. Anh rất mê thích ngựa . Anh lái máy bay riêng và dự định tổ chức một chuyến du hành sang Phi Châu vào mùa đông tới . Rõ ràng anh đã say mê Jessie, và mỗi lần anh nở nụ cười tuyệt diệu của riêng anh, thì Jessie đều xúc động .
– Tôi phải nói thẳng, Jessie ạ, cô lên đây ở thành phố trông cô khác hẳn .
– Thật lạ lùng, mỗi lần tôi chải tóc, tôi thấy mình đổi khác! – Hai người cùng mỉm cười nhớ lại lần đầu gặp nhau – Ở đây tôi cũng vẫn mang giày vậy .
– Thế ư? Thích nhỉ . Cho coi chút nào! – Anh chọc ghẹo chị, ngả người qua một bên khăn trải bàn, liếc nhìn chân chị thì thấy đôi giày Gucci rất đẹp bằng da hoẵng màu chanh, gần như cùng màu với chiếc váy da hoẵng mà chị mặc chung với chiếc áo choàng bằng lụa màu hồng hồng . Màu hồng là màu ưa thích của Ian, sáng nay chị tự ép lòng mình phải mặc chiếc áo này . Thứ ưa thích của Ian đã ra sao nào ? Không lý do gì liệng nó đi. Chiếc áo này chị không mặc tới đã mấy tháng nay, làm như không mặc tới là một cách từ bỏ anh vậy . Bây giờ, chị thấy chuyện đó có vẻ điên rồ, vô lý .
– Phải công nhận đôi giày của cô rất đẹp . Mà chiếc áo choàng cũng đẹp nữa .
Chị đỏ mặt vì lời khen, mà phần lớn là vì nó gợi nhớ Ian. Geoffrey có một điều đặc sắc nào đó … Anh thoáng thấy một bóng mây chạy qua mắt chị:
– Cô đang nghĩ gì vậy ?
– Không.
– Cô tệ lắm, đã dối tôi. Một điều gì nghiêm trọng đã chạy qua tâm trí cô. Chuyện gì buồn chăng? Anh đã nhìn theo hướng đó .
– Tất nhiên là không – Chị rất bối rối vì anh đã nhìn được nhiều, quá nhiều điều . Anh rất có tài quan sát .
– Cô đã lấy chồng lần nào chưa, Jessie? Có phúc lớn lắm mới tìm ra một người đàn bà như cô: không chồng và không ràng buộc gia đình . Hay là tôi đoán sai? – Thật ra, thì điều thì điều này anh đã muốn biết ngay từ lúc mới gặp chị .
– Anh đoán rất đúng: tôi tự do và không ràng buộc . Và đúng, tôi đã có chồng .
Anh tài thật, như đọc được trong đầu chị vậy .
– Có con không? – Anh nhướng cặp lông mày, tỏ vẻ thắc mắc .
– Không. Không đứa nào .
– Tốt .
– Tốt? – Nói gì kỳ vậy? – Anh không thích trẻ con, hả Geoffrey?
– Rất nhiều . Con người khác kìa – Anh mỉm cười, không bối rối chút nào – Nói cho đúng tôi là người chú tuyệt vời . Nhưng có thể tôi là ông bố khủng khiếp .
– Anh dựa vào đâu mà nói như vậy .
– Tôi đi nhiều nơi. Tôi quá ích kỷ . Khi yêu một người đàn bà nào, tôi muốn dành hết nàng cho tôi, rất ghét chia sẻ tình yêu của nàng với một người khác, và nếu như cô là một bà mẹ rồi, cô phải giải quyết sao cho gọn gàng giữa chồng và con cái . Có lẽ chính tôi còn con nít quá, nhưng tôi muốn hưởng thụ lâu dài những đêm lãng mạn, những chuyến du hành bất ngờ tới Ba Lê, những lần trượt tuyết tại Thuỵ Sĩ, mà không có đứa tí nhau oa oa trong xe hơi… Tôi có thể kể ra hàng ngàn lý do khủng khiếp, ích kỷ vô cùng . Nhưng trên hết, tôi thành thật . Cô có thấy mích lòng không?
Anh không biện minh cho những điều anh vừa nói, mà sẵn sàng chấp nhận chuyện chị không công nhận . Thật ra anh đã thấy rằng có thể chẳng bao lâu nữa sẽ có sự thông cảm . Anh đã suy nghĩ, và bây giờ không có điều gì để hỏi han nữa .
– Không. Chuyện đó không khiến tôi xúc động . Chính tôi cũng luôn luôn nghĩ như thế . Quả thật, đúng là cách cảm nghĩ của tôi.
– Nhưng?
– Anh muốn nói gì ?
– Tôi thấy trong giọng nói của cô có một tiếng “nhưng” – Anh nói thật êm, và chị mỉm cười – Có không? Tôi không biết chắc . Bất cứ vấn đề gì tôi thường có những ý nghĩ rất chính xác . Nhưng tôi không hiểu … Tôi đã thay đổi nhiều .
– Thay đổi là chuyện tự nhiên, nếu như cô đã ly dị . Nhưng tại sao cô lại nảy ra ý muốn có con ? Theo tôi nghĩ thì cô muốn thường xuyên được tự do.
– Không nhất thiết . Và tôi cũng không có thay đổi lớn lao về quan niệm của tôi đối với việc có con. Tôi chỉ mới bắt đầu tự đặt cho mình nhiều câu hỏi .
– Hiện thời, Jessie ạ (Anh nắm nhẹ tay chị) tôi nghĩ rằng không có con, cô sẽ sung sướng hơn. Cô giống tôi rất nhiều: cương quyết và tự do. Cô hưởng thụ những gì cô làm . Dẫu sao, tôi không thể tưởng tượng nỗi cô lại liệng bỏ tất cả những điều đó chỉ vì một đứa bé trong tã lót .
Chị nhăn mặt trước ý nghĩ đó:
-Trời!
– Thôi, không nói đến nữa .
Hai người cùng cười vang một lúc, uống một ngụm rượu vang, trong lúc đợt khách ăn trưa thứ hai lục tục kéo đến . Họ đã ngồi đây gần hai giờ đồng hồ . Thật vô lý, khi không lại nói chuyện với anh về con cái, đủ thứ . Chị có cảm tưởng vấn đề này là quan trọng đối với anh, và anh muốn đem ra giải quyết ngay từ đầu . Và chắc chắn anh đã chung quan niệm với chị, quan niệm mà lâu nay chị vẫn gắn bó tha thiết .
Jessie duỗi chân, uống nốt ly rượu vang, tự hỏi không hiểu đã nên trở lại cửa tiệm chưa, và đột nhiên chị nghĩ đến chuyện có thể chị đã giữ anh quá lâu, lỡ mất công việc riêng của anh. Nhưng thời gian ngồi bên nhau thật vui, khó dứt bỏ cho được .
– Tuần tới, tôi sẽ đi Ba Lê vì công việc làm ăn, Jessie ạ . Cô thích thứ gì để tôi mang về nào ?
– Ý nghĩ thật là hay! Ba Lê! – Chị long lanh ánh mắt – Coi nào … anh có thể mang về cho tôi … điện Louvre … vương cung thánh đường Sacré-Coeur … quảng trường Elysée … Ồ, và toàn bộ Ngoại ô St Honoré – Chị cười rinh ríc .
– Tôi thích như vậy đó; một người đàn bà biết rõ điều mình muốn . Hỏi thật nhé: tôi muốn rủ cô đi cùng, cô nghĩ sao?
– Anh nói rỡn đấy chứ ?
– Tất nhiên là không. Tôi cũng chỉ đi chừng ba, bốn ngày . Cô có thể đi chơi xa lâu như thế, được không?
– Được . Nhưng với một người xa lạ hay sao? Có Chúa mới biết anh ta như thế nào .
– Tôi cũng có ý định đi Nữu Ước vì công việc của cửa tiệm, nhưng bây giờ không cần nữa rồi, và … Ba Lê … ?
Chị không biết nói sao. Sau những thằng cha quấy rầy chị, và chị khinh bỉ tất cả, quả thật anh là người đàn ông hoàn hảo, và anh lại có nhã ý dẫn chị đi chơi Ba Lê nữa .
– Chúng ta không… – Anh tỏ vẻ vụng về, nhưng hiền dịu – chúng ta không bắt buộc phải chung phòng . Cô có thể thấy thoải mái …
– Geoffrey! Anh là một thiên thần . Nhưng xin anh tốp lại đi, kẻo tôi vồ lấy đề nghị đó, bỏ hết mọi chuyện tôi cần làm ở đây. Tôi rất cảm động thấy anh đã hỏi tới, nhưng quả thật tôi không thể …
– Được rồi, ta hãy đợi coi. Có thể cô sẽ thay đổi ý kiến .
Geoffrey rất ngạc nhiên. Ba Lê mà chê ư? Jessie cũng muốn nhận lời nhưng… Tại sao không? Việc gì mà phải từ chối ? Ba Lê đẹp quá đi mất . Nhưng tại sao chị lại có cảm tưởng lừa dối Ian ?
Chuyện gì thay đổi vậy ? Chị tự do mà . Anh cũng không thể biết được chuyện này . Chị có gặp anh nữa đâu. Nhưng, chị có cảm tưởng bằng cách nào đó, anh vẫn ở đây, mắt buồn rười rượi, không muốn thấy chị đi. Jessie cố gạt bỏ hình ảnh Ian ra khỏi tâm trí, mỉm cười với Geoffrey.
– Cám ơn anh, về lời đề nghị đó .
– Tôi ao ước được cô nhận lời . Tôi muốn được hưởng cái thú của chuyến đi chơi xa không dự tính trước . Tôi thích những chuyện như thế . Sẽ mất vui nếu cô phải lôi theo một đám lóc nhóc, hoặc bỏ chúng ở nhà và cảm thấy tội lỗi . Làm người chú quả thật đơn giản hơn nhiều . Cô có cháu trai, cháu gái nào không?
Chị lắc đầu .
– Anh, chị, em?
– Tôi có một người anh em trai nhưng đã chết trận .
Geoffrey tỏ vẻ bối rối một lúc:
– Trong trận thế chiến thứ hai, hay trong chiến tranh Triều Tiên? Trong cả hai trường hợp, anh ấy phải lớn tuổi hơn cô.
– Không. Chiến tranh Việt Nam.
– Tất nhiên. Sao tôi ngu thế! Dở thế! Cô có thân với cậu em không?
Anh nắm tay chị chặt hơn, như muốn nâng đỡ . Chị rất hài lòng trước vẻ trầm tư của anh.
– Vâng. Chúng tôi rất thân nhau. Lúc cậu ấy mất, đã để cho tôi lắm nỗi buồn thương.
Lần đầu tiên chị có thể nói chuyện này ra. Những tháng gần đây đã giải phóng tư tưởng của chị theo nhiều cách chị không biết tới .
– Rất ân hận .
Chị gật đầu, mỉm cười:
– Còn anh, được mấy anh chị em?
– Hai cô em và một ông anh rất nghiêm khắc . Em gái tôi như đồ điên khùng, nhưng rất vui.
– Anh vẫn thường ở Âu Châu những khoảng thời gian lâu chứ ?
– Ít thôi. Vài ngày chỗ này, vài ngày chỗ kia. Tôi rất thích nếp sống đó . À, này Jessie, có lẽ tôi phải dẫn cô về cửa hàng, để cô bàn chuyện với bà Astrid chứ nhỉ?
– Chúa ơi! Tôi quên khuấy đi mất . Anh nói phải đó .
Chị nhìn đồng hồ đeo tay tỏ ý hối tiếc, và lại mỉm cười với anh. Mấy giờ đồng hồ thật vui vẻ:
– Tôi cũng e rằng đã giữ anh, để mất công việc của anh.
– Vâng, tôi… Nhưng anh cao người, gạt bỏ vẻ nghiêm nghị, rồi anh nhìn chị với nụ cười tinh ranh – Tôi chẳng định làm một chuyện gì . Tôi tới đây chỉ để thăm cô thôi.
Anh ngả người ra sau ghế, tự nhạo mình, nhưng tỏ vẻ hài lòng .
– Thật ư? Jessie tỏ vẻ kinh ngạc .
– Quả thật như vậy . Mong cô chớ để tâm.
– Không. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.
Rất ngạc nhiên chứ, và có chút hững hờ là khác . Thế là nghĩa làm sao? Anh lên đây để thăm chị … và gợi ý đi chơi Ba Lê? Anh có giống mấy kẻ khác đem bữa ăn dụ khị đổi lấy cơ thể chị không đây?
– Ồ! Coi nét mặt cô kìa, Jessie!
– Nét mặt làm sao?
Trong giọng nói của chị có vẻ cười cợt, vừa có vẻ bối rối . Nếu quả thật anh biết chị đang nghĩ gì thì sao. Hình như anh biết nhiều thứ lắm .
– Cô nhất định muốn biết nét mặt ra sao ư?
– Ô kê. Coi anh đoán có trúng không? – Chị muốn làm mặt dạn, nói thẳng ra.
– Tốt . Nếu tôi nói với cô là tôi có phòng ở khách sạn Huntington, cô có thấy khá hơn không?
– Ồ! Anh! – Chị cầm khăn tay đập anh – Tôi không…
– Có mà!
– Quả thật tôi có .
Hai người cùng cười, và anh thẩy một tờ giấy bạc lớn vào cái đĩa của người hầu bàn, đứng dậy nắm áo Jessie.
– Tôi phải thú nhận ý nghĩ của tôi – Jessie cúi đầu, nhăn mặt .
– Tất nhiên cần phải vậy – Nhưng lúc ra đến ngoài, anh siết tay chị trong tình bạn bè, và trên đường về tiệm, họ cười rỡn, trêu chọc nhau. Khi hai người bước vào Astrid đứng đợi, mỉm cười thoải mái . Bà hài lòng thấy Jessie vui vẻ trở lại, và nhất là vui bên một người đàn ông.
– Bây giờ xin từ biệt để hai người hội họp, lo công việc và làm mọi việc cho thoải mái . Và Jessie, mấy giờ tôi có thể tới đón cô?
– Ở đây ư?
Chị tỏ vẻ ngạc nhiên. Thật lạ lùng, bây giờ lại có người săn đón, hộ vệ và tham dự vào công việc của chị, có người rước đi rồi dẫn về . Từ lâu rồi chị thiếu những chuyện đó, và bây giờ chị thấy lọng cọng không biết phải cư xử thế nào . Cũng như mấy tháng đi chân đất bây giờ mang giày trở lại vậy .
– Anh cho tôi cuối giờ làm việc gặp anh có được không?
– Cách nào cũng được .
Chị sung sướng nhìn anh và một lúc lâu hai người không nói tiếng nào . Chị muốn mời anh sử dụng chiếc xe của chị, nhưng chị không thể quyết định làm chuyện đó . Không… không thể đưa chiếc Morgan. Chị cảm thấy bực tức đã không mời anh sử dụng xe, nhưng quả thật không thể được .
– Có lẽ tôi nên về nhà nghỉ ngơi để cô được rộng thời giờ . Tôi có thể đón cô ở đây chứ ?
Anh đã rõ tính chị hơi trẻ con, hai người cùng cười ròn, và chị gật đầu:
– Rất đẹp .
– Bây giờ nhé ? Ăn tối vào lúc tám giờ .
– Tuyệt! – Và đột nhiên chị nảy ý . Anh đã ra đến ngoài cửa chị vội chạy theo – Anh không biết rõ San Francisco, phải không?
– Không nhiều . Nhưng chắc là tôi cũng tìm được đường đi – Anh có vẻ vui vui thấy chị quan tâm đến anh.
– Anh có muốn đi chơi một vòng vào lúc chiều tối chăng?
– Với cô?
– Tất nhiên.
– Ý nghĩ tuyệt vời!
– Hay lắm . Chừng năm giờ chiều nay, anh ở chỗ nào ?
– Cô dạy sao, tôi làm vậy .
– Tốt lắm . Tôi sẽ đón anh ở trước khách sạn St Francis lúc năm giờ . Ô kê ?
– Hơn thế nữa .
Anh chào chị, chạy xuống những bậc thềm và chị quay lại với bà Astrid. Chị không nhớ nỗi mình nói những gì, trong lúc hai người thảo luận về giá cả các mặt hàng ở Lady J.
– Đúng chưa, Jessie.
– Hử ? – Astrid nhăn mặt lúc Jessie nhìn lên – Ồ, còn thiếu!
– Đừng nói với chị là em đang yêu.
– Không phải như vậy đâu. Nhưng anh rất đẹp trai, phải không?
Chị muốn Astrid cũng công nhận như vậy .
– Có vẻ như vậy đấy, Jessie.
Jessie ngửng nhìn bà bạn, cười khúc khích như cô nữ sinh. Hình như phải mất nhiều tiếng đồng hồ công việc mới ngã ngũ, nhưng cả hai người đều hài lòng với kết quả . Jessie vui mừng đứng dậy, rời khỏi bàn giấy, xoay mình trên một gót chân, và liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
– Bây giờ, em phải đi!
Chị nhấc túi xách, chị đã ra khỏi cửa, xuống thềm, không nhận định được mình vừa nói gì . Bà Astrid lắc đầu, tự hỏi Jessie có quên hẳn được Ian không. Hơn thế nữa, bà thắc mắc không biết anh đang làm gì . Bà nhớ tiếc anh. Và vì nhớ đến anh mà bà buồn rầu . Không hứng thú với chuyện Jessie có bạn mới .