Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 5

Tác giả: Danielle Steel

Văn phòng của các luật sư Schwartz, Drewes và Jonas nằm ở trong tòa cao ốc của Ngân Hàng Hoa Kỳ, tại đường California. Jessie đáp thang máy lên tầng lầu thứ bốn mươi bốn, trông chị nghiêm trang, gọn gàng nhưng mệt mỏi. Chị đeo đôi kính râm, tròng kiếng rất lớn, và chị mặc bộ quần áo màu xanh dương đậm. Bộ quần áo này chỉ dành cho những vụ giao thiệp làm ăn, và đi đám tang. Bây giờ là 10 giờ 25. Chị tới sớm hơn hẹn năm phút, nhưng ông Martin Schwartz đã ngồi đợi sẵn.

Cô thư ký dẫn chị đi theo một hành lang dài có trải thảm. Văn phòng của các luật sư này nằm ở góc phía bắc của tòa cao ốc. Hiển nhiên đây là một tổ hợp lớn, phát đạt.

Phòng của luật sư Martin Schwartz có gắn kiếng ở hai bên tường, nhưng cách trang trí đơn giản và không vui mắt. Ông luật sư ngồi sau bàn giấy đứng dậy. Ông là người tầm thước, đầu bự, tóc ngả xám. Ông đeo mắt kiếng, mặt thường nhăn lại.

– Bà Clarke phải không?

Cô thư ký đã thông báo, nhưng ông vẫn hỏi lại cho chắc. Ông thấy Jessie đúng như ông mong mỏi: giàu có, lịch sự. Nhưng chị trẻ hơn ông nghĩ, và bình thản hơn ông tưởng.

– Vâng. Ông đã làm được điều gì rồi?

Chị đưa một tay ra và ông nắm chặt lấy. Chị là người đàn bà trẻ, rất nỗi. Ông so sánh chị với người đàn ông trẻ, râu ria không cạo, có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đẹp trai mà sáng nay ông đã gặp ở khám đường thành phố. Hai người có vẻ đẹp đôi, có thể rất đẹp, rất trẻ. Lúc này, ông không thích nhìn những khuôn mặt tốt tươi.

– Mời bà ngồi đi chứ.

Chị gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện và từ chối ly cà phê ông đưa mời.

– Ông đã gặp anh Ian?

– Gặp rồi. Và trung sĩ Houghton nữa. Cả ông biện lý thụ lý vụ án này nữa. Tối qua tôi cũng có nói chuyện với ông Philip Wald hơn một tiếng đồng hồ. Bây giờ tôi muốn tiếp chuyện bà, sau đó chúng ta sẽ xem vụ án này thật sự như thế nào?

Ông cố nở một nụ cười, vừa kéo vài tờ giấy trên bàn lại phía mình.

– Bà Clarke ạ, có bao giờ bà dính líu đến vấn đề xì ke ma tuý chăng?

– Không. Cả anh Ian cũng vậy. Có một lần duy nhất tôi hút thử vài đọt cần sa, cũng chỉ thử lần một và trong giây lát thôi, chứ không hơn. Tôi nghĩ rằng vợ chồng tôi chẳng hút loại dược thảo nào lâu ngày đâu. Vả lại chúng tôi cũng không thích thứ đó. Còn về rượu, chúng tôi chẳng uống thứ rượu nào mạnh hơn rượu vang.

– Không nên đi mau quá, tôi muốn trở lại vấn đề xì ke ma túy. Trong các bạn của ông bà có người nào mắc vào cảnh này không?

– Chuyện đó tôi không biết tới.

– Bà và ông Clarke có thể bị nghi ngờ, đặt thành vấn đề điều tra về một việc đại loại như vậy chăng?

– Không. Tôi tin chắc rằng không thể có chuyện đó.

– Tốt! “Nhưng coi bộ ông ta chẳng tin tưởng bao nhiêu”

– Điều gì đã khiến ông hỏi tôi câu đó?

– Ồ, một vài khía cạnh mà tôi cảm thấy có thể Houghton đang khai thác. Hắn nêu một số nhận xét khó chịu về cửa tiệm của bà. Một cô gái nào đó trong cửa tiệm trông có vẻ là một vũ nữ khỏa thân, và hắn nêu ra cả cô gái Đông phương “ngoại quốc”. Lại thêm sự kiện chồng bà là một văn sĩ, và bà cũng hiểu những trò lố lăng thiên hạ thường nói tới về mấy ông nhà văn. Houghton là người có trí tưởng tượng phong phú, đúng điệu một con người đầu óc kém cỏi, và ghét cay ghét đắng những người có máu mặt như bà.

– Tôi cũng nghi ngờ là có chuyện đó. Hắn lại gặp tôi, nói chuyện tại cửa tiệm, trước khi bắt giữ anh Ian. Và “cô vũ nữ khỏa thân” mà hắn tưởng tượng ra chỉ là một cô gái trẻ trung có cái tội là mặc đồ mô đen mới nhất. Cô ta đi nhà thờ hai lần trong tuần đấy.

Ông Martin Schwartz mỉm cười, Jessie không cười nỗi.

– Nghe chừng cô bé này hấp dẫn đấy!

Ông cố chọc cho Jessie nở một nụ cười.

– Và nếu trung sĩ Houghton nghĩ rằng vợ chồng tôi có nhiều tiền, thì lầm to rồi. Nhưng việc mà hắn nhìn thấy có thể giải thích được là vì ba má và em trai tôi mất cách đây vài năm, bao nhiêu của cải của những người đó để lại cho tôi hưởng trọn. Em trai tôi mất đi, không có vợ con thừa hưởng gia tài, và tôi cũng không có anh chị em nào.

– Tôi hiểu – Ông luật sư ngưng lại giây lát, rồi ngẩng nhìn Jessie – Không có gia đình cũng cô đơn lắm nhỉ.

Chị lặng lẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

– Tôi có anh Ian!

– Không có con cái gì?

Chị lắc đầu, và ông luật sư bắt đầu hiểu biết. Ông hiểu vì sao chị không nỗi giận với chồng, vì sao chị tha thiết mong anh trở lại nhà, không trách móc, phê bình tiếng nào về vụ án. Cái lý do vì sao chị kinh hoàng, hối hả, ông đã cảm nhận qua giọng nói của chị qua điện đàm, bây giờ ông lại thấy rõ qua cuộc tiếp xúc tại văn phòng. Câu “Tôi có anh Ian!” đã nói lên tất cả. Ông chợt hiểu đó là điều mà Jessie Clarke thật sự quan tâm, là tất cả đối với chị.

– Tôi nghĩ rằng không hy vọng gì họ cho chìm xuống vụ án này.

– Không thể. Về mặt chính trị họ không thể làm vậy. Nạn nhân trong nội vụ quậy dữ lắm. Xin lỗi bà, chị ta muốn của quí của ông nhà. Tôi nghĩ rằng chúng cầu mong cho ông bà không mọc mũi sủi tăm lên được đấy. Bà có thể chịu đựng nỗi không.

Chị gật đầu. Ông không dám nói cho chị nghe rằng anh Ian rất sợ chị không đứng vững nỗi trước áp lực.

– Có điều gì bà cần cho tôi biết chăng? Chuyện bí mật phòng khuê đó? Vấn đề liên quan đến cuộc hôn nhân? Chuyện về tình dục… cuồng lạc, yêu cuồng sống vội đó, có hay không?

Chị lại lằc đầu vẻ buồn bã.

– Rất tiếc phải hỏi bà những câu như vậy, nhưng nó giúp tôi phanh ra đầu mối. Tốt nhất là nên thành thật. Tất nhiên chúng tôi cũng cần điều tra riêng về người đàn bà kia. Tôi có một người làm việc giỏi lắm, bà Clarke ạ; chúng tôi đang lo cứu gỡ cho ông Ian.

Ông lại mỉm cười với chị, và có một lúc chị cảm thấy dường như chị đang sống trong một giấc mơ. Người đàn ông này không hiện thực, không phải ông đang hỏi chị những câu về yêu cuồng sống vội, về xì ke ma túy… anh Ian không nằm trong trại giam… ông này là bạn với ba chị, và đây chỉ là trò đùa. Chị cảm thấy ông đang nhìn chị chăm chú, và chị trở lại với thực tế. Điều tệ hại là quả thật Ian đang ở tù.

– Chúng ta có thể đem anh Ian ra khỏi trại giam trước khi ra tòa không?

– Hy vọng rằng được. Nhưng phần lớn tùy thuộc ở bà đấy. Nếu vụ án bớt nghiêm trọng, chúng ta có thể xin tha cho ông ấy, chỉ cần ông ấy viết giấy cam kết – nói khác đi, không cần phải đóng thế chân. Nhưng với những vụ án thuộc loại này, hầu như tôi biết chắc rằng ông ta sẽ đòi hỏi đóng tiền bảo chứng, dù rằng ông Ian chưa có tiền án đi nữa. Và việc đem ông ấy ra tùy thuộc bà có khả năng đóng tiền bảo chứng hay không. Họ sẽ đòi hỏi phải đóng một số tiền lên tới hai mươi lăm ngàn đô la. Món tiền lớn đấy. Và bà có thể làm một trong hai cách: hoặc là đóng hai mươi lăm ngàn đô la vào quỹ ở tòa án, giữ lại cho đến khi vụ án xét xử xong, hoặc là trả cho viên chưởng khế số tiền hai ngàn năm trăm đô la, nhờ ông ta bảo lãnh cho số tiền thế chân. Cách nào thì cũng mắc tiền cả. Nhưng chúng tôi sẽ thảo luận coi có thể rút xuống một mức phải chăng hay không.

Jessie thở dài sườn sượt và lơ đãng lột mắt kiếng râm, ông luật sư xúc động mạnh. Dưới cặp mắt chị có quầng thâm sì và con mắt chị có tia máu, lộ vẻ khiếp sợ. Đó là cặp mắt ngây dại của trẻ con. Có lẽ chị chỉ là cái xác nhà, anh Ian mới là lẽ sống của đời chị. Nghĩ vậy, ông luật sư có cảm tình với anh Ian hơn. Chắc chắn anh giữ được diện mạo vững vàng hơn chị.

Ông Schwartz cố để tâm trở lại vấn đề tiền thế chân, trong lúc Jessie vẫn đưa mắt đăm đăm nhìn ông. Hình như chị không hiểu những ý nghĩ của ông về diện mạo chị vừa phô ra trước mặt ông.

– Bà Clarke, bà có nghĩ là đủ khả năng đóng tiền thế chân không?

Chị nhìn thẳng vào mắt ông, vẻ mệt mỏi và khẽ nhún vai.

– Tôi cho rằng có thể bán bớt sản nghiệp của tôi.

Nhưng chị biết rằng chị sẽ không phải trả tiền lệ phí cho ông chưởng khế nếu chị trao tay ông Schwartz tấm chi phiếu hai ngàn đô la chị đang giữ trong bóp của chị. Và chị không còn cách lựa chọn nào khác. Vợ chồng chị cần một luật sư, trước khi phải lo tính công việc với chưởng khế. Chị phải đem chiếc xe đi cầm đỡ lấy một món tiền, hay cầm một vật nào đó. Mẹ kiếp, bây giờ chuyện đó chẳng quan trọng gì. Chẳng chuyện gì quan trọng nữa. Nếu cần phải bán đứt căn nhà cũng được. Nhưng sẽ có chuyện gì, nếu như… ? Chị muốn biết

– Có chuyện gì nếu như chúng tôi không thể lo ngay được tiền thế chân?

– Tôi không thể dùng uy tín giúp đỡ gì được, bà Clarke. Hoặc là bà đóng đủ tiền lệ phí cho ông chưởng khế nhờ ông đứng bảo lãnh cho, hoặc là chúng cứ nhốt ông Ian trong tù, đơn giản vậy thôi.

– Cho đến lúc nào?

– Sau phiên tòa.

– Trời ơi! Tôi không có cách lựa chọn nào ư?

– Ý bà muốn nói gì?

– Chúng tôi bán đứt những gì chúng tôi phải bán.

Ông kia gật đầu, buồn rầu thay cho chị. Hiếm khi ông thấy động lòng vì thân chủ. Mặc chị than vãn mỏi miệng hay khóc lóc, chị cũng không thể khiến ông buồn rầu. Nhưng lần này, Jessie đã chiếm được lòng kính nể… và thương hại của ông ta. Chưa thân chủ nào đáng hưởng lòng lo lắng của ông như thế này. Trường hợp của chị lại khiến cho ông thắc mắc không hiểu chuyện thật về vụ án hiếp dâm này ra sao. Trong thâm tâm ông cảm thấy đây không phải một vụ hiếp dâm. Nhưng người ta cứ đặt để nó ra, làm sao chứng minh được sự thật?

Ông thật sự bỏ ra thêm mười phút để giảng giải cho Jessie nghe về thủ tục lập hồ sơ truy tố: chỉ cần xuất hiện ngoài tòa để nghe ghi chép vụ án, xác định tiền thế chân, và định rõ ngày mà Ian phải có mặt tại tòa lần sau. Đây là vụ nghe thẩm vấn sơ khởi. Nạn nhân không cần có mặt tại phiên tòa lập hồ sơ truy tố này, Jessie nghe giải thích cảm thấy yên tâm phần nào.

– Bà Clarke ạ, có địa chỉ nào để tôi có thể tiếp xúc với bà khi cần, trong ngày hôm nay?

Chị gật đầu và ghi địa điểm cửa tiệm của chị. Lần đầu tiên chị nghĩ đến chuyện thật sự chạy chọt cho chồng.

– Tôi sẽ có mặt ở đó sau khi đi thăm anh Ian về. Bây giờ, tôi đi thăm anh ấy đây. Và ông Schwartz ạ, xin ông gọi tôi là Jessie cho thân mật.

– Vâng, tôi sẽ làm như vậy. Và tôi muốn bà trở lại văn phòng tôi ngày thứ sáu. Cả hai ông bà, nếu như bà thu xếp xong vụ đóng tiền thế chân cho ông Ian. Chữ “nếu như” khiến Jessie lạnh xương sống. “À, không được, hẹn vào thứ hai tuần sau nhé. Trong trường hợp bà lấy được ông ra thì cả hai ông bà nên dành ra một chút thời giờ. Và sau đó chúng ta sẽ làm việc hăng say. Chúng ta chẳng có nhiều thời giờ”.

– Bao nhiêu thời giờ?

Chị có cảm tưởng như mình là con bệnh hỏi bác sĩ coi mình còn sống được bao lâu.

– Sau phiên tòa thiết lập hồ sơ truy tố, chúng ta mới có ý niệm rõ ràng. Nhưng có lẽ phiên tòa xét xử sẽ tới vào khoảng hai tháng nữa.

– Trước lễ Giáng sinh?

– Trước Giáng sinh, trừ khi chúng ta muốn viện lý do nào đó để xin đình lại phiên tòa thì không kể. Nhưng sáng nay, ông nhà nói với tôi rằng ông muốn tòa xử lè lẹ, càng sớm càng tốt. Vì thế bà nên bỏ qua nó đi, nên quên đi.

Chị nghĩ “Quên ư. Ai mà quên cho nỗi?”

Ông luật sư đứng dậy, chìa tay ra, và sửa lại cặp kiếng .

– Bà Jessie, hãy thư giãn tâm trí. Chuyện rắc rối để tôi lo cho.

– Tôi sẽ cố gắng.

Chị đứng dậy, bắt tay ông .

– Cám ơn ông Martin về mọi chuyện. Ông có nhắn gì cho anh Ian chăng? Chị dừng chân ở cửa trong giây lát.

– Nói với ông nhà rằng ổng là người đàn ông có hạnh phúc.

Đôi mắt ông nhìn làm ấm lòng chị, và chị mỉm cười trước lời khen ngợi, lách mình ra khỏi cửa.

Ông Martin Schwartz ngồi xuống, xoay ghế nhìn ra cảnh vật bên ngoài trầm ngâm suy nghĩ và lắc đầu. Vụ án này thật nhơ nhuốc. Ông tin chắc rằng Ian không làm chuyện này, nhưng vụ án vẫn phải đưa ra tòa. Hai vợ chồng đều trẻ, đẹp, giàu có, và hạnh phúc. Bồi thẩm đoàn sẽ tức giận thấy anh lấy một người vợ đẹp như Jessie mà còn phản bội. Ở ngoài tòa, đàn bà sẽ ghét Jessie, đàn ông chẳng ưa Ian, vì họ chẳng chịu tin rằng viết lách là một nghề đàng hoàng. Và họ sẽ thấy dường như vợ chồng này có nhiều tiền bạc lắm, dù chị Jessie có giải thích thật cảm động về chuyện chị được hưởng gia tài ra sao. Chính ông cũng không ưa những khuôn mặt đẹp trong vụ này. Và hiển nhiên nạn nhân trong vụ này là người đàn bà kỳ quái, có thể bệnh hoạn nữa. Hy vọng duy nhất của ông là có thể khám phá ra bằng chứng khá đầy đủ về ả để đánh gục ả. Đây là một trò chơi bẩn thỉu, nhưng là cơ hội may mắn duy nhất đối với Ian.

Bình luận