Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 17

Tác giả: Danielle Steel

Cuộc chất vấn Ian chậm mất hai tiếng đồng hồ. Bồi thẩm đoàn có vẻ chú ý hơn những ngày trước, nhưng cũng không nhiều, và còn nửa giờ nữa tan họp, họ mới có vẻ như bừng tỉnh giấc ngủ. Đến lượt Matilda Houward Spencer lên tiếng chất vấn. Bà đi tới đi lui trước mặt Ian, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì khác, trong lúc mọi cặp mắt trong phòng xử, đặc biệt là cặp mắt Ian, đổ dồn vào bà. Cuối cùng bà đứng lại, ngay trước mặt Ian, khoanh tay nghiêng đầu qua một bên.

– Ông ở miền Đông chuyển về đây?

Câu hỏi cũng như nét mặt thân thiện của bà khiến anh ngạc nhiên.

– Vâng. Nữu Ước.

– Hồi đại học, ông học trường nào?

– Yale.

– Trường tốt đó – Bà mỉm cười với anh và anh cũng mỉm cười đáp lại – Tôi đã tính vô học luật ở trường đó, nhưng sợ rằng không đủ sức – Bà nói vậy chứ thật ra bà đã vô học đại học Stanford, nỗi tiếng hơn Yale, nhưng Ian không hiểu điều này, và đột nhiên anh chới với, không biết nên tỏ cảm tình, giữ yên lặng, hay mỉm cười.

– Ông đậu bằng cấp nào chăng?

Bà không gọi anh bằng Ian, cũng không kêu ông Clarke. Bà nói như thể đã quen biết anh, hay thành thật muốn làm quen, cứ như chỗ bạn bè vui vẻ gặp nhau tại một bữa tiệc tối vui vẻ.

– Có. Tôi đậu bằng Master.

– Ông học về môn nào?

Bà lại nghiêng đầu, tỏ vẻ quan tâm. Mấy câu của ông Martin gà cho Ian trật đường rầy hết ráo, nhưng gặp vậy, anh lại thấy dễ ăn nói hơn.

– Tôi vô học tại Columbia. Ngành báo chí.

– Sau đó?

– Tôi làm tư vấn.

– Cho ai?

Anh nêu tên một tổ hợp lớn ở Nữu Ước…

– Tốt. Danh tiếng của họ chúng ta ai cũng biết.

Bà lại mỉm cười với anh, ngó ra ngoài cửa sổ, vẻ trầm tư.

– Ở trung học, ông có quen thân với một người nào chăng?

Ha, ha, mụ đã trổ mòi rồi đây. Nhưng giọng nói vẫn ra vẻ dịu dàng lắm.

– Vài người thôi.

– Như những ai?

– Toàn là bạn gái.

– Ở những trường hợp lân cận? Ai? Cho vài tên, được chăng?

Thật kỳ cục, Ian không thấy có lý do gì để hỏi những câu như thế.

– Vivece Harreford, Maddic Whelan, Fifi Estabrook. ( Bà không quen biết nỗi mấy người này đâu, hỏi làm chi?) – Estabrook hả? Có phải Estabrook trong tổ hợp “Estabrook và Lloyd” không? Mấy tay tổ trong đám môi giới tại thị trường chứng khoán Wall Street, phải không?

Bà tỏ vẻ hài lòng, coi như anh làm được chuyện gì ghê gớm lắm.

Câu nhận xét của bà khiến anh khó chịu, nên anh chỉ nói:

– Tôi cũng chẳng biết.

Tất nhiên cô này thuộc gia đình Estabrook, trong tổ hợp “Estabrook và Lloyd” nhưng lạy Chúa thương, có phải vì vậy mà anh cặp bồ với cô Fifi đâu?

– Tôi thấy dường như Maddie Wheland cũng thuộc gia đình danh tiếng lắm đó. Tôi có cảm tưởng cô ấy cũng là nhân vật quan trọng. Coi nào… Ồ, tôi biết rồi: tổ hợp thương mại Phượng Hoàng, phải không?

Ian đỏ mặt, nhưng Matilda Houward Spencer vẫn mỉm cười hiền địu, ra vẻ vui thích chuyện khoái hoạt xã giao.

– Tôi không nhớ nỗi.

– Chắc chắn ông phải nhớ chứ. Ai khác nữa không?

– Tôi cũng không thể kể thêm.

Đường lối hỏi han này rất là kỳ cục, anh không thấy được bà này muốn tới chỗ nào, chỉ biết rằng bà đang biến anh thành một thằng điên. Có phải chỉ đơn giản có vậy thôi?

– Được rồi. Ông gặp bà nhà lần đầu hồi nào?

– Chừng tám năm trước. Tại Nữu Ước.

– Bà có rất nhiều tiền, phải vậy không?

Giọng bà công tố ủy viên có vẻ bối rối, như thể đã động chạm đến chuyên riêng tư.

– Phản đối! Ông Martin lợt lạt sắc mặt, ông biết rất rõ bà này lái tới chỗ nào, Ian có biết hay không thì không rõ. Nhưng dường như anh đã bắt đầu hiểu ra: anh đang rơi đúng vào bẫy rập của bà ta.

– Bác bỏ. Đặt lại câu hỏi.

– Rất ân hận, thưa quý tòa. Được rồi. Vậy thì tôi được biết vợ ông có một cửa tiệm rất đẹp ở ngay San Francisco đây. Bà cũng có một cửa tiệm như thế ở Nữu Ước chứ?

– Không. Hồi tôi mới gặp, nhà tôi làm phối trí viên và vẽ kiểu thời trang cho chi nhánh sở làm của tôi.

– Bà làm chơi cho vui chứ gì? – Giọng bà đã có nét sắc bén.

– Không. Kiếm ăn đàng hoàng – Ian bắt đầu thấy buồn bực.

– Nhưng, bà cũng không cần phải làm việc, đúng không?

– Tôi không… – Anh nhìn ông Martin cầu cứu, nhưng không thấy ông cứu bồ.

– Trả lời câu hỏi đi. Hiện nay bà có cần làm việc, hay lợi tức của bà đủ đảm bảo cho bà, cho ông, và sống xa hoa nữa?

– Không xa hoa. Không.

Lạy Chúa! Jessie và ông Martin cùng rụt cổ một lúc. Trả lời khá đấy. Nhưng các câu hỏi cứ ồ ạt như đạn bắn ra từ cỗ súng tự động, không đủ thời gian mà né tránh.

– Nhưng lợi tức của bà cũng đủ sức cung phụng cho cả hai người?

– Vâng – Bây giờ anh tái xanh mặt mày. Và vô cùng giận dữ.

– Ông có làm việc?

– Có. Nhưng anh nói giọng yếu xìu, và bà kia mỉm cười.

– Rất tiếc. Tôi nghe không rõ. Ông có làm việc?

– Có.

– Có công ăn việc làm!

– Không, ở nhà. Nhưng cũng là một việc làm. Tôi là văn sĩ.

Tội nghiệp, tội nghiệp Ian. Jessie muốn chạy lên bá cổ anh. Tại sao anh phải gỡ rối tất cả những chuyện này?

– Ông bán tác phẩm được khá chứ?

– Khá đủ.

– Đủ như thế nào? Đủ sống cho ông.

– Lúc này thì chưa. – Quả thật anh không dấu diếm bà ta điều gì.

– Chuyện đó có khiến ông buồn bực không?

Câu hỏi nhẹ như không, như ve vuốt vậy. Mụ này quả là con rắn độc.

– Không. Tôi không thấy buồn bực. Cũng là một cách tạm sống trong lúc này. Bà Jessie nhà tôi rất hiểu biết.

– Nhưng ông đã lường gạt vợ. Bà nhà biết chuyện đó không?

– Phản đối!

– Bác bỏ!

– Bà có biết chuyện đó không?

– Tôi không lường gạt vợ.

– Kìa, kìa. Chính ông khai rằng ông thuận tình lên giường với cô Burton cơ mà. Đó có phải chuyện thường xảy ra trong đời ông không?

– Không.

– Đây là lần đầu?

Anh cúi nhìn chặt xuống đầu gối:

– Tôi không nhớ.

– Ông đã chịu tuyên thệ, hãy trả lời vào câu hỏi.

Giọng mụ rít lên như tiếng rắn độc hăm dọa sẽ mổ xuống.

– Không.

– Gì?

– Không. Đây không phải là lần đầu.

– Ông có thường lừa gạt vợ không?

– Không.

– Không thường là như thế nào?

– Tôi không biết.

– Và ông lợi dụng loại đàn bà như thế nào, cùng giới với ông, hay các giới khác, những người đàn bà “thấp hèn”, thuộc giai cấp thấp, gái mãi dâm, gái nghèo, sao cũng được?

– Phản đối!

– Bác bỏ!

– Tôi không “lợi dụng” người nào.

– Tôi hiểu. Ông có thể lừa gạt vợ để đi với cô Fifi Estabrook, hay chỉ vì thấy cô ta đẹp?

– Tôi không gặp lại cô ta đã nhiều năm nay. Đã mười, mười một năm rồi. Hồi tôi cặp bồ với cô, tôi chưa kết hôn.

– Tôi muốn nói: ông có thể lường gạt vợ để cặp với một người đàn bà như cổ, hay ông chỉ ngủ với những người đàn bà “rẻ tiền”, những người đàn bà mà ông thường gặp trong đời sống xã hội của riêng ông? Xét cho cùng, giao thiệp với mấy bà này dễ gặp rắc rối lắm, chẳng thà kiếm chỗ xa nhà mà chơi cho nó giản dị hơn, có phải không?

– Tôi đã làm vậy.

Ôi, trời ơi! Không, anh Ian… Không… Ông Martin quay nhìn vào tường, tìm cách dấu không cho thấy nét mặt ông, và Jessie cảm thấy nguy hại gần kề.

– Tôi biết. Ông đã ngủ với những gái “rẻ tiền”, giữ cho càng xa nhà chừng nào càng tốt, phải không? Ông có coi cô Burton là một người đàn bà “rẻ tiền” không?

– Không – Nhưng anh coi vậy, tiếng “không” của anh yếu xìu.

– Cô ta không thuộc thành phần xã hội của ông, phải vậy không?

– Tôi không biết.

– Phải vậy không? – Câu hỏi của mụ đã thắt chặt anh rồi.

– Không.

– Ông có nghĩ là cô sẽ đi thưa cảnh sát không?

– Không – Và rồi nghĩ lại, anh ngửng nhìn lên, vẻ khiếp đảm, nói thêm “cô không có lý do để làm vậy”. Nhưng trễ mất rồi. Tai hại đã đổ ập xuống. Bà mời Ian ra khỏi vành móng ngựa, nhưng nói trước rằng có thể sẽ gọi anh ra lần sau. Bà chỉ cần làm sao hạ được anh thôi.

Ian lặng lẽ rời khỏi vành móng ngựa, và nặng nhọc gieo mình ngồi phịch xuống bên cạnh ông Martin.

Năm phút sau, ông chánh án kêu gọi tạm nghỉ để ăn trưa.

Ba người chậm rãi rời phòng xử án, Ian lắc đầu chán nản, vẻ mặt rầu rĩ, cho tới lúc bộ ba ra tới đường phố.

– Quả thật tôi đã làm hư hại tất cả.

Chưa bao giờ Jessie thấy Ian trông bệ rạc như lúc này.

– Ông chẳng tránh khỏi. Mụ thắt buộc cho bằng được, con mụ giết người! – Ông Martin buông tiếng thở dài thườn thượt, và mỉm cười với hai vợ chồng, nụ cười héo hắt – Nhưng bồi thẩm đoàn cũng nhìn ra. Và các vị bồi thẩm không phải ai cũng là người trong trắng cả đâu. Thật ra không có điểm nào khiến Ian cảm thấy rằng vụ án đi đến chỗ tệ hại, nhưng ông Martin lại rất lo lắng. Chuyện lừa dối vợ không làm ông bận tâm lắm, là vấn đề đấu tranh giai cấp kia. – Chiều nay tôi sẽ mời bà Jessie ra trước vành móng ngựa. Ít ra thì bằng cách này, mọi việc sẽ êm xuôi.

– Đúng. Bà ta sẽ hạ sát cả tôi lẫn ông trong cùng một ngày.

Ian tỏ vẻ mệt mỏi và suy nhược, Jessie căng thẳng.

– Anh đừng nói bướng.

– Em tưởng mình là tay đối thủ với bả đấy? – Ian nói giọng châm biếm và chua cay.

– Tại sao không? – Ông Martin vội can thiệp.

– Để tôi nói cho bà hiểu tại sao không được. Vì nếu bà đấu sức với bà ta thì ông nguy mất. Bà phải tỏ ra là người vợ dịu dàng nhất, dễ thương nhất, bình tĩnh nhất trên đời. Bà mà hùng hùng hổ hổ, bà ta đánh gục bà ngay. Chúng ta sẽ giải quyết mọi việc êm xuôi vào kỳ nghỉ cuối tuần này. Bà hiểu việc phải làm chứ?

Jessie buồn bã gật đầu, và Ian thở dài. Ông Martin đã lo đầy đủ mọi chuyện, nhưng con mụ ác ôn này hỏi theo kiểu lắt léo, và chỉ có Chúa mới biết mụ sẽ hỏi Jessie ra sao.

– Đồng ý chứ?

– Đồng ý – Jessie khẽ mỉm cười.

Họ từ biệt. Ông Martin phải trở lại văn phòng, và anh chị quyết định về nhà nghỉ ngơi. Jessie muốn để một thời gian săn sóc cho chồng. Sau một buổi sáng mệt nhọc, anh cần được săn sóc. Chị không nghĩ đến những điều cần phải nói vào chiều nay nữa.

Khi về đến nhà, chị bắt anh nằm dài ra ghế nệm, tháo giày, cởi cá vạt cho anh, và đưa tay xoa nhè nhẹ trên tóc anh. Anh nằm yên một lát, ngó chị.

– Jessie này… – Anh cũng không biết nói sao, nhưng chị hiểu ý anh.

– Anh đừng làm chuyện gì hết, cứ nằm đây nghỉ ngơi. Em sẽ làm vài món để ăn trưa.

Anh không bàn tán lời nào, quá mệt mỏi không thiết làm một việc gì, chỉ nằm dài. Lúc chị trở lại, bưng một bát xúp bốc khói, có đậy cái đĩa lên trên, và một khay chất đầy bánh sandwich, thì thấy anh đang thiu thiu. Anh có vẻ mặt chán nản thảm thương, vẻ mặt của một người có người thân mới mất, hay có đứa con ốm nguy kịch, hay có việc làm ăn thất bại. Bảng thiết kế hỏng rồi, người ta chợt thấy mình ở nhà, quần áo nhàu nát, với vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Chị ngừng chân, cúi nhìn anh một lúc, cảm thấy tình thương tràn ngập trong lòng. Tại sao chị cảm thấy muốn bao bọc anh? Tại sao chị cảm thấy anh không thể vượt qua được tất cả những chuyện này, mà chị làm được? Tại sao chị không nỗi giận? Tại sao lúc này chị không có vẻ như vậy? Chị đã giận anh, lúc anh ở tù, nhưng bây giờ anh đã có mặt tại đây, chị có thể đụng đến anh, nắm chặt lấy anh và săn sóc anh. Mọi chuyện khác không phải hiện thực. Nó có thể rất xấu, nhưng không kéo dài. Nó có thể làm anh thương tổn, choáng váng, nhục nhã, có thể làm đủ thứ chuyện bực mình, nhưng không giết anh. Và cũng không thể lôi anh đi xa. Chị ngồi lặng lẽ bên anh, nâng tay anh đặt lên vạt áo chị, và chị biết không điều gì có thể lôi anh xa rời chị. Margaret Burton không thể, biện lý cũng không, tòa án cũng không, và ngay cả nhà tù cũng không. Margaret nên biến ngay đi, Matilda Howard nên qua vụ án khác mà xét xử, cả ông Martin với ông chánh án cũng nên rút lui, và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Chẳng qua chỉ là vấn đề chịu lênh đênh một thời gian cho đến khi bão tố qua đi. Chị tha thiết cần đến anh Ian, có thể bỏ hết mọi chuyện ngay đến tình cảm riêng của chị cũng bỏ luôn, nhà có thứ gì cũng đem bán hết. Chị không cho phép mình nỗi giận, chị không thể chịu nỗi điều đó.

Vẻ chua xót thoáng ánh lên trong mắt chị, lúc chị nhìn về vùng biển và nghĩ đến ba chị. Có lẽ ông không làm một điều như thế, không để cho má chị phải chịu khổ vì việc làm của ông. Ông đã bảo vệ bà nhiều hơn Ian bảo vệ chị. Nhưng đó là ba chị, và đây là Ian. So sánh không ích lợi gì. Chị đã có anh Ian, chuyện đơn giản thế thôi. Chị đòi hỏi anh rất nhiều, nên cũng phải cho anh lại nhiều. Chị muốn vậy, và lúc này là lúc chị phải cho lại anh đây.

Cúi xuống nhìn anh , lúc anh đang nằm trên chiếc váy màu xám của chị mà ngủ, trông anh rất giống một cậu bé mệt mỏi. Chị gạt nhẹ mớ tóc khỏi trán anh, hít vào thật lâu, nghĩ đến chuyện chiều nay. Bây giờ đến lượt của chị, chị không thể buông xuôi. Chị đã quyết định như vậy, sau buổi sáng tai hại. Chị phải thắng kiện. Có thế thôi. Để nó sa lầy sâu đến thế, chẳng phải là điên khùng lắm sao? Nó đã đi quá xa rồi, Jessie không chịu nỗi nữa đâu.

Trườc lúc hai giờ một chút, Ian thức dậy, ngạc nhiên nhìn lên.

– Anh lăn ra ngủ say hả?

– Không. Em cầm chiếc giày đánh vào đầu anh, và anh bất tỉnh.

Anh mỉm cười, ngáp dài, hít chiếc váy của chị:

– Em thơm lừng. Em biết không, mỗi mẩu trên quần áo của em đều sực nức mùi thơm.

– Anh ăn chút xíu xúp nhé? – Chị mỉm cười trước lời khen của chồng. Anh đã đưa hai vợ chồng vào một vụ án bẩn thỉu và rắc rối, nhưng chỉ có một điều là chắc chắn: chị rất thương yêu anh. Làm sao chị có thể giận anh được? Làm sao chị dám đòi hỏi anh giúp đỡ, khi mà số phận đã bắt tay anh bị trói chặt? Anh chị đã chịu đựng quá nhiều rồi. Bây giờ là lúc phải chấm dứt.

– Chúa ơi, vẻ mặt em sao cương quyết thế? Em tính chuyện gì?

– Em vừa quyết định một việc. Anh muốn ăn xúp không?

Chị nhìn anh với vẻ quyến rũ, một tay cầm chén xúp, một tay cầm chiếc muỗng bạc của má chị.

– Em tôi kiểu cách quá! – Anh ngồi dậy và hôn chị, rồi nhìn vào chiếc khay.

– Em biết không, Jessie, em là người đàn bà xuất sắc nhất mà anh được biết. Và tốt nhất!

Chị muốn chọc anh, hỏi anh coi chị có hơn Fifi Estabrook chăng, nhưng chị không dám. Chị nghĩ rằng những vết thương sáng nay vẫn còn rướm máu.

– Ông thì cái gì mà chẳng nhất.

Chị thận trọng múc xúp măng tây ra chén, và đặt thêm hai chiếc bánh sandwich kẹp thịt bò lên một chiếc đĩa. Có cả xà lách nữa.

– Em là người đàn bà duy nhất anh được biết có tài biến món sandwich thành bữa tiệc tốt nhất.

– Vì em yêu anh – Chị vòng tay ôm lấy cổ anh, thỏ thẻ bên tai, rồi vươn người, đứng dậy.

– Em không ăn à?

– Em mới ăn lúc nãy.

Chị đã nói dối, chị không ăn nỗi miếng nào, mãi nghĩ đến chuyện phải ra trước vành móng ngựa, trong vòng chưa đấy một giờ đồng hồ nữa. Chị nhìn đồng hồ đeo tay, và ló đầu vào phòng ngủ:

– Em đánh phấn lại sơ qua. Mười phút nữa chúng mình phải đi rồi.

Anh đang ăn dỡ nửa bữa, vui vẻ vẫy tay với chị, và chị biến vào phòng ngủ.

– Xong chưa? – Năm phút sau anh bước vào phòng ngủ, thắt cà vạt và soi gương, ngắm mớ tóc rối – Trời ời! Trông anh như người vừa ngủ suốt ngày.

– Quả vậy, anh mới ngủ một giấc rất ngon, cưng ạ.

Chị tỏ vẻ hài lòng. Giấc ngủ ngắn ngủi chừng giờ đồng hồ đã khiến anh khỏe khoắn. Thời gian ở nhà cũng khiến cả hai người tỉnh táo. Jessie cảm thấy mạnh mẽ hơn mấy tuần qua. Margaret Burton chẳng dám đụng tới vợ chồng chị đâu. Làm sao đụng tới được? Jessie quyết định không biết ả nữa, thoát hẳn ra ngoài quyền lực của ả. Hình như Ian cũng cảm thấy vợ anh vừa sống lại.

– Em biết không, anh cảm thấy khá hơn. Quả thật sáng nay anh bết bát quá – Và anh bực bội không muốn nghĩ đến chuyện Jessie phải làm gì để vượt qua chiều nay, nhưng anh thấy dường như chị rất sẵn sàng – Em thay đổi quần áo?

– Em nghĩ rằng bộ này trông thích hợp hơn.

Đó là chiếc áo dài trang nhã, tuyệt đẹp, chị có thể mặc để đi dự buổi tiệc trà, bằng lụa màu xám, tay áo rộng, và có thắt lưng. Nhìn toàn thể, chiếc áo dài này giản dị, trang nhã, không kiểu cách, nó muốn phô trương – ta đây giai cấp thượng lưu.

– Chúng muốn đánh giá chúng ta là giai cấp thượng lưu, thì ta cứ ăn mặc cho ra vẻ sang trọng. Em chán mấy chiếc váy bằng vải thun quá rồi, và hôm nào vụ này xong đi, em sẽ đem đốt hết ráo.

– Coi em rực rỡ.

– Quần áo quá sang trọng chứ?

– Hoàn hảo.

– Tốt.

Chị quên những câu nói đùa, đeo bông tai vào, nhấc túi xách lên, và ghé nhìn vào tủ áo, lấy chiếc áo khoác màu đen. Ian thành thật nghĩ rằng vợ anh đẹp lộng lẫy. Anh rất hãnh diện, không hẳn vì vẻ đẹp của chị, mà vì cách thức chị làm cho mình nỗi bật.

Ông Martin không được hài lòng lắm, khi thấy vợ chồng Jessie bước vào phòng xử án. Ông nhận ra chiếc áo khoác màu đen và ánh lụa màu xám. Đó chính là điều ông không muốn. Thứ gì trên người chị cũng có vẻ đắt tiền. Như thể chị đã phô trương ra để chứng nhận tất cả những điều mà bà Matilda Houward Spencer đã gọi ra. Lạy Chúa tôi, đầu óc vợ chồng nhà này để đâu? Bọn trẻ điên thật, họ không nhận định được chuyện gì sẽ xảy ra hay sao? Họ quá tự tin, cứ việc ngồi vào chỗ của mình, xếp đặt mọi chuyện đâu vào đó, không còn điều gì phải lo lắng đến nữa. Đây là lúc khó khăn, không thể phô trương lực lượng, dù là theo cách tế nhị đi nữa. Tuy nhiên, có lẽ cũng chỉ vì họ cảm thấy thân thiện, tin cẩn nhau hơn. Sáng nay hai vợ chồng đều coi vẻ bết bát cả.

Vẻ tin cẩn mới mẻ này nỗi bật ở tình quyến luyến giữa hai người. Người ta luôn luôn nhận thức được điều đó. Nhận thức họ là một cặp, không phải Ian và Jessie, mà cả hai ràng buộc với nhau. Thật khủng khiếp mỗi khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra cho cả hai người, nếu có kẻ nào cố tình cắt đứt chuyện quyến luyến đó. Lỡ anh chị thất kiện?

Jessie tỏ ra vô cùng bình thản , lúc chị bước lên chỗ đứng dành cho chứng nhân. Chiếc áo dài xám lượn lờ rất duyên dáng, theo chuyển động của chị, những cánh tay áo rộng vuốt ve thân hình nỗi bật của chị. Chị tuyên thệ và nhìn anh Ian trong giây lát, rồi mới quay qua, chú ý đến ông Martin. Chỉ bằng những câu hỏi thôi, ông vẽ ra được một cặp vợ chồng trung thành với nhau, người vợ quá kính trọng chồng, không ngờ rằng anh vừa kể cho mình nghe chuyện thật. Ông tỏ ý hài lòng thấy Jessie giữ được vẻ đĩnh đạc, trầm lặng, và lúc trả lời người chứng cho công tố ủy viên được chất vấn, ông phải nén một nụ cười. Ông rất muốn thấy hai người đàn bà này vén cánh tay áo, đi quanh phòng đấu khẩu với nhau. Quả là kỳ phùng địch thủ, ít nhất ông cũng hy vọng như vậy.

Với Jessie, Matilda Houward Spencer không để mất thời giờ.

– Cho chúng tôi biết, bà Clarke ạ, bà có nhận thức được rằng chồng bà đã lừa gạt bà trước đây không?

– Một cách gián tiếp.

– Bà nói vậy là ý thế nào? – Bà biện lý tỏ vẻ bối rối.

– Tôi muốn nói: tôi đoán chừng có thể xảy ra chuyện này, nhưng đó không phải là điều nghiêm trọng.

– Tôi hiểu. Chẳng qua chỉ là trò vui vẻ trẻ trung?

Bà ta đã quay về đường lối cũ rồi đây, nhưng Jessie cũng thấy được hướng đi.

– Không. Không có chuyện như vậy. Anh Ian không đùa cợt với bất cứ chuyện gì. Ảnh là người tế nhị. Nhưng tôi thường khi phải đi đây đi đó. Và chuyện gì xảy ra đã xảy ra.

– Nó có xảy ra đối với bà nữa không? Đôi mắt bà biện lý lại sáng rực.

– Không. Nó không xảy ra.

– Bà đã tuyên thệ nói sự thật đấy, bà Clarke ạ.

– Tôi nhận định rõ điều đó. Câu trả lời là: không.

Bà biện lý tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Nhưng bà không để ý chuyện chồng bà rong chơi lang thang hay sao?

– Không nhất thiết. Còn tùy hoàn cảnh.

Jessie giữ được đầy đủ cốt cách của một bà phu nhân, và Ian rất hãnh diện về vợ.

– Và trong những hoàn cảnh đặc biệt này, bà cảm thấy ra sao, thưa bà Clarke?

– Tin cẩn.

– Tin cẩn? – Người chất vấn Jessie tỏ ra lép vế, ông Martin đứng ngồi không yên – Làm sao bà có thể tin cẩn, và tin cẩn như thế nào?

– Tôi tin rằng sự thật trong vụ này sẽ lòi ra, và chồng tôi sẽ thoát tội.

Ông Martin ngó bồi thẩm đoàn. Họ tỏ vẻ ưa thích Jessie. Nhưng phải làm sao để họ cũng ưa thích anh Ian nữa. Và hơn thế, họ phải tin lời anh.

– Tôi khâm phục tính lạc quan của bà. Bà có phải người đứng ra chi trả cho vụ này chăng?

– Không, quả thật không – Ian rụt cổ lo sợ. Chị đã tuyên thệ mà còn nói dối – Sau lần bán sách cuối cùng, chồng tôi đã nghĩ ra cách đầu tư vốn hết sức khôn ngoan. Vốn đầu tư đó anh để cho tôi được quyền trông nom, và chúng tôi quyết định bán đi để trả phí tổn vụ kiện. Vì thế tôi có thể nói rằng tôi không phải là người đứng ra chi trả.

Hoan hô! Thì ra là chiếc xe Morgan! Và chị đã nói sự thật. Anh muốn nhảy cỡn lên, ôm lấy chị.

– Bà có thể nói là bà đã có cuộc hôn nhân hạnh phúc chứ?

– Vâng.

– Rất hạnh phúc?

– Vô cùng hạnh phúc – Jessie mỉm cười.

– Nhưng chồng bà ngủ với những người đàn bà khác cơ mà?

– Có thể.

– Ông có kể với bà về Margaret Burton không?

– Không.

– Ông có kể với bà về người nào trong số tình nhân của ông không?

– Không. Và tôi nghĩ rằng không nhiều.

– Bà có khuyến khích ông đi ngủ lang không?

– Không.

– Chừng nào bà thấy là những người thân phận hèn hạ, thì bà không quan tâm chứ gì, phải vậy không?

– Phản đối.

– Bác bỏ. Đã lái chứng nhân theo ý mình.

– Rất ân hận, thưa quý tòa – Bà ta quay lại phía Jessie.

– Chồng bà có tỏ ra thô bạo với bà lần nào không?

– Không.

– Không bao giờ?

– Không bao giờ.

– Ông uống nhiều chứ?

– Không.

– Ông có nêu vấn đề thân phận người đàn ông, vì bà trả tiền chi phí không?

– Không.

– Bà yêu ông nhiều chứ?

– Vâng.

– Bà có bảo bọc ông ấy không?

– Bà muốn nói gì?

– Tôi muốn nói: bà có che chở cho ông tránh được những chuyện khó chịu.

– Tất nhiên. Tôi làm mọi việc phải làm để tránh cho chồng tôi khỏi bị những chuyện khó chịu. Tôi là vợ ảnh mà.

Khuôn mặt Matilda Howard Spencer lộ ngay một nụ cười hài lòng:

– Kể cả việc nói dối trước tòa để bên vực ông ấy?

– Không.

– Chứng nhân được miễn chất vấn.

Bà biện lý quay gót, trở lại chỗ ngồi. Jessie ngồi ngáp trên ghế dành cho chứng nhân đặt trước vành móng ngựa. Mụ đàn bà trời đánh lại chơi cái mửng cũ.

Bình luận
× sticky