Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 13

Tác giả: Danielle Steel

Thủ tục tuyên thệ xong, ông chánh án nhìn Ian qua cặp mặt kiếng:

– Ông Clarke, ông có thể cho tòa biết lời khai của ông về sự kiện đã xảy ra được chăng?

Nghe Ian kể lần lượt những sự việc trong ngày, ông chánh án tỏ vẻ vô cùng khó chịu: bữa ăn trưa, mấy ly rượu, việc để ý đến cô kia, cách ăn mặc khiêu gợi của ả, câu chuyện ả kể mình là chiêu đãi khỏa thân, chuyến xe tới đường Market, đến địa chỉ ả đã cho anh, mà sau đó anh quên ngay, sau cùng là chuyện ả mời anh lên phòng của ả, ở đó hai người uống rượu và yêu đương.

– Phòng đó là của ai?

– Tôi không biết. Tôi cho rằng của cô ấy. Nhưng phòng đó rất trống trải. Tôi không biết. Lúc ăn trưa, tôi đã uống quá chén. Tôi không đủ sáng suốt để suy nghĩ.

– Nhưng đủ sáng suốt để lên lầu với cô Burton?

Ian đỏ mặt. Anh có cảm tưởng mình là cậu học trò trốn học bị gọi lên phòng hiệu trưởng… Ian, anh có nhìn lên áo dài của ả Maggie không? Chậc, chậc, chậc! Nhưng không giống như vậy chút nào đâu. Tiếng tặc lưỡi mà anh tưởng chừng nghe được của Jessie quá lớn; với tội ham chơi của một cậu học trò, ai nỡ gắt gao đến vậy?

– Vợ tôi không có nhà, đi vắng cả ba tuần lễ.

Tim Jessie lại đập thùm thụp. Tính bắt lỗi chị đấy phải không? Có phải định ám chỉ như vậy không? Ðó phải là điều anh suy nghĩ, muốn chị cảm nhận như vậy chăng? Chị có trách nhiệm gì về chuyện anh trách chị chẳng trọn đạo làm vợ?

– Và chuyện gì xảy ra khi mọi việc xong xuôi?

– Tôi bỏ đi.

– Chỉ có vậy thôi? Ông có ý định gặp cô Burton trở lại không? Ian lắc đầu.

– Không. Tôi không có ý định gặp lại cô ấy. Tôi cảm thấy tội lỗi cùng mình trước những điều vừa xảy ra.

Ông Martin nhăn mặt trước câu trả lời của anh, và Jessie rùng mình. Ông chánh án cũng quan tâm đến.

– Tội lỗi ư?

– Tôi muốn nói là có lỗi với vợ tôi. Tôi không thường làm những chuyện thế này.

– Chuyện như thế nào hả ông Clarke? Hiếp dâm?

– Lạy Chúa, xin đừng nói vậy. Tôi chẳng hãm hiếp cô ấy. Anh rống lên, mấy giọt mồ hôi lăn trên trán. – Tôi muốn nói rằng tôi thấy tội lỗi đã lừa dối vợ.

– Nhưng ông có ép buộc cô Burton lên cầu thang khách sạn không?

– Tôi không làm chuyện đó. Cô ta đưa tôi lên cầu thang. Ðó là phòng của cô, chẳng phải của tôi. Cô mời tôi lên.

– Ðể làm gì vậy?

– Ðãi chầu rượu. Và co lẽ cũng vì chuyện mà quả thật cô ta muốn đạt tới.

– Vậy thì tại sao cô ấy lại hô hoán rằng ông hãm hiếp?

– Tôi chẳng biết.

Mặt anh nhợt nhạt và anh có vẻ rối trí lắm. Ông chánh án lắc đầu, nhìn quanh phòng.

– Thưa quí ông, quí bà, tôi cũng không hiểu nỗi chuyện này. Mục đích của phiên sơ vấn là xác định coi có chuyện lầm lẫn ban đầu nào không, coi vấn đề có thể giải quyết tại đây và ngay lúc này không, xác định coi có phải quả thật là có chuyện hiếp dâm chăng, và xét xem vụ này có đáng quan tâm hơn nữa về mặt pháp lý chăng. Nhiệm vụ của tôi là quyết định miện nghị hay đưa lên tòa trên xét xử. Ðể có thể ban quyết định miễn nghị, tôi cần phải cảm thấy hoàn toàn tin chắc rằng rõ ràng đây không phải một vụ hiếp dâm.

Trong trường hợp tôi không thể quyết định, vì vấn đề ở đây chưa sáng tỏ, tôi không có cách chọn lựa nào khác, đành phải đưa lên một tòa cao hơn quyết định và rất có thể là tòa đại hình. Dường như vụ án chúng ta đang gặp đây không phải là một vụ đơn giản. Lời khai của hai bên xa nhau nhiều quá. Cô Burton nói có hãm hiếp, ông Clarke nói không. Cả hai bên đều không có chứng nhân. Vì thế tôi e rằng vụ này sẽ được một tòa án cao hơn thụ lý, và rất có thể phải là một tòa đại hình. Chúng tôi bác bỏ miễn nghị. Thủ tục tố tụng đã được thi hành. Tôi sẽ chuyển vụ án này lên Tòa Thượng Thẩm, do thẩm phán Simon Warberg ngồi ghế chánh án. Phiên tòa đến đây chấm dứt.

Không cần nghi lễ gì nữa, ông chánh án đứng dậy ra khỏi phòng. Jessie cũng đứng dậy, bối rối nhìn nhau, và ông Martin xếp lại giấy tờ một lát. Margaret Burton được thanh tra Houghton nắm tay, lôi đi liền.

– Sao bây giờ? Jessie thì thầm với Ian.

– Em đã nghe ông ấy nói rồi đó, Jessie . Chúng ta sẽ ra tòa xét xử.

– Vâng.

Chị theo dõi phía sau lưng của cô Burton cho đến lúc mất hẳn, lòng tràn ngập hận thù đối với người đàn bà đã tàn hại đời sống của vợ chồng chị. So với trước đây ba tiếng đồng hồ, chị cũng chẳng biết được điều gì hơn. Chị quay qua ông Martin, lúc này coi bộ nghiêm lắm:

– Sao, ông Martin? Ông nghĩ sao?

– Chúng ta sẽ thảo luận tại văn phòng tôi. Nhưng tôi đánh hơi được một chuyện chẳng vừa ý. Tôi không dám chắc, nhưng tôi đã gặp một vụ như thế này, xảy ra cách đây nhiều năm. Một vụ án điên đầu, với một nguyên cáo điên rồ. Ðó là một vụ có liên quan đến chuyện thù hằn. Không phải chống người đàn ông mà chị kia cho là đã hiếp dâm chị, mà là chống kẻ đã hãm hiếp chị lúc chị chưa đầy hai mươi tuổi. Chị đã đợi hai mươi lăm năm để trả thù, đổ xuống đầu một người đàn ông vô tội. Tôi không thể nói rõ tại sao, chỉ là một cảm nghĩ trong lòng, nhưng nó gợi cho tôi nhớ tới vụ án kia.

Ông nói thật nhỏ, như thì thầm. Jessie ghé sát lại nghe, cùng chung một ý nghĩ. Chị cũng có cảm giác kỳ quái đối với người đàn bà tên Burton này. Ian vẫn còn xúc động mạnh, chưa có phản ứng gì nhiều, không để tâm bất cứ chuyện gì. Anh nhìn Jessie rồi trừng mắt nỗi giận:

– Tôi đã bảo cô đợi ngoài cơ mà.

– Em không thể.

– Ðúng, tôi có cảm tưởng cô đã quậy nát ở đây. Vui lắm nhỉ?

Giọng anh mệt mỏi và chua chàt. Vợ chồng anh và ông Martin là những người cuối cùng rời phòng xử, và anh ngó dáo dác như người mới gặp cơn ác mộng thức dậy. Ðây là một phiên tòa nặng nề, và Jessie có cảm tưởng chị đã sống qua năm năm trời, nội trong một buổi sáng.

Chị hỏi ông Martin:

– Bao giờ tòa xử?

Chị không biết nói gì với Ian. Chị có quá nhiều chuyện để nói.

– Sáu tuần nữa. Bà đã nghe ông chánh án nói rồi đó: tòa Thượng thẩm họp phiên thẩm vấn trong vòng hai tuần nữa, sau đó bốn tuần sẽ đưa ra xét xử. Vậy nên chúng ta có vài việc phải làm gấp rút.

Ông Martin có vẻ như người vừa giã rượu, và Jessie rất muốn hỏi coi thân chủ của ông trong vụ án trước kia, người bị mụ đàn bà tìm cách trả thù cáo buộc tội hiếp dâm, đã thoát tội bằng cách nào. Nhưng chị rất sợ, chẳng dám tìm hiểu. Ian cũng không hỏi tới, và ông Martin cũng không có ý cho biết. Ông nói:

– Tôi muốn anh Green làm việc ngày đêm, và tôi muốn ông bà đáp ứng lời mời, mỗi khi cần gọi tới ông bà. Giọng ông khô khốc.

Jessie lên tiếng trước, cố giữ giọng nói đừng lẫn nước mắt:

– Chúng tôi sẵn sàng. Chúng ta sẽ thắng, phải không ông Martin?

Giọng chị vẫn như tiếng thì thầm. Chị không hiểu vì sao mình lại mất tự tin đến thế.

– Tôi nghĩ đây là một vụ gay go. Vì lời khai của cô kia phản bác lại lời khai của ông, ông Ian ạ. Nhưng đúng, chúng ta phải thắng.

Nhưng Jessie nghe giọng ông không được chắn ăn mấy, toàn thể nội vụ lại như một sức nặng đè mạnh lên trái tim chị. Toàn thể sự kiện đã xảy ra như thế nào? Bắt đầu từ đâu đây? Có phải quả thật là vấn đề chị đã ở lại Nữu Ước quá lâu chăng? Có đúng là anh ấy đã động cỡn không? Có phải tại xui xẻo không? Ả Burton kia có phải loại người quá nhiều nữ tính đang tính hại một người nào, và Ian lãnh đủ? Lỗi tại ai? Khi nào thì mọi chuyện êm xuôi?

– Họ có thể hủy án lệnh, không cho anh Ian đóng tiền thế chân tại ngoại không? Ðó là mối khiếp sợ vẫn luôn luôn đeo đuổi chị và cả Ian nữa.

– Họ có thể, nhưng họ không làm đâu. Không có lý do chính đáng, chừng nào ông nhà vẫn tuân thủ luật pháp, không cưỡng lại trát đòi hầu tòa. Vả lại, ông chánh án cũng không đề cập đến vấn đề. Chỉ cần là cả hai ông bà đừng người nào đi chơi xa, kể từ hôm nay. Không đi, ngay cả vì nguyên nhân làm ăn nữa. Ðừng có hành động nào như thể muốn trốn. Không về thăm gia đình ở miền Ðông. Cứ quanh quẩn đây thôi. Tôi có thể cần tới ông bà đấy. Ðồng ý?

Hai người trịnh trọng gật đầu, và ông Martin dẫn hai vợ chồng chậm rãi bước ra khỏi phòng xử án. Jessie vừa đi vừa nghĩ tới những lời ông luật sư vừa nói. Gia đình? Gia đình nào? Ba má anh Ian quá già yếu, là những người cuối cùng anh chị phải thăm nom. Chuyện đó, chị với anh đã đồng ý với nhau cả rồi. Ba má anh rất tử tế, và già quá, không chịu đựng nỗi những chuyện thế này đâu. Hai cụ lại chỉ được có một mình anh, đem chuyện này mà kể chính là giết hai cụ vậy. Vả lại, việc gì phải kể? Chuyện này rồi sẽ êm xuôi, bắt buộc phải vậy.

Ra tới ngoài phòng xử, ông Martin mỉm cười với hai người và ngỏ lời từ biệt. Hôm nay là ngày dài bất tận đối với Ian và Jessie.

– Em ghé nhà vệ sinh vài phút, có được không?

Jessie bực bội nhìn Ian. Chị có cảm giác kỳ lạ và khó chịu đối với anh, tưởng như có ai vừa nói cho hai vợ chồng biết là anh mắc bệnh ung thư. Chị không biết nên khóc hay nên khích lệ anh, hay bỏ chạy, trốn đi. Chị lơ mơ chẳng rõ cảm nghĩ của mình ra sao nữa.

– Tất nhiên là được. Anh nghĩ là ở cuối hành lang. Anh cũng cần đi vệ sinh.

Câu chuyện giữa hai người rất lúng túng. Họ thấy khó ăn khó nói. Nhưng lúc đang đi trên hàng lang, đột nhiên anh giữ chị lại, nắm tay chị và quay nhìn tận mặt .

– Jessie, anh không biết nói gì nữa. Anh không làm chuyện đó đâu, và anh bắt đầu thắc mắc, chẳng hiểu thật sự câu chuyện xảy ra thế nào. Anh không chịu nỗi phải thấy những điều chuyện này đã gây ra cho em. Anh ham vui một hai tiếng đồng hồ mà để em lãnh hậu quả.

Chị mỉm cười, mệt mỏi đáp lại:

– Còn anh ra sao? Vui thích chăng? Anh ạ, chúng mình đã mắc vào tròng, và bây giờ phải tiếp tục tiến tới, lo gỡ cho ra. Có vậy thôi. Và lạy Chúa, đừng buông xuôi.

Chị nhìn anh, vẻ dịu dàng mà suốt ngày nay anh chưa được nhìn thấy. Chị vòng tay ômg ngang người anh, trong lúc hai người cùng đứng ở chỗ hành lang lót đá hoa, và anh ôm chặt lấy chị trong vòng tay không nói một câu. Anh tha thiết cần đến chị, và chị cũng hiểu vậy.

– Thôi buông em ra. Em phải đi tiểu. Giọng chị cộc cằn.

Anh mỉm cười với chị và hai người dắt tay nhau đi dọc hành lang. Giữa hai người có một điều gì đó rất đặc biệt. Luôn luôn phải có vậy, để họ có thể vượt qua những chuyện đang xảy ra cho họ.

– Một phút nữa em trở lại liền.

Chị hôn nhẹ vào cổ anh, nắm chặt tay anh, rồi biến vào phòng vệ sinh nữ. Vào tới bên trong, chị lách mình vào một căn, gài cửa lại. Hai căn bên đều có người, ở căn bên trái chị thấy ló ra đôi giày màu đỏ, gót bẹt và quần màu xanh, bên phải chỉ thấy đôi giày đen mũi nhọn. Jessie sửa lại quần aó, vuốt cho thẳng nếp váy, và mở cửa, đúng lúc đôi giày đen ló ra ở bên phải chị. Chị liếc nhìn theo hướng đó, trong lúc chị đứng trước…bồn rửa tay, đột nhiên, chị đứng như trời trồng, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Margaret Burton đang nhìn lên. Vì chiều cao khác nhau, chiếc nón màu hồng nhạt chỉ hơi che khuất khuôn mặt kẻ thù.

Margaret Burton đứng yên, nhìn lại chị, và Jessie cảm thấy lạnh trong gan ruột. Ả đang đứng ngay trước mặt chị…trong tầm tay… chị có thể túm lấy ả…đập cho một trận…giết ả… nhưng chị không thể cử động. Chỉ nghe một tiếng thở phì, rồi người đàn bà tên Burton lấy lại được tinh thần, chạy ra cửa, chiếc nón bay đi, rơi nhẹ xuống chân Jessie. Chuyện xảy ra chỉ trong giây phút, mà như thể hàng giờ, hàng ngày, hàng năm… và ả đã đi khỏi, Jessie đứng lại một chỗ, bất lực, nước mắt lã chã. Thật chậm rãi, Jessie cúi xuống nhặt chiếc nón, rồi mới từ từ tiến ra cửa. Chị nghe có người đập cửa rầm rầm, như điên cuồng. Ðó là anh Ian. Anh vừa ở phòng vệ sinh nam bên kia hàng lang bước ra, thì thấy Margaret Burton chạy như bay qua cửa. Và đột nhiên anh khiếp sợ. Chuyện gì xảy ra vậy? Jessie đã làm gì?

Chị lặng lẽ ló đầu ra, tay cầm chiếc nón, nước mắt đầm đìa trên mặt.

– Chuyện gì xảy ra vậy?

Jessie chỉ lắc đầu, nắm chặt cái nón.

– Ả có làm chuyện gì không?

Chị lắc đầu.

– Còn em?

Lại như trước. Một câu phủ định không nói ra lời.

– Ồ, em cưng! Anh kéo chị vào lòng, giật cái nón trong tay chị, vất xuống chiếc ghế dài cạnh đó. – Ta nên ra khỏi chỗ bẩn thỉu này. Về nhà đi!

Cụ thể hóa là anh sẽ đưa chị ra khỏi thàng phố. Thây kệ những lời ông Martin đã nói, anh chị cần phải đi xa, có lẽ là đi Carmel. Chồ nào cũng được. Anh tự hỏi không hiểu Jessie có thể chịu đựng sức ép này trong bao lâu nữa? Anh chịu nỗi bao lâu? Hình như cái nón nằm trên ghế dang nhìn anh, trách móc, trong lúc anh ôm chị vào lòng, và anh rùng mình. Chính chiếc nón ả đã đội hôm đó tại Enrico. Cái ngày đó….anh đang phải trả giá bằng nhiều năm, cánh này hay cách khác. Một tay giữ chặt lấy vai Jessie, anh dìu chị đi, thật chậm chạp, về phía thang máy. Anh muốn san sẻ bớt một phần tâm hồn anh cho chị, nhưng anh cũng chẳng biết chắc mình có còn giữ được một chút tâm hồn nào cho chính anh chăng? Anh muốn chuyện khủng khiếp này qua đi, nhưng nó chỉ mới bắt đầu.

Khi thang máy dừng lại, chị lặng lẽ bước vào, mắt chị đăm đăm nhìn vào cửa thang máy, và anh muốn lay người chị để đánh thức.

Thang máy đưa hai người tới chỗ tiền sảnh, tại đây diễn ra một cảnh náo nhiệt. Cảnh sát, thanh tra, luật sư, và biện lý đang chen chúc nhau, và nhiều người xếp hàng đợi giấy phép vào thăm tù. Ian và Jessie lẫn vào trong đám người cuồn cuộn như song biển đó. Và đó đây một vài khuôn mặt bình thường, không lo lắng: một kẻ nào đó ở nhà lầu tới đóng tiền phạt đậu xe trái phép, hay bổ túc lời khai xin đang ký xe hơi. Nhưng họ ít ỏi quá, nên chìm trong đám đông. Cũng vì thế mà cả Ian lẫn Jessie không ai nhận ra bà Astrid tới xin bảng số mới thay cho bản số xe cũ đã rớt ra nhân kỳ rửa xe mới đây. Hai vợ chồng đứng cách xa chỉ chừng hơn thước, nhưng không trông thấy bà. Tuy nhiên bà nhận ra anh chị, xúc động mạnh trước nét mặt của anh chị. Hai người đã vượt qua chỗ bà đứng hai thước, bà đã định lên tiếng, nhưng sau lại để cho đi qua luôn. Nét mặt của hai người cũng là nét mặt của bà khi bà nghe được ông bác sĩ tiết lộ cho biết bệnh tình của ông Tom nguy kịch ra sao.

Sáng hôm sau, Ian trấn tĩnh tâm trí . Jessie cần phải đi xa. Cả hai anh chị đều cần . Trong lúc chị làm bữa ăn sáng, anh gọi điện thoại cho ông Martin để giải quyết vấn đề đó . Ông Martin đồng ý, và anh đã báo tin cho chị biết, như một chuyện đã rồi . Chị mặc áo ngủ, đi chân đất, đứng ở nhà bếp, nhìn anh với vẻ hoài nghi.

– Chúng mình sẽ làm gì ?

– Nửa giờ nữa, chúng mình sẽ rời nhà, đi Carmel. Lần này anh mỉm cười, lúc nói câu đó – Sửa soạn hành lý đi, em cưng.

– Anh điên. Ông Martin đã nói …

– … Nói anh gửi bưu thiếp cho ổng . Ian vênh váo mỉm cười, Jessie vui thích :

– Ổng nói hồi nào vậy ?

– Vừa mới rồi .

– Anh gọi cho ổng ? Chị vẫn tỏ ý lưỡng lự, nhưng vui thích .

— Anh vừa gác máy điện thoại . Vì thế, em cưng ạ … Anh từ tốn lại gần chị, hơi mỉm cười – sửa soạn mau lên, kẻo trễ mất một ngày .

Hai giờ sau, họ tới Carmel, Ian cầm tay lái chiếc xe Morgan. Trời lạnh hơn cách đây mấy tuần, nhưng nắng ráo . Họ đã hạ mui xe, gió lồng lộng, và họ tới nơi, vui sướng hơn. Luồng gió liên tục thổi trên xa lộ đã khiến đầu óc họ thanh thản .

Xét cho cùng, ý nghĩ của Ian không đến nỗi dở, chuyến đi rất vui, và sau khi đi được chừng 50 dặm, Jessie không còn tưởng tượng cái chuyện thanh tra Houghton đuổi theo. Chị luôn luôn bị ám ảnh, nhưng có lẽ bây giờ hết rồi . Chị thấy dường như hắn mạnh lắm đó . Hắn có thể bỏ đi, rồi quay lại liền, mang theo lệnh xét nhà, dắt theo thằng bạn, súng ống đầy đủ, và mắt nhìn trừng trừng … miệng méo xệch … khiến chị khiếp sợ, và chị đã không dám có tiếng nào kể lại với anh Ian. Không bao giờ chị dám đề cập tới . Chị cũng thắc mắc về phí tổn của cuộc du hành, nhưng anh Ian đã nhấn mạnh là anh còn đủ tiền, bao hết . Anh cũng nhắc chị lo thu xếp việc làm ăn của chị, báo trước cho biết rằng dầu sao thì vợ chồng phải tiết kiệm đi thì vừa, lần này không được xài thứ tiện nghi xa xỉ nữa . Chị cảm thấy tội lỗi, ngờ rằng tiền bảo hiểm của anh chẳng còn bao nhiêu, lo lắng vấn đề tài chánh của gia đình, và phí tổn chuyến du hành quá cao. Về chuyện tiền bạc, anh Ian đến là lạ lùng, có lẽ vì anh chẳng bao giờ nắm tiền trong tay. Không hiểu bằng cách nào mà anh mua nỗi những quà tặng quá đắt giá, và những lúc rõ ràng trong nhà không còn xu teng, anh lại kiếm ra nỗi một món kếch xù . Anh có thể cầm số tiền cuối cùng còn lại trong túi, quăng qua cửa sổ, chơi ngông vậy đó . Ngày trước, cách chơi trội đó có thể khiến chị thích thú . Bây giờ không nỗi nữa rồi .

Nhưng chị phải cảm ơn anh về chuyến du hành tới Carmel. Chị biết chị rất cần đến nó . Thần kinh chị quá căng thẳng, gần tới mức khủng hoảng . Và chị biết anh Ian cũng vậy, tuy rằng anh cố che dấu, thật khó khăn.

Bà Astrid có chỉ cho hai người một khách sạn nhỏ, bà đã cư ngụ vào mùa xuân mới rồi, và bà nhấn mạnh rằng giá rất hời . Vì thế anh chị đã đổi những tiện nghi xa xỉ ở quán Del Monte quen thuộc lấy bầu không khí ấm cúng ở quán Auberge. Quán này do cặp vợ chồng người Pháp trung niên đứng trông coi, và trong số những món ăn của nhà hàng, có một món đặc sắc mà gọi là “Cà phê đầy đủ” dọn ăn tận giường vào buổi sáng . Cà phê đầy đủ gồm có bánh croissant và bánh kẹp nhà làm lấy, với hai tách cà phê sữa bốc khói .

Họ ra bãi biển hoặc đi thăm mấy cửa hàng, và vào ngày thứ bảy họ tổ chức bữa ăn ngoài trời tại một mỏm núi trông ra biển .

– Thêm chút rượu vang nữa nhé, anh cưng.

Ian gật đầu, và gạt mớ tóc dài nâu màu vàng loà xoà, khỏi che lấy mắt .

Hai người nằm dài bên nhau, chị nhìn lên trời, và anh chống khuỷu tay, cúi nhìn chị, anh vuốt mặt chị, hôn nhẹ lên môi, lên mắt và chót mũi chị .

– Anh làm vậy, làm sao em ngồi dậy rót rượu cho anh, hả anh cưng ?

Anh lại mỉm cười với chị, và chị hôn phớt lên mặt anh.

– Anh biết không, Ian ?

– Gì ?

– Anh khiến em rất sung sướng . Nghe chị nói vậy, mặt anh tối sầm, chị đưa tay giữ cằm anh, bắt anh phải nhìn chị : Em nói thật đấy . Anh làm được mà .

– Làm sao em có thể nói vậy, vào lúc này đây ?

– Vì bây giờ có khác gì trước kia đâu, anh Ian. Anh đã làm được nhiều việc rất hay cho em. Em cần gì, anh cho nấy, mà em cần nhiều thứ lắm . Đôi khi anh phải tốn nhiều tiền cho em. Đồng ý rằng hiện nay có khó khăn, nhưng mọi việc sẽ sớm giải quyết, và không trở lại nữa . Tóm lại, em nghĩ là chúng mình rất có hạnh phúc . Chị ngồi dậy, nhìn thẳng mặt anh, sau cùng anh quay đi.

– Hạnh phúc hé ? Anh cho đó chỉ là một cách nhìn .

Giọng anh chua chát, và chị đưa tay nắm tay anh.

– Anh không còn cảm thấy hạnh phúc chút nào ư ?

– Có chứ . Nhưng còn em, Jessie, thật tình em thấy hạnh phúc chứ ? Cứ thẳng thắn .

Anh quay nhìn chị, ánh mắt lạ lùng, mở trừng trừng khiến chị khiếp hãi . Hình như anh đang thắc mắc đủ thứ chuyện . Chị ? Bản thân anh ? Cả hai người ? Cuộc sống ? Đủ mọi chuyện .

– Vâng, em cảm thấy sung sướng . Giọng chị thoảng qua, trong cơn gió mát một ngày tháng 10 hanh nắng .

– Jessie, em cưng, anh không trung thành với em. Anh làm tình với một người đàn bà khác . Một ả điếm đang thác loạn thần kinh, nhưng dù sao vẫn là một người đàn bà . Em đã chịu đựng, nâng đỡ anh suốt sáu năm qua. Anh là một văn sĩ không thành công. Và anh sắp ra toà về tội hiếp dâm, có thể nằm nhà đá nữa. Và dù anh có tránh được trại giam, thì lỗi lầm của anh cũng thành chuyện xấu xa nhất mà chúng ta chưa hề gặp phải trong cuộc sống . Em cảm thấy hạnh phúc ư? Em sẽ giải quyết chuyện này ra sao ?

Chị nhìn xuống đôi tay một lúc lâu, rồi ngước nhìn thẳng vào mặt anh :

— Ian, em không quan tâm chuyện anh làm tình với một người đàn bà khác . Chuyện đó em không ưa, nhưng nó chẳng quan trọng gì . Nó không thể làm thay đổi gì hết . Em không nghĩ đây là lần đầu, nhưng em không muốn tìm hiểu . Đó không phải điểm then chốt . Mà dù then chốt đi nữa, đã sao nào ? Anh làm tình với một ả nào ư, đã sao ? Anh phải đ… ư, đã sao ? Em không cần quan tâm. Chuyện đó có gây cho anh chút cảm giác nào chăng ? Em chẳng quan tâm. Em quan tâm là quan tâm tới anh kìa, tới chúng ta kìa, tới cuộc hôn nhân của chúng ta, tới sự nghiệp của anh kìa . Và em cũng chẳng “nâng đỡ” anh. Lady J mới nâng đỡ cả hai chúng ta. May mắn làm sao chúng ta có cửa tiệm đó . Và một ngày gần đây, anh sẽ bán bản quyền một cuốn truyện, có truyện quay thành phim, rồi một cuốn truyện nữa, và vô số tác phẩm đặc sắc, và anh kiếm được một gia tài . Đó mới là vấn đề .

– Jessie, em điên. Anh mỉm cười với chị, nhưng mắt anh vẫn có vẻ nghiêm.

– Không, em không điên. Và em muốn anh hiểu như vậy . Anh khiến em sung sướng, Anh làm em hãnh diện, thấy mình quan trọng, và anh cho em hiểu em được thương yêu. Anh luôn luôn ở bên em. Anh hiểu rõ em, biết em như thế nào, biết cả em có thể hay hơn thực trạng, Ian, chuyện đó hiếm lắm . Em nhìn thiên hạ, thấy nhiều người chẳng được như ta. Đôi mắt chị long lang dữ dội, xanh ngắt như ngọc bích.

– Anh không biết nói sao, Jessie… anh yêu em. Và anh cũng cần đến em. Không phải chỉ để nâng đỡ anh trong thời gian anh đang viết lách . Anh cần em, ồ … tha thiết . Anh mỉm cười, với chính mình hơn là với chị . – Anh cần đến em, lúc hai giờ sáng mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi trên giường, nói cho anh biết chương bốn trong cuốn truyện của anh viết dở như thế nào . Anh cần đến cách em chạy bay vào phòng anh lúc đêm hôm, vẻ mặt cười cợt chọc ghẹo anh… cách em hiểu anh, cách em… kính trọng anh, dù rằng chính anh lại không biết tự trọng .

– Ồ ! anh Ian ! chị lại ngả người vào tay anh, nhắm mắt lại .

– Anh tha thiết cần đến em, cưng ạ . Nhưng… anh thấy có điều gì đó cần thay đổi .

Chị từ từ mở mắt . Anh đang nói một chuyện gì quan trọng đây. Chị hiểu điều đó, qua cách anh buông lỏng vòng tay hơn là qua câu nói của anh.

– Anh muốn nói gì ?

– Anh cũng chưa rõ . Nhưng hai tháng nữa đây, sau khi chúng ta vượt qua chuyện rắc rối này, thì có điều gì đó cần thay đổi .

– Như điều gì ? Chuyện gì thay đổi ? Giọng chị bỗng the thé, và chị ngồi lui lại, cách xa anh một chút để có thể đọc trong mắt anh.

– Cứ yên tâm, Jessie. Anh chỉ nghĩ đây là lúc cần suy tính lại mọi chuyện . Anh chưa rõ, nhưng có lẽ đây là lúc anh nên gạt bỏ những ý nghĩ ngông cuồng về sự nghiệp văn sĩ . Có điều gì không ổn . Chúng ta không thể sống theo kiểu này được . Xét theo một số mặt, anh thấy không ổn .

– Tại sao ?

– Bởi vì anh cảm thấy bị gò bó . Em chi tiền, hay đúng ra em chi phần lớn, và anh không thể sống mãi như vậy được . Em có hiểu khi không kiếm ra tiền, anh cảm thấy thế nào chăng? Anh cảm thấy tội lỗi khi em thọc tay vào túi tiền, mà em gọi là “quỹ chung”, để đưa tiền cho anh mua hai chiếc áo sơ mi. Em có nghĩ nỗi anh cảm thấy ra sao khi thấy em chịu phí tổn vì vụ tai hại này không? Em có xót đồng tiền bỏ ra vì chuyện “hiếp dâm” của anh không? Lạy Chúa, anh choáng váng, Jessie ạ . Anh chết mất . Em nghĩ coi, làm sao anh có thể ì ra, làm thằng đàn ông bất lực lâu hơn nữa ? Anh rùng mình nghĩ đến chuyện anh đã rong chơi hư hỏng bấy nhiêu lâu.

– Anh nói không nghiêm trang chút nào . Hẳn là vì anh đã bị căng thẳng quá .

Chị muốn gạt chuyện đi, nhưng anh không chịu .

– Đúng . Anh bị căng thẳng . Nhưng sở dĩ vậy, một phần cũng bởi chúng ta không suy tính công việc cho đúng cách . Đã bao giờ em tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như em không có Lady J. hay nếu như không được ba má em để lại cho chút tiền bạc, có không?

– Em đã từng làm công cho người khác, và anh đã từng làm công việc cố vấn và anh ghét việc làm đó . Đâu có phải chuyện đùa ?

– Đúng . Nhưng em nghĩ sao, nếu anh đề nghị em không phải làm việc nữa, để em kiếm việc làm khác, không viết lách nữa ?

– Như việc làm ăn nào ? Chị làm mặt lạnh, lúc nói câu đó .

– Anh không biết rõ . Anh cũng chưa hình dung ra được .

– Ian, anh mất trí rồi . Em chưa thấy anh để tâm đến cuốn sách nào kỹ càng như cuốn anh đang viết, chưa thấy anh tin tưởng chắc ăn lần nào như lần này . Vậy mà anh tính bỏ ?

– Anh không nói vậy . Chưa hẳn, nhưng có thể . Điều anh muốn nói là: điều gì sẽ xảy ra cho em, cho chúng ta, cho cuộc hôn nhân này, nếu em không cần gây dựng gia đình, và để việc đó cho anh? Em thấy ra sao, nếu chúng ta chỉ coi số tiền của em là món tiền dự trữ, đặt vốn sinh lời .

– Và rồi suốt ngày em làm gì ? May vá ? Đánh bài ?

– Không. Anh đang nghĩ đến một chuyện gì khác . Có lẽ để tính lại xem sao.

Trong mắt anh có một vẻ gì êm dịu, mà xa xôi.

– Chuyện khác đó là việc gì ?

– Như là … phải đó … như là chuyện chúng ta có con. Anh muốn nói là sau khi vụ án bẩn thỉu này giải quyết xong. Chúng ta chưa bàn luận với nhau cho lâu lâu một chút . Ta chưa làm vậy, kể từ trước khi…

Chị hiểu anh nói – trước khi với ý nghĩ gì . Trước khi mọi chuyện thay đổi, trước khi ba má chị mất, trước khi chị được hưởng gia tài … Trước khi ! hai chữ đó thôi, cũng nói lên tất cả . Hai người cùng hiểu rõ . Jessie, em cưng, anh muốn lo cho em. Vả lại, em chỉ có lợi thôi.

– Tại sao ?

– Em nói “tại sao” với ý nghĩa gì . Anh nhìn chị, có vẻ bối rối .

– Em muốn nói tại sao chúng mình lại phải đề cập đến mọi chuyện vào lúc này ?

Tại sao đột nhiên anh lại đòi ghé vai dành lấy cả gánh nặng ? Em thích làm việc, chẳng thấy là gánh nặng, chỉ thấy vui vui thôi.

– Lo cho con cũng vui nữa sao?

– Em không nói vậy . Mặt chị đanh lại .

– Nhưng ?

– Ồ, tội nghiệp em, anh Ian. Tại sao lúc này chúng ta phải bàn tán đến chuyện đó ? Chuyện đó anh chị đã bàn đến từ nhiều năm nay, nhưng chẳng đi đến đâu.

– Anh không nói phải thảo luận lúc này . Anh chỉ hỏi coi sẽ ra sao.

– Tức cười nhỉ . Cứ như chơi bài vậy .

Chị quay đi và đột nhiên cảm thấy anh nắm chặt lấy cánh tay chị . Khó khăn thật .

– Anh không rỡn đâu. Nghiêm chỉnh đấy, Jessie. Sáu năm nay, anh biến thành thằng ăn bám vợ . Làm thằng văn sĩ không thành công, lại vừa dính líu với một ả không ra gì, bị vu cáo tội hiếp dâm. Anh đang cố hình dung coi cuộc đời anh còn điều gì có ý nghĩa, điều gì không, điều gì cần thay đổi . Và có lẽ một trong những điều cần thay đổi chính là bản thân chúng ta. Đúng là vậy, chứ nói “có lẽ” cũng không đúng . Anh biết chắc là phải như vậy . Vì thế anh mới nói chuyện với em, em cần phải nghe, phải bàn luận, đúng không nào ?

Chị ngồi lặng yên, nhìn anh. Nhưng chị biết mình không có cách chọn lựa nào khác . Anh buông cánh tay chị, rót thêm hai ly rượu vang.

– Anh rất ân hận . Nhưng chuyện này quan trọng với anh, Jessie ạ .

– Ô kê. Em ráng nghe anh nói . Chị cầm lấy ly rượu, thở dài thườn thượt, và ngước nhìn trời . Bao chuyện chỉ vì em nói anh khiến em được hạnh phúc ư? Thôi được … Em sẽ giữ miệng, không nói bậy nữa .

Chị mỉm cười với anh, và anh hôn chị:

– Anh biết . Anh là thằng không ra gì . Nhưng Jessie ạ … anh muốn công việc của chúng mình chạy hơn, đời sống tốt đẹp hơn. Anh không muốn lăng nhăng với đàn bà khác, để tự khinh ghét mình . Chuyện này quan trọng lắm . Và anh vui sướng đã đem lại hạnh phúc cho em, và em, em cũng khiến anh có hạnh phúc nữa . Hạnh phúc vô cùng . Nhưng chúng ta có thể làm cho hay hơn, anh biết chúng ta có thể làm được . Anh đã bắt đầu cảm thấy mình xứng đáng là chồng em, là một người đàn ông, anh sẽ gánh vác mọi gánh nặng, hay ít ra cũng gánh vác được phần lớn, dù cho có phải bán nhà, kiếm chỗ khác mướn . Nhưng anh cần phải làm những việc như thế cho em. Anh chán cái chuyện em “săn sóc” anh. Anh không muốn nói giọng vô ơn, Jessie ạ, nhưng… anh cần phải làm những chuyện này.

– Ô kê. Nhưng tại sao? Tại sao nào ? Vì ả dở hơi đó ? Vì Margaret Burton? Vì ả mà anh bỏ nghiệp văn, và hai vợ chồng mình chuyển đến một túp lều, và phải trả tiền mướn nữa ? Chị đã điên lên rồi, nói năng không cần giữ ý tứ nữa, và anh chẳng thích . Nhưng lời phê bình đó cũng có tác dụng .

– Không, em cưng ạ . Sá gì một ả Margaret Burton? Anh từng lăng nhăng với cả trăm, hai trăm cô. Có phải em tính chơi vậy không, Jessie? Thẳng thắn hay quấy phá bôi nhọ ? Em cứ việc chọn cách của em đi, để anh sẽ xử cho.

Chị uống cạn một hơn, và nhún vai:

– Em thấy ta chưa đề cập đến điểm then chốt .

– Có lẽ đây là điểm then chốt . Đúng hệt như lúc anh nói về chuyện có con vậy . Ngay cả về vấn đề đó, em cũng không đạt tới điểm then chốt, phải vậy không? chuyện con cái không có ý nghĩa chút nào với em, phải không Jessie?

Chị trịnh trọng lắc đầu, nhìn xuống, tránh tia mắt anh.

– Anh thật không hiểu . Tại sao? Nhìn mặt anh đây. Việc này rất quan trọng đối với anh. Với cả hai đứa mình nữa . Nhưng khi chị nhìn lên, anh ngạc nhiên hết sức .

– Nó làm em thương tổn .

– Đứa bé ?

Trước nay, chưa bao giờ chị thú nhận với anh điều này . Thường thường chị tỏ vẻ khó chịu, và mau chóng gạt đi ngay. Nghe chị nói, anh cảm thấy thương hại, tỏ vẻ dịu dàng hơn với chị . Thương tổn.

– Nó làm em thương tổn về mặt thể chất ? Anh với tay nắm lấy tay chị .

– Không. Nó … Em phải chia sẻ tình yêu của anh, Ian, và em… em không thể. Chị rưng rưng nước mắt, và cằm chị rưng rưng, lúc chị nhìn anh:

– Quả thật em không thể san sẻ tình yêu, anh Ian. Em không thể, không bao giờ . Anh là tất cả đối với em. Anh là …

– Ồ, em cưng… Anh ôm chị vào lòng, ru nhè nhẹ, mắt anh cũng rưng rưng.

— Em nghĩ nhảm rồi . Một đứa bé có phải vậy đâu, không bao giờ có thể như vậy . Tình đôi ta rất đặc biệt . Có đứa con, mối tình đó chỉ tăng lên, chứ không bớt đi.

– Vâng, nhưng còn những người thân của anh. Một gia đình thật sự .

Bây giờ thì anh hiểu rồi . Anh còn cha mẹ, tất nhiên, nhưng hai cụ ở xa quá, lại già nua, họa hoằn anh mới về thăm. Nhưng, một đứa bé thì hiển hiện ngay trước mặt, rất hiện thực .

– Em là gia đình thật sự của anh, đồ ngu. Em luôn luôn là gia đình thực tại của anh. Sau khi ba má mất đi, anh chẳng thường nhắc chị nhiều lần như vậy sao ?

Hàng trăm, hàng ngàn lần . Nhớ lại những ngày đó, anh thấy lạ lùng . Hồi mới cưới, chị ưa tự do, nằng nặc theo ý mình, và tự tin vô cùng . Nhưng chị rất thương yêu ba má, và tôn thờ cậu em. Nghe chị nói về những người thân đó cứ tưởng như nghe kỷ niệm về những người bạn rất thân, đã cùng chị sống những ngày rạng rỡ, như chị đã sống với họ một cuộc đời đặc sắc: bốn người rất đẹp, tâm trí nhạy bén, dễ cười và cung cách đặc biệt . Những người thân đó quả thật là một điều gì đó đối với chị, và khi họ ra đi, một phần tâm hồn chị cũng đi theo. Phần ra đi đó không được rõ rệt, chị vẫn đầy đủ đầu óc, vẫn sống hăng say, vẫn kiểu cách, nhưng đột nhiên, trong tâm trí, chị là đứa mồ côi. Chị đã yêu Ian từ trước, nhưng không cần đến anh theo kiểu bây giờ . Đột nhiên, chị trở thành một đứa trẻ lạc lõng ở vùng có chiến tranh, khiếp sợ, choáng váng, bị thương tổn, tìm lại hết kỷ niệm này tới kỷ niệm kia. Chị cảm thấy cô đơn và lạc lõng, đã tìm cách tự tử lúc Jake mất đi. Và chuyện đó đã khiến chị thay đổi khác, khác hẳn: lệ thuộc vào Ian. Chính anh đã dẫn dắt chị đến chỗ an toàn . Chính lúc đó là lúc chị bắt đầu gọi anh là “gia đình thật sự”. Trước kia tình gắn bó của họ chỉ là một tấm mạng đan lỏng, có chỗ đang dối nữa, thế rồi đột nhiên trở thành chặt chẽ, không chỗ nào lỏng lẻo, và qua nhiều năm, nó càng bền chặt hơn. Và bây giờ, trong tim chị không có chỗ nào dành cho một đứa con. Anh đã biết vậy từ lâu, nhưng anh nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ vì sự khiếp sợ nhất thời gây nên, nó sẽ hạ xuống . Nhưng nó không hạ, bây giờ anh biết chắc lắm rồi . Sự đòi hỏi của chị vẫn mạnh mẽ, và có thể nó mãi mãi như vậy . Anh khó lòng mà chấp nhận nỗi chuyện đó . – Ôi, Chúa ơi, em yêu anh quá, anh Ian! Và em bị thương tổn … em bị thương tổn rất nhiều .

Anh cảm thấy chị ngã vào vòng tay anh, và anh để tâm suy nghĩ đến chị, không còn nghĩ đến chuyện gì khác . Chị hít vào thật sâu, và ôm chặt lấy anh, anh từ từ vuốt tóc chị, nghĩ đến điều anh đang viết và phải chấp nhận . Anh phải chấp nhận . Không điều gì có thể thay đổi . Ồ, có một số việc phải thay đổi chứ, và anh đang xét thêm làm cách nào để thay đổi . Nhưng chị không thể đứng vững được, không vững vàng, không đầy đủ để hai người có thể nghĩ đến chuyện có con.

– Anh cũng bị thương tổn, Jessie ạ . Nhưng rồi sẽ êm xuôi.

– Làm sao có thể êm xuôi, nếu anh tính thay đổi mọi chuyện, sau khi chúng ta gỡ cho xong vụ án này, anh muốn em phải bán cửa tiệm, có con, và anh sắp ngừng viết văn, đi kiếm việc làm, và buộc vợ chồng đổi nhà … Ồ, anh Ian! Nghe sao khủng khiếp! Chị lại nức nở trong vòng tay anh, và anh cười khẩy, vẫn giữ lấy chị . Có lẽ riêng chị cũng đủ với anh rồi, cần gì một đứa con ? Có lẽ đàn ông mà ao ước một đứa con tha thiết như anh chẳng phải chuyện bình thường . Anh xô đuổi ý nghĩ ra khỏi đầu óc .

– Chúa ơi, anh có nói là anh sẽ thay đổi mọi chuyện này đâu? Nghe nó nặng nề quá . Có lẽ chúng ta chỉ cần làm một, hai việc, chẳng hạn như chúng ta sẽ có một đứa con, và em kiếm một việc làm, và … Anh rất ân hận, em cưng ạ, anh không có ý định đem cả trăm, ngàn việc ra để làm phiền lòng em. Anh chỉ biết rằng có một việc gì đó cần xác định lại cho rõ ràng .

– Nhưng không phải mọi chuyện chứ ?

– Không. Có lẽ không phải mọi chuyện . Và có gì cũng cần em đồng ý với anh, không làm khác được . Phải cả hai chúng ta cùng muốn mới được .

– Nhưng anh nói, em nghe như cuộc sống của chúng ta không bao giờ như cũ .

– Có lẽ sẽ không vậy, Jessie ạ . Có lẽ không nên như cũ . Em đã nghĩ đến điều đó bao giờ chưa?

– Chưa.

– Và em cũng không định nghĩ đến, hử ? Ngó lại mình mà coi: lom khom như một người đàn bà . Da đỏ, nhất định không chịu nghe anh nói gì, hình như đang rình con kiến bò trên cánh tay em thì phải …

Anh chờ đợi . Chỉ nửa giây đồng hồ thôi. Chị nhảy nhỏm la lên một tiếng:

– Con gì ?

– Ồ … chậc, chậc … anh quên khuấy đi mất . Đúng rồi, em rất sợ kiến .

Anh vuốt nhẹ tay áo chị, trong lúc đứng dậy sát bên chị, và chị đấm vào ngực anh:

– Đốt anh đi, Ian Clarke! Chúng ta đang nói chuyện đứng đắn, làm sao anh có thể làm chuyện đó với em! Không có con kiến nào trên mình em, phải không? Có không?

– Anh nói rỡn không được sao ?

– Ghét anh!

Chị vẫn còn xúc động run rẩy, giận dữ và sợ hãi chỉ vì kiến . Tình cảm của chị lúc này chân thật hơn lúc trước . Anh đã bịa chuyện con kiến để câu chuyện giữa hai người bớt căng thẳng .

– Em nói ghét anh nghĩa là làm sao ? Em nói anh khiến em hạnh phúc cơ mà .

Anh làm bộ thật ngây thơ, đưa tay ôm ngang lưng chị .

– Đừng đụng vào người tôi! Nhưng chị mềm người trong vòng tay anh, và cố nở một nụ cười . – Anh biết không… – giọng chị êm dịu trở lại – … đôi khi em tự hỏi không hiểu anh có thật lòng yêu em không.

– Đôi khi người ta thắc mắc những câu vớ vẩn như thế, Jessie ạ . Anh yêu em còn nhiều hơn hồi xưa ba má yêu em, hơn cả cậu Jake yêu em nữa, nhiều lắm … hơn bất cứ người nào . Nhưng anh không phải mấy người đó . Anh là anh, là chồng em, là một người đàn ông, cũng như em là vợ anh, chẳng phải má anh. Và có thể một ngày kia em chán anh, và chắp nối với một người khác . Mẹ chẳng làm chuyện đó với con, nhưng khi vợ có thể làm . Anh phải chấp nhận thôi.

– Anh định nói với em một điều gì phải không ? Đột nhiên chị cứng người trong vòng tay anh.

– Không, đồ ngu, anh chỉ nói là anh yêu em, và anh chỉ có thể yêu em, yêu rất nhiều . Anh cố tìm cách nói em đừng thắc mắc quá, đừng ngờ vực tình anh. Đôi khi anh nghĩ rằng có lẽ vì vậy, mà em coi thường anh, chi hết mọi phí khoản, tưởng rằng nhờ vậy mà nắm được anh. Nhưng anh nói cho em hay một bí quyết: bằng cách đó, em không nắm nỗi anh đâu. Thường thì em vẫn nắm được anh đấy, nhưng vì những lý do khác kia!

– Như thế nào ? Chị lại mỉm cười .

– Ồ … như cách em ngồi khâu, thật là đẹp .

– Khâu may? Em không biết khâu may? Chị nhìn anh với vẻ kỳ lạ, và cười phá ra.

– Em không thể ?

– Không.

– Anh sẽ dạy em.

– Anh đừng quí trọng!

– Thì em cũng đáng quí vậy . Nhân đây, anh nhớ ra một việc . Thử thọc tay vào túi anh mà coi.

Anh nhướng mày làm ra vẻ quan trọng, và chị cười tinh nghịch với anh:

– Một món quà bất ngờ cho em?

– Không. Hóa đơn thanh toán tiền giặt ủi của anh.

– Quỉ! Nhưng chị cẩn thận thọc tay vào túi áo khoác của anh, mắt sáng rực với vẻ thích thú . Chị tìm ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, lôi ra ngoài, và nhăn mặt, cầm chiếc hộp thật chắc trong tay.

– Sao em không mở ra?

– Mở hộp là lúc thích nhất . “Chị lại cười khúc khích, và anh nhăn mặt nhìn chị”.

– Không phải hột xoàn đâu, anh bảo đảm .

– Không phải ?

Chị mở hộp, và anh nhìn chị theo dõi .

– Ồ … đó là … ồ anh Ian! Anh dễ thương quá! Chị reo lớn cười ngất, và nhìn lại chiếc hộp . – Làm sao anh có được .

– Anh nhìn thấy nó, và biết rằng em phải có .

Chị lại cười và định bỏ đồ vật kia trả lại trong hộp . Đó là sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây chuyền có hình dạng một hạt đậu ván . Hồi nhỏ chị ghét nhất là giống đậu ván .

– Trời ơi! Em chưa bao giờ nghĩ là có ngày em đeo một vật ghê tởm thế này . Lại bằng vàng nữa chứ .

Chị lại cười, hôn anh, và cúi nhìn, cằm sát vào ngực, ngắm nghía hạt đậu nhỏ bằng vàng lủng lẳng dưới sợi dây chuyền .

– Hiện thời, coi đẹp lắm . Nếu em không biết nó là thứ gì, em không tài nào đoán ra nỗi . Anh đã chọn, không biết nên lấy đậu ván, đậu nành hay một thứ đậu khác . Tất cả đều do một tay thợ vẽ kiểu có nhiều sáng kiến, anh phải nói để em biết điều đó .

– Và anh chỉ ngó thấy ở tủ kiếng trưng bày ?

– Đúng . Nếu ta có niềm tin chỉ lớn bằng hạt cải thôi, ta đã có thể chuyển một trái núi, cái vụ án lặt vặt kia mà nhằm nhò gì . Vì thế, em có niềm tin lớn bằng hạt đậu ván, có lẽ em chuyển được nửa trái đất đấy .

– Nửa nào vậy ?

– Chẳng có nửa nào hết . Thôi, ta về khách sạn .

– Hạt đậu ván … anh cưng ạ, anh điên. Cho em hỏi, anh mua hạt đậu này mất bao nhiêu phần sản nghiệp của anh vậy ? Chị đã nhận ra bằng hạt đậu này bằng vàng mười tám carat, và chiếc hộp này là của một cửa hàng rất sang.

– Có phần chắc là em không tài nào mua nỗi . Sao em có thể hỏi câu như vậy ?

– Tò mò muốn biết thôi.

– Tốt . Chớ tò mò quá như thế . Và làm ơn, đừng ăn nó đấy .

Chị lại cười ròn, và đưa tay bịt miệng anh, trong lúc chị với tay lấy nốt phần rượu vang còn lại trong chai.

– Anh cưng, điều này anh có thể chắc dạ, khỏi cần đánh cá . Em không bao giờ ăn đậu ván . Dù là đậu ván bằng vàng .

Hai người cùng cười phá lên, vì đây là câu nguyên văn chị đã nói lần đầu anh nấu đậu ván cho chị ăn bữa tối, ở nhà anh, cách đây tám năm.

Anh đã đãi chị ăn thịt heo rán, khoai tây nghiền nát, và đậu ván . Chị đã tán thưởng món thịt rán và khoai tây, nhưng anh đã bắt gặp chị xúc đậu ván đổ vào túi xách của chị, khi anh ở nhà bếp trở lên nhà trên, mang theo ly nước chị đã đòi hỏi anh. Chị đã nhìn anh buông tay, cười phá ra, bảo rằng:

– Anh Ian, em không bao giờ ăn đậu ván . Dù là vàng khối đi nữa . – Quả thật hạt đậu này bằng vàng khối .

Nghĩ đến tiền chi phí, ruột gan chị chợt quặn thắt . Nhưng Ian là vậy .

Thời gian còn lại trong kỳ nghỉ cuối tuần thật vui vẻ . Mỗi khi gặp dịp, Jessie lại đưa ra khoe hạt đậu bằng vàng . Hai anh chị chọc ghẹo nhau, ôm nhau, hôn nhau. Quán Auberge giữ mãi kỷ niệm thời kỳ yêu đương của hai người . Họ ăn tối ở phòng riêng, thắp đèn cầy, món tiệc có gà quay mua ở ngoài đem về, nhắm với một chai nhỏ rượu sâm banh, anh chị đã mua trên đường về khách sạn . Họ cười rinh rích như trẻ nhỏ, và vui đùa như cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Họ quên hết mọi chuyện, chỉ biết có Ian, Jessie. Họ là những người duy nhất đang hiện hữu .

Chỉ có một điều đáng buồn, và cần phải che đậy đi, là việc anh Ian mong ước có đứa con, nhưng bây giờ chuyện đó cũng gạt đi rồi . Anh tha thiết mong được làm bố trẻ con, ngay lúc này đây, trước khi ra toà, trước khi … lỡ ra … ai biết nỗi chuyện gì sẽ tới ?

Một năm nữa, anh có thể đang ngồi tù, hoặc đã chết . Cách nhìn sự việc như thế chẳng được vui, nhưng thực tế đang bắt đầu làm anh khiếp sợ . Và những khả năng có thể xảy ra còn kinh hãi hơn nhiều, nếu anh thả cho tâm trí suy nghĩ đến chúng . Một đứa con có thể là một mầm cỏ, nhú ra trên đống tro. Nhưng điều mà anh đã biết là Jessie rất kinh sợ thì bây giờ vẫn còn nguyên, và vấn đề đành bỏ qua. Anh đành lấy sách anh viết làm con, chỉ việc làm việc hăng say hơn nữa cho cuốn sách mới .

Ngày chủ nhật, Jessie mua cho Ian một chiếc nón kiểu thám tử Sherlock Holmes và cái ống vố . Hai người ăn chuối thay bữa trưa, rồi thuê chiếc xe đạp đôi cùng cưỡi đi chơi gần khách sạn, và cười nhạo nhau đạp xe không ăn khớp . Khi tới trước một ngọn đồi Jessie ngã xuống .

– Em nói “không” là nghĩa thế nào ? Tiếp tục chứ, Jessie, đẩy nào!

– Em không thèm . Anh đẩy, em đi bộ .

– Thúi .

– Ngó ngọn đồi này coi. Anh tưởng em là người nào ? Tarzan hả ?

– Tốt . Ngó lại cặp giò của em coi. Dài thòng, đủ sức đạp xe lên đồi, chở theo anh, anh khỏi đạp gì cả .

– Anh tồi lắm .

– Ê … ngó con nhện ở cẳng em kìa .

– Em … Gì ? … Áaa …a … Ian! Đâu! Nhưng anh đã cất tiếng cười ròn, chị ngửng nhìn, và hiểu liền – Ian Clarke, nếu anh còn làm vậy với em một lần nữa, em sẽ … – Chị lắp bắp, và anh cười dữ hơn – Em sẽ … Chị đập mạnh vào vai anh, xô anh khỏi chiếc xe đạp, và ngã xuống đám cỏ cao bên vệ đường . Nhưng anh đã thoát ra được, nắm lấy chị trong lúc chị đứng cười anh. Anh kéo chị xuống bên cạnh:

– Ian, ở đây không được! Có thể có rắn đấy Ian! Ngừng lại đi.

– Không có rắn đâu, anh bảo đảm .

– Ian… Em nói thật đó … không, Ian… – chị quên ngay mấy con rắn .

Bình luận