Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 9

Tác giả: Danielle Steel

– Sáng nay anh định làm gì, anh cưng?

Jessie rót cho Ian một ly cà phê thứ hai trong bữa điểm tâm và liếc nhìn đồng hồ treo tường. Gần chín giờ rồi, và đã hai ngày nay chị không ghé tiệm. Chị có cảm tưởng như mình đã vắng mặt cả tháng trời, sống trong bầu không khí mờ mờ như buổi hoàng hôn của riêng chị. Một cơn ác mộng tưởng kéo dài mãi mãi, nhưng bây giờ đã qua rồi. Ian đã trở lại nhà. Cả ngày hôm qua chị đã nằm thiêm thiếp trong vòng tay anh. Chị nhìn lại anh: sạch sẽ, râu ria cạo nhẵn nhụi và bớt mệt nhọc. Anh mặc quần xám, quấn khăn quàng cổ màu rượu vang. Mỗi lần nhìn đến anh, chị muốn đụng vào người anh để chắc dạ rằng anh hiện thực.

– Hôm nay anh có tính viết văn không?

– Anh cũng chưa rõ. Anh nghĩ rằng nên nghỉ ngơi một ngày cho thoải mái. Nhưng anh không yêu cầu chị chơi hockey với anh. Anh biết rằng chị phải làm việc. Mấy ngày qua chị đã vất vả với anh, anh không thể đòi hỏi thêm điều gì.

– Em rất ao ước được ở lại nhà chơi với anh.

Chị nâng ly cà phê, nhìn anh tỏ vẻ tiếc rẻ, và anh vỗ nhẹ vào tay chị.

– Anh sẽ đón em đi ăn trưa.

– Em có ý kiến này đây. Tại sao hôm nay anh không rong chơi chỗ cửa tiệm, có phải tiện hơn không?

Anh nhìn vào mắt chị, hiểu chị nghĩ điều gì. Chị đang sống trong khoảng thời gian mấy tháng sau khi Jake mất đi. Chị khiếp sợ, tưởng chừng như rời mắt khỏi anh là anh biến đi ngay.

– Cũng phải lo chuyện làm ăn chứ, em cưng? Anh sẽ chạy loanh quanh, nhưng phần lớn thời giờ anh sẽ nằm nhà, không đi đâu hết! Nhưng còn những lúc khác? Chị với tay nắm tay anh không nói tiếng nào. Chị không có điều gì để nói .

– Anh nghĩ rằng có lẽ anh sẽ nói chuyện với vài ba người, hỏi xin việc làm.

– Không! chị rụt tay lại, và đôi mắt chị nháng lửa.

– Không, anh Ian! Em van anh!

– Jessie, em nên biết điều chứ. Em đã nghĩ đến phí tổn chúng ta phải trả vì việc làm tai hại của anh chưa? Nói cho chính xác hơn: phí tổn em phải trả. Và bây giờ chính là lúc anh phải tìm một công việc làm ăn. Không cần phải đi xa, chỉ cần một việc làm nào đem lại chút ít tiền bạc.

– Sẽ ra sao khi anh phải sẵn sàng để ra hầu tòa? Và suốt thời gian kiện cáo nữa? Và anh thử nghĩ lại coi, đã có chắc có người nào giúp anh được điều gì tốt chưa?

Chị nắm chặt tay anh, và nhìn vào mắt chị anh thấy được vẻ đau khổ. Phải mấy tháng trời nữa mới vượt qua được tình trạng thất vọng này.

– Được rồi. Thật chính xác, em mong ước anh làm việc gì, hả Jessie?

– Viết cho xong cuốn sách.

– Và để em một mình giải quyết vụ án dơ bẩn này?

Chị gật đầu:

– Nếu anh muốn, chúng ta sẽ cùng lo gỡ rối sau. Nhưng quả thật em không biết phải làm ăn ra sao, anh Ian ạ. Có nên xét tới vấn đề ai đứng ra ký tên vào chi phiếu không?

– Việc đó là của anh. Đúng, luôn luôn anh phải đứng ra lo mọi chuyện, anh sẽ lo mọi chuyện – Nhưng anh cũng hiểu rằng anh không thể tập trung suy nghĩ điều gì, trong lúc cái án còn treo lơ lửng trên đầu. Vụ án… vụ án… đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ tới. Trong lúc chị nằm thiêm thiếp suốt buổi chiều dành riêng cho hai người, anh đã nghĩ tới nghĩ lui… đến vụ án. Anh không rảnh trí mà lo kiếm công việc làm ăn – Chúng ta sẽ xét sau.

– Em yêu anh.

Mắt chị lại rưng rưng giọt lệ, và anh véo vào chót mũi chị.

– Này, cô Clarke, nều cô còn rưng rưng nước mắt vì tôi, tôi sẽ lôi cô về giường, và cho cô được khóc thật tình đấy.

Chị cười đáp lại, và rót thêm cho anh chút cà phê.

– Quả thật, em không tin nỗi là anh đã trở lại nhà. Thật khó chịu không thể tả lúc mà anh vắng nhà… em thấy… giống như…

Chị nghẹn ngào không nói nên lời.

– Có lẽ nhà cửa lúc đó yên tĩnh hơn, thanh thản hơn. Lâu lâu cũng nên có sự thay đổi chứ, mà em không biết hưởng, chẳng ngu lắm sao? Em cũng không nên nghĩ rằng anh phải sống mãi ở chốn này, đúng không nào? Anh cho rằng, cho dù dưới con mắt của một nhà văn đi nữa, thì cứ sống mãi theo một kiểu dần dà cuộc sống cũng lên men.

– Bậy! Nhưng bây giờ chị đã mỉm cười, không có gì để sợ nữa.

– Em muốn anh lái xe đưa em đi làm không?

– Em rất thích.

Chị tươi cười, bỏ mấy chiếc ly vào chậu rửa bát, và nhấc chiếc áo da hoẵng màu cam khỏi lưng ghế. Chị khoác ra ngoài chiếc quần Jeans cắt may khéo và chiếc áo thun màu nâu. Trông chị lại như cô Jessie thuở nào, y hệt như trước, chỉ trừ có đôi mắt. Chị đeo mắt kiếng râm vào, mỉm cười với anh – Em nghĩ rằng nên bỏ dở công việc thêm đôi ba ngày nữa. Em vẫn còn có vẻ như người say rượu chưa giã.

– Trông em đẹp lắm, và anh yêu em – Anh véo vào mông chị trong khi hai người ra tới cửa trước, và chị quay lại hôn anh vội vã .

– Em vẫn còn thơm lắm.

– Không có chi đâu. Chỉ nhờ nước hoa đấy thôi. Chị nói và nhăn mặt.

Trên đường đi tới tiệm, chị chỉ cho anh căn nhà của bà Astrid và kể anh nghe việc bà viếng thăm cửa tiệm.

– Bà ta có vẻ tử tế. Ít nói và vui vẻ.

– Mẹ kiếp, nghĩ đến chuyện tiền bạc, anh cũng muốn ít nói và vui vẻ.

– Kìa anh Ian!

Chị nhăn mặt nhìn anh, và đưa tay vuốt tóc anh. Chị thấy dễ chịu lại được ngồi gần bên anh, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trong lúc anh lái xe, cảm nhận được làn da ở cổ của anh trong lúc hôn anh. Đêm qua chị đã giật mình thức giấc hàng chục lần, để chắc dạ rằng anh vẫn ở bên.

– Anh sẽ tới đón em khoảng mười hai giờ. OK?

Chị nhìn anh một lúc, rồi mới gật đầu.

– Anh sẽ tới đón? Chắc nhé?

– Ồ, em cưng… anh sẽ ở đó. Hứa với em.

Anh bồng chị lên, và chị đeo anh cứng ngắt. Anh biết rằng chị đang nghĩ tới ngày anh bị bắt giữ, lúc ăn trưa không thấy xuất hiện:

– Đứng đắn cho ra người lớn chứ!

Chị nhăn mặt, và nhảy ra khỏi xe, đưa tay lên miệng hôn gió, rồi mới chạy lên những bậc thềm nhà.

Ian châm điếu thuốc, rồi lái xe đi. anh liếc mắt nhìn mấy con tàu ngoài vùng biển. Hôm nay là một ngày đẹp. Mùa hè nóng bỏng đã qua rồi, không nóng như mấy ngày trước, nhưng bầu trời vẫn trong, xanh, và có gió nhẹ. Anh nghĩ tới năm ngày trước đây, cảm thấy như đã năm năm. Anh vẫn không hiểu được chuyện anh đã làm.

Anh ngừng xe chỗ đèn đỏ và đầu óc anh lại suy nghĩ đến chuyện khác: chiếc nhẫn cẩm thạch Jessie đã đem cầm thế. Anh vẫn còn thấy sửng sốt. Anh biết chị nghĩ gì về các di vật của bà mẹ. Chị không thể đeo nữ trang của mẹ. Chúng rất thiêng liêng, như những thành tích. Mà chiếc nhẫn này đối với chị còn quý trọng hơn những món nữ trang khác rất nhiều. Anh đã thấy chị xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay mà tay chị run run, không kiểm soát nỗi. Chị đã đặt trả nó vào trong hộp, và không bao giờ tới thăm két an toàn nữa. Thế mà bây giờ chị đem cầm thế cho chưởng khế chỉ vì anh. Anh hiểu cặn kẽ hơn bao giờ hết. Chuyện vớ vẩn đấy, nhưng anh cảm thấy dường như anh thương yêu chị hơn trước, hồi chưa xảy ra chuyện này, và có lẽ Jessie cũng học thêm được nhiều điều. Có lẽ bây giờ anh chị mới hiểu rõ những gì mình đang có trong tay, nên săn sóc tới chút báu vật đó. Anh biết rõ một điều: những ngày rong chơi lăng nhăng của anh đã qua rồi. Chấm dứt mãi mãi. Đột nhiên anh ý thức được rằng mình có một người vợ. Hơn cả một người vợ, vì trước đây anh có ý thức được chuyện mình có vợ đâu. Anh muốn gì hơn nữa đây? Một đứa con, có thể lắm. Nhưng trước chính anh đã khước từ, không muốn có con. Chỉ cần Jessie là anh đủ hạnh phúc rồi.

oOo – Chào hai em!

Jessie bước vào trong tiệm, khẽ mỉm cười. Katsuko ngồi chỗ bàn giấy ngước nhìn lên:

– Kìa, ai tới đây thế nhỉ? Lại vào một ngày thứ bảy nữa! Chúng em bắt đầu nghĩ là chị đã tìm được một việc làm tốt hơn đấy.

– Chẳng may mắn đến thế.

– Mọi việc êm xuôi chứ?

– Ừ. Mọi việc trôi chảy.

Jessie khẽ gật đầu và Katsuko hiểu rằng đúng vậy, Jessie đã lấy lại phong độ cũ.

– Em rất mừng .

Katsuko đưa cho Jessie một tách cà phê, và Jessie cúi mình trên góc bàn giấy mạ kền và lắp mặt kiếng.

– Zina đâu?

– Ở phía sau, đang kiểm tra lại kho hàng. Hôm qua, bà Bonner có lại đây hỏi chị. Bà mua một chiếc váy trong đám hàng mới bằng nhung màu rượu vang.

– Chị phải săn sóc đến bà nhiều hơn mới phải. Bà có mặc thử chiếc áo sơ mi satin màu kem không?

– Có. Bà mua cả hai thứ, cùng với bộ mới bằng nhung màu xanh lá cây. Bà này tiêu tiền như rác, hay là tiền của bà lủng lỗ rồi.

Đúng. Và tim bà cũng lủng lỗ vì cô đơn. Bây giờ, chính Jessie cũng nếm thử rồi, chị rõ lắm.

Katsuko nói thêm:

– Bà sẽ trở lại đó.

– Chị cũng mong vậy, dù bà không mua sắm gì chăng nữa. Chị ưa bà ta. Có điều gì nên thực hiện cho việc trưng bày mẫu hàng thời trang chăng?

– Hôm qua em nảy ra vài ý nghĩ, chị Jessie ạ. Em có ghi lai, đặt ở bàn giấy của chị đó.

– Chị sẽ ngó qua.

Jessie uể oải vươn vai, tiến lại văn phòng của chị, bưng theo tách cà phê. Sáng nay thời giờ trôi chậm chạp, chị có cảm tưởng như trở lại tiệm sau một thời gian xa vắng, có thể là mắc bệnh lâu ngày. Chị cảm thấy mình chậm lụt, thận trọng và yếu ớt. Và mọi việc đột nhiên coi khác hẳn. Cửa tiệm coi đẹp quá, hai cô gái xinh tệ… anh Ian đẹp trai ghê… bầu trời thật là xanh… mọi vật đều đẹp hơn, tốt hơn.

Chị đọc thư từ, thanh toán các hóa đơn, thay đổi cách bày biện tủ kiếng, và thảo luận với Katsuko về cách trưng bày thời trang, trong lúc Zina bận tiếp khách. Buổi sáng qua đi, và anh Ian có mặt ở tiệm trước chính ngọ chừng năm phút, ôm một bó hoa hồng thật lớn, thứ hoa mà Jessie thích nhất.

– Tuyệt đẹp, anh Ian ạ!

Có chừng hơn ba chục bông, chị lại để ý thấy túi áo anh phồng lên, hiện rõ một hình vuông xấu xí. Anh chiều chị, và chị thích chuyện đó. Anh mỉm cười với chị, và nhìn vào căn phòng của chị.

– Anh có thể gặp em một lát, được không em?

– Được, ông ạ. Với ba chục bông hồng này, ông muốn gặp tôi mấy tuần lễ cũng được.

Hai cô gái cười ròn và Jessie theo Ian vào bàn giấy của chị.

Anh khép nhẹ cánh cửa và cười nhăn mặt.

– Sáng nay em vui chứ?

– Anh đưa em, bỏ chỗ cấm cung này mà đi biền biệt, còn hỏi em sáng nay có vui nữa hay sao?

Anh nhăn mặt, và chị cười khanh khách .

– Thôi, ta nói chuyện tiếp. Nói thật đi nào, hộp gì trong túi anh vậy?

– Chi?

– Thì món quà bất ngờ anh mua cho em, chứ gì nữa.

– Món quà bất ngờ nào? Anh mua bông hồng tặng em, còn đòi gì nữa, hả cô bé tham lam?…

Nhưng anh tỏ vẻ sung sướng, không lừa nỗi chị! Ồ… đây!

Anh rút cái hộp ra khỏi túi áo, tươi cười. Đó là chiếc vòng vàng khối, phía bên trong có khắc chữ “TẶNG NGƯỜI YÊU QUÝ, IAN”. Anh đã ở suốt sáng bên cạnh thợ kim hoàn, xem họ khắc dòng chữ đó. Lúc này không phải là lúc nên tiêu phí tiền bạc, nhưng anh biết rằng vợ rất cần một thứ gì như chiếc vòng này. Chiếc vòng rất đẹp, lại vừa vặn với tay chị. Anh đã mất đứt món tiền để dành cuối cùng.

– Ồ, anh cưng… đẹp quá! Chị mang vào cổ tay, đưa ra khoe – Thật vừa vặn! Ồ, Ian… anh điên!

– Anh điên vì yêu em.

– Anh bắt đầu kiếm ra tiền hả? Sáng nay anh đã tiêu phí một sản nghiệp đấy. Nhưng trong giọng chị không có vẻ gì là trách móc cả, chỉ vui thích thôi, và Ian nhún vai. Chị nói tiếp “Đợi em khoe với hai cô gái nhé!”

Chị hôn anh đánh “chụt”, mở cửa và nhảy lên ôm cổ Zina, đang đi ngang qua để vào kho hàng:

– Ngó chiếc vòng của chị nè!

– Ới, ới! Của ông đem bông hồng tới tặng chị đấy phải không?

Cô ta cười khúc khích, đưa mắt liếc Ian.

– Ồ. Im đi! Đẹp chứ, phải không?

– Lộng lẫy. Khó tìm đâu ra một người đàn ông như anh ấy.

Zina nói rồi biến vào kho hàng. Jessie lại vênh váo đem khoe Katsuko chiếc vòng mới. Vài phút sau, chị cùng Ian đi ăn trưa.

– Anh ạ, em thích chiếc vòng này lắm.

Chị như đứa trẻ được món đồ chơi mới, đưa cao cánh tay ra trước ánh nắng, ngắm nhìn mãi.

– Anh cưng ạ, đẹp lộng lẫy! Sao anh đưa khắc chữ nhanh thế?

– Tất nhiên là khắc bằng máy. Có chuyện gì nữa chăng?

– Ồ… anh biết đấy anh là người lịch sự lắm.

– Một thằng hiếp dâm mà lịch sự? Nhưng anh mỉm cười lúc nói câu đó.

– Kìa, anh Ian!

– Hả, em cưng?

Anh hôn chị, và chị cười. Hai người cùng chui vào trong xe. Anh có phong cách hơn bất cứ người đàn ông nào mà chị quen biết.

Tối hôm đó, họ đi coi hát, và sáng chủ nhật họ dậy trễ. Hôm đó lại là một ngày ấm áp, trời xanh, những đám mây nhẹ và đẹp lờ lững trên bầu trời, trông như tranh vẽ.

– Em muốn ra bãi biển không?

Anh nằm trên giường, lười biếng vươn vai, và nhào qua chụp lấy chị, ôm hôn. Chị có cảm giác thinh thích, lúc anh cọ chòm râu vào má chị. Nó nhồn nhột chứ không đau.

– Em rất thích. Mấy giờ rồi?

– Gần trưa.

– Anh nói dối. Mới chín giờ chứ mấy.

– Anh không dối em đâu. Mở mắt ngó thử coi.

– Không được. Em còn thấy buồn ngủ.

Nhưng anh cắn nhè nhẹ vào cổ chị, khiến chị cười ròn mở mắt ra:

– Thôi đi!

– Không thôi. Trở dậy, làm thức ăn sáng cho anh chứ.

– Này anh nô lệ lái xe. Anh chưa nghe biết về giải phóng phụ nữ hả?

Chị nằm ngửa, nhắm mắt ngủ tiếp, và ngáp.

– Chi vậy?

– Giải phóng phụ nữ. Có nghĩa là chồng phải nấu thức ăn sáng vào ngày chủ nhật… nhưng… nếu… xét lại thì… – Chị nhìn lại chiếc vòng, cười toét miệng – luật đó không đòi hỏi anh phải mua cho vợ nữ trang lộng lẫy thế này. Vì vậy, có lẽ em nên làm bữa sáng cho anh.

– Lêu lêu, chính em hạ em đấy nhé.

– Không. Trứng chiên, anh chịu không?

Chị đốt điếu thuốc và ngồi dậy.

– Anh có ý kiến hay hơn.

– Nữ trang đổi lấy bữa điểm tâm, còn muốn gì nữa?

Chị cười nhăn mặt ghẹo anh, lại khoe chiếc vòng lần nữa.

– Không phải. Anh muốn giúp em một tay. Em còn bận khoe chiếc vòng trước mặt anh, tài nào làm món điểm tâm cho ngon được? Em nghĩ sao về món trứng chiên bơ kèm với sò huyết?

Anh có vẻ thích chí với món xào nấu hổ lốn này và Jessie nhăn mặt.

– Khiếp! Ta có thể bỏ bớt món sò được không?

– Tại sao không bỏ bớt món bơ?

– Bỏ quách cả trứng chiên cho rồi.

– Còn món nữ trang đổi lấy bữa điểm tâm để đâu?

– Ian, anh điên… nhưng em yêu anh.

Chị cù vào bắp vế anh, và anh vuốt sống lưng chị.

Thêm một giờ đồng hồ nữa hai người mới rời khỏi giường được.

Anh ngồi dậy trên giường, mái tóc hung vàng rối bời như tóc trẻ con.

– Hôm nay ta nên ra bãi biển hay ở nhà?

– Cho no bụng đã chứ?

– Tội nghiệp em tôi. Em không thích món trứng chiên với sò huyết của anh hả?

Chị nắm tóc anh:

– Em thích món ăn theo ý em.

Chị thè lưỡi trêu anh, ra khỏi giường, xuống nhà bếp.

– Đi đâu mà lõa lồ thế kia?

– Xuống bếp, làm bữa ăn sáng. Không phản đối chứ?

Lát sau, chị nghe cánh cửa ngoài vườn động mạnh, và anh xuất hiện ở nhà bếp, quấn chiếc chăn quanh ngực , và mang một bó hoa dã yên thảo.

– Tặng bà chủ nhà!

– Rất tiếc, bà không có nhà. Tôi nhận thay được không?

Chị hôn phớt qua, giật lấy bó hoa ở tay anh, đặt xuống giá gác chén bát, trong lúc anh bồng chị lên tay, chiếc chăn rơi xuống sàn.

– Anh cưng, đôi khi em thấy yêu anh điên cuồng, nhưng nếu anh không ngừng lại, món thịt mỡ sẽ cháy khét, và chúng mình không thể ra bãi biển được.

– Em lo dữ vậy ư?

Hai người mỉm cười với nhau. Thịt nướng bắt đầu khét và trứng bắt đầu phồng.

– Không. Nhưng ta nên ăn , lúc vừa chín tới.

Anh vỗ nhẹ vào mông chị. Chị tắt bếp dọn món trứng chiên, thịt nướng, bánh mì nướng, nước cam vắt và cà phê.

oOo Gần ba giờ chiều họ mới ra bãi biển, nhưng trời vẫn còn nắng ấm áp cho tới tận lúc sáu giờ. Trên đường về, họ ghé quán Sausalito ăn bữa tối, và anh mua tặng chị một con chó nhỏ làm bằng vỏ sò kết lại với nhau.

– Em thích món quà này. Em cảm thấy như mình là một du khách.

– Anh nghĩ rằng nên có món quà thật đắt tiền tặng em, để kỷ niệm buổi tối nay.

Hai người cảm thấy tinh thần sảng khoái trong lúc vượt qua cây cầu trên đường về nhà. Mấy lời nói của anh khiến chị xúc động mạnh. Khi không lại đi mua quà kỷ niệm, nhắc nhở đến kỷ niệm.

– Này, anh cưng, cuốn sách của anh đến đâu rồi?

– Khá hơn anh nghĩ. Đừng hỏi anh vội.

– Thật ư?

– Thật.

Chị nhìn anh, tỏ vẻ hài lòng. Anh có vẻ tự nhiên, có chút ngại mình quá kiêu căng.

– Anh đã gởi phần nào tới nhân viên phụ trách nhà in chưa?

– Chưa. Anh muốn đợi viết xong vài chương nữa, rồi mới gởi một thể. Nhưng anh nghĩ rằng cuốn sách này hay đấy. Có thể rất hay là khác.

Anh nói vẻ trịnh trọng khiến chị cảm động. Nghe anh nói dường như sẽ phải bỏ ra nhiều năm để viết cuốn sách này. Từ hồi anh viết thơ ngụ ngôn, chưa lần nào anh viết hay như lần này. Chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền, nhưng nhất quyết là hay. Chắc hẳn giới phê bình sẽ công nhận, dù công chúng chưa chịu.

Trên đường về, họ dừng chân bên ngoài câu lạc bộ bơi thuyền, gần bên cây cầu, tắt đèn xe, và máy xe. Thật dễ chịu được ngồi nhìn sóng tắp vào bờ nhè nhẹ, nghe tiếng còi của tàu bè lanh lảnh ở xa xa. Cả hai đều mệt đừ, tưởng như mỗi ngày là một cuộc hành trình vô tận. Mấy ngày đau thương đã gây tác động. Chị nhận ra điều đó qua giấc ngủ nặng nề của anh. Và chính chị cũng cảm thấy luôn luôn mệt mỏi, tuy rằng chị đã vui sướng trở lại.

Trong tình vợ chồng, có sự đam mê mới: họ cần đến nhau, họ ham muốn nhau. Nhưng họ phải đình lại vì một mùa đông dài và trống rỗng sắp tới. Họ đang gặp lúc khó khăn. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu.

– Em muốn rời xe đi kiếm kem bánh ăn chơi không?

– Không. Em mệt lắm.

– Ừ. Anh cũng vậy. Tối nay anh muốn đọc lại bản thảo. Anh mới xong chương đầu.

– Em có thể đọc vài đoạn không?

– Tất nhiên được chứ.

Anh có vẻ vui thích, mở máy cho xe quay hướng về nhà. Thật lạ lùng, cả hai người chẳng ai muốn về nhà. Ngừng xe gần câu lạc bộ bơi thuyền, rủ nhau ăn kem… có chuyện quỷ gì mà anh chị sợ về nhà như thế? Jessie thắc mắc muốn hỏi, nhưng chị biết con quỷ riêng chị sợ hãi là đứa nào rồi: thanh tra Houghton. Chị luôn luôn tin tưởng có một lúc nào đó hắn sẽ nhào ra, lôi anh Ian vô tù trở lại. Suốt ngày nay chị nghĩ đến chuyện đó, và lúc ở bãi biển chị thắc mắc không hiểu hắn có từ một đụn cát xông ra, lôi anh Ian đi không. Chị chưa nói với anh tiếng nào về chuyện đó. Cả hai người đều tránh không nói đến chuyện anh bị bắt giữ lúc này. Đó là điều hai người có thể nghĩ tới, nhưng không người nào nói ra.

Anh nằm ngả người trước lò sưởi, đọc bản thảo thì chị quyết định phải lưu ý anh chuyện này. Chị ghét phải nêu ra, nhưng ai khác cũng vậy thôi.

– Đừng quên chuyện ngày mai, cưng ạ. Chị nói nhỏ, vẻ hối tiếc.

– Hử? Anh đang say mê công việc.

– Em bảo anh chớ quên chuyện ngày mai.

– Chuyện gì ngày mai? Mắt anh trắng dã.

– Chúng ta có cái hẹn mười giờ mai với ông Martin Schwartz.

Chị cố nói sao cho ra vẻ cái hẹn bình thường, như hẹn với ông thợ hớt tóc, làm đầu chẳng hạn, nhưng không được. Ian ngước nhìn vợ, không nói tiếng nào. Đôi mắt anh nói đầy đủ.

Bình luận