Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cốt Cách Phụ Nữ

Đau Đớn Đành Giấu Ở Trong Lòng. Để Lâu Hóa Ly Rượu, Tự Mình Trút Say

Tác giả: Huyền Trang Bất Hối

Bên ngoài là tiếng xe cộ ồn ã, ánh đèn hoa lệ như muốn chiếu sáng tất cả. Thành phố này về đêm đẹp đến điên dại. Trong xe vang lên bản nhạc trầm buồn, cô chống ta lên cửa sổ xe, nghiêng đầu tựa lên bàn tay mình.

Anh nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: “Vẫn còn suy nghĩ sao?”

Cô chỉ gật đầu nhẹ mà không đáp, đôi mắt như trực trào lệ.

Bàn tay to lớn của anh vuốt nhẹ mái tóc cô, xoa nhẹ đỉnh đầu.

“Không sao mà, em cứ đi đi, anh đợi.”

“Em rất sợ.” Cô nói như thì thầm nhưng đủ để anh nghe rõ.

Anh biết, anh biết cô sợ điều gì, điều ấy ngay cả anh cũng rất sợ, nhưng anh không muốn cô biết rằng anh sợ hãi, anh muốn cô yên tâm đi học. Hai năm không phải là khoảng thời gian dài, cô còn trẻ, còn tương lai và hoài bão, chỉ cần hai năm để cô học thiết kế. Anh và cô sẽ có một kết thúc viên mãn.

Vậy cớ gì anh không vì cô mà cố gắng chờ đợi?

“Em sợ, người ta thường nói, muốn đạt được một thứ gì thì phải đánh đổi bằng một thứ khác. Không có gì là vẹn toàn, em không muốn đạt được điều này, rồi đánh mất…” Nói đến đây cô ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Anh dừng xe bên đường, nghiêng người ôm chặt lấy cơ thể đang run lên vì cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào cổ anh mà khóc nấc lên. Cô gái bé nhỏ của anh, anh thương và yêu cô biết bao, cho dù thời gian có dài nhường nào, chỉ cần cô còn muốn trở về, anh luôn đợi.

Cô ôm chặt lấy anh, như nguyện cùng nhau hòa làm một. Cô yêu anh, yêu đến phát điên, nhưng cô không thể vì anh mà bỏ đi mơ ước, bỏ đi tương lai của bản thân. Cô phải đi, bất cứ giá nào cô cũng phải đi, chỉ mong khi trở lại, anh vẫn ở đây chờ đợi cô.

Tiếng nhạc thay đổi phá tan bầu không khí, giọng nữ pha chút nuối tiếc cất lên.

“Em quá ngốc

Biết rõ anh không phải người thích hợp

Biết rõ đây không phải duyên phận

Nhưng em vẫn bất chấp hết mình để yêu anh

Trong tình yêu có lẽ thế này là quá dại khờ

Có lẽ mãi mãi không có thứ gọi là vĩnh hằng

Nhưng em không muốn bỏ cuộc dù chỉ còn một chút hy vọng

Thà rằng ngốc nghếch cũng không muốn hối hận.”

Ngày hôm sau anh qua nhà giúp cô chọn đồ đạc, anh xếp quần áo vào va li một cách gọn gàng, còn cô thì chạy khắp phòng vơ tất cả những món quà anh tặng nhét vào các chỗ còn trống có thể trong va li. Anh không thể ngăn cản đành ngậm ngùi ngồi nhìn. Một lúc sau, cô ôm một con gấu lớn đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng đôi mắt vô tội.

“Anh đừng đóng va li vội, còn sót rồi.” Cô đưa con gấu đến trước mặt anh.

Anh nhìn con gấu to bằng cả người mình ở trước mặt, chỉ thiếu nước cốc đầu cô một cái cho tỉnh. Nó to thế này, nhét vào đâu cho vừa.

“Em ngốc à, em chỉ đi có hai năm chứ không phải không trở về, mang đi nhiều thế để làm gì?”

Cô trợn mắt nhìn anh, hàm ý anh mới là ngốc.

“Lúc nhớ anh thì em ôm nó tạm, chứ nhìn qua Facetime thì có ôm được đâu. Lát lấy lọ nước hoa anh hay dùng cho em, em mang đi, hết mùi thì em xịt liền, thế là được.”

Anh không thể cãi được cô, đành dâng lọ nước hoa của mình mà không một lời phản kháng trong ánh mắt hài lòng của cô.

Sân bay đông người nhộn nhịp, ở nơi đây diễn ra bao cuộc ly biệt rồi hội ngộ, chứng kiến biết bao mối tình tan hợp.

Cô kiễng chân hôn lên môi anh, mỉm cười: “Em đi đây.”

Anh gật đầu, ôm cô thật chặt: “Sớm trở về, anh đợi.”

“Chỉ mong sau khi trở về, anh vẫn là người ở đây đợi em.”

“Nhất định là như thế.”

Hôm nay cô mặc chiếc váy đen dài đến đầu gối, phần cổ chữ V lộ ra khuôn ngực đầy đặn, chiếc dây chuyền mỏng khiến chiếc cổ càng thêm phần gợi cảm. Chiếc váy được thiết kế sát nách, thân hình mỏng manh nhưng những đường cong gợi cảm của cô khiến không ít người liếc nhìn.

Anh nhìn cô, gật đầu dịu dàng.

Không ai biết rằng, khi cô quay lưng, anh rơi nước mắt. Khi anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, lệ đã phủ đầy khuôn mặt xinh đẹp vừa rồi còn cố gượng cười.

Cả hai đều không biết rằng, một lần ly biệt, là mãi mãi…

Đến hôm nay cô đã rời đi được ba tháng, ba tháng trôi qua, hằng ngày anh vẫn gọi cho cô, những tin nhắn động viên an ủi chưa từng giảm bớt. Mỗi tối xong việc, cô đều trò chuyện với anh đến khi cả hai không mở mắt nổi nữa cùng chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay cô rất mệt mỏi, ngay cả bước đi cũng chẳng còn đủ sức, ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thành phố này xa lạ với cô đến mức ba tháng trôi qua mà cô không hề thấy quen thuộc.

Cô nhớ bố mẹ. Trước đây, cô ngày ngày ở nhà cùng bố mẹ, chỉ cần mở mắt tỉnh dậy là có thể nhìn thấy. Trước đây, mọi việc đều có bố mẹ lo lắng, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Cô không muốn bố mẹ phải thất vọng.

Nhìn lên bầu trời đen kịt ngoài kia, cô lặng lẽ rơi lệ.

Ở giữa thành phố xa lạ, cô nhớ vòng tay của anh đến điên dại. Nhớ những lúc cùng anh đi trên các con phố. Nhớ nụ cười lúc vui, đôi mắt giận hờn khi giận. Nhớ lúc giận hờn không muốn gặp gỡ nhưng vẫn ở gần nhau, chung một thành phố, dưới một bầu trời. Cô nhớ anh, nhớ đến bật khóc giữa thành phố xa lạ này.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cái tên “My Love” nhấp nháy trên màn hình khiến trái tim cô trở nên ấm áp.

Cô nghe máy, không lên tiếng, anh cũng im lặng.

Một lúc sau cô mới nói: “Hôm nay em rất mệt, cũng rất nhớ anh.”

“Anh biết, hôm nay anh cũng rất mệt và cũng nhớ em.” Chỉ nghe tiếng thở không đều của cô là anh đủ hiểu, cô đang khóc và đang rất buồn.

“Em sẽ trở về, nhanh thôi.”

“Anh biết, anh đợi em.”

“Ở đấy không cần phải làm việc quá sức, những việc không thể tự làm được thì thuê người làm. Đồ đạc trong nhà hỏng thì đừng tự mình đụng tay vào, gọi bảo vệ dưới nhà là được. Anh không nghèo nên em chỉ cần theo đuổi ước mơ của mình mà không cần quá sức, dù thế nào, anh vẫn đủ năng lực nuôi em.”

“Em biết, cảm ơn anh.”

Thời gian thấm thoát trôi không chờ đợi bất kể điều gì, một năm trôi qua, cô và anh đã xa nhau được một năm. Nỗi nhớ ngày một đong đầy, cô chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, ngày trở về sẽ không còn xa nữa.

Chỉ mong sau này khi nhắc về thời thanh xuân, cô hay anh, dù vui hay buồn đều không dùng đến từ “hối hận”.

Chỉ cần sau này nếu có lỡ rời xa, ai hỏi về quá khứ, cô muốn mình dõng dạc đáp: “Đúng, tôi đã từng yêu rất nhiều.”

Chỉ cần một đời không oán, không hối.

Cô bấm điện thoại gọi cho anh, bây giờ là bảy giờ tối, cô mới xong việc và trở về nhà.

Chuông đổ hồi lâu mà không có hồi đáp, cô nhắn tin cho anh.

“Anh đang bận à, rảnh gọi lại cho em nhé.”

Hai hôm sau. Cô mới nhận được cuộc gọi của anh, anh nói, hai hôm nay anh có nhiều việc, bận quá không kiểm tra điện thoại, anh nói xin lỗi rất nhiều. Cô không giận, ậm ừ cho qua, cho giấu đi sự bất an đang nhen nhóm trong lòng.

Cô tin anh.

Thời gian trôi nhanh đến mức khi nhìn lại, cô không dám tin mình đã đi được một quãng đường dài đến thế. Chỉ còn vẻn vẹn hai tháng nữa là đến ngày trở về, ngày cô được ôm chặt lấy người cô nhớ đến điên dại, được ở trong lòng anh quên đi bão tố bên ngoài.

Cô đặt bản thiết kế xuống bàn, day day thái dương, mấy hôm nay cô liên tục bị đau đầu. Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, cô nghe máy.

“Mình đây.”

“Sao rồi, vẫn tốt chứ?”

Cô mỉm cười: “Vẫn tốt, sắp hội ngộ rồi đấy.”

Bạn cô ở đầu dây kia bật cười.

“Ờ, dạo này không có bạn rượu, nhanh về đi.”

Hai người hàn huyên vài câu, đột nhiên đối phương im lặng, có phần ấp úng, cô hỏi: “Sao thế?”

“Mày với người yêu thế nào, tốt không?”

Cô thành thật đáp: “Vẫn tốt, dạo này anh ấy hơi bận thôi. Sao thế?”

Bạn cô ậm ừ: “Thế là được rồi, tao cúp đây, làm việc đi.”

Nhìn màn hình đen kịt, cô thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Có những chuyện dù nghi ngờ nhưng cũng không nên tìm hiểu quá rõ.

Còn bay ngày nữa là đến ngày trở về, vé máy bay đã đặt, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi đến ngày cô trở về với thành phố mà cô nhớ nhung biết mấy.

Cả ngày hôm nay anh không gọi cho cô, lúc sáng cô gọi anh không nghe máy, chỉ nhắn lại cho cô hai tin nhắn là “Anh bận”. Cô cũng không làm phiền anh thêm.

Trên đường đi về chung cư, cô bấm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

“Em sắp về rồi.”

“Anh vẫn đang bận à?”

“Em rất nhớ anh.”

Ngày hôm sau cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào, gọi cho anh thì anh tắt máy.

Nỗi lo lắng không tên trỗi dậy, cô gọi cho bạn, hỏi rất nhiều người nhưng họ đều nói không biết anh ở đâu. Không ai nói cho cô biết điều gì đang diễn ra.

Cô đứng giữa đường, lồng ngực như bị bóp nghẹt đến khó thở. Cô lập tức gọi cho hãng máy bay, đổi chuyến bay sớm nhất vào tối hôm nay. Trở về nhà và lấy đồ đạc, cô ra sân bay nhanh nhất có thể.

Cầu cho anh được bình an. Còn nếu xảy ra chuyện gì, nếu anh gặp bất trắc, cô nên ở bên anh lúc này.

Ngồi trên máy bay đợi giờ cất cánh, cô nhắn tin cho anh.

“Em sắp về rồi.”

“Anh có ổn không?”

“Em rất lo lắng.”

“Anh đang ở đâu?”

“Em đang ở trên máy bay.”

“Chồng à, em rất sợ.”

“Chồng, gọi cho em đi.”

“Chồng, anh có thể ra sân bay đón em được không?”

Ở một góc máy bay, cô gái mặc bộ quần áo màu đen ôm mặt khóc, xung quanh không biết điều gì đang diễn ra, chỉ dùng ánh mắt cảm thông nhìn cô gái xinh đẹp rơi nước mắt.

Cô ngồi trên taxi mà như ngồi trên đống lửa, hai tay siết chặt vào nhau. Cô trở về nhà trong sự ngỡ ngàng và vui mừng của bố mẹ, cô hỏi bố mẹ dạo này có gặp anh không, họ nói mấy tháng nay rất ít khi anh qua nhà. Cô nói với bố mẹ cô ra ngoài một lát rồi về.

Cô tự lái xe, ngồi trong xe, cô chưa biết nên đi tìm anh ở đâu. Cô đến cửa hàng của anh. Giờ đã muộn nhưng của hàng vẫn còn mở cửa, cô đi vào trong, nhân viên đều là người mới. Cô hỏi: “Cho chị hỏi có anh… có ở đây không?”

Nhân viên lắc đầu nhìn cô, hỏi lại: “Chị là bạn của anh… ạ?”

“Ừ, anh ấy đâu?” Cô sốt ruột hỏi nhanh.

“Anh ấy nằm viện được hai ngày rồi chị.”

Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, đau đến rơi lệ. Cố gắng giữ cho đôi chân đứng vững, nén nước mắt đang chực trào, cô hỏi: “Tại sao… Anh ấy bị làm sao?”

Nhân viên nhìn cô vẻ khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Tối hôm trước anh ấy lái xe đưa bạn gái đi chơi, vô tình bị xe khác đâm phải. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, chắc ngày kia là anh ấy ra viện chị ạ.”

Hai tiếng “bạn gái” như mũi tên đâm mạnh vào ngực cô, lúc này cô thực sự không thể đứng vững, ngã gục xuống đất. Khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi môi đã không còn chút sắc máu.

Bạn gái của anh ở đây, vậy bạn gái kia là thế nào?

Nỗi sợ hãi của cô giờ đã thành hiện thực?

Cô từng sợ rằng, đạt được thứ này phải đánh đổi bằng thứ khác. Thành công của cô phải trả giá bằng người đàn ông cô yêu sao?

Cô bật cười cay đắng, mạnh mẽ đứng lên hỏi địa chỉ bệnh viện rồi lịch sự mỉm cười, rời đi.

Đứng trước của phòng bệnh của anh, cô đắn đo rất lâu mà không thể chạm đến tay nắm cửa.

Cánh cửa này mở ra, tình yêu này sẽ kết thúc.

Cánh cửa này không mở, tình yêu này cũng sẽ kết thúc.

Vậy cớ gì cô phải hèn nhát đến thế?

Cô hít một hơi sâu, mở cánh cửa trước mặt, bên trong là cảnh tượng cô cả đời muốn quên.

Anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái kia ngồi bên cạnh, đang cúi người hôn lên môi anh. Một tay anh đặt lên eo cô ấy.

Như có cảm giác có người đang nhìn, anh nghiêng đầu nhìn ra phía cửa. Giây phút này tất cả như đóng băng, hai người đang ở trên giường đồng thời nhìn về phía cô.

Anh như chết đứng, không biết phải nói gì.

Cô chậm rãi bước vào, không đau khổ, không rơi lệ, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ thường thấy.

“Anh khỏe chứ?”

Anh không đáp, cô gái kia đỡ anh ngồi dậy.

Cô nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh anh, cất tiếng hỏi: “Cô có biết tôi không?”

“Tôi biết.” Cô gái đáp đầy kiêu ngạo.

“Cô quen anh ấy bao lâu rồi?”

“Một năm.”

Một năm, cô đi hai năm, anh lừa dối cô một năm.

Cô chưa kịp lên tiếng, cô gái kia đã nói tiếp: “Cô còn trở về làm gì, anh ấy hiện tại là của tôi.”

Cô bật cười, nụ cười của cô khiến anh sợ hãi.

“Đúng là tôi trở về rồi, cô cho rằng nếu tôi muốn cướp lại anh ấy, cô giành được với tôi sao?”

Cô kiêu ngạo nhìn xuống, đôi mắt như lưỡi dao có thể xé nát tất cả.

“Anh khỏe chứ?” Cô hỏi lại, lần này giọng đã lạnh lùng hơn.

Anh nhìn cô bối rối, đáp lại: “Anh khỏe.”

Khỏe là tốt rồi, anh ổn là tốt rồi, cô thầm nghĩ.

Trước khi rời đi, cô nói thêm: “Tôi không tranh giành với cô, vì tôi biết nếu tôi tranh giành, cô không có năng lực tranh giành với tôi. Cuộc vui thì không dành cho hai người, hà cớ gì phải vì một người đàn ông mà hạ thấp mình, cho cô đấy, cô lấy được không?”

Nói xong cô bật cười quay lưng rời đi.

Đến khi ra khỏi bệnh viện, cô mới như sụp đổ.

Thực sự giây phút vừa rồi cô rất muốn hỏi anh, rất muốn hỏi: “Em chưa từng quên hình dáng của anh, chưa từng quên nụ cười năm ấy, còn anh đã quên em mất rồi, đúng không?”

Nhưng cô không thể cất thành lời, không thể.

Đau, rất đau, trái tim cô đau lắm, bao nhiêu cố gắng như vụn vỡ.

Cô đã thành công trong công việc nhưng cuối cùng lại đánh mất đi một thứ khác.

Cô từng không muốn biết quá rõ anh đang làm những gì ở thành phố này, cô biết anh sẽ có một vài sai lầm, nhưng vì cô rời đi nên cô sẽ chấp nhận nhắm mắt cho qua. Nhưng đến giây phút này, dù đã sai nhưng anh chưa nói câu xin lỗi cô. Cô thất vọng đến mức như muốn chết đi ngay khoảnh khắc này.

Có những nỗi đau, dù muốn cô cũng không thể thổ lộ, chỉ đành giấu trong lòng, để lâu hóa ly rượu, tự mình trút say…

Anh từng là của cô, từng là tín ngưỡng, là một báu vật để cô tôn thờ. Nhưng cuối cùng anh lại là người khiến cô thất vọng.

Tình yêu, khoảng cách là để thử thách, là để đối phương hiểu sự quan trọng của nhau. Nhưng đôi khi chính khoảng cách lại giết chết tình yêu một cách vô hình, giết chết một cách đau đớn.

Khi sự tin tưởng và kỳ vọng của bản thân khiến mình thất vọng, nó đau đớn đến nhường nào chứ?

Trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống khiến khuôn mặt cô đau rát, cô ngồi xuống bật khóc. Mặc kệ bao người qua lại nhìn cô như một kẻ điên.

Tình yêu của cô, sao lại đau đớn đến thế?

Cô từng sợ nếu mình đi, sẽ dang dở tình yêu này, sẽ dang dở anh, dang dở cô. Cuối cùng, tất cả đã dang dở, tình yêu không trọn vẹn này, cô phải quên bằng cách nào đây?

“Em từng đứng trước thành phố xa lạ vì nhớ anh mà bật khóc. Em trở về thành phố em yêu thương biết mấy, nhưng vì anh thành phố này cũng trở nên xa lạ, và em lại bật khóc trước những gì quá đỗi thân quen.”

Bình luận
720
× sticky