…
Tôi nói rằng, anh có thể chơi, có thể vui đùa, có thể nói chuyện thoải mái với những người mà anh thích. Trong giới hạn có thể chấp nhận, tôi sẽ luôn để anh thoải mái như tôi vẫn thường làm.
Tôi nói với anh, anh có thể chơi nhưng đừng kéo cuộc chơi hòa nhập với cuộc đời.
Tất cả các cô gái trên đời này, khi họ danh chính ngôn thuận đứng bên người đàn ông mình thương, họ ở một vị thế hoàn toàn khác với những cô gái ngoài lề. Đàn ông có thể vui đùa và trò chuyện, đôi lần quá phận là rủ rê ăn uống, nhưng hãy biết dừng ở mức độ cho phép và tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến người phụ nữ chính chuyên của mình, đừng khiến những vết dơ dính đầy chiếc váy trắng thuần của cô ấy.
Đừng hiểu lầm việc tôi nói rằng anh có thể chơi, có thể vui đùa, tất cả hãy có giới hạn nhất định. Tôi không phải người ưa chờ đợi, lại càng không ngu ngốc chờ đợi ai đó trở lại.
Với nhiều người, tình yêu là si mê, là mù quáng, là không cần biết ngày mai.
Nhưng với tôi, yêu là tỉnh táo, là yêu hết mình, là biết điểm dừng…
Nên các cô gái của tôi ạ…
Đàn ông có thể chơi, nhưng đừng kéo cuộc chơi hòa nhập với cuộc đời.
Nếu họ không coi bạn là cuộc đời, hãy cùng họ chơi một trò chơi thật đẹp, thật khó quên. Đàn ông không coi bạn là cuộc đời, đừng vội thất vọng, hãy chơi cùng họ một ván bài đặc biệt mà bạn biết cuối cùng ai là người đau đớn nhất.
Nhưng dù đau, cũng phải chơi thật đẹp… mặc dù đến cuối cùng có thể thứ lưu giữ lại cũng chỉ là ký ức mà thôi.
Mỗi giai đoạn của cuộc đời, may mắn thì đi cùng một người, còn không thì nhiều người.
Nhưng nhất định mỗi người họ đều sẽ dạy cho bạn một điều gì đấy.
Người dạy bạn đau, dạy bạn tổn thương, dạy bạn yêu, dạy bạn biết che giấu, dạy bạn biết thứ tha.
Và đến một ngày bạn sẽ gặp được một người, người sẽ dạy bạn cách lãng quên quá khứ, lãng quên sự tổn thương và dạy bạn cách yêu lại từ đầu.