…
“Cút, cô là loại đàn bà lăng loàn!” Anh chỉ tay về phía cô, hai mắt hằn lên tia máu đỏ rực, đôi môi ngọt ngào thường ngày phun ra những câu nói như bóp nghẹt tim gan.
Căn phòng là một đống hỗn độn, những mảnh thủy tinh đầy trên sàn nhà, cô ngồi trên sofa, chôn mặt vào bàn tay, im lặng rơi lệ.
“Sao cô không lên tiếng, nó và cô có quan hệ gì?”
Cô ngẩng mặt, mỉm cười chua chát, khóe mắt đỏ hoe: “Em đã nói rằng em và nó chỉ là bạn, anh không tin, em giải thích có nghĩa lý gì.”
“Loại đàn bà không có liêm sỉ như cô còn không bằng cô ấy. Cô ấy chưa từng khiến tôi thất vọng. Là tôi nhìn nhầm người, tôi cho rằng cô là bước cuối cùng, nhưng tôi lầm rồi!”
Cô bật cười, hai hàng lệ lăn dài xuống gò má, cô gật đầu: “Có lẽ đúng là do anh nhìn nhầm rồi.”
Anh buông những lời tựa như dao sắc cứa vào tim cô không thương tiếc. Nói một hồi anh bỏ đi, để lại cô với mớ hỗn độn và cánh cửa lặng thinh.
Cô bật khóc, tựa đầu ra sau, một bàn tay đặt lên mắt, đôi môi cắn chặt rưng rức.
Tình yêu, niềm tin của anh dành cho cô chỉ đến thế thôi sao? Chỉ đơn giản là cô không bằng cô ta, dễ dàng cho rằng mình chọn lầm người, chọn sai người và cô cũng không phải bước cuối cùng như anh vốn cho rằng như thế.
Cô không đau đớn vì anh hiểu lầm mà cô thất vọng vì anh dùng những lời lẽ xúc phạm cô. Cuối cùng, hóa ra cô cũng không bằng cô ta sau quãng thời gian dài bên nhau như vậy. Hóa ra, chỉ là vậy thôi.
Vài phút sau, chuông điện thoại vang lên.
“A lô.”
“Ừ, tao đây.”
“Lúc nãy tao thấy người yêu mày hình như rất tức giận, có chuyện gì không?”
“Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm chút thôi.”
“Nếu cần tao có thể đến giải thích, mày không phải ngại tao đâu.”
“Không cần, nếu anh ấy yêu tao, anh ấy sẽ tin tao, tao không níu giữ một người không tin tưởng tao ở bên cạnh.”
…
Trưa hôm sau, anh trở về nhà, căn nhà thơm nức mùi thức ăn, anh vứt áo khoác xuống sofa, đi vào bếp. Cô vẫn như mọi ngày, tấm lưng mỏng manh nhìn càng thêm gầy, cô mặc chiếc váy trắng hơi xòe, đeo chiếc tạp dề màu xanh, móc tóc buộc thấp hờ hững.
Anh bước tới, ôm lấy cô từ phía sau. Đôi tay cầm muôi hơi khựng lại, cô vẫn tiếp tục công việc của mình. Anh chôn mặt vào cổ cô, thấp giọng nỉ non: “Ngày hôm qua anh sai rồi, lúc tức giận anh không kiềm chế được cảm xúc, nói ra những lời không nên nói, anh xin lỗi.” Hơi nóng phả vào cổ khiến cô run lên.
Cô không đáp, anh tiếp tục: “Lúc đó anh quá ghen tuông, trở về nhà mà không thấy em, lại nghe bạn anh nói gặp em đang đi cà phê với người khác, anh mù quáng nên không kiềm chế được bản thân. Những lời hôm qua, xin em đừng để ý.”
Cô im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Anh tin em chứ?” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, chậm rãi đến bình thản.
Anh đáp rất nhanh: “Tin, anh tin em.”
Cô gật đầu, mỉm cười, từ phía sau anh không nhìn thấy hai hàng lệ đang rơi xuống “Anh tin em là được rồi.”
“Anh yêu em.”
“Vâng.”
…
Hai tháng sau.
Cô bưng ly cà phê đặt xuống bàn, nhìn anh mệt mỏi tựa vào ghế, trong lòng cô đau đớn khôn nguôi. Cô đi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho anh. Không lên tiếng, hai người cứ thế im lặng. Căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu nhè nhẹ.
Anh nắm lấy bàn tay cô đang để trên cổ mình.
“Anh rất mệt, đúng không?” Cô dịu dàng hỏi.
Anh gật đầu.
Gần đây công việc của anh rất bận, liên tục phải đi xã giao, có khi đi đến hai, ba giờ sáng mới về nhà. Nhìn đôi mắt trũng sâu vì mệt mỏi của anh, lòng cô quặn thắt.
“Anh đi đêm cũng được, em ngủ một mình cũng được, anh đừng ôm người khác ngủ là được.”
Anh đứng dậy kéo cô lại gần rồi bế bổng cô lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng phấn ngọt ngào.
“Anh chỉ có thể ôm một mình em ngủ.” Anh nói mờ ám, đôi mắt sáng rực nhìn xuống xương quai xanh của cô.
Cô bật cười khúc khích: “Anh xấu tính.”
Màn đêm buông xuống, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, nhịp nhàng hòa hợp. Tiếng rên trầm đục của người phụ nữ khiến người đàn ông càng thêm điên cuồng.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, mái tóc ướt nước.
“Nói đi, nói yêu anh.” Anh nhìn cô từ trên xuống, như một con mồi chiếm đoạt được thứ mình khao khát.
Cô cắn môi, đôi tay bấu chặt lấy lưng anh, khe khẽ thốt lên: “Em…yêu anh.”
…
Lúc cô tỉnh giấc là mười giờ sáng, bấm điện thoại thông báo cho nhân viên chiều cô sẽ ra cửa hàng.
Cô có năm cửa hàng bánh ngọt trong thành phố, các đầu bếp đều là những người nổi tiếng thế giới.
Công việc khá bận nhưng cô luôn cố gắng dành thời gian cho anh nhiều nhất có thể, để anh không bao giờ cảm thấy cô đơn. Khi anh cần cô luôn đến bên cạnh dù trong bất kể tình huống nào.
Đi qua rất nhiều giông bão của tuổi trẻ, hiện tại cô chỉ cần một tình yêu không liên quan đến vật chất, không màng đến địa vị, chỉ đơn giản là cảm thấy phù hợp và bình yên khi ở cạnh nhau.
Nhìn sang bên cạnh đã trống không, anh đã đi từ sớm, cô thở dài, bước xuống giường để chuẩn bị cho một ngày mới.
…
Dọn dẹp nhà cửa xong, cô cầm một đống quần áo ném vào máy giặt, đến chiếc áo khoác cuối cùng thì đột nhiên tay khựng lại. Phần túi áo bị đập vào thân máy giặt vang lên tiếng kêu nặng trịch, cô sờ vào túi bên trong áo khoác, là chiếc điện thoại kiểu dáng nhỏ gọn, đã tắt nguồn.
Cô không biết anh còn có chiếc điện thoại này, cô mở máy, màn hình hiện lên. Cô vào phần danh bạ, trống không. Rồi vào mục cuộc gọi đi, chỉ có một con số đuôi 018. Cô vào mục tin nhắn, từng chữ, từng chữ, đâm vào tim cô một cách tàn nhẫn.
Cô run rẩy bấm từng tin nhắn. Từng lời ngọt ngào như lưỡi dao từng nhát cứa vào tim cô.
“Anh đến bây giờ đây, nhớ em.”
“Em đang đợi anh đó.”
“Nhanh thôi, ngoan nào.”
“Nhớ anh lắm, anh yêu.”
“Bé ngoan.”
Cô run rẩy, đôi chân như không chịu được trọng lượng của cơ thể mà gục xuống đất. Khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy sự bị thương không che giấu.
Tàn nhẫn, thế nào là tàn nhẫn, có lẽ chính là bị người mình yêu thương lừa dối mà bản thân vẫn ngu ngốc coi đối phương như một loại tín ngưỡng để tôn thờ.
Cô hít thở một hơi thật sâu, đặt chiếc điện thoại vào trong áo như cũ, ném vào máy giặt rồi bấm khởi động.
Đến chiều, anh trở về trong sự vội vã, nhanh chóng tìm chiếc áo khoác hôm qua. Anh mở máy giặt, thấy bên trong là chiếc điện thoại ướt nhẹp. Anh thở ra một hơi sâu như trút được gánh nặng.
Cô trở về nhà vào buổi tối, lúc đó anh đang đứng trước gương. Cô nhẹ nhàng như mọi ngày, dịu dàng lên tiếng: “Anh đi tiếp khách à?”
Anh không nhìn cô mà đáp: “Ừ, hôm nay anh có vị khách quan trọng.”
Cô gật đầu, tiến tới chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh.
“Uống ít thôi nhé, có việc gì cứ gọi cho em, bất cứ lúc nào anh cần em đều xuất hiện.”
Anh nâng cằm cô rồi hôn nhẹ lên môi: “Anh biết rồi.”
Anh không thể nhìn thấy khóe môi cô nhếch lên nụ cười cay đắng.
Với nhiều người, tình yêu là si mê, là mù quáng, là không cần biết ngày mai. Nhưng với cô, yêu là tỉnh táo, là yêu hết mình, là biết điểm dừng.
Với một người đàn ông chỉ coi cô là cuộc chơi, hà cớ gì cô phải coi anh là cuộc đời? Nếu trong câu chuyện tình cảm, cô không thể là nữ chính thì tuyệt đối không làm nữ phụ.
Nếu anh muốn chơi, cô sẽ cùng anh chơi một trò chơi thật đẹp, thật khó quên. Mặc dù đến cuối cùng, cô vẫn biết ai sẽ là người tổn thương nhiều nhất.
…
Một tiếng sau.
Cô đỗ xe bên ngoài quán karaoke anh vừa đi vào, cô đưa cho nhân viên một tờ tiền mệnh giá lớn.
“Đưa tôi đến phòng người đàn ông vừa rồi bước vào.”
Đi qua một dãy hành lang, cô đứng trước cửa phòng, trên cửa có tấm kính nhỏ, có thể nhìn được vào bên trong. Cô nhìn thấy bên trong có khá đông người, cả nam lẫn nữ khoảng mười người, rất nhanh cô nhìn thấy người đàn ông mình từng hết mực yêu thương, bên cạnh anh là một người phụ nữ, khuôn mặt góc cạnh, tương đối ưa nhìn.
Cô rất muốn khóc nhưng ở nơi này, cô tuyệt đối không cho phép bản thân thấp hèn.
Cô bước ra xe, đỗ bên phía kia đường, xe này là của bạn cô, lúc chiều cô đã mượn vì xe của cô anh không lạ gì. Cô chờ rất lâu cuối cùng anh cũng trở ra, nhưng bên cạnh anh có thêm một người phụ nữ, vòng tay của anh siết chặt lấy eo cô ta.
Hành động mà ở ngoài đường anh chưa từng làm với cô, anh chưa từng nắm tay cô, chưa từng hôn cô khi không phải ở nhà, anh cho rằng nó không thích hợp, anh nói anh ngại.
Cô bật cười chua chát, nước mắt rơi xuống vô lăng. Cô nén nhịn, đi theo xe anh. Đến khi chiếc xe dừng lại, trái tim cô lúc này thực sự rơi xuống đáy vực, rơi xuống nơi tận cùng của tủi nhục.
Đây là khách sạn mà cô và anh lần đầu tiên quấn quýt.
Hai tay siết chặt vô lăng, cô nhìn hai người ở phía trước năm tay nhau bước vào trong.
Cô mở điện thoại, bấm một dãy số.
“Cậu quen giám đốc khách sạn… đúng không? Gọi cho người ta nói tôi muốn lên phòng của hai người vừa vào. Luôn và ngay.”
Mười lăm phút sau, cô đứng trước cửa phòng 205. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cố kìm nén những giọt nước mắt, bao nhiêu kiên cường còn lại chỉ dùng trong giây phút này.
Cô bấm chuông, vài phút sau một người phụ nữ bước ra mở cửa. Trong lúc cô ta không hiểu chuyện gì cô đã đẩy cô ta sang một bên rồi bước vào trong.
Người đang ông đang ở trên giường kinh ngạc nhìn cô. Anh lắp bắp không nói nên lời, cô vuốt mái tóc, mỉm cười lạnh nhạt. Nụ cười xanh lạ anh chưa từng thấy.
Cô rút trong ví ra một tờ tiền, đặt xuống giường.
“Trả tiền khách sạn, còn lại trả cho cô ta.”
Cô quay lưng, chưa kịp bước đi thì nghe thấy giọng nói khàn khàn từ phía sau: “Anh xin lỗi.”
“Anh từng nói, nếu anh phản bội anh sẽ tự rời đi, bây giờ thì anh cút được rồi.”
Cô gái vừa rồi đột nhiên lên tiếng: “Cô có tư cách gì làm như thế, tôi và cô như nhau thôi, cô chỉ là người yêu chứ chưa phải vợ. Chúng ta ngang hàng.”
Cô liếc mắt nhìn cô ta, chậm rãi nhả ra từng tiếng, sự lạnh lùng bao trùm tất cả: “Cút ra chỗ khác, nếu không tôi sẽ không thể kiềm chế mà giết chết cô ngay tại đây đấy.”
Cô gái sợ hãi lùi lại một bước, cô đi ngang qua cô ta, nói thêm: “Đàn bà mà không có năng lực tìm được một người đàn ông cho riêng mình thì nên xem lại bản thân mình đi. Dự trữ mãi chỉ là dự trữ.”
…
Lê đôi chân mệt mỏi ra khỏi khách sạn, ngồi trên xe, cô không còn đủ sức để lái xe. Gục đầu xuống tay lái, bao nhiêu mạnh mẽ như tan biến. Cô khóc nấc thành tiếng, đôi tay bé nhỏ đấm liên tục lên vô lăng.
Tại sao, tại sao cô tin tưởng anh nhiều đến thế, tại sao anh lại giẫm đạp lên tình cảm của cô một cách vô tình như thế?
Chẳng lẽ tình yêu của cô không đủ để anh cảm thấy vừa lòng?
Cô đã muốn gửi gắm nửa đời còn lại nơi anh, đặt cả cuộc sống sau này của cô vào tay anh. Cuối cùng, sao cả hai lại rơi vào kết quả như thế này?
Cô phải đánh đổi biết bao nhiêu để có được sự bình yên ngắn ngủi này?
Cô đã phải trả giá bao nhiêu tủi hờn để được anh ôm chặt chỉ một giây này thôi? Cô biết chứ, cái giá của hạnh phúc rất đắt đỏ, cô bằng lòng bỏ ra tất cả những gì cô có, nhưng đổi lại là điều gì đây?
Phụ nữ nếu đã dũng cảm nhìn thấu mọi việc, nhìn rõ dối trá thì phải dũng cảm từ bỏ, đừng giữ im lặng và mong mọi việc trở lại như xưa. Khi bản thân giữ im lặng chính là tự mình cấp cho họ quyền làm mình tổn thương lần nữa.
Tất cả mọi việc trên đời đều là lẽ tự nhiên, vậy nên đừng tuyệt vọng, đừng gục ngã. Giữ tâm an yên rồi mọi sự sẽ bình yên.
Tất cả rồi sẽ ổn thôi!