Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cốt Cách Phụ Nữ

Anh Bỏ Lỡ Rồi, Anh Bỏ Lỡ Em Rồi, Thực Sự Bỏ Lỡ Rồi

Tác giả: Huyền Trang Bất Hối

Tình yêu bắt đầu thế nào? Với cô có lẽ chính là ngày hôm ấy nắng rất đẹp, anh đứng bên bờ biển. Bóng lưng cao lớn trải dài trên bờ cát. Anh mặc chiếc sơ mi màu trắng tinh khiết. Khi anh quay lại, nụ cười rạng rỡ hơn ánh mặt trời. Có lẽ chính từ khoảnh khắc ấy cô đã yêu.

Anh nhớ lại giây phút mình quay lưng nhìn thấy cô. Bao ngôn từ cũng không thể miêu tả được cảm xúc ấy. Cô đứng cách anh không xa, mái tóc buộc cao để lộ vầng trán sáng bóng, khuôn mặt xinh đẹp như tiểu yêu nhỏ bé. Cô cười rất tươi, nụ cười mang theo chút tinh nghịch. Đôi mắt nâu to tròn làm rung động lòng người. Chiếc váy maxi màu hồng nhạt dài đến mắt cá chân bay bay trông vô cùng ngọt ngào.

Cô nhìn anh, vẫy vẫy tay. Lục lọi trong trí nhớ của mình, anh chưa từng quen cô, cũng không có biết cô gái nào nhỏ tuổi như vậy. Thấy cô vẫy vẫy tay, anh sải bước chầm chậm đi về phía cô, càng gần thì nét mặt cô càng thêm lạ lùng, có chút ngượng ngập. Anh khẽ cười, có lẽ cô bé này nhận nhầm người.

Cô cắn cắn môi, hai gò má đỏ ửng nói lí nhí: “Xin… xin lỗi anh, tôi hơi cận nên không nhìn rõ. Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đã quay lưng ba chân bốn cẳng chạy đi, do váy quá dài khiến cô hơi loạng choạng suýt ngã. Anh đút tay vào túi quần, bật cười, cô gái nhỏ rất thú vị.

Anh chưa từng biết thế nào là duyên phận, nhưng có lẽ anh với cô thực sự có duyên. Hai người gặp lại nhau hai tháng sau đó. Hôm ấy, anh cùng vài người bạn đến một club mới mở. Như mọi khi, bên cạnh anh có vài cô gái ăn mặc hở hang, khuôn mặt trang điểm kĩ càng đầy gợi cảm. Anh là đàn ông, không ngoại lệ với những người khác. Anh vòng tay qua eo hai cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon gọn.

Đột nhiên ánh mắt anh dừng lại ở một góc bàn đối diện. Người phụ nữ mặc chiếc váy đen ngắn cũn miễn cưỡng trùm qua mông kia có chút quen quen. Anh hơi nheo mắt nhìn kĩ một hồi, nhận ra đó chính là cô gái bên bờ biển hôm ấy. Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu.

Cô loạng choạng ra ngoài tìm nhà vệ sinh, men rượu trong người bốc lên khiến cô đứng không vững mà ngã khuỵu xuống, trước mặt quay cuồng. Đúng lúc này một bàn tay đàn ông đỡ cô dậy. Cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt.

“Anh… là ai?” Cô nói, giọng lè nhè.

Anh để mặc cô dựa người vào tường, hai tay đút túi quần chăm chú nhìn cô say khướt trước mặt. Hôm nay cô trang điểm rất đẹp, không quá diêm dúa nhưng lại vô cùng hợp với đường nét của cô. Rất tây. Bờ môi căng mọng nhìn rất mê người.

“Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.”

“Ừm, nhà tôi á, nhà tôi ở đâu nhỉ?”

“Em không nhớ nhà mình à?”

“Không nhớ.”

“Vậy về nhà tôi nhé!”

Cô chớp mắt, một lúc sau cười hì hì. Sự tỉnh táo gần như biến mất, cô gật đầu.

“Được.”

Đêm đó hai người đã ở bên nhau. Anh phải công nhận một điều rằng cơ thể cô rất đẹp. Đường cong cơ thể cô đẹp hơn những cô gái anh từng qua đêm. Ở trên giường cô gần như biến thành một người khác, quyến rũ, ủy mị, anh gần như không kiềm chế được mà thưởng thức hết lần này đến lần khác cho đến khi cô ngủ say trong vòng tay anh. Đêm ấy chỉ có một điều ngoài ý muốn, có lẽ chính là… đây là lần đầu tiên của cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô rất hốt hoảng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh khi nhìn thấy anh. Trấn tĩnh một hồi cô mới nói: “Được rồi, chuyện đã thế này thì anh nói xem phải làm thế nào đây?”

Anh lười biếng mặc quần, bên trên không mặc áo để lộ vòm ngực rắn chắc. Anh cúi người chống ta lên giường, nheo mắt nhìn cô cười cười.

“Em muốn thế nào?” Cô gái này rất thú vị, rất mới lạ.

“Chúng ta thử hẹn hò một thời gian đi.” Cô nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí bình thản như không.

Anh rất bất ngờ. Thường thì cô gái sau lần quan hệ đầu tiên với một người đàn ông xa lạ nên khóc lóc ăn vạ. Không ngờ cô lại thản nhiên ra yêu cầu như vậy. Anh nhất thời thấy khó tin nhưng rất nhanh sau đó anh cười cười.

“Được, chúng ta hẹn hò.”

Nói xong, anh cúi xuống hôn cô, từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh mẽ, dần dần nhịp thở gấp gáp, anh đẩy cô xuống giường. Hai người lập tức quấn lấy nhau dưới ánh nắng. Hai cơ thể hòa làm một, hai trái tim dần dần ấm lên.

Năm tháng trôi qua, cô ở nhà riêng nên sau đó chuyển đến ở cùng anh, hai người sống với nhau rất ngọt ngào. Tình yêu mỗi lúc một mặn nồng, cô đảm đang như một người vợ. Hai người chung sống rất an ổn, anh làm nghề về tiền bạc, lâu lâu lại đánh nhau khiến cô rất lo lắng, nhưng rồi nghe anh giải thích cô cũng dần quen với cuộc sống như vậy.

Vì anh, một cô gái mới mười tám tuổi là cô trở nên đảm đang. Cô mua những cuốn sách dạy nấu ăn về đề học. Ban đầu với cô là rất khó khăn nhưng anh luôn ngọt ngào an ủi, dần dần cô cũng quen thuộc với nhà bếp, cố gắng nấu những món ăn anh thích.

Thời gian sống chung với cô, anh có cảm giác mình luôn có nhà để về, đi đâu, làm gì cũng luôn có một người ở nhà chờ đợi. Mỗi lần anh về sớm, căn phòng lại thơm nức mùi thức ăn cô nấu. Nhìn bóng lưng mảnh mai cặm cụi trong bếp anh càng yêu cô hơn. Anh chưa từng nghĩ hai người lại có thể đi được một đoạn đường dài đến thế, ban đầu cả hai đều nghĩ tình cảm này chỉ duy trì được một tháng là nhiều. Nhưng chuyện tình yêu khó lường, anh càng lúc càng yêu cô nhiều hơn. Thiếu cô gần như anh không thể chợp mắt, đi làm anh chỉ mong đến giờ về để được ôm cô vào lòng. Hóa ra tình yêu chỉ đơn giản như thế.

Được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Chỉ bấy nhiêu là đủ.

Nhưng anh không ngờ rằng, thời gian trôi qua, tình yêu cuồng nhiệt thuở ban đầu cũng dần phai nhạt. Anh không còn mặn nồng ân ái với cô như lúc đầu. Mỗi lần trở về cũng không còn bước tới ôm cô. Mỗi tin nhắn cô gửi anh không lập tức trả lời như trước. Anh dần dần cảm thấy nhàm chán, giống như ăn một món ăn quá nhiều khiến anh phát ngấy.

Ngược lại cô không nhận thấy sự lạnh nhạt của anh, hàng ngày vẫn cố gắng học làm những món ăn ngon để tẩm bổ cho anh. Mỗi lần anh về cô đều chạy nhanh ra giúp anh treo áo khoác. Mỗi tối đều chăm chỉ là quần áo rồi treo sẵn để ngày mai anh mặc. Nụ cười trên môi cô chưa bao giờ tắt. Cô yêu anh, yêu đến điên dại, yêu đến quên cả bản thân mình.

Hôm nay anh nói với cô rằng bận việc không về, cô không chút nghi ngờ mà còn dặn dò anh làm gì cũng cẩn thận, đừng làm việc quá nóng nảy. Nếu có thể giải quyết bằng lời nói thì càng tốt, không nên hấp tấp. Anh chỉ trả lời qua loa rồi tắt máy.

Tiếng nhạc ầm ầm vang lên, anh lắc lắc ly rượu, uống một ngụm lớn. Men đắng chảy theo yết hầu đi xuống khiến anh thấy rất dễ chịu.

“Này, lâu lắm mới thấy mày đi đêm.” Thằng bạn thân của anh lên tiếng trêu chọc.

Anh cười cười: “Thì hôm nay đi rồi còn gì.”

Mấy thằng bạn xung quanh mỗi đứa một lời.

“Hôm nay đi rồi thì chơi cho thoải mái luôn đi.”

“Đúng rồi, nếu không thì tao không quen mày.”

“Chơi đi, chơi đi, mày đừng ngu mà vì một cây xanh mà bỏ cả khu rừng.”

Tiếng nhạc không át đi được lời nói, anh không giận mà cười. Nghĩ một hồi anh đáp: “Được, hôm nay chơi tới cùng đi.”

Tiếng chạm cốc liên tiếp vang lên, đột nhiên cô gái bên cạnh luồn tay vào áo anh, vuốt ve vòm ngực rắn chắc. Anh cảm thấy hơi nóng bốc lên, cơ thể bắt đầu khó chịu. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái bênh cạnh, ánh đèn rọi xuống khiến từng đường nét trên khuông mặt cô gái hiện rõ. Mắt to, đôi môi nhỏ xinh, khuôn mặt trong sáng không hợp với không khí bẩn thỉu ở đây. Đây là cô em mà thằng bạn anh đưa đến. Rất xinh đẹp, vẻ đẹp dịu dàng, nhu mì, không giống nét tinh nghịch, ương bướng của cô ấy. Cô gái này có nét nhu mì khiến đàn ông muốn bảo vệ, che chở.

Không kiềm chế được anh lập tức cúi đầu áp môi mình lên đôi môi nhỏ nhắn, hai người hôn nhau đến điên dại. Anh bật dậy kéo tay cô gái ra khỏi club, để lại đằng sau tiếng cười của đám bạn.

Màn đêm buông xuống, anh thở dốc cúi người nhìn cô gái dưới thân mình. Có lẽ vì đau mà cô nhăn mặt như một con mèo nhỏ. Đây là lần đầu tiên của cô, có lẽ vì thế nên càng đau. Anh nhẹ nhàng đạt đi giọt nước mắt bên trên khóe mắt cô. Anh khẽ nhắm mắt, nhớ đến người đang đợi anh ở nhà. Anh mím môi, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô gái. Chỉ lần này thôi, chỉ một lần thôi, chỉ phóng túng lần này thôi.

Sáng hôm sau anh mệt mỏi trở về nhà, căn phòng tối om vì rèm được kéo lại. Anh với tay bật đèn, bước đến định ngồi xuống sofa thì thấy một thân hình cuộn tròn nằm trên đấy. Lồng ngực như thắt lại, rất khó chịu. Cô nằm co ro trên sofa, mái tóc dài xõa xuống dưới sàn nhà, trên khóe môi còn vương nụ cười, có lẽ cô đang mơ giấc mơ đẹp.

Anh bước đến luồn tay bế bổng cô lên, có lẽ vì bị anh đánh thức cô lập tức mở mắt. Nhìn thấy anh, cô cười tươi, vòng tay ôm chặt cổ anh, dụi dụi đầu vào lồng ngực anh. Đột nhiên cô ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh, như một con cọp nhỏ xù lông. Bỗng nhiên anh có cảm giác không lành, dừng bước hỏi: “Em sao thế?”

“Khai mau, hôm qua anh đi đâu, trên người có mùi nước hoa của phụ nữ.” Cô gằn giọng nói.

Trái tim anh bỗng đập mạnh, sợ hãi nổi lên như bão thì nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô.

“Em đùa thôi, làm gì mà anh nghiêm túc thế.” Nói xong, cô vùi đầu vào ngưc anh ngủ tiếp.

Anh thở phào một hơi, bỗng dưng anh có cảm giác vô cùng tội lỗi.

Bốn tháng trôi qua, anh càng lúc càng lạnh nhạt với cô, tần suất cãi nhau ngày càng nhiều. Cô không bao giờ cãi lại anh quá ba câu, chỉ im lặng rơi nước mắt rồi chủ động làm hòa. Còn anh thì kiếm cớ cãi nhau rồi đùng đùng ra khỏi nhà đến tận hôm sau mới trở về.

Anh với cô gái lần ấy vẫn liên lạc với nhau, ở bên cô ta anh có cảm giác mới mẻ, vui vẻ hơn rất nhiều. Cô ta như một luồng gió mới thổi đến nơi hoang vu, nhàm chán của anh. Anh càng lúc càng mê mẩn cái cảm giác ngoại tình này.

Rồi một hôm anh về nhà, thấy cô vui vẻ chạy đến ôm chặt lấy anh, nói với anh cái tin động trời rằng cô đã mang thai. Anh như chết sững, còn cô thì vui đến quên cả trời đất.

Nhìn khuôn mặt cứng đờ của anh, cô mím môi, đôi mắt ngấn nước. Anh không vui sao? Anh không muốn cô mang thai con của anh sao? Tại sao anh lại không vui như vậy?

Cuối cùng anh ra một quyết định khiến cô rất hạnh phúc. Anh nói hai người sẽ kết hôn, cho dù không còn yêu cô nhiều như trước nhưng anh vẫn cần một người vợ đảm đang ở nhà. Đám cưới diễn ra nhanh chóng trong niềm hạnh phúc của cô. Nhìn nụ cười rạng rỡ không khép lại của cô, anh bỗng cảm thấy mệt mỏi.

Cuộc sống của hai người vẫn tiếp diễn như bình thường. Cô vẫn đóng vai một người vợ đảm, còn anh vẫn ngoại tình và luôn kiếm cớ cãi nhau như vậy. Những cái tát ngày càng nhiều hơn. Anh đánh cô, cô cúi đầu bật khóc, nhưng cuối cùng cô không một câu oán thán, chỉ im lặng quay lưng ra ngoài phòng khách, để mặc anh trút cơn giận dữ.

Một hôm anh không về nhà, bên cạnh là cô người tình bé nhỏ đang nũng nịu. Chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy tên cô nhấp nháy trên màn hình, anh vốn định tắt đi. Nhưng rồi lại bấm nghe, giọng điệu không kiên nhẫn: “Có chuyện gì thế?”

Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nữ có chút mệt mỏi: “Em thấy mệt quá, anh có thể về không?”

Anh nhíu mày, thẳng thừng đáp: “Tôi đang bận, cô tự đi khám xem sao.”

Nói xong, anh lập tức vứt điện thoại, nghiêng người nhìn người tình, thả xuống một nụ hôn đầy dục vọng.

Giấy không gói được lửa, khoảnh khắc anh lo sợ đã đến. Nhìn cô yên lặng ngồi ở sofa, trên bàn là chiếc điện thoại của anh. Anh bước đến, hét lớn vào mặt cô: “Cô cầm điện thoại của tôi làm gì, ai cho cô đụng vào!”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Là anh để ở đây, em không có đụng vào.”

Nói xong, cô đứng dậy trở về phòng, nuốt nước mắt vào trong. Không để cho anh biết rằng cô đã đọc được những dòng chữ kia. Không muốn anh biết rằng, cô biết rồi, cô biết rồi. Biết rằng anh lừa dối cô.

Cô không dám khóc, không dám chất vấn anh, cô sợ, sợ rằng sẽ đánh mất đi người đàn ông cô yêu thương nhất. Cho dù anh chỉ ở bên cô hời hợt như vậy cũng được, chỉ cần còn nhìn thấy anh, như thế với cô đã là quá đủ rồi. Cô chấp nhận, chấp nhận sự lừa dối này, chấp nhận coi như chưa từng nhìn thấy những dòng chữ kia. Vì cô yêu anh, yêu đến mức cho dù cô đánh mất tất cả sự tôn nghiêm của mình cũng không sao cả.

Có lẽ ông trời có mắt, ông trời hiểu thấu sự đau đớn của cô nên đã đưa cuộc tình này đến hồi kết.

Cô xách túi đồ ăn nặng trịch, cô đã mang thai được bảy tháng. Bụng cũng khá to nên đi đứng có phần khó khăn. Bên cạnh cô là đứa bạn thân cũng xách túi cồng kềnh. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Đột nhiên bạn cô dừng bước, trợn tròn mắt nhìn vào cửa hàng bên cạnh. Cô cũng nghiêng đầu nhìn theo. Túi đồ ăn trên tay rơi lộp bộp xuống đất. Những người xung quanh cũng tò mò đứng lại xem.

Người trong ấy không ai khác chính là người đàn ông của cô, là người chông mà cô yêu thương. Bên cạnh anh ấy là một cô gái trẻ trung mặc chiếc váy trắng tinh khiết. Hai người đứng cạnh nhau rất đẹp đôi.

Bạn cô tức giận, nắm chặt tay định xông tới thì cô với tay giữ cô ấy lại.

“Đừng đi.”

Bạn cô bực mình, hét vào mặt cô: “Cậu… cậu là đồ ngu à? Có phải cậu đã biết trước rồi không?”

Cô không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, nhìn anh đang dịu dàng ướm thử trang phục cho cô gái kia. Lồng ngực cô đau thắt, giống như máu đang chảy đầm đìa, thấm ướt toàn bộ ký ức.

“Cậu về trước đi, mình muốn yên tĩnh một mình.”

Cậu bạn vừa định lên tiếng thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của cô, cậu biết chỉ cần cô quyết định thì không thể lay chuyển, đành nhẹ giọng: “Cậu đừng làm gì dại dột, hãy nhớ mình luôn bên cạnh cậu.”

Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt: “Mình biết rồi.”

Đột nhiên anh quay đầu theo phản xạ, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ đằng xa. Trong lòng như rơi vỡ thứ gì đó quý giá. Buông bộ quần áo trên tay, anh bước nhanh ra ngoài, đi ngang qua người bạn cô rồi đi đến trước cửa trung tâm thương mại cũng không thấy hình bóng cô. Cảm giác sợ hãi chưa từng có nổi lên. Anh bấm điện thoại gọi cho cô nhưng không ai bắt máy.

Khi trở về nhà, anh tìm kiếm khắp nơi những vẫn không thấy cô. Mở tủ quần áo thì vẫn đầy ắp đồ cô hay mặc. Anh thẫn thờ ngồi xuống sofa thì thấy mảnh giấy được gấp ngay ngắn trên bàn, vội mở ra. Anh run rẩy đọc từng chữ.

“Em yêu anh vào ngày em còn nông nổi cho đến khi em thực sự trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Em yêu anh bằng tình yêu cuồng nhiệt nhất, qua bao tháng ngày tình yêu của em càng thêm sâu sắc. Em yêu anh nhiều đến như vậy đấy. Chúng ta gặp gỡ nhau vô cùng hời hợt, nhưng em lại yêu anh không chút hời hợt. Dành tặng anh cả thời xuân sắc, đổi lại là những ngày hạnh phúc trôi qua quá nhanh. Thời gian có lẽ khiến tình yêu anh dành cho em phai nhạt, nhưng với em, em càng yêu anh nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc, anh đánh mất rồi, anh đánh mất rồi, thực sự đánh mất em rồi.”

Cuối cùng, cô viết: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ở bên em những ngày tháng thanh xuân đẹp nhất. Có anh ngần ấy thời gian, em đã quá mãn nguyện rồi.”

Chuông điện thoại kêu vang, anh vội bắt máy. Truyền vào tai anh là tiếng hét của mẹ vợ: “Thằng khốn nạn, mày đang ở đâu, mày đang ở đâu? Con gái tao đang nằm trong phòng cấp cứu, còn mày đang ở đâu?”

Điện thoại rơi bộp xuống đất. Anh loạng choạng với lấy, hỏi địa chỉ rồi lập tức phóng xe đến bệnh viện.

Thứ anh nghe được đầu tiên là tiếng khóc nức nở của mẹ vợ. Vừa thấy anh, bà xông tới giáng cho anh một cái tát rất mạnh. Anh không phản kháng, không nói một lời, chỉ im lặng nhìn bố vợ đang ngồi ở ghế chờ. Mặt ông tái nhợt, tiều tụy vô cùng, ông không nói một lời, chỉ yên lặng chống tay vào đùi, cúi gằm mặt xuống đất. Có lẽ nỗi đau đớn nhất chính là im lặng.

“Vợ con sao rồi mẹ?”

“Mày còn hỏi, con tao bị mày hại chết rồi, con tao tại sao lại chọn một thằng khốn nạn như mày làm chồng. Ngày ấy tao đã không đồng ý nhưng vì con gái tao cố chấp muốn lấy mày, tao đành phải đồng ý. Tại sao mày lại đối xử như thế với con gái tao, đứa con gái đáng thương của tao?” Nói xong, bà ngã gục xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

Xung quanh một đám đông bu lấy để xem, các bác sĩ không ai khuyên ngăn hay nói người nhà bệnh nhân yên lặng. Qua những lời bà nói ai cũng hiểu được điều gì đang xảy ra, bọn họ vô cùng thông cảm với bà mẹ này, chán ghét nhìn người chồng khốn nạn kia.

Bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra, bố vợ anh lập tức đứng lên, bước nhanh tới hấp tấp hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”

Bác sĩ liếc nhìn một vòng mới thở dài lắc đầu: “Con gái bác vì mang thai, cơ thể suy nhược mà lại gặp phải chấn động mạnh nên đã không qua khỏi, đứa bé trong bụng vì thiếu oxy quá lâu nên đã chết lưu. Mong gia đình bớt đau buồn.”

Bố vợ anh buông thõng hai tay, chết sững tại chỗ.

Anh không dám tin vào tai mình, dường như tiếng la hét của mẹ vợ cũng không khiến anh bình tĩnh được. Anh lập tức chạy đến phòng cấp cứu, đạp mạnh cửa phòng bước vào.

Tấm ga trắng phủ lê người cô, anh giật mạnh ra, cô nằm ngủ an yên, trên mặt có vài vết xước đỏ. Anh run rẩy chạm vào má cô, cơ thể cẫn còn lưu lại chút hơi ấm. Anh bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má cương nghị của người đàn ông.

Anh sai rồi, thực sự sai rồi. Anh không nên đối xử với cô quá tàn nhẫn như thế. Cô nói đúng, anh đánh mất cô rồi, thực sự đánh mất cô rồi. Anh đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời của mình rồi.

Bố vợ chậm rãi bước tới, lặng lẽ nhìn con gái đang nằm trên giường, ông không khóc, không mắng chửi, chỉ yên tĩnh nhìn con gái. Cô con gái ngỗ nghịch của ông, ông nói rất khẽ, dường như không thể nghe ra:

“Con gái ngốc, dậy đi, bố đây. Bố sẽ không mắng con vì đi chơi về muộn nữa, được rồi, chỉ cần con dậy con có đòi gì bố cũng sẽ chiều. Không cần giả vờ với bố nữa, trò này cũ lắm rồi. Bao năm rồi cũng không thay đổi. Dậy trở về nhà với bố đi, trong tủ lạnh toàn đồ ăn con thích. Nếu muốn bố có thể đưa con đi du lịch vòng quanh thế giới như con muốn. Con cần gì, muốn gì, chỉ cần nói bố sẽ làm. Đừng đùa với bố nữa nhé, được không con gái.” Giọng nói của ông rất nhạt, rất lạnh lùng, nhưng đôi tay đã run rẩy không giấu được sự sợ hãi trong lòng. Mồ hôi túa đầy tay. Trong đầu vang lên tiếng cười lanh lảnh của con gái.

Bia mộ lạnh lẽo, từng người xếp hàng đi tới thắp hương. Trên bia mộ, cô gái có mái tóc dài mỉm cười rạng rỡ vô cùng xinh đẹp.

“Anh bỏ lỡ rồi, anh bở lỡ em rồi, thực sự bỏ lỡ rồi.”

Ba năm sau.

Người đàn ông tuấn tú năm nào trở nên tiều tụy, gò má hóp lại vì gầy yếu. Anh chăm chú lau bụi trên bia mộ, nhìn người con gái trong ảnh, dịu dàng nói: “Anh dùng ba năm để tưởng nhớ những ngày tháng đã qua. Anh dùng cả cuộc đời còn lại để bên em.”

Anh nghiêng đầu tựa lên bia mộ, giọt nước mắt lăn dài. Thời gian không khiến nỗi đau nguôi ngoai mà lại càng khắc rõ. Anh cười trong hạnh phúc.

“Xin lỗi, anh yêu em.”

Trong nhà, ông bố năm nào nay càng thêm già nua, mái tóc đã bạc đi phân nửa. Ông ngồi trên ghế tựa, nhìn bức ảnh trên tay. Ông dịu dàng vuốt ve. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó ông nói vọng ra: “Bà nó ơi, lát nữa đi siêu thị nhớ mua mấy loại nước ngọt con gái thích. Nó về mà không có, nó sẽ cằn nhằn đấy.”

Bà ở trong bếp, đôi tay cầm dao khẽ run run, lấy tay bịt miệng để không bật khóc.

Người đã ra đi nhưng nỗi đau vẫn còn ở đó. Không màu không sắc, nhưng đau đến điên dại.

Có được không, mỗi câu nói đều khiến em nghẹn ngào

Thành phố, có biết bao điều muôn hình muôn sắc

Chúng ta, như ngăn cách tất cả vũ trụ

Tạm biệt, tất cả đều hóa thành hư ảo

Chúng ta đã hứa sẽ nắm tay nhau không buông

Nhưng hiện thực đã nói chỉ yêu thôi chưa đủ.

Bình luận