…
Cô lười biếng chui ra khỏi khăn, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ trưa, cô nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo. Đứng trước tủ quần áo, cô nhìn những chiếc váy đầy màu sắc, cuối cùng không đắn đo lấy ra chiếc váy đen bó sát, phần cổ khoét sâu.
Ngồi trước bàn trang điểm cô thuần thục tạo ra những đường nét sáng tối vừa đủ. Khuôn mặt được phủ một lớp phấn mỏng, cô make up theo phong cách rất tây, bờ môi phủ một lớp son nâu trầm, mái tóc dài buông xõa khiến cô càng thêm gợi cảm.
Hôm nay cô có hẹn đi ăn cùng đám bạn, đặc biệt hơn nữa đứa bạn cô nói sẽ giới thiệu cho cô một người. Là người anh kết nghĩa của nó.
Cô cũng cảm thấy mình hai năm qua đã quá cô đơn, giờ cũng nên thử yêu thêm một lần.
…
Cô đến quán cà phê đã là mười hai giờ trưa, bên trong quán không khí yên tĩnh, mọi người đều nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Cô lên tầng hai, phòng ăn được đặt sẵn, phòng VIP 1. Nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp cúi gập người mở cửa cho cô.
Cô gật đầu, cười khẽ: “Cảm ơn.”
Vừa mở cửa đập vào tai cô là tiếng cười giòn tan vui vẻ. Thấy cô, hai đứa bạn lập tức đứng lên kéo tay cô.
“Mày làm gì lâu thế, vào đây ngồi.”
Lúc này cô mới thấy trong phòng ngoài hai đứa bạn còn có thêm hai người đàn ông lạ mặt.
“Ngồi bên phải là bạn trai tao, bên trái là người tao nói với mày đấy.” Vi Hạ nói thầm vào tai cô.
Cô di chuyển tầm mắt sang vị trí bên trái, người đàn ông này cũng đang nhìn cô, anh ta mặc sơ mi đen, trên tay là chiếc đồng hồ Rolex chói mắt, mái tóc được vuốt lên cầu kỳ, không phải nói quá nhưng người đàn ông này thực anh tuấn. Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả, anh ta là người đàn ông có nét đẹp lạnh lùng mà cô lại có cảm giác ấm áp.
Hai đứa bạn kéo cô vào vị trí bên cạnh anh ta, cô từ chối nhưng không thể, đành bất lực ngồi xuống.
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn thân em, An Tịnh.” Vi Hạ vui vẻ giới thiệu.
“Còn đây là anh Tùng.”
“Chào em.” Anh nhìn cô, mỉm cười.
Cô gật đầu khẽ, lịch sự đáp: “Chào anh.”
Bữa ăn trôi qua trong không khí dễ chịu, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cô và anh cũng nói chuyện qua lại nhưng không nhiều vì hai người vẫn còn ngại ngùng.
Kết thúc bữa ăn, cô vẫy taxi trở về nhà, anh cùng bạn đi một xe, hai đứa bạn cô cũng đi chung một xe.
Mở cửa vào nhà, túi xách vứt sang một bên, cô vừa đi vào phòng ngủ vừa cởi áo như một thói quen. Đột nhiên điện thoại báo tin nhắn, cô mặc độc chiếc áo lót đi ra phòng khách, lục điện thoại trong túi xách, một dãy số lạ. Cô bấm xem.
“Em về nhà an toàn chứ?”
Cô suy nghĩ một hồi, nhắn lại: “Vậy anh nghĩ có an toàn hay không?”
Rất nhanh có tin nhắn trả lời: “Còn trả lời được chắc chắn là an toàn.”
Cô bật cười, rất thú vị, người này nói chuyện khiến cô thấy rất vui vẻ.
“Em về nhà rồi, còn anh?”
“Anh cũng thế, an toàn như em.”
…
Hai người trải qua tám ngày nói chuyện, hằng ngày mỗi buổi sáng cô đều nhận được tin nhắn của anh. Mỗi khi mở mắt dậy, nhìn điện thoại đều báo có tin nhắn đến. Ngày một ngày hai cô cảm thấy bình thường, ngày thứ ba cô bắt đầu thấy vui vẻ, những ngày sau dần trở thành thói quen.
Ngày đầu tiên.
“Hôm nay là một ngày đẹp trời, chúc em có một ngày vui vẻ và hạnh phúc.”
Ngày thứ hai.
“Anh biết em còn ngủ, hôm nay ngoài trời mưa rất to, em đừng ra ngoài nếu không sẽ dính mưa. Nếu có công việc cần phải ra ngoài, có thể gọi cho anh được không? Anh sẽ đưa em đi. Chúc em một ngày tốt lành.”
Ngày thứ ba.
“Cảm ơn em đã xuất hiện, mỗi ngày thức dậy anh cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.”
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu.
Ngày thứ bảy.
Ngày thứ tám…
Ngày thứ chín cô nhận lời yêu anh, vừa tỉnh dậy, với tay lấy điện thoại như thường lệ, một tin nhắn gửi đến bốn mươi phút trước, cô bấm đọc.
“Thanks u for coming in to my life and sharing with me… i luv u.”
Cô mỉm cười, chậm rãi nhắn lại: “Welcome you to my world.”
…
Hôm nay là ngày thứ mười lăm, cô có hẹn cùng anh đi ăn tối. Cô chọn chiếc chân váy màu đỏ cùng chiếc áo đen để lộ phần ngực gợi cảm, nhìn cô vừa thời trang lại không mất đi nét tinh tế.
Cô ra khỏi nhà, anh đã đợi ở trước cửa, cô chậm rãi bước tới, anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng. Cô kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, anh đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào lên trán.
“Em rất đẹp.”
Cô che miệng cười: “Nịnh bợ.”
Hai người chọn một quán ăn đồ Hàn, cô thích những món ăn ở đây. Anh cũng chiều theo ý cô, hai người vui vẻ chọn món, trong lúc chờ đợi, cô tựa đầu lên vai anh, một tay khoác lấy tay anh.
Ban đầu, cô cho rằng cô và anh chỉ là vui đùa, nhưng dần dần cô càng thấy quen thuộc với hình bóng anh. Khi không gặp cô cảm thấy nhớ, nỗi nhớ mỗi lúc một trào dâng.
Hạnh phúc có lẽ luôn kỳ lạ như thế, tình yêu có muôn vàn điều kỳ diệu. Hai người từ xa lạ trở nên quen thuộc, hai cá thể khác nhau có thể dung hòa.
“Sao hôm đấy trở về anh lại nhắn tin cho em?” Cô hỏi anh, niềm hạnh phúc lấp lánh trong mắt.
Anh xoa nhẹ mu bàn tay cô, chậm rãi đáp: “Có lẽ vì thích em từ cái nhìn đầu tiên, hoặc có lẽ vì em nói chuyện thú vị.”
Cô bật cười, cắn nhẹ lên bả vai anh.
“Vớ vẩn, nịnh bợ vừa thôi, ha…haaa…”
…
Cô ngồi xem chương trình truyền hình, hôm nay anh có công việc đi xã giao, cô và anh không sống chung nhưng mỗi lần anh đi chơi hay có công việc, cô đều đợi anh trở về rồi mới đi ngủ.
Hôm nay là tròn một tháng cô và anh yêu nhau, cô nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Anh vẫn chưa về, cô nhìn chiếc điện thoại im lìm trước mặt, dĩ nhiên cô sẽ không gọi cho anh, cô sẽ không làm phiền anh vì cô biết ai cũng cần có một khoảng tự do riêng.
Từ ngày yêu anh, cô chưa từng hỏi anh đi đâu, làm gì, điều đấy với cô là cấm kỵ. Và cô cũng hiểu, phụ nữ khi yêu, biết càng ít càng tốt, muốn hiểu nhiều thì nên chuẩn bị tinh thần sẽ bị tổn thương. Cô không muốn biết quá nhiều một phần vì không muốn phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của anh trong cô.
Tình yêu, biết càng ít càng tốt, hiểu càng ít càng bền.
Bốn giờ sáng, điện thoại báo bốn tin nhắn được gửi đến, cô giật mình tỉnh giấc, cô ngủ gật trên sofa. Nhìn tên anh trên màn hình điện thoại, đọc tin nhắn anh gửi đến, cô mới yên lòng.
“Anh về rồi.”
“Em ngủ sớm đi.”
“Mai dậy gọi cho anh.”
“Yêu em.”
Cô không nhắn lại, cô không muốn anh biết cô chờ đợi anh về. Tắt ti vi, cô trở về phòng ngủ. Lúc này cô mới thật sự yên tâm an giấc.
…
Những ngày sau, cô không còn nhận được tin nhắn của anh mỗi sáng, những cuộc gọi cũng dần thưa thớt. Anh và cô vẫn gặp nhau, vẫn hẹn hò và hạnh phúc nhưng cô cảm thấy có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Phụ nữ có trực giác đặc biệt, những điều họ nghi ngờ và suy nghĩ thì luôn trở thành hiện thực.
Cô nhận thấy có nhiều điều đổi thay, con người và cuộc sống cũng đang lặng lẽ thay đổi. Hạnh phúc đôi khi chỉ tồn tại trong giây lát, trôi qua giây khác mọi thứ đều vỡ nát như thủy tinh.
Cô ngồi ăn một mình ở MacDonald, vừa rồi anh hẹn cô ở đây nhưng sau đó lại nói bận, không thể tới. Cô nhìn đồ ăn đã gọi cho anh ở trước mặt, cuối cùng đành lặng lẽ ăn một mình.
Lúc này cô rất muốn khóc, nước mắt không biết vì sao lại rơi xuống, cô nhanh chóng lau đi. Yếu đuối không phải điều cô nên làm, phụ nữ yếu đuối là ngu ngốc.
Cô tin tưởng anh, tin tưởng vào tình yêu của anh nên không có gì khiến cô phải khóc.
Bây giờ cô chỉ cần có một người ôm chặt cô vào lòng, nhất định cô sẽ trút hết ưu phiền mà bật khóc. Cô rất muốn, rất muốn nói cho anh biết, tại sao khi cô yêu anh mỗi lúc một nhiều thì tình yêu của anh lại ngược lại?
Lúc đầu yêu cô hời hợt còn anh nồng nhiệt. Đến khi cô yêu anh cuồng nhiệt, anh lại trở nên thờ ơ và lạnh nhạt?
Cô rất muốn nói cho anh biết, cô có thể chấp nhận, cho dù ngày mai có là bao nhiêu đau đớn, cô cũng chấp nhận vì không muốn đánh mất anh.
…
Cô rời khỏi nhà hàng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nghĩ là anh gọi, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhưng không phải, là đứa bạn học cấp hai cùng cô.
“A lô.”
“An Tịnh, là mình đây.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cà phê một lúc đi.”
Cô nhìn đồng hồ, còn rất sớm, cô nhận lời, vẫy taxi đến quán cà phê.
Quán cà phê này rất đẹp, phong cách cổ điển mà trang nhã, bạn cô ngồi trên tầng hai. Nhân viên lịch sự đưa cô lên tầng, cô đi đến bậc cuối cùng của cầu thang, ngay khúc cua vào bàn, đôi mắt dừng lại ở góc trong cùng, vị trí nhìn xuống vườn hoa bên dưới.
Bóng lưng này, có chút quen thuộc.
Trong lòng rung lên một hồi chuông sợ hãi, nhân viên bên cạnh tuy không hiểu chuyện nhưng vẫn giữ lịch sự đứng bên. Cô rút điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Rất nhanh tiếng chuông điện thoại từ trong góc vang lên, trái tim cô như vỡ thành nghìn mảnh ngay giây phút này.
Người đàn ông này, với cô chẳng phải quá đỗi quen thuộc hay sao? Cô gái vừa hôn lên má anh chẳng phải là bạn gái cũ của anh hay sao? Rốt cuộc điều gì đang diễn ra trước mắt cô?
Cô rất đau, rất đau.
Anh nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, trái tim như ngừng đập. Bấm tắt đi, như có linh cảm, anh quay đầu nhìn về đằng sau.
Giây phút này, thời gian như ngưng đọng.
Cô nhìn người đàn ông mình yêu thương, người đàn ông mình tin tưởng. Mỉm cười rồi lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt lăn dài xuống gò má. Không một tiếng động, không một lời nói, chỉ lẳng lặng nhìn nhau như thế. Nụ cười trên môi vẫn nguyên vẹn nhưng đôi mắt thấm đẫm bi thương, nước mắt lăn xuống như mưa.
Nhân viên nhìn thấy sự việc, ít nhiều cũng hiểu ra, nhìn cô gái bên cạnh, thương cô gái nhìn mạnh mẽ là thế, cuối cùng lại rơi lệ vì một người đàn ông tồi.
Cô không lùi, không tiến, anh chậm rãi đứng dậy. Cô gái bên cạnh không hiểu chuyện gì cũng đứng dậy theo anh, cô lắc đầu, mỉm cười.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô. Không biết nên nói gì lúc này.
“Anh đã nói gì với em, anh hứa, anh sẽ không phản bội, nếu như anh phản bội, anh sẽ tự động rời đi. Anh thua rồi, anh thất hứa.”
Cô lắc đầu, cười khổ, quay lưng rời đi.
Anh không đuổi theo cô, cô đi trên đường một cách vô thức. Trở về nhà, cánh cửa đóng lại, cô như người mất hồn, ngã gục xuống đất.
Sự kiên cường trong cô như rệu rã.
Tình yêu cũng tựa như nước mắt, chưa thử thì tò mò, đến khi thử rồi mới biết nó mặn đắng mà vẫn không thể ngừng được.
Có lẽ cô nên hiểu từ trước, muốn đàn ông yêu mình thì mình không nên để họ biết mình yêu họ. Hoặc muốn đàn ông yêu mình thì mình không nên yêu họ.
Bởi khi họ biết mình yêu họ, họ sẽ coi thường và xem nhẹ tình yêu của mình.
Quan tâm quá đôi khi hóa dư thừa.
Cô nên hiểu trong tình yêu, ai nghiêm túc người đó thua. Cô nghiêm túc, cô thua!
Cô bật khóc, nước mắt không thể ngừng rơi. Cô yêu anh, nhưng cuối cùng cô vẫn thua anh. Thua số phận rằng cô với anh chỉ đi được với nhau một thời chứ không phải một đời.
Hạnh phúc tại sao luôn mỏng manh đến thế? Cô càng yêu nhiều đối phương lại càng hời hợt, cô càng muốn giữ, anh lại càng muốn buông.
Cuộc sống này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ rồi chia ly, cũng có nhiều nước mắt xen lẫn nụ cười.
Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc chúng ta đối mặt với sự việc bằng nước mắt hay nụ cười.
Đáng tiếc, duyên mỏng, tình chẳng sâu. Cô rời đi, anh không níu giữ. Cả hai người chỉ lướt qua nhau vô tình như thế. Cứ cho rằng sâu đậm, ngỡ ra chẳng đậm sâu.