…
Cô nằm trên ngực anh, lắng nghe trái tim đập nhịp nhàng. Lồng ngực của anh rất rắn chắc, trên bụng từng múi cơ cuồn cuộn như từng lớp sóng.
Anh đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng mơn trớn.
“Anh!” Cô gọi.
“Ừm.” Anh đáp bằng giọng mũi.
Cô vẽ vòng tròn trên bụng anh, nũng nịu hỏi: “Trước đây người phụ nữ anh từng yêu là người thế nào?” Bản tính vốn có của phụ nữ chính là tò mò, cô thực sự thắc mắc là người phụ nữ thế nào mới có thể giũ được anh hai năm ròng.
Anh khẽ cười, trầm giọng đáp: “Phụ nữ đúng là phụ nữ, luôn muốn biết quá khứ của đàn ông rồi lại tự làm mình đau lòng.”
Cô oán giận đấm nhẹ vào ngực anh.
“Mặc kệ, em muốn biết, em sẽ không giận dỗi gì đâu.” Cô tò mò đến phát điên rồi.
Anh rướn người về sau dựa lưng vào giường, với tay lấy bao thuốc thuần thục đưa lên miêng. Làn khói trắng tan biến trên không. “Em thực sự tò mò?”
Cô gật đầu.
Anh rít một hơi thuốc: “Cô ấy là một cô gái tốt.”
Cô nhận thấy giọng nói của anh khi nhắc đến cô ta trở nên dịu dàng, có khi ngay cả anh cũng không biết điều đó. Bất giác cô thấy khó chịu, cô chưa từng gặp người phụ nữ kia, chưa từng nhìn thấy diện mạo của cô ta, nhưng khi anh nói cô ta là người con gái tốt, cô thấy rất bực bội.
Cô im lặng, không bày tỏ sự khó chịu của bản thân. Cô là người thông minh, cô sẽ không để anh chán ghét cô.
Tốt thì sao chứ, cô cũng đã cướp được anh từ tay cô ta. Ngày cô đến bên anh, cô biết anh đã có bạn gái. Nhưng vì cô thích anh từ lần gặp đầu tiên nên cô đã cố gắng cướp anh về tay mình. Cuối cùng, cô thắng, cô ta thua.
“Tốt hơn em sao?”
“Cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời.”
“Anh dám nói thế?” Cô cao giọng hờn dỗi.
“Là em muốn anh nói sự thật.” Anh không để tâm đến sự giận dữ của cô, trong đầu xuất hiện tiếng cười lanh lảnh ngày ấy.
…
Anh mở cửa nhà, thân hình cao lớn, lảo đảo đi vào phòng ngủ. Anh thả mình xuống chiếc giường ấm áp, hơi rượu nồng nặc bốc lên.
Cô lau mái tóc ướt nhẹp, mặc chiếc váy lụa đen từ nhà tắm bước ra. Nhìn người đàn ông nằm sấp trên giường, cô mệt mỏi thở dài.
Cô bước lại gần, đẩy anh sang một bên. Đột nhiên cánh tay bị anh nắm chặt. Cô nghe thấy anh thì thầm, cô nghiêng người ghé tai để nghe anh nói.
Anh nói rất khẽ.
“Anh xin lỗi.” Giọng nói khàn khàn.
Cô không hiểu, thấp giọng hỏi lại: “Tại sao anh xin lỗi?”
“Anh sai rồi.”
Cô nhíu mày, sự lo lắng không tên nổi lên như vũ bão.
“Anh sai ở đâu?” Cô hỏi.
Rất lâu sau anh mới đáp trong cơn mơ màng: “Ân Ân, anh sai rồi.”
Cô như bị sét đánh trúng. Ân Ân? Là cô ta. Cô biết cô ta tên là Ân Ân. Một năm nay, cô cho rằng anh đã thực sự quên đi quá khứ mà ở cạnh cô. Nhưng sao lúc này anh lại nhắc đến cô ta? Tại sao?
Cô lục lọi trong túi quần của anh rồi lấy ra chiếc điện thoại, nhanh chóng vào phần cuộc gọi, nhìn thấy ba mươi cuộc gọi đi đến cho một dãy số lạ không tên. Cô như chết đứng, run rẩy vào mục tin nhắn, từng tin nhắn nối tiếp nhau đập vào mắt cô.
Cô nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh, hít thở một hơi sâu, đọc từng dòng.
“Anh đây.”
“Tại sao em không nghe máy?”
“Em vẫn giận anh, phải không?”
“Anh biết anh không nên gọi cho em, không nên nhắn tin cho em, nhưng anh thật sự không thể kiềm chế nổi. Anh rất nhớ em.”
“Ân Ân, một năm nay, em sống tốt chứ?”
“Một năm qua anh sống rất tốt, chỉ có điều vẫn còn nhớ em rất nhiều.”
Anh nhắn tin cho cô ta rất nhiều, mãi đến khi cô kéo xuống dưới mới thấy một dòng tin nhắn đáp lại của cô ta.
“Anh đang say, trở về nhà đi, cẩn thận.”
Cô ta chỉ nhắn vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi nhưng lại hàm chưa rất nhiều ý nghĩa. Anh lại tiếp tục nhắn cho cô ta rất nhiều nhưng đối phương không trả lời. Anh chỉ độc thoại.
Cô bấm xóa toàn bộ tin nhắn và lịch sử cuộc gọi, cô biết sáng hôm sau anh dậy anh sẽ không nhớ gì hết. Đặt điện thoại vào đầu giường, cô ngồi xuống nhìn anh. Người đàn ông này cô rất yêu thương, nhưng cô chỉ giữ được cơ thể anh, còn trái tim anh đã đặt ở trên người cô ta mất rồi. Nhưng cô biết làm sao đây, cho dù là ích kỷ, cô cũng không buông tay.
Đôi tay trắng nõn vuốt ve gò má anh, cô dịu dàng hỏi anh: “Nói đi, người con gái anh yêu tên là gì?”
Cô hỏi anh, như lại hỏi chính mình. Bất ngờ người đàn ông trên giường khẽ mấp máy môi, giọng nói nhỏ vang tới tai cô như một mũi tên đâm sâu vào lồng ngực.
“Ân Ân, anh yêu em!”
…
Hai tháng sau anh và cô quyết định đi đến hôn nhân. Cô rất vui nhưng cũng rất đau đớn. Vì trong mắt anh, cô nhìn thấy hình ảnh của người phụ nữ khác.
Hôm nay anh cùng cô đi chọn váy cưới, cô chọn một cửa hàng khá có tiếng. Của hàng được trang trí theo phong cách hoàng gia, từng thiết kế đều lộng lẫy, sang trọng.
Cô khoác tay anh ngồi xem các mẫu váy cưới qua ảnh, nhân viên đang tư vấn cho cô. Đột nhiên nhân viên lên tiếng: “Giám đốc bên em về rồi, vậy để chị ấy tư vấn cho hai anh chị nhé!”
Cô không quan tâm lắm chỉ tiện gật đầu.
Một lúc sau một cô gái mặc bộ quần áo bó sát đen tuyền, trên tay cầm chiếc ví Chanel số lượng có hạn. Mái tóc buộc cao, trang sức trên người đều phù hợp với trang phục. Cô gái ấy đi đôi guốc cao đến mười lăm phân, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười với cô.
“Xin chào.”
Cô gật đầu, lịch sự đáp: “Xin chào.”
Đột nhiên cô có cảm giác không được bình thường, quay đầu nhìn anh ngồi bên cạnh, đôi mắt đã mở to, sáng rực như gặp được thứ mình yêu thích.
Cô hiểu, cô hiểu, chỉ cần nhìn đôi mắt anh cô đã hiểu.
Hóa ra cô ấy chính là người con gái anh từng yêu.
Cô chưa từng nghĩ, hóa ra người con gái anh từng yêu sâu đậm lại là một người con gái phong cách đến thế. Cô gái này mỗi đường nét đều gợi cảm, mỗi đường nét đều xinh đẹp. Cô tự nhận mình không bằng, sự ghen tị dấy lên trong lồng ngực.
“Anh.” Cô gọi.
“Có chuyện gì?” Anh đáp.
“Em không thích cửa hàng này nữa. Chúng ta đi thôi.” Nói xong, cô đứng dậy cầm túi xách quay đi.
Anh nhìn cô quay đi, rồi nhìn lại người con gái trước mặt.
Anh khẽ gật đầu rồi nói: “Anh đi trước.”
Cô không đáp, nhìn hai người trước mắt từ từ rời đi, đằng sau cặp kính đen, đôi mắt đã đầy sương mù. Không ai nhìn thấy bàn tay cô đã siết chặt đến mức nào.
…
Khi trở về nhà, cô và anh đã cãi nhau một trận rất lớn. Cô đã tát anh một cái rất đau và hét lên: “Anh không yêu tôi, anh yêu con đĩ kia, đúng không?”
Anh tức giận đẩy cô xuống giường và chỉ vào mặt cô hét lớn: “Tôi và cô khi ấy đã sai lầm, tôi và cô nhơ nhớp. Cô không có quyền nói cô ấy như thế.”
Cô bật khóc, gào lên với anh: “Vậy nếu cô ta xảy ra chuyện, anh có dám chết vì cô ta không?”
Cô chỉ buột miệng nói thế thôi, không ngờ anh đáp lại: “Dám, bởi cô ấy đáng được như vậy.”
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, để lại cô một mình trong căn nhà trống vắng.
Cô nhớ lại lần đầu mình đến đây, căn nhà tràn ngập mùi tinh dầu dịu nhẹ. Rèm cửa màu kem, mọi đồ vật đều là đồ đôi, căn nhà ngăn nắp, nhìn qua là biết có bàn tay của phụ nữ. Trên tủ lạnh có dán rất nhiều tờ giấy ghi chú của cô ta để lại. Mỗi nơi, mỗi góc đều có hình ảnh cô ta. Cô đã ném toàn bộ những thứ cô ta từng dùng, ngay cả chăn ga hay rèm cửa cô đều thay.
Nhưng tại sao chứ, tại sao lại không thể xóa hình ảnh của cô ta trong lòng anh mặc dù cô đã cố gắng hết sức.
…
Chuông điện thoại kêu vang. Cô mệt mỏi bấm nghe.
“A lô?”
“Cô có phải người nhà của anh… Anh ấy đang bị tai nạn trên đường…”
Cô tắt điện thoại, sự lo lắng bủa vây, nhưng cô cố chấp vứt điện thoại sang một bên. Anh không yêu cô, sự sống chết của anh có liên quan gì đến cô?
Một lúc sau, không kìm được cô thay quần áo đến địa chỉ vừa rồi.
Đập vào mắt cô là một đám đông nhưng lại vô cùng yên tĩnh, mọi người vây quanh xem nhưng không ai lên tiếng. Cô khó hiểu chen vào trong ánh mắt bực bội của mọi người.
Cô nhìn thấy anh đang được một cô gái ôm vào lòng, người đang ôm anh không ai khác chính là cô ta.
Cô ta ôm chặt lấy anh. Cô nhìn thấy trên môi anh nở nụ cười hạnh phúc mà cô chưa từng thấy.
Cô nghe thấy, mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ.
“Tại sao em lại đến, anh còn tưởng em sẽ không đến.” Nằm trong lòng cô, anh khẽ thì thào.
Cô nhìn người đàn ông trong lòng mình, nén nhịn nước mắt.
“Đồ ngốc, sao có thể thế chứ, sao em có thể không đến?”
Cho dù có đang ở đất nước khác cô cũng sẽ lập tức bay về chứ đừng nói cô và anh chỉ cách nhau một vài con phố.
“Em giận anh lắm, đúng không?”
“Phải, em rất giận.” Cô nói thật lòng mình.
“Vậy nếu hôm nay anh chết, em có đau lòng không?” Anh rất muốn nghe cô trả lời.
Rất lâu sau cô đáp: “Có, sẽ rất đau lòng.”
Cô sẽ đau lòng, sẽ rất đau lòng. Sao cô có thể không đau lòng được chứ, nếu anh chết đi, cô sẽ đau đến mức sông không bằng chết.
“Một năm qua em sống tốt chứ?”
Cô gạt vài sợi tóc trên trán anh, dịu dàng đáp: “Không tốt, không có anh sao em sống tốt được chứ!”
Nhìn sự u buồn được giấu kĩ trong mắt cô, anh thở dài.
“Anh sai rồi.”
Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống má anh, anh ngẩng đầu nhìn cô. Cô đang khóc, nước mắt như mưa rơi xuống. Anh run run nâng tay lau nước mắt cho cô. Anh luôn sợ nước mắt của cô, mỗi lần cô khóc anh đều thấy khó xử. Nhưng anh lại là người khiến cô khóc nhiều nhất.
“Nín đi, Ân Ân ngoan, nín đi.”
Cô càng khóc to hơn, cao giọng quát: “Anh là đồ tồi, anh đã phụ em, tại sao lại không sống tốt? Anh đã lựa chọn rời bỏ em, tại sao lại không hạnh phúc? Anh có biết em đã sợ hãi thế nào khi nhận được điện thoại của anh không, anh có biết em đã nghĩ nếu như em không còn được nhìn thấy anh em sẽ sống ra sao hay không? Anh không biết, anh mãi mãi không biết em đã phải nén nhịn bao nhiêu, em đã phải cắn răng chịu đựng bao nhiêu… Em nhớ anh, nhớ mà không dám gọi cho anh. Em nhớ anh, nhưng không thể chạy đi tìm anh. Em chỉ có thể tìm một góc rồi ngồi khóc, đến khi ra đường em vẫn là em. Anh không biết sao, anh không biết yêu anh khiến em đau đớn thế nào ư?”
Cô chỉ tay vào trái tim mình, nghẹn ngào nói tiếp: “Ở đây, đau lắm anh… anh biết không?”
Cô đứng nhìn anh và cô ta, lòng đau đến tan nát. Hóa ra, một năm qua cô vẫn chỉ là kẻ ngoài cuộc. Cho dù hai người họ không ở cạnh nhau nhưng trái tim hai người họ vẫn luôn hướng về nhau, cho dù cô có làm cách nào cũng không thể chen chân vào được.
Hóa ra cô đã mắc sai lầm. Trên đời này thực sự có tình yêu sâu sắc đến tận xương tủy, sâu đậm đến mức không ai có thể lay chuyển mặc dù cả hai đã ly biệt.
Bọn họ yêu nhau nhiều đến thế. Cho dù là yêu trong im lặng, yêu trong mộng, tình cảm họ dành cho đối phương cũng không hề phai nhạt. Hóa ra một năm qua, trong cuộc tình này, cô luôn là kẻ thừa. Cuộc tình này không có chỗ cho cô bước vào.
…
Hôm ấy, anh được đưa đi cấp cứu, tình trạng nguy kịch đã qua. Cô nhìn anh ngồi trên giường bệnh. Cô nói: “Em bỏ cuộc rồi, anh và cô ấy có thể trở lại bên nhau rồi.”
Anh lắc đầu cười nhạt.
Cô không hiểu chuyện gì, mãi mới nghe anh nói: “Cô ấy yêu anh, anh cũng yêu cô ấy nhưn gtifnh yêu này đã định là lỡ rồi. Cho dù cả hai còn yêu nhau nhưng cũng không thể nắm tay đi đến cuối con đường. Anh và cô ấy cho dù yêu nhau cũng không thể trở lại, không phải anh hay cô ấy yêu không đủ nhiều, chẳng qua là duyên mỏng chứ không phải tình không sâu. Yêu thương bao nhiêu cũng không thể phủ nhận anh đã bỏ lỡ cô ấy một lần chính là bỏ lỡ một đời.”
“Thật sự anh rất yêu cô ấy
Đó là một sự trừng phạt đối với em
Nói rằng anh không nhớ cô ấy
Là đang thương hại em sao?”