Đừng nhé em, cô bé của chị ơi
Cho dù có yêu, cũng nên học nén nhịn
Đừng cho họ biết em yêu nhiều, họ khinh
Đừng nhé nghe chị, em đừng sầu
Lệ tựa trân châu, rơi là lãng phí
Họ không hiểu đâu, em khóc cũng là thừa
Em à đừng khóc, nghe không em?
Nước mắt lấm lem khuôn mặt sầu
Tình yêu chưa lâu, nhưng sâu nặng.
Em đừng đòi người trả những ngày yêu đầu
Những ngày yêu chưa sâu, hoa hồng mới hé nở
Tình yêu màu rực rỡ, môi cười còn ngây thơ
Em à nghe chị, thôi mộng mơ
Tỉnh mộng đi em, trở về với thực tại
Yêu nhiều là khờ, để họ biết là dại
Thôi bỏ đi, cũng chẳng tính lỗi phải
Yêu là mù quáng, yêu là u mê
Người cho em đê mê, để em ảo mộng một tình yêu tràn trề
Đan xen nhau thương não nề, thấm dần tin yêu
Thôi nào nghe chị, đừng buồn nữa nhé em
Mệt quá rồi, cứ tựa vai chị khóc
Ném nỗi buồn lăn lóc nơi thật sâu
Hãy cứ khóc thật lâu, đừng lo đời cười nhạo
Em chỉ là yêu mà, chỉ là yêu quá nhiều, vậy thôi.
Em hãy đứng dậy, mỉm cười, tô lại son môi
Hãy mỉm cười như em vẫn thường ngạo nghễ
Cô gái kiên cường, chỉ khó khi về đêm
Về nơi mà chỉ có riêng mình em biết
Mai tỉnh dậy nhìn trời, đời vẫn luôn đẹp, nhé em.
…
Trước đây, khi tôi còn non trẻ. Trong đầu luôn nghĩ rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác, địa vị, giàu nghèo hay thân phận.
Nhưng thời gian đã chứng minh cho tôi thấy. Chỉ yêu thôi, chưa đủ.
Tình yêu bây giờ quá dễ bị nhuốm màu.
Yêu thương bao nhiêu cũng không thể phủ nhận.
Chúng ta cần nhiều hơn tình yêu.