Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hết Giận Thì Yêu Thôi

Chương 3

Tác giả: Vân Jibi

Máy tính kêu “ting” một tiếng khiến Hạ Du đang thẫn thờ suy nghĩ bỗng giật mình tỉnh lại, thấy Hải Vũ vừa xuất hiện ngay bên cạnh.

Hải Vũ vẫn còn là nhân vật cấp thấp nên trang bị trên người rất sơ xài, đều là loại trang bị thường. Cậu mặc một bộ áo vải màu xanh đậm, thắt lưng đen. Kiểu tóc buộc đuôi ngựa cao lên tới đỉnh đầu. Bên ngoài khoác thêm chiếc chiến giáp màu nâu đồng cứng cỏi. Cậu cưỡi trên một tấm băng phiến hình bông hoa tuyết màu trắng, tay cầm một cây kiếm nhỏ. Tuy vẻ bề ngoài không hào nhoáng như các game thủ nam khác, nhưng Hạ Du lại thấy cậu ấy có gì đó rất thu hút.

Hạ Du luống cuống ngồi thẳng dậy gõ bàn phím trả lời lại: “Ừ!”

Thực ra khi nhìn thấy tin nhắn của Hải Vũ, Hạ Du đã ngồi cặm cụi viết ra một đống chữ, chẳng biết sao cuối cùng lại xoá hết, gửi đi mỗi chữ “ừ”.

Hải Vũ: “Đợi lâu chưa?”

“Lâu rồi, ngồi đợi cậu cả gần hai mươi phút đồng hồ. Tại vì sợ cậu online mà không thấy tôi lại thoát mất!”

Đó là những gì Hạ Du nghĩ trong đầu, còn câu trả lời thì ngược lại hoàn toàn: “Cũng vừa mới online. Đi đánh quái thôi!”

Hạ Du lập đội với Hải Vũ, sau đó cả hai người cùng đi đánh quái. Cô mở thông tin cá nhân của Hải Vũ ra xem một chút, phát hiện điểm kinh nghiệm của cậu ta hình như vẫn giậm chân tại chỗ. Cô ngạc nhiên hỏi: “Này, bình thường tôi không dẫn cậu đi thăng cấp thì lúc rảnh rỗi cậu cũng không tự đi hay tự làm nhiệm vụ một mình à? Sao điểm kinh nghiệm cứ lè tè mãi thế?”

Hải Vũ: “Không, đợi sư phụ cùng đi chứ. Làm một mình chán lắm. Có sư phụ để làm gì?”

Tiểu Du: “Cậu đúng là cái đồ lười biếng! Thôi, đi làm nhiệm vụ”.

Hạ Du xuỳ một hơi rõ dài, sau đó cẩn thận soát lại xem còn con quái nào ở xung quanh hay không rồi mới cưỡi con phượng hoàng màu đỏ chậm rãi bay đi. Hải Vũ cũng nhanh chóng cưỡi băng phiến bay theo phía sau.

Hạ Du dẫn hải Vũ tiến vào Sư Môn Mật Cảnh. Đây là nơi dành cho các cặp sư đồ làm nhiệm vụ. Trong này cũng không có gì đặc biệt, so với đi giết quái thì rất nhàm chán. Nhưng vì là nhiệm vụ bắt buộc nên đành phải làm.

Vào bên trong, chỉ thấy mấy lão hoà thượng mặc áo vải đang lượn qua lượn lại trước mặt. Hạ Du chưa từng vào đây, cũng chưa từng nghe qua nhiệm vụ này nên cũng không hiểu quy luật của nó như thế nào. Di chuyển về phía trước một chút, đột nhiên xung quanh phát ra một luồng hiệu ứng ánh sáng đến chói cả mắt. Lúc hết hiệu ứng thì phụt một phát, màn hình thay đổi giao diện đột ngột. Hạ Du thấy nhân vật của mình đang đứng ở một nơi vô cùng lạ lẫm, còn Hải Vũ của cô thì không biết biến đâu mất rồi.

Tiểu Du: “Đồ đệ, cậu đi đâu rồi?”

Hải Vũ không trả lời, thay vào đó là một dòng nhắc nhở từ hệ thống gửi đến:

Bạn đang ở trong mật cảnh, không thể gửi tin nhắn!

Không thể gửi tin nhắn? Không phải là lại bắt làm xong cái gì đó biến thái rồi mới cho ra ngoài chứ?

Hạ Du nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó di chuyển nhân vật tiến về phía trước. Nhìn thấy một NPC, cô liền chấp chuột chạy tới gần. Đối thoại vài câu, một lá mật thư không biết từ đâu rơi ra. Nhấp chuột vào, chính giữa màn hình xuất hiện một khung chữ nhỏ. Trong đó ghi rất rõ, nếu muốn thoát ra ngoài thì chỉ có một cách duy nhất đó là…

Hạ Du đọc tới đây, đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, tức giận quát: “Mẹ kiếp!”

Quả nhiên cô đoán không sai. Muốn ra ngoài chỉ có thể đợi đồ đệ tới cứu. Đồ đệ cô cấp độ đã thấp rồi, lại không chịu đi làm nhiệm vụ, thu thập các loại nguyên liệu để nâng cấp trang bị nên lực chiến cũng chẳng được cao. Ngộ nhỡ gặp phải quái cấp cao thì đánh nhau kiểu gì?

“Nhiệm vụ tào lao gì nữa không biết. Bực mình quá đi mất!”

Hạ Du cau có làu bàu. Liếc sang bên cạnh, tự nhiên cảm thấy cái tên NPC to béo trước mặt kia nhìn đáng ghét vô cùng. Lửa giận đang hừng hực trong người, cô liền mở túi đồ lấy ra một thanh đại đao màu trắng bạc, nhảy lên phía trước vung đao chém tới tấp vào người tên NPC kia cho thoả cơn giận. 

Một lúc sau, cảm thấy lửa giận đã nguôi được một chút cô mới dừng tay. Tên NPC kia đột nhiên bị phụt máu, nằm chết lăn ra đất rồi biến mất khỏi màn hình khiến Hạ Du vô cùng kinh ngạc. NPC cũng có thể bị giết chết sao?

Cái trò chơi này, thật là hết sức tưởng tượng rồi!

Hạ Du chán nản ngồi chống cằm thở dài. Thà cứ cho cái nhiệm vụ nào đấy chém chém giết giết có phải hơn không? Cứ ngồi không thế này chán chết đi được. Bây giờ ở đây, ngoài nhân vật của cô ra thì chẳng còn lấy một bóng ma. Tên NPC duy nhất cũng bị cô chém chết rồi. Biết vậy nãy tha cho hắn, để hắn sống thì giờ còn có người đứng chung cho đỡ buồn.

Nửa tiếng trôi qua, Hạ Du hai mắt lim dim ngồi trước màn hình. Thế quái nào mà cái tên đồ đệ Hải Vũ kia vẫn chưa làm được nhiệm vụ nhỉ? Cô buồn bực nhấp chuột di chuyển nhân vật đi vòng vòng xung quanh. Chỗ này y hệt một căn phòng kín vậy, chẳng có lấy một lối ra nào cả. Cô thầm gào thét trong lòng, nhấp chuột bật nhảy nhân vật lên không trung xoay một vòng rồi lại vung đao chém tới tấp tứ phía. Hàng loạt những tia sáng đủ màu sắc từ thanh đao liên tục phóng ra rồi lại biến mất nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu loé ra một luồng sáng trắng. Cùng lúc đó, từ giữa tia sáng phóng ra một thứ gì đó có màu vàng ánh kim. Lúc ánh sáng biến mất, Hạ Du liền nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt.

Là Hải Vũ!

“A a a a!”

Hạ Du phấn khích hét toáng lên, bật người ngồi dậy nhanh tay gõ bàn phím gửi đi tin nhắn: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi. Chúng ta thoát rồi. Ha ha ha!”

Giao diện thay đổi, cả hai bị đẩy ra khỏi mật cảnh, xuất hiện tại thành Trường An.

Tiểu Du: “Nhiệm vụ bắt cậu làm gì mà sao lâu thế? Tốn mất cả hơn ba mươi phút cuộc đời”.

Hải Vũ trả lời: “Tự nhiên bị nhốt trong một căn phòng, sau đó nhận được mật thư nói phải đi tìm chìa khoá. Tìm được rồi lại không biết cửa ra ở đâu mà mở”.

Thì ra cậu ta cũng bị nhốt, chả trách mãi mà không tìm thấy lối ra. Hạ Du lại hỏi tiếp: “Rồi sau đó làm sao tìm được lối ra?”

Hải Vũ: “Lúc nãy còn đang loay hoay tìm cửa, đột nhiên căn phòng bị lắc lư như động đất vậy. Sau đó bức tường trước mặt nứt toác ra rồi bị hút tới chỗ sư phụ”.

Động đất? Không lẽ lúc nãy cô chém bừa mà lại có sức ảnh hưởng đến vậy? Nhưng thôi mặc kệ, ra ngoài được là tốt rồi. Hạ Du còn đang do dự không biết nói gì nữa thì đã thấy Hải Vũ nói tiếp: “Lẽ ra tìm thấy chìa khoá rồi chỉ cần giao cho NPC là được. Không hiểu sao tự nhiên tên NPC đó lại bị phụt máu, nằm lăn ra chết rồi biến mất tiêu”.

Trán Hạ Du bỗng nhiên đổ mồ hôi hột. Nghĩ tới cảnh tượng chết của tên NPC kia cô bất giác rùng mình. Không lẽ hai tên NPC ấy lại có tâm linh tương thông?

Tiểu Du: “A ha ha! Đồ đệ, thực ra chắc là lỗi tại tôi”.

Hải Vũ: “???”

Tiểu Du: “Lúc nãy không tìm được cách thoát ra, chờ lâu quá nên nổi điên mới xách đao chém luôn tên NPC bên cạnh. Ai biết tự nhiên hắn lại phụt máu chết cơ chứ. Cái này là ngoài ý muốn mà…”

Hạ Du lè lưỡi, gửi thêm một cái mặt cười nhe răng.

Hải Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, run rẩy trả lời: “Cậu cũng dã man quá rồi! NPC mà cũng có ý nghĩ giết cho được”.

Hạ Du gãi gãi đầu cười khổ. Tại tức quá nên mới chém bừa thôi chứ có ai nghĩ rằng NPC mà cũng có thể bị giết. Có lẽ sau này cô nên cố gắng kiềm chế cảm xúc lại một chút.

Tiểu Du: “Ha ha, thôi mình đi đánh quái tiếp đi!”

Vừa định di chuyển đi thì cả người Hải Vũ bất ngờ phát sáng mấy giây rồi mất. Chữ số nhỏ xíu trên đầu Hải Vũ lập tức thay đổi. Hạ Du ngạc nhiên reo lên: “Cậu nhảy cấp rồi. Chuẩn bị thành tiên rồi nhé! Ha ha ha! Đi, săn thêm vài con quái nữa cho đầy kinh nghiệm rồi độ kiếp luôn”.

Cả hai người lại dẫn nhau đi đánh quái. Mấy con quái cấp thấp này chẳng nhằm nhò gì đối với Hạ Du cả. Một đao của cô là có thể giết sạch rồi. Đang hăng say tàn sát quái, bỗng từ phía đối diện xuất hiện một vài nhận vật khác đang tiến lại gần. Nhìn thấy tên nhân vật của người đi trước, Hạ Du bỗng chau mày.

Là Hoàng Lão Tà?

Anh ta đang dẫn một đám người đi đánh quái. Mà cái quan trọng là, bên cạnh anh ta còn có mấy nhân vật nữ nữa. Tên nhân vật dính sát với nhau lộn xộn quá nên cô nhìn không ra là những ai. Hoàng Lão Tà này là chồng trong game của Ngọc Linh. Giờ này lẽ ra hai người phải hẹn hò đi chơi, hoặc dẫn nhau đi làm nhiệm vụ vợ chồng rồi chứ nhỉ? Sao anh ta lại ở đây với một đám con gái? Vậy còn Ngọc Linh đâu?

Liễu Yến: “Đúng là xui xẻo thật. Mới quay về đã gặp ngay cái loại gì đâu không!”

Liễu Yến?

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Trước đây Hạ Du ở trong bang Tia Chớp, chức vụ phó bang, lại còn là vợ của bang chủ Cuồng Phong. Sau này bỗng nhiên xuất hiện người tên Liễu Yến, xưng là bạn gái ngoài đời của bang chủ rồi bắt Hạ Du phải ly hôn. Ly hôn chưa đủ, cô ta còn liên tục gây chuyện với Hạ Du, khiến cô vì không muốn anh em trong bang phái vì mình mà lục đục nên mới quyết định rời bang, sau đó mới chấp nhận lời đề nghị của sư phụ cũ của cô là Thiên Lang gia nhập bang Nam Thiên.

Dạo này cô ít quan tâm tới chuyện thiên hạ, chuyên tâm dẫn Hải Vũ đi thăng cấp nên không gặp. Bây giờ gặp lại cũng có chút ngạc nhiên. Người có tiền có khác, chẳng cần ngày đêm cày cuốc mà cấp độ vẫn lên vèo vèo. Bằng chứng là chưa đầy hai tháng, cái cô Liễu Yến kia từ thua Hạ Du cả gần hai mươi cấp, bây giờ đã hơn cô một cấp rồi. Có điều, về tiên vị lẫn lực chiến thì vẫn thua xa.

Hạ Du nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ, nhắn tin cho Hải Vũ: “Đồ đệ, chúng ta đi thôi!”

Thấy Hạ Du dẫn nhân vật quay đi, Hải Vũ cũng im lặng đi theo phía sau.

Liễu Yến thấy Hạ Du không thèm trả lời mình, tức tối nói: “Tôi đang nói chuyện với cô đó, bị mù hay sao mà không nhìn thấy hả?”

Bình luận