Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 63

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Cảnh Giai Tuệ chưa đủ tư cách để vào phòng họp, nhưng văn phòng của cô lại ở ngay đối diện, ngồi vào vị trị của mình trong văn phòng, cách bức tường thủy tinh trong suốt nhìn Huỳnh Kỳ Kỳ, còn có người của Đồng gia tiến vào…Chỉ chốc lát, lại có một đám người bỗng dưng xuất hiện trước cửa thang máy.

Người đàn ông dẫn đầu mặc Tây phục màu đen, cư nhiên lại chính là…Thượng Thiết, mà Đồng Tự thì đứng ở cửa phòng họp, ánh mắt nhìn Thượng Thiết giống như đang nhìn thấy cứu tinh.

Lúc đi qua văn phòng của Cảnh Giai Tuệ, người đàn ông kia dừng lại một chút, sau đó lại bước nhanh vào văn phòng.

Cảnh Giai Tuệ đột nhiên có một suy nghĩ, nội dung của hội nghị lần này chắc hẳn không hề đơn giản.

Cuộc họp ước chừng tiến hành cho đến trưa, thỉnh thoảng chỉ có một vài vị đổng sự khuôn mặt u sầu đi ra, hoặc có người đi vệ sinh, chưa hề có dấu hiệu sắp tan họp.

Cuối cùng cuộc họp đã kết thúc, những người trong công ty không được tham gia cuộc họp cấp cao, đều có một hòm thư chuyên dụng, chuyên cập nhật tin tức của hội nghị.Một bưu kiện rất nhanh xuất hiện trong hòm thư, bên trong thông báo các nhân viên cấp cao, hội đồng quản trị của công ty đã có sự thay đổi.Đồng thị hoàn toàn rút cổ phần, mà công ty thay thế Đồng thị lại là một công ty mới thành lập, tên là công ty cổ phần “Gia Tuệ”, sáng ngày mai sẽ có một cuộc mít tinh gặp mặt các nhân viên và quản lý….

“Gia Tuệ”…Nhìn thấy hai chữ này, Cảnh Giai Tuệ lập tức cảm thấy không ổn.Thượng Thiết đang muốn hướng vào ai? Lần trước ở Vân Nam không phải hai anh em bọn họ đã hòa giải rồi sao?

Cảnh Giai Tuệ không có tâm trạng ra ngoài ăn cơm, cô gọi điện thoại đặt cơm rồi ngồi trong văn phòng ăn.

Vừa mở ra cặp lồng cơm, cửa lớn phòng họp cũng mở ra, một vài thư ký và Đồng Tự chạy ra ngoài.Bọn họ dồn dập đứng trước cửa thang máy, chỉ trong chốc lát, có một vài bác sĩ và y tá đẩy xe cấp cứu từ thang máy đi ra.

Lúc Cảnh Giai Tuệ chạy ra thì thấy Đồng lão thái thái đang nằm trên xe cấp cứu được đưa ra ngoài, sắc mặt bà tái nhợt, môi trở nên thâm tím.

Cảnh Giai Tuệ đưa mắt nhìn vào phòng họp, Đồng Nhiên vẫn ngồi ở ghế chủ trì, dáng vẻ rất thong dong, Thượng Thiết an vị ngồi đối diện hắn, lông mày nhăn lại, hai người trừng mắt nhìn nhau, không khí ngập mùi thuốc súng.

Lúc Thượng Thiết đi ra, nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ, hắn bình tĩnh nói : “Tôi có lời muốn nói với em, không biết có được không?”

“Cô ấy không rảnh!” Đồng Nhiên đứng ở cửa phòng họp lạnh lùng nói.Lúc này trong hành lang mọi người đã đi hết, chỉ còn lại ba người họ.

Thượng Thiết làm như không nghe thấy, vẫn cố chấp hỏi Cảnh Giai Tuệ : “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”

Cảnh Giai Tuệ nhìn Thượng Thiết, trên khuôn mặt trẻ trung của hắn hiện lên nét lãnh khốc, cô nhẹ nhàng gật đầu : “Dưới lầu có một quán cà phê, chúng ta đến đó rồi nói chuyện.”

Nói xong, cô nhìn Đồng Nhiên đứng phía sau Thượng Thiết, khuôn mặt hắn trở nên tối sầm, tiếng hít thở mạnh, đôi mắt như sắp phát hỏa.

Cảnh Giai Tuệ không hề né tránh ánh mắt của Đồng Nhiên, cô khẽ nhếch miệng.

Đồng Nhiên biết, hành động đó có nghĩa là cô đang muốn cầu xin mình, hắn hít một hơi thật sâu, không nói gì thêm, xoay người rời khỏi phòng họp.

Quán cà phê buổi trưa vô cùng yên tĩnh.Cảnh Giai Tuệ chọn ngồi bên cửa sổ.

Không biết tại sao, cô cảm thấy Thượng Thiết có một chút thay đổi nhỏ, ấn tượng của hắn trong cô là sự trầm tĩnh, là một cậu thanh niên tính tình cổ quái, rõ ràng có gia thế vô cùng tốt, vậy mà lại mê muội đi theo Đồng Nhiên.

Mà hiện tại, người thanh niên này đã thoát ra khỏi sự sùng bái của tuổi trưởng thành, cuối cùng hắn đã không còn mù quáng nghe theo đại ca của mình nữa rồi, chính là có một chút bị giác ngộ quá mức, khiến cho hắn giống như một đứa trẻ phản nghịch, không khống chế được bản thân.

“Lần trước Đồng Nhiên ngầm xử tôi, tạo áp lực cho ba tôi…Lần này tôi tự mình thành lập công ty, không có một chút liên quan nào đến gia đình…Đáng tiếc là, tôi vẫn thua kém hơn…”

Cảnh Giai Tuệ không rõ nội tình, nhưng hiển nhiên, lần đấu này Đồng Nhiên vẫn hơn một chút.Không biết tại sao, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Thiết nhìn thấy dáng vẻ của cô, sắc mặt khẽ thay đổi : “Em có phải đồ ngốc không hả? Sao cứ phải chọn anh ta vậy?”

Cảnh Giai Tuệ có chút dở khóc dở cười : “Thì sao chứ? Chẳng lẽ nếu không ngốc thì tôi phải chọn anh à?” Trước kia Thượng Thiết chưa có một lần đấu võ mồm mà thắng được cô, lần này cũng vậy, hắn hơi trừng mắt, dáng vẻ như một con thú đang đói khát, miệng tuy không nói gì, lại hận không thể kéo người phụ nữ trước mặt này vào trong lòng, hung hăng hôn cô, hắn vẫn nhớ rõ, đôi môi của cô thật sự rất mềm mại.

“Thượng Thiết, anh nên buông tay đi! Cho tới bây giờ tôi vẫn không phải là của anh, anh sao phải khổ sở đi làm những chuyện vô ích như vậy chứ?”

“Vì sao tôi phải buông tay, nếu làm vậy thì đã không phải là tôi rồi.Tôi cứ đến cướp em lại là được chứ gì! Không phải lúc trước em cũng tính gả cho cháu của anh ta sao? Một thằng vô dụng như vậy! Bên nào xứng với em hơn? Đồng Nhiên lúc đó không phải cũng cướp em lại đó thôi?”

Cảnh Giai Tuệ nhìn chằm chằm Thượng Thiết, ánh mắt sáng rực, gằn từng tiếng nói : “Không phải anh ấy cướp tôi, mà là tôi thiếu nợ anh ấy.”

Thượng Thiết biết mình đã nói sai rồi, người phụ nữ này vốn rất mạnh mẽ, đáng tiếc với vẻ ngoài mềm yếu và giọng nói khiêm tốn, luôn khiến cho người ta không tự giác được mà xem nhẹ.

Có đôi khi, hắn thật sự hy vọng tính cách của cô có thể giống như vẻ bề ngoài nhu nhược đó, để cho đàn ông lấy đó làm phần thưởng mà mặc sức chém giết lẫn nhau, vung đao kiếm ra mà phân chia cao thấp.Người thắng cuộc sẽ được đem chiến lợi phẩm túm lên lưng ngựa, kéo về trong địa bàn của mình mà hưởng thụ cá nước thân mật.

Đáng tiếc, Cảnh Giai Tuệ không phải là một cô gái như vậy.

Cảnh Giai Tuệ giơ tay nhìn đồng hồ, nói : “Lát nữa tôi phải đi làm rồi, không thể nói chuyện lâu với anh được.Sở dĩ tôi cùng anh ra đây, không phải là muốn nghe anh nói đến mấy chuyện cướp đoạt này nọ…Anh và Đồng Nhiên đấu đá nhau thế nào tôi không quan tâm, vì thật ra hắn cũng hỗn đản thật, áp bức mấy người đàn em như anh nhiều năm như vậy, nếu anh có thể tạo phản thành công, tôi chúc anh có thể vơ vét được nhiều tài sản từ hắn, bồi thường lại quãng đời thanh xuân điên cuồng trước đây.Nhưng mà…Mời anh sửa lại tên công ty giùm tôi! Dù sao tôi và anh còn có rất nhiều người quen biết, tôi không muốn người khác sinh ra những hiểu lầm không đáng có, sau chuyện hai chú cháu Đồng Nhiên, tôi không muốn lại khơi mào thêm một tiết mục anh em trong nhà cãi nhau nữa đâu!”

Nói xong, Cảnh Giai Tuệ đứng dậy, gằn từng tiếng với Thượng Thiết : “Tôi không biết anh thích tôi vì điểm gì, cũng không cần biết vì sao anh thích tôi, nhưng tình yêu một ngày nào đó rồi sẽ phai nhạt dần, tình bạn thì lại càng thêm gắn bó theo thời gian.Anh muốn đối phó với Đồng Nhiên thế nào là chuyện của anh, chuyện thương trường có đấu đá một chút cũng là lẽ thường.

Nhưng mà…Anh lại đi liên hợp với mẹ kế của anh ấy…Anh ấy tuy rằng lúc nào cũng tỏ ra dửng dưng trước mặt người khác, nhưng anh đã từng là bạn bè với anh ấy, chẳng lẽ anh còn không rõ người nhà bên đó trước đây đã đối xử với anh ấy như thế nào hay sao?

Đồng Nhiên tuy vô lại, nhưng từ trước tới nay anh ấy đều ăn nói thì chua ngoa, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ! Anh ấy đối xử với người nhà cơ hồ không có chút huyết thống kia một kiểu, mà đối xử với anh lại là một kiểu khác, nếu giả dụ không phải anh mà là một người khác đến cướp người phụ nữ của anh ấy, xem chừng cũng không phải chỉ đánh nhau một trận hay đấu đá trên thương trường một cách đơn giản như vậy đâu!

Anh cho là, Đồng Nhiên không có ý định muốn cùng anh hòa giải sao? Chị Hồng lần đó là tự chủ trương mời anh đến tham gia tiệc sinh nhật ở Vân Nam lần đó sao?….Nếu tôi không lầm thì Đồng Tự đã bảo anh đến đấu với Đồng Nhiên đúng không? Quả nhiên là một tổ hợp trong mơ, chính là…Anh làm như vậy có đúng không? Anh hận người đã từng làm đại ca của anh đến thế sao, hận đến nỗi muốn nghiền nát anh ấy thành tro bụi ư?”

Lời nói của Cảnh Giai Tuệ khiến cho sắc mặt của Thượng Thiết trở nên xanh xao.

Cô cầm di động đặt trên bàn lên, chậm rãi nói : “…Có một số việc chúng ta không nên làm.Anh mà như vậy, không phải chỉ diệt đi tình bạn cuối cùng với Đồng Nhiên, mà còn làm mất cả một Thượng Thiết tuy rằng tính tình không tốt, nhưng lại là một người đàn ông tràn đầy chính nghĩa trong lòng tôi, Thượng Thiết, đừng làm cho tôi khinh thường anh…”

Nói xong, Cảnh Giai Tuệ đầu không ngoảnh lại đi thẳng ra khỏi quán cà phê, chỉ để lại một người đàn ông trẻ tuổi, ngây ngốc nhìn cái tách trước mặt mình, chậm rãi cầm lên tách cà phê đã nguội lạnh, uống một hơi cạn sạch.

Chiều hôm đó, toàn bộ nhân viên trong công ty đều bị chấn động.

Tiếp đó cô theo lời mấy nhân viên truyền miệng nhau mà biết được : Thì ra Đồng lão thái thái liên hợp với Thượng Thiết cùng nhau bức vua thoái vị, tựa hồ Thượng tổng đã ngủ đông đã lâu, trong tay nắm được điểm yếu của Đồng Nhiên nếu như Đồng Nhiên kiên trì muốn triệt tiêu cổ phần của Đồng thị, mà Huỳnh Kỳ Kỳ thì bình chân như vại không biểu hiện gì.

Đồng lão thái thái vốn đã ổn định nắm chắc thắng lợi, chỉ còn chờ Đồng Nhiên nói ra, nhưng Đồng Nhiên lại lạnh mặt, trước mặt các đổng sự hướng về phía bà nói một câu : “Tôi vô cùng hận những người ở đằng sau ngáng chân tôi.” Sau khi nói xong, liền lấy di động ra, nói thêm một câu : “Heo béo, nên làm thịt rồi!”

Chỉ chốc lát, di động của Đồng Tự vang lên, thì ra mấy cổ đông nhỏ của Đồng thị cư nhiên lại đang bán tháo cổ phiếu, trong đó có vài người là người nhà của Triệu Lệ Phương, mắt thấy cổ phiếu không thể bán hơn giá, lại có người đồng ý mua, lập tức vì lợi quên nghĩa, vui vẻ bán ra.

Sau khi bán ra một chút cổ phần cuối cùng còn lại, Đồng thị đã tuyên bố chính thức đổi chủ.

Đồng lão thái thái hiển nhiên không thể hiểu được đứa con riêng của chồng mình, những chiêu bình thường có thể xứng để chơi đùa với hắn sao? Bà vốn định dùng Thượng Thiết để chấn áp dáng vẻ bệ vệ của Đồng Nhiên, khiến hắn e ngại, không ngờ Đồng Nhiên đã sớm lo liệu hết thảy rồi.

Đồng Tự vứt di động đi, lớn tiếng hỏi Đồng Nhiên vì sao phải làm như vậy.Mà Đồng lão thái thái mấy ngày nay sức khỏe vốn không ổn, cho là mình đã nắm chắc được phần thắng, trong chốc lát, toàn bộ gia sản bà tâm huyết tích góp mấy chục năm nay đều trút xuống không còn một mảnh, hít thở không thông, bệnh tim tái phát, ngay lập tức ngã quỵ, nhóm đổng sự lúc ấy cũng bất chấp đang họp mà gọi xe cứu thương.

Nhóm ông chủ cũng bạo phát, cũng không thèm quan tâm đến việc của cấp dưới, cơm trưa qua đi, các nhân viên đều túm tụm lại tình báo tập kết.

Nội dung cụ thể của cuộc họp, các nhân viên nhỏ không thể hiểu hết, nhưng chuyện ông chủ đẹp trai diệt sư thái thì đã bị truyền đi một cách thần kỳ.

Các nữ nhân viên văn phòng nghe xong thì thần thái trở nên rất phấn chấn, trong cảm nhận của các cô, Đồng Nhiên vừa tài giỏi lại vừa ngang ngược khí phách, thật sự là nam thần trong tưởng tượng của các cô.

Cảnh Giai Tuệ nghĩ đến việc sau giờ tan tầm lại phải đối mặt với vị thần này, đầu lập tức phát đau.

Tan tầm, lúc tài xế lái xe đưa cô về thì Đồng Nhiên đã về nhà trước, đang ở trong bể bơi, cánh tay cường tráng nhấc lên khi bơi làm nổi lên tầng tầng bọt nước, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ, sắc mặt vẫn bình thường, không giống như bộ dạng giận tím mặt mà Cảnh Giai Tuệ đã lường trước, lau nước trên mặt nói : “Lại đây, cùng bơi với anh một lúc.”

Cảnh Giai Tuệ nhớ tới màn bia thịt lần trước, sắc mặt không khỏi đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người đi vào nhà.

Đồng Nhiên cũng lên bể rồi đi theo sau.Cầm lấy khăn tắm ném cho Cảnh Giai Tuệ, muốn cô giúp hắn lau nước trên người.Cảnh Giai Tuệ không muốn, hắn liền vung đầu thật mạnh, để cho nước trên tóc văng lên người cô.

“Anh đừng lắc nữa!” Cảnh Giai Tuệ vội vàng đặt khăn lông lên đầu hắn, dùng sức mà lau thật mạnh.

Lúc lau mặt, cô thấy Đồng Nhiên đang cúi đầu, chăm chú nhìn cô, đột nhiên nói ra một câu : “Tuệ Tuệ, chúng mình kết hôn đi!”

Bình luận