Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 61

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Sau khi cơm nước xong, Đồng Nhiên đặt bát lên bàn, nói : “Nếu em làm xong việc rồi thì quay về trụ sở chính của tập đoàn đi, Đồng thị xin rút vốn, có khá nhiều chuyện tiếp sau cần phải xử lý, Huỳnh thị cũng như hổ rình mồi, phải để tâm một chút.”

Cảnh Giai Tuệ thất thần, Đồng thị rút vốn, hiện tại việc thu mua của tập đoàn đã đi đến kết thúc, đại bộ phận nhà xưởng đã bắt đầu sinh ra lợi nhuận, rút vốn lúc này, không phải giống như nuôi cho dê béo rồi quay mông bỏ đi mà không thu về được gì sao?

Thế nhưng khi cô hỏi Đồng Nhiên thì hắn cái gì cũng không chịu nói, sau khi vứt lại bát đũa, liền an vị ngồi trên sô pha xem thời sự.Cảnh Giai Tuệ muốn trở về phòng ngủ tiếp, lại bị người này kéo lên sô pha : “Cùng anh xem TV một lát đi.”

“Em hơi mệt…”

“Nếu không thì…làm chút gì đó để nâng cao tinh thần đi?” Đồng Nhiên khẽ nhếch miệng nở một nụ cười không có ý tốt, Cảnh Giai Tuệ chớp mắt, lập tức hiểu được lời hắn nói là có ý gì.

Nghĩ đến sẽ cùng hắn diễn một màn nóng bỏng, Cảnh Giai Tuệ lập tức ngồi thẳng người, dáng vẻ như đang chăm chú xem TV.

Đã lâu không xem TV, bây giờ nhìn lại mới thấy xã hội hiện đại biến hóa quá nhanh, lại có một chương trình mãi không thay đổi, gần mười năm vẫn chiếu y theo một mô típ như vậy : Mười phút đầu, người lãnh đạo của quốc gia bề bộn nhiều việc, không đi xuất ngoại thì sẽ xuống nông thôn.Mười phút giữa, nhân dân cả nước vô cùng hạnh phúc, không phải làm giàu thì chính là mùa thu hoạch.Mười phút cuối, những quốc gia khác đều thật thê thảm, không phải bị ném bom thì chính là tạo phản.

Cảm nhận cuối cùng chính là : Sống ở Trung Quốc thật hạnh phúc!

Cứ như vậy yên lặng ngồi xem TV, ấm trà nhỏ trên bàn bốc lên hơi nóng, chị Đồng mấy hôm trước vừa phái người đưa hồng trà tới, ngâm vào nước liền tản ra màu sắc rất đẹp, hương thơm thanh mát, dạ dày Cảnh Giai Tuệ không tốt, nhưng bình thường rất ít chú ý đến vấn đề ăn uống, có mấy lần không cẩn thận mà bị đau dạ dày.

Hồng trà rất tốt cho dạ dày, Đồng Nhiên nhất định là biết điều này, cho nên người thường không uống trà là hắn, lại đặc biệt dặn chị Đồng cứ cách một đoạn thời gian lại đến Vân Nam để chọn mua những loại hồng trà tốt nhất.

Sau khi rót một chén hồng trà, Cảnh Giai Tuệ đang muốn cầm lấy, lại phát hiện Đồng Nhiên còn đổ thêm sữa vào, quấy đều rồi mới đưa cho Cảnh Giai Tuệ.

“Uống đi, rất tốt cho bệnh loét dạ dày của em.”

Cảnh Giai Tuệ tiếp nhận chén trà bằng gốm sứ, miệng nhỏ uống một ngụm trà sữa ngọt ngào, hơi nóng bốc lên làm cho tầm mắt trở nên mờ sương.

Con người không nên bị vấp ngã ở cùng một chỗ, nhưng vì sao cô cứ luôn vì những hành động nhỏ của Đồng Nhiên làm cho rung động?

Uống một ngụm lớn, thẳng cho đến khi trong chén không còn giọt nào, cũng đem tất cả những kỉ niệm đẹp ngày trước nuốt hết xuống.Lúc Cảnh Giai Tuệ đặt chén xuống, mới phát hiện Đồng Nhiên đang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, ngẩng đầu nhìn vào tấm kính trang trí bên cạnh sô pha, hóa ra trên môi cô có dính một chút sữa.

Cô đưa tay lên định lau thì lại bị Đồng Nhiên nhẹ kéo vào lòng, hắn dịu dàng ngậm lấy môi cô, liếm sữa dính trên đầu lưỡi Cảnh Giai Tuệ.Lưỡi cô khẽ nhúc nhích, chạm vào lưỡi Đồng Nhiên, khiến trong lòng cô có một chút cảm giác rung động.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, không biết từ khi nào thì cô đã bị đẩy nằm xuống sô pha, hai lồng ngực áp vào, có thể cảm thấy được sự kích động của đối phương, tiếng tim đập và tiếng thở mạnh đã không còn phân biệt rõ là của ai nữa rồi.

Khi Đồng Nhiên khẽ tiến vào nơi ẩm ướt của cô, Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng không nhịn được mà khẽ ngâm nga, cánh tay trắng nhỏ dùng sức bám vào tấm lưng rắn chắc của hắn, khẽ nhắm hờ mắt, cảm thụ sự giày vò ma sát của Đồng Nhiên.

Kỹ thuật trên giường của người đàn ông này rất tốt, chỉ cần cô bằng lòng, nhất định sẽ được hắn đưa đến đỉnh cao khoái hoạt, Cảnh Giai Tuệ biết, kỹ xảo như vậy không phải trời sinh ra mà có, mà ắt hẳn đã phải luyện tập thật nhiều mới thành.

Rất nhiều chuyện, Cảnh Giai Tuệ không muốn nghĩ lại nữa, sau khi chia tay vài năm, sự thay đổi trong con người đâu có đơn giản.Trước kia, cô yêu cái dáng vẻ thô bạo nóng tính của hắn, nhưng khi ở trước mặt cô thì lại hiền lành vô cùng, là một người đàn ông đơn thuần.Mà hiện tại, vòng tay ôm chặt lấy người đàn ông của mình, song hắn đã sớm không phải là Đồng Nhiên của ngày trước nữa rồi.

Có bao lần ngủ cùng hắn, nửa đêm tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, trong ánh trắng mông lung, cô mới dám làm càn mà đánh giá người đàn ông nằm bên cạnh mình.

Khuôn mặt quen thuộc, cũng có một chút thay đổi, là đôi mi đang cau lại thành nếp nhăn? Hay là cặp môi mỏng không che dấu được sự lạnh lùng? Nhất là cặp mắt kia, ánh mắt ngày càng trở nên sâu xa khó lường.

Cũng chỉ ở dưới ánh trăng mông lung, Cảnh Giai Tuệ mới dám buông lỏng phòng bị, mặc cho suy nghĩ thoát ra ngoài.

Trước mặt người đàn ông hơn mình bảy tuổi này, tâm tình của cô không thể bình tĩnh được như vẻ bề ngoài.Cô không phải là người trời sinh muốn vuốt râu hùm, nội tâm của cô đang thầm nhắc nhở rằng, cô sẽ không dễ dàng rời xa hắn được.

Tựa như người bạn tốt Triệu Nhất Lỵ đã nói, Đồng Nhiên chính là đang ép buộc cô!

Trải qua nhiều chuyện, bỏ lỡ những điều đáng tiếc, cô cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được người đàn ông này tuy rằng hỉ nộ vô thường, nhưng thật ra hắn vẫn luôn cưng chiều cô giống như trước đây.

Lúc còn trẻ, cô có thể khẳng định chắc chắn đó chính là tình yêu!

Nhưng dần dần trưởng thành, cô lại không hiểu vì sao hắn vẫn còn yêu cô, mà tình yêu của hắn lại càng đơn thuần tự nhiên hơn bình thường? Liệu cô có còn tư cách để có được tình yêu này hay không?

Đã bao lần, cô đều mơ đi mơ lại một giấc mơ, trong mơ cô và Đồng Nhiên đứng ở hai bên sườn núi, hắn đưa đôi bàn tay to ra, kiên định nói : “Nhảy sang đây đi, anh sẽ đỡ được em!”

Mà trong mộng cô lại không chút nào do dự, lập tức nhảy sang hướng vào lòng hắn, nhưng ở giây phút cuối cùng, người đàn ông kia lại thu tay về, cúi đầu nhìn cô rơi xuống vực sâu, kèm theo một nụ cười độc ác và vui sướng…

Sau mỗi trận yêu, vốn tưởng rằng sẽ được ngủ một đêm ngon giấc không mộng mị, nhưng lại vẫn trằn trọc một đêm, mơ mình bị rơi xuống vách đá tan xương nát thịt, giấc mơ liên tục chồng chéo lên nhau khiến cho thần kinh vô cùng mỏi mệt.

Mỗi lần tỉnh dậy sau trận bóng đè, ngày hôm sau cảm xúc của cô sẽ không được tốt lắm, nhìn Đồng Nhiên không thuận mắt chút nào.Cho nên, cô vẫn thường dùng ánh mắt như trông thấy kẻ thù mà nhìn hắn.

Đồng Nhiên cũng không để ý lắm, đưa tay sờ lên tóc Cảnh Giai Tuệ lúc cô đang đánh răng, thầm nghĩ : Bệnh cáu gắt sau khi rời giường của cô gái này càng ngày càng nặng rồi!

Đồng Nhiên thảnh thơi một buổi tối, thân là đại boss của tập đoàn lại phải bắt đầu kiếp sống lao lực.Mặc quần áo xong, hôn hôn cô gái vẫn còn đang tức giận mà không chịu để ý đến mình kia, liền vội vã dẫn theo vài người trợ lý rồi rời đi.

Thôi trợ lý cũng thay Cảnh Giai Tuệ sắp xếp xong lịch trình, chuẩn bị đi tới công ty luật sư.

Nhưng lúc ra cửa còn chưa lên xe, Cảnh Giai Tuệ liền phát hiện có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ bên phía đường đối diện.

Chiếc xe kia là của Đồng Hiểu Lượng, cô đã từng vô số lần ngồi trên chiếc xe kia cùng hắn đi làm.Hắn…tới đây làm gì?

Đang do dự không biết có nên giả vờ không nhìn thấy gì hay không thì cửa xe đã mở ra.

Nhưng người bước xuống không phải Đồng Hiểu Lượng, mà là Bạch Văn Văn?

“Chị Cảnh, có thể dành cho em chút thời gian không, em…tìm chị có chút việc…”

Cảnh Giai Tuệ khó xử nhìn đồng hồ, nghĩ một chút rồi nói : “Cô nói đi, bất quá tôi thật sự đang rất vội…Hay là chúng ta để lần khác…”

Bạch Văn Văn mở cửa xe của mình ra : “Chị Cảnh, em xin chị mà…” Cảnh Giai Tuệ không có ấn tượng tốt với Bạch Văn Văn, nhưng dù sao cũng đã từng là đồng nghiệp, hơn nữa hiện tại cô ta hình như còn là bạn gái của Đồng Hiểu Lượng, nếu cô còn cố tình lảng tránh, vậy càng giống như cô đang để bụng chuyện cũ.

Sau khi Cảnh Giai Tuệ lên xe, Bạch Văn Văn cũng vào theo, đóng cửa xe lại, cô cắn chặt răng nói : “Chị Cảnh, em có thai rồi.”

Cảnh Giai Tuệ mắt mở to, lẳng lặng chờ Bạch Văn Văn nói tiếp.

“Là…của Đồng Hiểu Lượng…”

Cảnh Giai Tuệ khó xử trừng mắt nhìn cô, không nhìn ra được ý đồ của Bạch Văn Văn, nhìn thần sắc của cô ta thì cũng không giống là đang muốn khoe khoang, nhưng cô ta nói chuyện này cho bạn gái trước của Đồng Hiểu Lượng là cô để làm gì cơ chứ?

“Ồ…Chúc mừng…”

Cảnh Giai Tuệ không có ý châm chọc, nhưng lọt vào tai Bạch Văn Văn lại cảm thấy thương tâm, liền lập tức gào khóc.

Cảnh Giai Tuệ cảm thấy sau ngày hôm nay, cô chắc phải đi lên miếu khấn cầu thôi, chẳng lẽ cô lại dễ làm cho phụ nữ có thai khóc đến vậy sao? Hết chị dâu lại đến Bạch Văn Văn ra trận, âm thanh chói tai này đối với dây thần kinh đang căng như dây đàn của cô sau giấc mơ bị rơi xuống vách núi, quả thật có chút ăn không tiêu.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói…Bằng không, tôi xuống xe đây.” Cảnh Giai Tuệ khuyên nhủ một lúc, mắt thấy không có tác dụng, đành phải giả vờ muốn xuống xe.

“Đừng…chị Cảnh, em đúng là có chuyện muốn tìm chị.Ba mẹ của Hiểu Lượng không đồng ý chuyện này, vậy…phải làm sao mới có thể bảo vệ đứa bé trong bụng em đây?”

Nghe Bạch Văn Văn nói vậy, Cảnh Giai Tuệ lập tức hiểu được mọi chuyện.Yêu cầu của ba mẹ Đồng Hiểu Lượng với con dâu rất cao, lúc trước sở dĩ họ đồng ý chuyện hôn sự của cô và hắn, cũng bởi vì hắn sống chết bám víu lấy họ mà làm nũng cầu xin, mới có thể khiến bọn họ miễn cưỡng chấp nhận.

Thật vất vả mới có thể bỏ đi một đứa con dâu nhà nghèo là cô, trông cậy tìm được một tiểu thư giàu có môn đăng hộ đối, chuyện của Bạch Văn Văn thật sự rất khó giải quyết!

“Cô hãy bàn bạc với Đồng Hiểu Lượng xem sao, hoặc là nói với người nhà của cô.Bọn họ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô…”

“Không, chị Cảnh, chuyện này chỉ có chị mới giúp được em thôi!” Bạch Văn Văn đột nhiên ngưng khóc, một phát bắt lấy tay Cảnh Giai Tuệ, sức lực lớn đến dọa người.

“Đồng Nhiên muốn đẩy tập đoàn Đồng thị vào chỗ chết, chỉ cần chị có thể thuyết phục Đồng Nhiên buông tha cho Đồng thị, thì nhất định ba mẹ Đồng Hiểu Lượng sẽ vì chuyện này mà chấp nhận em, đứa bé trong bụng cũng sẽ không phải mang thân phận là con riêng!”

Nói những lời này, Bạch Văn Văn không khỏi nghĩ tới lúc Triệu Lệ Phương nói với cô : “Cô đi cầu xin Cảnh Giai Tuệ đi, hạ thấp mình xuống một chút, đề cập thêm về Hiểu Lượng, nếu có thể làm cho người phụ nữ kia mềm lòng, khiến cho tên súc sinh Đồng Nhiên kia thay đổi chủ ý, vậy thì xem như cô chính là vị cứu tinh của nhà họ Đồng chúng tôi, tôi sẽ nhận cô làm con dâu! Cũng sẽ thuyết phục Hiểu Lượng cưới cô về làm vợ.”

Bình luận