Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 16

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

“Giai Tuệ!” Người kia vẫy tay với cô.

Dáng người không cao lắm, ở bên đường thoắt ẩn thoắt hiện trong làn xe cộ, không phải là anh trai Cảnh Gia Trí của cô sao!

Trông thấy Cảnh Giai Tuệ nhìn hắn, Cảnh Gia Trí liền nhấc chân bước qua đường, đi theo sau là một cô gái da ngăm đen, buộc tóc đuôi ngựa, chính là chị dâu tương lai của cô – Lý Ái Lâm.

“Anh, sao anh lại tới đây?” Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc nói, nhưng phản ứng của anh cô còn lớn hơn nhiều so với cô : “Chân của em bị sao vậy?”

Cảnh Giai Tuệ khẽ cười, tướng mạo của cô rất giống mẹ, mang hơi hướng tươi trẻ và mạnh mẽ của người con gái phương Bắc, còn anh trai thì lại rất giống ba, nhưng nay hai anh em tuy khác nhau về tướng mạo, nhưng lại có một điểm chung là đi đứng bất tiện, thật khiến cho người ta dở khóc dở cười.

“Em bị thương khi đi công tác, đã bó thạch cao rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa là khỏi.Thế còn hai người, sao bỗng dưng lại đến thành phố A?”

Cảnh Gia Trí đau lòng nhìn em gái rồi đỡ cô đi vào một quán cơm ở bên đường.Lý Ái Lâm nhanh nhẹn mở thực đơn, sau khi gọi một vài món ăn gia đình, Cảnh Gia Trí mới nói : “Anh và chị dâu đang được nghỉ phép, tới thành phố A tham quan một chút, nhân tiện đến gặp em và em rể.Anh và chị dâu đều đang đói bụng, trước tiên ăn một chút đồ để lót dạ đã, tối nay em gọi Đồng Hiểu Lượng đến rồi cùng nhau đi làm vài chén, thế nào?”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong mới biết là anh trai cô chưa hề biết gì về chuyện cô đã chia tay với Đồng Hiểu Lượng.Nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh, cô có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói : “Anh, em và Đồng Hiểu Lượng đã chia tay rồi, hiện tại không thể gặp nhau được…”

Cảnh Giai Trí nghe xong đứng bật dậy, suýt nữa thì làm vỡ bát : “Ai nói lời chia tay trước?”

Sau khi biết đó là Cảnh Giai Tuệ, Cảnh Gia Trí mới nói : “Em gái ngốc ơi, đầu của em có phải bị nước tràn vào rồi không? Bạn trai có điều kiện tốt như vậy còn không cần, rốt cục thì em muốn tìm người như thế nào hả?”

Lý Ái Lâm ở bên cạnh cũng nói theo : “Đúng vậy, Tuệ Tuệ à, em phải suy nghĩ cho thật kỹ.Trong tình yêu có khi nào lại không xảy ra mâu thuẫn cãi vã, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà đòi chia tay, sau này chắc chắn em sẽ hối hận!”

Cảnh Gia Trí cầm lấy điện thoại của Cảnh Giai Tuệ đang đặt trên bàn ăn, mở ra tìm số điện thoại của Đồng Hiểu Lượng.

Cảnh Giai Tuệ nóng nảy muốn đoạt lại di động, nhưng không thể đấu lại được sức mạnh của anh trai.Mắt thấy anh đã nhấn phím gọi, Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết cuống quýt nói : “Anh, chú của Đồng Hiểu Lượng chính là Lý Nhiên!”

Lời vừa nói ra, Cảnh Gia Trí lập tức giật mình đánh rơi di động xuống đất.Trong điện thoại truyền đến tiếng gọi dồn dập của Đồng Hiểu Lượng : “Alo, Tuệ Tuệ…” cho tới khi màn hình tối đen.

Cảnh Giai Tuệ cúi người xuống nhặt điện thoại lên, đưa mắt nhìn anh trai đang ngây ngẩn giống như vừa mới bị điện giật, bỗng cảm thấy ngực mình như bị đánh cho một quyền, khiến cho cô không thở nổi, thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của anh trai.

Sai lầm khi còn trẻ không thể xóa nhòa theo thời gian, vết sẹo ghê người còn lưu lại kia, làm cho người ta muốn quên đi mà không được.Vết thương ở chân anh trai, chính là minh chứng lớn nhất cho mối thù hận giữa anh và Đồng Nhiên.

Nhớ lại ngày trước, cô và Đồng Nhiên đã trải qua những tháng ngày vô cùng hạnh phúc, giống như đại đa số những cặp đôi yêu nhau.Nhưng nào ai biết được, đằng sau lớp vỏ bọc ngọt ngào như đường đó, lại chính là sự thật cay đắng khôn nguôi.

Khi sự nghiệp của Đồng Nhiên ngày một phát đạt, đàn em huynh đệ ngày càng nhiều, thì anh lại thường xuyên không về nhà vào ban đêm, hoặc nếu có về thì trên người lúc nào cũng mang theo mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa gay mũi.

Cái hương vị đó, cho dù có giặt đi giặt lại thì cũng không thể khử được mùi, ngửi vào cảm thấy vô cùng khó chịu.Thậm chí có mấy lần, cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Đồng Nhiên ôm gái trong quán bar, cùng với đồng bọn ngồi trên ghế lô uống rượu, cứ một chén lại một chén, khuôn mặt còn mơ mơ màng màng vì say.

Đó cũng là lần đầu tiên cô được nếm trải cảm giác bị phản bội, chỉ biết lao vào to tiếng chất vấn, đập vỡ mọi thứ để giải tỏa nỗi lòng.Đồng Nhiên lúc đầu còn kiên nhẫn giải thích với cô đó chỉ là xã giao thôi, nhưng dần dần số lần cãi vã ngày một tăng thêm, xung đột cũng ngày một lớn, lời nói tuôn ra cũng không có chút kiêng nể gì mà làm tổn thương lẫn nhau.

Cuối cùng Đồng Nhiên không thể chịu đựng nổi nữa, có một lần, cô ở trong quán bar không ngừng cãi lộn với Đồng Nhiên ngay trước mặt anh em bạn bè của hắn, vì thể diện nên hắn đã không kìm chế được mà tát cho cô một cái ngay trước mặt mọi người.

Đó là lần đầu tiên trong đời Cảnh Giai Tuệ bị đánh, từ nhỏ đến lớn cô luôn là một đứa con gái được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, đến quát mắng cũng không dám, sợ làm con gái sợ, thế nhưng một cái tát này, đâu chỉ đánh mất đi tự tôn của cô?

Sau đó, Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng đã tỉnh ngộ.

Cô phát hiện hóa ra từ trước đến nay cô vẫn luôn giấu mình trong mộng tưởng do chính cô tưởng tượng nên.Bất ngờ gặp gỡ một người đàn ông mạnh mẽ bụi bặm nơi đường phố, sau đó giống như trong các bộ phim thần tượng, cô yêu anh, cùng anh sống một cuộc sống khó khăn phức tạp, từng bước từng bước bị cuốn vào vòng xoáy tăm tối.

Cô hối hận, hối hận vì ngày trước cô đã yêu một cách mù quáng, yêu một cách cố chấp, thế nhưng…muốn dứt ra lại rất khó.Sau cái tát vang dội kia, cô quyết định quay lại trường học, nhưng lại bị người đàn ông kia giật lại hành lý, gắt gao ôm chặt rồi cuống quýt hôn lên môi cô.

Anh không ngừng thầm thì bên tai : “Anh xin lỗi, là do anh giận quá mất khôn, anh sai rồi…anh sẽ không bao giờ đánh em nữa.”

Nội tâm cứng rắn trong phút chốc lại trở nên mềm lại, cô đồng ý…Sau đó lại tiếp tục sống trong cảm giác đau khổ giày vò mỗi khi anh về trễ.

Nhưng sự tha thứ của cô cuối cùng cũng dẫn đến hậu quả xấu, khi cô trở về căn phòng trọ thì thấy đồ đạc trong nhà đã bị đập nát hết, mà anh trai người đang ở tạm trong nhà cũng phải chịu liên lụy, bị đánh cho trọng thương, ngã xuống trong vũng máu.Đến bệnh viện, bác sĩ nói gân chân của anh đã bị chém đứt, không bao giờ hồi phục như trước được nữa.

Ba mẹ cô nghe tin liền chạy tới, trông họ già đi rất nhiều, mẹ cô đau lòng, ước chừng khoảng một tháng cũng không thèm nói chuyện với cô lấy một câu.Cảnh Giai Tuệ không nhớ lúc đó mình đã khóc nhiều thế nào, cô thầm oán trách bản thân, cũng đem thứ tình yêu mục nát kia biến thành một cảm giác tội lỗi.Vì vết thương của anh trai, cô rốt cục hạ quyết tâm sẽ rời khỏi Đồng Nhiên, tạm nghỉ học một năm để về nhà chăm sóc anh trai cùng ba mẹ.

Cô thậm chí còn không nói một lời tạm biệt với Đồng Nhiên, chỉ để lại một bức thư trong căn nhà trọ đổ nát.Trong thư viết gì cô cũng đã quên, đại khái là những lời lẽ khiến hắn tổn thương, bằng không vì sao lần gặp lại này, lại khiến cho hắn giống như một oán phu, không ngừng tìm cô để phát tiết lửa giận?

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đã qua, nhưng có ai ngờ lúc này cô cư nhiên còn nhắc lại cái tên đó trước mặt anh trai, một cái tên cấm kỵ khiến cho lòng cô đau, đồng thời cũng chính là bóng ma đè nặng lên anh trai cô.

Cảnh Gia Trí hai tay run lên, cầm lấy cốc nước ực ực uống vào, khẽ híp mắt hỏi : “Hắn…hắn…sao có thể là chú của Đồng Hiểu Lượng được?”

Cảnh Giai Tuệ nói qua về tình hình của Đồng Nhiên, giọng điệu trào phúng nói : “Anh ta thăng tiến rất nhanh, có ai nghĩ được rằng, một tên con trai du côn vô lại ngày trước, nay đã trở thành một thương nhân tài giỏi cao quý trong giới kinh doanh…”

Còn chưa nói xong, Cảnh Gia Trí đã nhanh chóng giữ chặt tay cô : “Tuệ Tuệ…Em phải nghe anh, trăm ngàn lần đừng có dây dưa với hắn nữa.Cố gắng tránh đi thật xa, nghe rõ chưa?” Cảnh Giai Tuệ có thể cảm nhận được sức mạnh trên bàn tay anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lạnh lẽo không còn chút hơi ấm.

Mà ánh mắt của anh trai, không thể nói là phẫn nộ, mà là sợ hãi thì đúng hơn.Cô cầm lấy tay anh, nói : “Anh, anh yên tâm đi, em sẽ không để cho người đàn ông này làm tổn thương anh và ba mẹ nữa.Em đã nói với giám đốc là ngày mai sẽ chuyển đi nơi khác, hoàn toàn tránh thật xa người này.”

Sau khi thấy Cảnh Giai Tuệ luôn miệng cam đoan, Cảnh Gia Trí cuối cùng mới bình tĩnh lại, nhưng đồ ăn trên bàn, ngoại trừ Lý Ái Lâm ra, hai anh em đều không có tâm trạng nào để thưởng thức.

Sau khi ăn xong, Cảnh Giai Tuệ còn muốn giữ anh trai và chị dâu lại, liền tìm một khách sạn để hai người ở mấy hôm.Nhưng Cảnh Gia Trí không hiểu vì sao lại cuống quýt kéo Lý Ái Lâm ra bến xe, nói muốn trở về nhà.

Cảnh Giai Tuệ nghĩ đến chuyện người đàn ông kia không biết khi nào sẽ xuất hiện, nên cũng không kiên trì giữ họ lại nữa, đành chạy ra máy ATM rút 2000 tệ rồi đưa cho chị dâu : “Em bây giờ đi lại không tiện nên không thể đi dạo phố cùng chị rồi.Chút tiền này chị hãy cầm lấy, thấy quần áo đẹp thì cứ việc mua, xem như là chút lòng thành của em đối với chị.”

Lý Ái Lâm từ chối vài lần, nhưng lại thấy thái độ kiên quyết của Cảnh Giai Tuệ nên đành mỉm cười tiếp nhận, sau đó dìu Cảnh Gia Trí đi vào nhà ga.

Nhìn bóng dáng của hai người, Lý Ái Lâm khá béo, mặc chiếc quần bó màu đen trông lại càng mập mạp hơn, mà Cảnh Gia Trí đi bên cạnh lại giống như một chiếc sào trúc, bước đi tập tễnh, đôi lúc hơi loạng choạng…Nếu chân của anh trai không bị thương…thì hiện tại, người chị dâu đang làm phục vụ trong một quán cơm ở quê này, chắc chắn sẽ không thể lọt được vào mắt xanh của anh trai cô.

Cảnh Giai Tuệ thở dài, quay người trở lại nhà Triệu Nhất Lỵ.Cô đã tan làm về nhà, đang ăn thịt bò khô, ngồi xổm trên ghế vui vẻ chơi trò vung quạt “Tú Tú”, đùa giỡn bản sao Mộ Dung phu nhân Trác Uyển Thanh.

“Lỵ Lỵ, mình muốn chuyển tới thành phố Thủy Nguyên.”

Triệu Nhất Lỵ sửng sốt, “Tú Tú” không kịp né tránh, bị đập chết trên đại điện.Cô cũng không để ý, hỏi : “Cậu tới đó làm gì? Nơi hoang vu hẻo lánh đó, nói là một thành phố vậy thôi, chứ thật ra cũng chỉ được coi là một thị trấn nhỏ.”

Cảnh Giai Tuệ nói ra quyết định của mình, Triệu Nhất Lỵ vẫn cảm thấy hơi do dự : “Sao lại vậy chứ? Cậu có công lớn trong công ty như vậy mà, bây giờ chỉ dùng một chén rượu là có thể tước đoạt quyền lực của cậu như vậy sao!”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong cười một tiếng : “Chỉ cần cho mình đủ tháng tiền lương là được, nào dám hy vọng xa vời quyền lực gì chứ? Còn hơn là chỉ biết ngồi trong nhà! Anh trai cũng sắp lấy vợ rồi, trong nhà cũng không dư dả gì, có thể đỡ được phần nào hay phần đó!”

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Cảnh Giai Tuệ vang lên, là số lạ, cô do dự một chút rồi mới nhấn nút nghe.

Trong điện thoại là tiếng của một người đàn ông, ngay tức thì cô chưa thể đoán ra được là ai, cuối cùng mới sửng sốt nhận ra, là Thượng Thiết gọi cho cô.

Trong điện thoại hắn chỉ lạnh lùng nói một câu : “Anh ấy đã bay tới thành phố A rồi.”

Bình luận