Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 52

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu, cô thật không ngờ Đồng Tự lại có thể nói ra được những lời này.

“Tôi nghe nói trước kia Cảnh tổng đã từng làm ở bên tiêu thụ hàng hóa, luôn phải giao tiếp với khách hàng, việc lần này nếu cô ra mặt giải quyết thì sẽ đáng tin cậy hơn.”

Lời đã nhắm đến Cảnh Giai Tuệ, cô không thể không tiếp nhận, trầm ngâm một chút, nói : “Đồng tổng, chuyện này hiện tại đang gây ra quá nhiều ồn ào từ dư luận, không phải chỉ một hai người là có thể giải quyết được, phải cần một đội chuyên nghiệp thì mới có thể, với lại tôi đề nghị toàn bộ cán bộ cao cấp của tập đoàn ra mặt công khai xin lỗi…”

Cảnh Giai Tuệ còn chưa nói hết thì đã bị Đồng Tự thô lỗ cắt lời : “Hiện tại mọi lĩnh vực khác của tập đoàn đều đang phát triển rất tốt, tôi và Huỳnh tổng đều bề bộn nhiều việc, nếu Đồng Nhiên đã tín nhiệm cô như vậy, thì đây cũng là một cơ hội tốt cho cô thể hiện năng lực của mình, cô còn câu hỏi nào khác không?”

Đây không phải là muốn thăm dò ý kiến của cô, mà Đồng Tự đã thực sự đưa ra quyết định rồi.

Vừa đúng lúc này, Đồng Hiểu Lượng ngồi cạnh Đồng Tự nói : “Tôi có người quen làm trong lĩnh vực PR, về phương diện truyền thông cũng có biết một vài phóng viên, nếu cô đã nói sợ mình không thể đối phó được, vậy thì tôi sẽ đi cùng cô!” Lời vừa nói ra, Đồng Tự không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn con mình một cái.Đúng là tính xấu không đổi! Lúc này rồi mà còn vẫn muốn che chở cho cô ta!

Trái lại Huỳnh Kỳ Kỳ sau khi nghe Đồng Hiểu Lượng “tự đề cử mình” thì ánh mắt lại sáng lên.Cô ngồi một bên không nói gì, về đề nghị của Đồng Tự cô cũng không tán thành cho lắm.Việc làm ăn mới bắt đầu, không được phép để xảy ra chuyện lớn như vậy, với năng lực của Cảnh Giai Tuệ, liệu cô ta có thể tự mình giải quyết được không? Nhưng mà Đồng Hiểu Lượng lại đột nhiên lên tiếng, làm cho cô cân nhắc một số việc, nghĩ đến trong tư liệu đã viết Đồng Hiểu Lượng và Cảnh Giai Tuệ đã từng có quan hệ yêu đương, quả thật là một cơ hội tốt cầu còn không được! Cho dù người phụ nữ kia có vô dụng mà làm bại lộ ra chuyện gì, thì với năng lực của Huỳnh Kỳ Kỳ cô, việc trợ giúp kịp thời cũng không phải là chuyện khó…

Nghĩ vậy, cô liền cười nói : “Vậy việc này phải nhờ đến cô Cảnh và cậu Đồng rồi, nếu hai người cần gì thì cứ nói, mọi người trong tập đoàn sẽ lập tức giúp đỡ.”

Cảnh Giai Tuệ thật vất vả mới có thể khiến cho cơn đau ở đầu trở lại bình thường, cô nhìn Đồng Hiểu Lượng đang ngồi đối diện mình, anh không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống sửa sang lại tư liệu, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn không ra cảm xúc gì.

Ra khỏi phòng họp, Cảnh Giai Tuệ cố ý đi chậm lại, lúc Đồng Hiểu Lượng đi qua cô thì liền nhẹ nhàng nói : “Thật sự thì tôi đi một mình là được rồi, không cần…”

“Tôi chỉ nghĩ cho tình hình của tập đoàn mà thôi, dưới nhà máy nên có một người đàn ông đến trấn áp thì tốt hơn.” Hắn nghiêm mặt nói, nói xong liền đi thẳng về phía trước, cái chủ nghĩa coi đàn ông là nhất kia thật chẳng khác gì chú ruột của hắn.Cảnh Giai Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại phòng làm việc chuẩn bị tư liệu.

Vì để tránh nghi ngờ, Đồng Nhiên đã nhiều ngày phái tài xế đưa đón Cảnh Giai Tuệ.Đến giờ tan tầm, tài xế của Đồng Nhiên sẽ đi chiếc Cadillac màu đen đến chờ ở cửa công ty, sau đó đưa cô đến biệt thự chỗ hai người đang ở, hoặc là trực tiếp đi tới nhà hàng.

Đã nhiều ngày như vậy, một ông chủ một ngày kiếm bạc tỷ, ngược lại thanh nhàn hơn rất nhiều so với lúc kinh doanh quán bar trước kia.

Song hôm nay tài xế lại không lái xe ngay mà quay đầu hỏi Cảnh Giai Tuệ : “Cảnh tiểu thư, Đồng tiên sinh hôm nay có buổi xã giao, nói không biết có thể trở về ăn cơm đúng giờ hay không, sợ cô bị đói nên bảo cô ăn trước, cô muốn ăn gì, tôi sẽ lái xe tới nhà hàng mà cô thích.”

Cảnh Giai Tuệ nghĩ một lúc, nói : “Vậy thì đến một chợ gần đây nhất đi, tôi muốn tự mình nấu ăn.”

Khoảng thời gian ở Hồng Kông này, món ăn Quảng Đông hay món Tây cũng đều ăn đến phát ngấy rồi, khó có dịp một mình rảnh rỗi, cô đột nhiên nổi hứng muốn nấu vài món ăn, thay đổi khẩu vị.

Tài xế nghe xong liền sửng sốt, quay người lại khởi động xe đi tới một khu chợ náo nhiệt.

Đi trong đám đông, nhìn khu chợ tuy không lớn nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, Cảnh Giai Tuệ đột nhiên có một cảm giác rất thoải mái, đã nhiều ngày phải ra vào văn phòng và đối mặt với các nhân viên cấp cao, cảm thấy mờ mịt không biết mình đang ở đâu, bị nhân khí làm cho kiệt sức rồi.

Đứng trước hàng bán cá, cô thấy người chủ đã đem cá sơ chế xong, cắt thành từng khúc lớn nhỏ, Cảnh Giai Tuệ chọn một miếng thịt tươi, lại đến hàng hải sản chọn hàu, về mấy nguyên liệu nấu ăn quý giá, Cảnh Giai Tuệ còn không thèm nhìn một cái, cô nhớ có một nhà ẩm thực đã từng nói một câu : Nếu chỉ thưởng thức bào ngư vi cá, thì người đó thật sự là không hiểu biết gì về ẩm thực.

Nhưng nhiều ngày qua, Cảnh Giai Tuệ chính là sống sót nhờ vào món bào ngư vi cá này, nay được mãn nhãn với một đống nguyên liệu nấu ăn mới mẻ và đồ ăn vặt, cô mới nhận thấy là mình đã bỏ lỡ nhiều điều, cứ như vậy đi một vòng chợ, chẳng những cầm trên tay túi lớn túi nhỏ, mà trong cốp xe cũng chất đầy đồ.

Lúc trở về biệt thự, Cảnh Giai Tuệ bảo người giúp việc đi về trước, bản thân lại mở nhạc trong phòng bếp, cùng với không gian thư giãn của âm nhạc, cô mở túi ra, thoải mái sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.

Vịt quay được để trong gỗ bọc vải nướng giòn, cắt thành từng miếng, có thể ăn luôn, còn có chim bồ câu được cắt miếng, thêm gừng để vào nồi nấu canh, đợi nước sôi thì hớt bọt rồi thêm gia vị và nấm hương.Không lâu sau, mùi thịt và nấm tỏa ra bốn phía.Hàu được tách vỏ rồi đem vào nồi hấp, rau dưa tươi mới của miền Nam mang theo vị ngọt, bỏ vào luộc rồi chấm với nước tương cũng là một món ăn ngon.

Mở tủ rượu trong biệt thự ra, từng chai lớn nhỏ làm cho Cảnh Giai Tuệ nhìn muốn hoa cả mắt, nhưng cô biết người kia si mê rượu, tin rằng chai nào cũng đều rất xa xỉ, tùy tiện cầm lấy một chai, Cảnh Giai Tuệ rót cho mình một chén.

Bày món ăn ngon lên bàn, trong hương thơm ngào ngạt, chỉ có một người ngồi giữa căn phòng lớn, cô đột nhiên lại cảm thấy không muốn ăn, không biết vì sao, cô cư nhiên đã quen với việc có người ngồi bên cạnh dùng nhau dùng bữa, lúc này, cô sẽ đem vấn đề công việc báo cáo với người đàn ông kia giống như đang nói về việc nhà, có lẽ là vì lý do công việc, không trộn lẫn với tình cảm nam nữ, ngược lại trở thành một buổi tối bình yên của hai người…

Dùng đũa gắp một miếng thịt quay, da giòn thịt mềm, mỡ mà không ngấy, cô lại ăn như không cảm giác được vị, tay cầm đũa không biết khi nào thì đã cầm di động lên.Hôm nay cô làm rất nhiều món, một người ăn không hết, Đồng Nhiên nếu xong việc, không cần phải đến nhà hàng ăn, sẽ thật lãng phí…Hơn nữa cô đột nhiên muốn nghe ý kiến của Đồng Nhiên về nhà máy bia ở Sơn Đông, lý do tích góp từng tí một đã xong, nửa canh giờ cũng đã trôi qua, cuối cùng cô bấm vào một dãy số trong điện thoại.

Chưa kịp hối hận, đầu dây bên kia đã nghe máy.

“Xin chào!” Trong điện thoại là một tiếng khách sáo, trọng yếu đó là giọng của phụ nữ.

“Là…cô Cảnh sao?” Người phụ nữ chắc là đã nhìn qua màn hình di động, thân thiết nói thêm.

Cảnh Giai Tuệ chỉ cảm thấy các ngón tay đang cầm di động trở nên lạnh lẽo, trên mặt nóng lên vì nhận thấy mình đã làm một chuyện không nên làm, đầu dây bên kia chính là Huỳnh Kỳ Kỳ.

“Thật xin lỗi, tôi đã gọi nhầm số sao?” Cô cố gắng hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi.

“Không, cô gọi đúng số rồi, cô tìm Đồng Nhiên sao? Anh ấy đang tắm rửa thay quần áo, không tiện nghe máy, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô!” Huỳnh Kỳ Kỳ trong giọng nói mang theo chút ám muội, giống như là dáng vẻ của một người phụ nữ vừa mới tắm xong, yểu điệu vô lực như đang ngập trong bể tình.

“…Không cần đâu, cũng chẳng có việc gì quan trọng, không quấy rầy cô và Đồng tổng nữa!” Nói xong Cảnh Giai Tuệ dùng sức tắt máy.Nghĩ kỹ lại, Huỳnh Kỳ Kỳ tựa hồ đã rời đi từ rất sớm, lúc chiều đã thấy cô ta lên xe về…Huỳnh Kỳ Kỳ là một mỹ nhân, người đàn ông nào cũng sẽ bị cô hấp dẫn có phải hay không? Người phụ nữ danh môn khuê tú như vậy, thật sự không thể nào đem so với Lã Trác Nhi được.

Mới đứng dậy tắm rửa? Trận chiến vừa rồi chắc phải rất ác liệt nhỉ!

Nghĩ vậy, cô đem ly rượu vang uống hết một ngụm, sau đó đem tất cả đồ ăn ném vào thùng rác, canh hải sản thơm ngon cũng đổ luôn vào bồn cầu.Thứ Đồng tổng cần chắc không phải là những món ăn gia đình như vậy rồi, mỗi ngày đều vất vả “cày cấy” mấy mẫu ruộng tốt, việc lựa chọn một con trâu tốt mới là ưu tiên hàng đầu!

Lúc đi qua tấm gương, Cảnh Giai Tuệ dừng bước, người phụ nữ trong gương hai má ửng đỏ, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ.

“Rốt cục thì mày đang mong chờ điều gì cơ chứ?” Cô trào phúng hỏi…

Huỳnh Kỳ Kỳ sau khi tắt điện thoại, mỉm cười nhìn Đồng Nhiên và bố vừa mới bước ra từ phòng thay đồ, bọn họ vừa mới đánh một trận cầu, xem chừng có vẻ rất khoái trá.

Cô thản nhiên đem di động Đồng Nhiên để quên trên bàn trà đặt lại chỗ cũ, sau đó cười nói : “Đánh golf lâu như vậy, hai người chắc đã đói bụng rồi phải không? Con đã dặn quản gia hấp bào ngư, còn có mấy món Đồng Nhiên thích ăn, chai rượu vang quý cũng được lấy ra để đãi khách quý đó!”

Chủ tịch Huỳnh cười nhìn con gái đang vội vã dâng lên vật quý, nhìn người thanh niên bên cạnh cũng rất hợp mắt, thật sự là càng nhìn càng thấy thích : “Con gái lớn không dùng được nữa rồi! Nhanh như vậy đã đem chai rượu quý của ba lấy ra, cho dù có muốn tiếc nuối cũng không được nữa rồi!”

Đồng Nhiên mỉm cười nhìn đồng hồ, nói : “Cháu rất muốn tiếp nhận thịnh tình của Huỳnh tổng, nhưng lát nữa cháu còn phải tiếp đón một vị khách trong công ty, lần tới cháu mời, đến lúc đó Huỳnh tổng nhất định phải nhận lời đó!”

Đều là người làm ăn, nếu Đồng Nhiên đã nói vậy, Huỳnh tổng đương nhiên sẽ không giữ lại, sau khi hàn huyên vài câu, Đồng Nhiên liền rời khỏi sân golf, ngồi lên xe mới phát hiện ra Cảnh Giai Tuệ mới gọi điện cho mình, thật là ngoài dự đoán.

Nhưng khi hắn gọi lại thì không thấy cô nghe máy.Nghĩ lại lời tài xế vừa nói, hắn biết cô đã tự đến chợ mua đồ về nấu ăn, chắc là đang bận rộn nấu cơm nên mới không kịp nghe điện thoại đúng không?

Nghĩ vậy, trong lòng hết sức vui vẻ, hận không thể lập tức chạy như bay về nhà, nhìn dáng vẻ cô đeo tạp dề, nấu canh cho hắn ăn.

Về tới biệt thự, Đồng Nhiên vừa lớn tiếng kêu : “Anh về rồi!” vừa nhìn ngó tìm tung tích của cô đầu bếp nhỏ kia.Lại phát hiện bồn rửa trong phòng bếp rất sạch sẽ, trên bàn cơm cũng trống rỗng, cô gái kia đang ngồi trên sô pha xem TV.

Đồng Nhiên trong lòng có chút mất mát, lại nghĩ đến cô rất lười nấu cơm, chỉ thích ăn thôi, nếu cô đã đi mua đồ về, chứng tỏ cô không thích ăn ở nhà hàng, vậy thì cứ để hắn tự mình làm cho cô ăn.

Nghĩ vậy, hắn cúi đầu hôn lên thái dương của cô, sau đó đi vào phòng bếp, nhưng khi hắn vừa định nấu thì lại mở thùng rác ra, lập tức nhìn thấy bên trong chất đầy một núi thức ăn.

“Cảnh Giai Tuệ! Em trúng gió rồi hả!”

Đồng Nhiên nghĩ là cô đã ăn xong rồi, nhưng lại cố ý đem thức ăn thừa đổ đi, không cho hắn ăn, cơn giận trong lòng lập tức vọt thẳng lên đầu.

Bình luận