Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 40

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Cảm giác ngứa ngáy và tinh thần hăng hái khiến Đồng Nhiên thuận tay đem người phụ nữ kia ấn ngã xuống giường.Áo lót đã cởi được một nửa, hắn cũng không kéo ra mà đơn giản đẩy lên trên, nhìn bộ ngực non mềm đang run lên như thạch hoa quả, cúi đầu dùng miệng ngậm lấy, nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ nhàng bên dưới của cô, so với uống phải xuân dược thì còn kích thích hơn, bộ vị kia cũng chậm rãi mà ngẩng đầu dậy, thế nhưng vì hoạt động mạnh quá nên làm cho miệng vết thương bị rách ra, cảm giác đau đớn mau chóng ùa tới, giống như bị một chậu nước lạnh hắt vào vậy.

Cảnh Giai Tuệ bị Đồng Nhiên đè nặng nên tự nhiên cũng cảm thấy được sự thay đổi của hắn, cô không nói gì, chỉ hơi nâng mắt lên nhìn, ánh mắt ngập nước không biết là đang châm chọc hay thông cảm cho hắn, làn da trắng nõn trêu chọc người, bình thường cũng không thấy cô dùng ánh mắt như vậy, hiện tại đùi hắn bị trúng một dao, cô đùa giỡn xong lại muốn nói ngừng, không phải cố ý thì là gì?

Người phụ nữ kia hiển nhiên không hiểu được điều ấy, chỉ dịu dàng nói : “Anh chú ý dưỡng thương cho tốt đi, để lại di chứng thì không hay đâu…”

Quả thật giờ phút này hắn rất muốn chửi thề một trận!

Đồng Nhiên không làm gì được, lửa cháy trong lòng lại ngày một dâng cao, chẳng những không đứng dậy, ngược lại còn cởi hết váy và quần lót của Tuệ Tuệ ra.Đầu tiên dùng bàn tay nóng hầm hập xoa một vòng, sau đó lại đưa hai ngón tay ra rồi đâm vào.

Khi hai ngón tay thô to tiến vào giữa hai chân cô, nơi bí mật kia không tự chủ được mà chảy rất nhiều nước.Cảnh Giai Tuệ thở dốc khóc nức nở, bị Đồng Nhiên dùng lời lẽ chòng ghẹo làm cho phía dưới càng trở nên nhầy nhụa, bụng run rẩy đạt đỉnh hai lần, nhưng người đàn ông kia vẫn không chịu buông tha, lại tiếp tục bế cô đến bên cạnh cửa sổ trên sô pha, mạnh mẽ chọc tay vào.

Cách một lớp rèm cửa, bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói của những người làm vườn trong hoa viên, ánh chiều tà mạnh mẽ chiếu lên người cô, làn da ửng hồng đang đắm chìm trong dục hỏa, bụng bị co rút đến phát đau, nhưng người kia lại vẫn cố tình cúi xuống dùng miệng mút, cao trào từ trong hoa huyệt chật hẹp mãnh liệt phun ra, trên ghế sô pha màu cà phê bị thấm ướt bởi một đống chất lỏng sền sệt.

“Đồng Nhiên, đừng…đừng mà…Bụng đau quá…” Sợ người ở bên ngoài hoa viên nghe thấy, Cảnh Giai Tuệ chỉ biết hé miệng thở hổn hển, cố gắng nhỏ giọng cầu xin.

Nhưng Đồng Nhiên lại giống như cố ý, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào nơi non mềm kia, cũng không biết hắn đụng đến chỗ nào mà Cảnh Giai Tuệ lập tức cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, máu trên cơ thể như muốn dồn ép lại, cơ thể đang dựa vào sô pha liền ưỡn ra phía trước, không khống chế được mà khóc to lên, Đồng Nhiên tránh không kịp, bị một vũng nước mật phun thẳng vào mặt, bắn tung tóe ra khắp nơi.

Nhưng dù vậy cũng vẫn không thể dập tắt được dục hỏa sôi sục trong người Đồng Nhiên, hắn cảm thấy vết thương ở đùi đang bị rách ra, đau đến run cả người, nhưng vẫn không quan tâm lắm, đưa lưỡi liếm chất dịch vương trên môi, nhộn nhạo khó chịu nhìn người đang nằm trên sô pha, giờ phút này vì còn ảnh hưởng của cao trào mà hai chân cô vẫn còn đang run rẩy, tuy hắn rất hưng phấn nhưng vì bị vết thương cản trở nên đành phải từ bỏ.

Chờ vết thương lành lại rồi tiếp tục vậy!

Bị Đồng Nhiên làm vậy, Cảnh Giai Tuệ vẫn chưa nín khóc được, đây là bởi vì quá xấu hổ vì phản ứng sinh lý mà tạo thành.

Đồng Nhiên chậm rãi đi lấy khăn, lau sạch nơi ẩm ướt cho cô, sau đó mới lau đến mặt mình.

Cảnh Giai Tuệ chăm chú nhìn hắn, cô nhớ rõ Đồng Nhiên ưa sạch sẽ, cho dù có ở bên ngoài đánh nhau đến thương tích đầy mình thì khi về nhà cũng phải tắm rửa sạch sẽ thì mới ngủ được, nhưng trong chuyện nam nữ thì lại không sợ bẩn không sợ mệt chút nào, chỉ nỗ lực mà hành động.

Tựa như việc hắn vừa làm trên sô pha với cô vậy, cô thì cảm thấy vô cùng xấu hổ và biến thái, còn hắn thì một chút ngượng ngùng cũng không có.

Nghĩ đến việc hắn cũng đã từng làm vậy với Lã Trác Nhi, Cảnh Giai Tuệ bỗng nhiên cảm thấy cả người rất bẩn, chờ ổn định lại sức lực liền đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, sau đó vào trong nhà vệ sinh tắm rửa.

Lúc cô đi ra ngoài, Đồng Nhiên đang nghe điện thoại, thờ ơ vâng vài tiếng rồi nói : “Ngày mai chúng ta trở về nhà, lão thái thái tổ chức mừng thọ.” Lão thái thái mà hắn nói chính là mẹ kế của hắn, khác biệt hoàn toàn so với sự tôn kính trước mặt người khác, lúc này hắn không hề để ý, nói xong liền gục xuống giường : “Em cũng theo anh về gặp mọi người đi?”

Lời này khiến cho Cảnh Giai Tuệ sững sờ, việc gặp mặt không thoải mái với Triệu Lệ Phương vẫn còn chưa tiêu tan trong lòng, hắn lại muốn dẫn cô về gặp cả nhà bên đó, phương diện này nghĩ thế nào cũng không hề thấy ổn.

Song có điều việc trở về lại rất hợp ý cô, nếu còn ở đây lâu nữa thì mọi việc trong công ty sợ là sẽ không thuận lợi…Ngồi trên máy bay, Cảnh Giai Tuệ nghĩ ngợi rất nhiều, tay nắm thành quyền, lúc này cô đang cách mặt đất cả ngàn thước, giống như tâm tình của cô vậy, treo giữa không trung, không biết là sẽ bình an tiếp đất, hay là sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.

Trong đầu đang tính toán rất nhiều chuyện, nhưng lại không có ai bên cạnh để thổ lộ.

Trước kia cô đúng là rất buồn cười! Ngay cả việc trên lớp không hoàn thành luận văn mà bị giáo sư trừng mắt quở trách, cô cũng không hề phiền lòng mà đem kể hết cho người đàn ông kia.

Một chàng trai dồi dào năng lượng và một cô gái trẻ, sống chung một phòng, tắt đèn đắp chăn bông nói chuyện phiếm, những chuyện đơn thuần tốt đẹp đó đều tồn tại trong ký ức, tuy rằng đã bị hiện thực tàn khốc phá vỡ, nhưng thỉnh thoảng nó lại hiện về, khiến cho người ta nhất thời không thể quên được.

Còn đang ngẩn người thì bỗng có một bàn tay đặt lên đầu cô : “Nghĩ gì mà thơ thẩn vậy?”

Cảnh Giai Tuệ ngẩng đầu lên, liền thấy Đồng Nhiên ngồi xuống bên cạnh, bưng một ly nước ép lê cho cô.

Đêm qua bị người này giày vò rất thê thảm, cho nên buổi sáng lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra cổ họng mình giống như bị câm rồi.Nước lê ngon miệng thấm vào cổ họng khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái lên không ít.

“Tôi…có thể không đi được không?”

Nghe Cảnh Giai Tuệ mở miệng, Đồng Nhiên cũng hiểu được là cô không hề muốn đi đến đó, cũng chỉ lên tiếng trấn an.

Sinh nhật của bà luôn là nơi tập trung của rất nhiều doanh nghiệp, phần đông đều là khách quý đến kết giao để kiếm mối làm ăn, hơn nữa ở chỗ đó, người của Đồng gia còn muốn nhìn thấy dung mạo của Cảnh Giai Tuệ, quả thật chính là đang muốn làm cho cô mất thể diện!

Trước khi đến yến tiệc, Cảnh Giai Tuệ bị một đống quần áo và trang sức vây quanh.Đồng Nhiên ngoài miệng thì luôn nói tiệc mừng thọ này không quan trọng lắm đâu, nhưng Cảnh Giai Tuệ thì lại không hề nghĩ như vậy.

Mời nhà thiết kế và chuyên gia trang điểm hàng đầu thì không nói, trong phòng khách còn bày một đống các túi đồ, vừa nhìn qua đã cảm thấy vô cùng xa xỉ.

Nhà thiết kế giơ quần áo ướm lên người Cảnh Giai Tuệ, so tới so lui, cuối cùng chọn một bộ lễ phục tiệc tối của La Sposa, tuy rằng không phải là thương hiệu nổi tiếng nhất, nhưng màu sắc của trang phục rất đẹp, vải gấm màu khói, cổ áo chữ V xẻ xuống nửa ngực, lớp vải trong có thêu hoa nhỏ, xung quanh được đính những viên đá lấp lánh, tôn lên làn da trắng nõn của cô, thiết kế đuôi cá của váy làm cho đường cong của thắt lưng và mông càng trở nên thon thả.

Khi Cảnh Giai Tuệ thay đồ xong, không khỏi cảm khái về giá trị của trang phục, bản thân vốn đang giống như một cô gái, sau khi thay bộ lễ phục này, trái lại cảm thấy có một chút dáng vẻ của một người có địa vị cao quý.

Nhà thiết kế cũng cảm thấy rất hài lòng, bởi vì quần áo rất sang trọng và lấp lánh, nên tóc của cô được tạo hình vô cùng đơn giản, tóc được rẽ mái sang hai bên, chải thành một búi tóc bóng mượt, đem vầng trán đầy đặn lộ ra ngoài, cộng thêm lớp trang điểm trong suốt tự nhiên, nhìn qua rất gợi cảm mà lại không hề diêm dúa lòe loẹt.

Về phần trang sức, họ chỉ chọn một đôi khuyên tai kim cương hình giọt nước và một chiếc vòng tay kim cương, phối với một chiếc ví nhỏ hiệu Prada là xong.

Lúc Cảnh Giai Tuệ mang giày cao gót đi xuống dưới lầu, người đàn ông kia đã thay một bộ lễ phục màu đen vừa người, đang ngồi trên sô pha chờ cô.

Ánh mắt của Đồng Nhiên không thể rời khỏi Cảnh Giai Tuệ, người phụ nữ xinh đẹp này, từ đầu đến chân đều là của hắn…Nhưng cổ áo kia sao lại hở nhiều như vậy? Người đàn ông khác nếu nhìn thấy thì sẽ nghĩ gì? Tuy bộ ngực tròn non mềm đã được lớp váy ôm trọn, nhưng khe ngực thì vẫn hơi lộ ra, dụ dỗ người ta phải suy nghĩ miên man…Nghĩ vậy, miệng vết thương ở bắp đùi của hắn dường như lại đang bị rách ra.

Chắc phải đổi stylist khác rồi! Đồng Nhiên nhìn đồng hồ, thời gian còn lại hiển nhiên là không đủ để thay trang phục khác, hắn đành phải thâm trầm kéo tay Cảnh Giai Tuệ bước ra ngoài.

Cảnh Giai Tuệ nhìn gân xanh đang nổi trên mặt hắn, ánh mắt lúc nãy khi hắn nhìn cô hình như là không mấy hài lòng, quả thật cô cũng hiểu bộ váy này không hợp với mình, có lẽ chỉ có những người phụ nữ xinh đẹp như Lã Trác Nhi thì mới đủ quyến rũ để ăn mặc như thế này.

Lúc xuống xe, Cảnh Giai Tuệ còn chưa đứng vững, đang bước đi thì Đồng Nhiên bỗng dưng quay phắt người lại, ra sức kéo cổ áo của cô lên trên, giống như đang kéo cạp quần cho một đứa nhỏ vậy, hành động đột ngột này khiến cho Cảnh Giai Tuệ sợ tới mức ngây ngẩn cả người, nhưng mà lễ phục vừa người như vậy thì sao mà kéo được lên cao nữa chứ?

Đồng Nhiên suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra, hắn càng kéo thì chỉ càng khiến cho bộ dạng của cô trông lôi thôi hơn chứ hoàn toàn không có một chút tác dụng nào cả.Cuối cùng đành phải đem ngực áo kéo xuống, hung tợn cả buổi nhìn cái cổ áo đáng chết kia, sau đó mới ôm thắt lưng cô bước vào đại sảnh yến tiệc.

Quý bà của Đồng gia từ sau khi chồng mất đã là người nắm quyền sản nghiệp của nhà họ Đồng.Qua nhiều năm, một số người cũng đã tự động quên mất vị phu nhân cao quý lộng lẫy này, hồi trước cũng chỉ là một cô thư ký với thân phận tiểu tam.

Trên hội trường đã có rất nhiều tân khách đang đi lại nói cười.Tuy nhiên khi Đồng Nhiên và Cảnh Giai Tuệ bước vào, ánh mắt của mọi người không tự giác được mà tập trung hết vào đó.

Tuấn nam mỹ nữ, khiến cho ai cũng phải liếc mắt nhìn! Huống chi người đàn ông kia lại quá đẹp trai, Đồng Nhiên trời sinh có vóc dáng người mẫu, chiều cao chuẩn miễn bàn, cởi quần áo thì sẽ thấy cơ bắp, mặc quần áo thì sẽ tôn lên dáng người, hơn nữa hắn đã ở trên thương trường nhiều năm, bộ dạng trầm tĩnh tinh anh này, không phải người mẫu nam nào cũng có thể làm giống được.

Nhất là nhóm những vị phu nhân trong nhà có con gái đang đến tuổi lấy chồng, đều hận không thể sinh ra một cái móc, đem người đàn ông ưu tú cả trong lẫn ngoài này kéo đến trước mặt con gái mình.

Nhưng Đồng Nhiên lại không tới đây một mình, thật sự khiến cho mọi người có chút ngoài ý muốn.

Phải biết rằng, tuy khách có mặt rất nhiều, nhưng dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của lão thái thái, các khách nam vì để biểu hiện sự tôn kính nên đều đưa người nhà đến, có người vẫn còn chưa kết hôn, hoặc là đi một mình, hoặc là mang theo bạn gái chính thức đã ra mắt ba mẹ.

Đồng Nhiên có tiếng là một người đàn ông hoàng kim, nhưng lần này lại công khai dắt một cô gái tới tham dự tiệc mừng thọ của mẹ kế, chẳng lẽ…vị này đang chuẩn bị tính đến chuyện kết hôn?

Nhất là họ hàng thân thích của Triệu Lệ Phương, có mấy người đã từng gặp Cảnh Giai Tuệ, lúc đầu vì cô trang điểm mặc váy quá lộng lẫy nên chưa nhận ra, sau khi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện cô gái này nhìn rất quen, càng nhìn càng kinh hãi…người này…Đây không phải là…

Triệu Lệ Phương mặc một bộ lễ phục dạ hội của Chanel, đang ung dung đứng một bên mỉm cười tiếp đón khách, quay người lại liền nhìn thấy Đồng Nhiên đi vào, hắn đến đây thì không nói, cư nhiên còn mang theo con hồ ly tinh kia.

Mắt thấy người nhà mình đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ vô căn cứ, Triệu Lệ Phương thật hận không thể cầm một con dao phay, giết chết đám người đang đứng ngoài nhìn ngó, nhất là con hồ ly tinh kia! Phải rạch cho mặt nó nở hoa ra! Xem nó còn đi quyến rũ đàn ông như thế nào!

Đồng Tự tuy rằng vẫn muốn duy trì ngoài mặt tình huynh đệ trước mặt em trai, nhưng Đồng Nhiên lại dám tùy tiện đưa người đến đây, thật sự là ngoài dự đoán của hắn, trong lúc nhất thời hắn không thể đoán ra được ý định của cậu em trai kia.Từ sau khi trở về, Đồng Nhiên làm rất tốt vai trò của một người chú, tuy rằng trước mặt người anh này vẫn luôn có thái độ không mặn không nhạt, nhưng lại đối xử với Đồng Hiểu Lượng rất tốt.

Nhưng ở bên ngoài ăn vụng và ngồi trên bàn tiếp khách là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.Đồng Nhiên chơi đùa với cháu dâu, đó coi như là một việc xấu trong nhà, nhưng chỉ cần mọi người nén giận, coi như không có chuyện gì xảy ra, thì đó cũng giống như một đống phân được bọc kín lại trong ổ chăn mà thôi – che giấu càng kín thì càng tốt! Nóng lạnh thơm thối tự mình biết là được.

Nhưng Đồng Nhiên lại ngang nhiên xốc ổ chăn đó lên, giơ đống phân đó ra bên ngoài cho mọi người biết, với cương vị là con trưởng của Đồng gia, hắn tuyệt đối không đồng ý!

Bình luận
× sticky