Nghĩ như vậy, cô cố gắng thôi miên chính mình thả lỏng một chút, chuẩn bị sẵn sàng rồi đi tới cửa phòng tân hôn.
Đồng gia mặc dù giàu có, nhưng lúc cưới vợ cũng không lộ ra sự giàu có đó, cũng không mua cái gì có giá trên trời, chẳng qua là có một số vật dụng đôi rất mới.
Cảnh Giai Tuệ cũng không để ý phòng ở lớn hay nhỏ, lúc trước nghe Đồng Hiểu Lượng nói không cần phải ở lại biệt thự Đồng gia khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Bà mẹ chồng kia, không phải là người có thể ở chung được!
Đi đến nhà mới, tuy rằng chỉ là một căn nhà nhỏ, nhưng được trang trí rất có phong cách, mặc dù Đồng Hiểu Lượng học kinh doanh buôn bán, nhưng bản thân lại rất đam mê hội họa, bức tranh treo trên vách tường ngay lối vào chính là bức tranh mà hắn đã vẽ Cảnh Giai Tuệ, chỉ cần nhìn vào bức tranh là có thể thấy được tình cảm của hắn dành cho cô, đối với người nghiệp dư như Cảnh Giai Tuệ thì có thể xem là nhìn được.
Nhóm phục vụ vừa đem tủ quần áo cùng giường lớn vào phòng thì điện thoại Cảnh Giai Tuệ lại vang lên, lấy ra thì thấy tên Bạch Văn Văn hiện trên điện thoại. Vừa nhấn nút nghe, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở: “Chị Cảnh, chị có bận gì không?”
Bạch Văn Văn bình thường chỉ gọi cô là trưởng phòng Cảnh, rất hiếm khi gọi chị Cảnh, đa số dưới mọi tình huống đều gọi ba chữ kia hay gọi thẳng tên của cô.
Bản thân cô trở nên cảnh giác như vậy cũng là có nguyên nhân. Cảnh Giai Tuệ và Bạch Văn Văn vào công ty bách hóa nước ngoài cùng một thời điểm. Mà hiện tại cô là trưởng phòng, mà Bạch Văn Văn vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ của tổ buôn bán, tiền lương thì chỉ có một ngàn hai, do vậy nên mới suốt ngày ghen tỵ với cô.
Trong một công ty lớn như vậy kẻ tiểu nhân ở đâu cũng có, chỉ có những người rảnh rỗi không có bản lĩnh thật sự, cô cũng không độc chiếm bộ phận buôn bán một mình, để có thể lên tới vị trí này rồi quản lý hiệu quả cả bộ phận của một công ty nước ngoài dễ dàng như vậy sao? Tiếc là xuất thân của cô quá tầm thường, dù cho bình thường làm việc cần cù và thật thà như thế nào, thì ngay cả ngày nghỉ cũng phải đến công ty làm thêm giờ, phải vất vả làm đơn đặt hàng trăm vạn đô la, vậy mà các đồng nghiệp lại luôn đi xuyên tạc đủ mọi chuyện về cô.
Cô cũng không biết hôm nay Bạch Văn Văn gặp chuyện gì, lại phá lệ gọi một tiếng “Chị”!
“Không bận, có chuyện gì vậy?”
“Chị Cảnh, em…… em gây họa lớn rồi !” Nói xong những lời này, đầu dây bên kia đã khóc không thành tiếng, khóc đến tê tâm liệt phế.
Cảnh Giai Tuệ hơi nhíu chân mày, xoay người đi vào thư phòng cách vách, thừa dịp Bạch Văn Văn ngừng khóc, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói đi, khóc có thể giải quyết vấn đề à?”
“Chị Cảnh, chị nhường cho em đơn hàng với công ty hàng hóa của Đức, em…… em quên làm bảo hiểm rồi.” Cảnh Giai Tuệ liền trầm xuống, đơn hàng kia trị giá là 30 vạn Đô-la, tương đương 180 vạn nhân dân tệ.
Bảo hiểm là thứ vô cùng quan trọng, mà bản thân cô đương nhiên là trong sạch.
Bởi vì sản phẩm của công ty phần lớn đều được vận chuyển theo đường thủy, mà đường thủy rất hay xảy ra việc ngoài ý muốn, gây ra tổn thất, hàng hóa không được bảo quản cẩn thận rất dễ bị cháy, nước mưa hay nước sông thấm vào… Đều phải bồi thường theo phần trăm hư tổn.
Vì vậy khi xuất khẩu thì bảo hiểm trở nên quan trọng hơn, nếu như ngay từ đầu đã mua bảo hiểm, khi xảy ra vấn đề, nếu như khách đã nhận hàng mà không trả tiền, hoặc đơn phương hủy hợp đồng, thì họ đều phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Đã buôn bán thì từ công ty nhỏ đến lớn đều phải biết, khi khách hủy đơn hàng, tuy trên danh nghĩa có thể khởi tố theo hợp đồng đã quy định, nhưng bình thường khi muốn khởi tố một khách hàng, phí tổn rất cao, phần thắng cũng không nhiều, nên bình thường những việc như vậy cũng không hay đưa ra pháp luật, mà đi tìm công ty bảo hiểm, trước tiên là phải mua bảo hiểm trong nước, xảy ra chuyện thì tìm công ty bảo hiểm đòi tiền, tự nhiên bớt lo lại ít dùng sức.
Những việc như vậy trước nay đều do Bạch Văn Văn xử lý, đây là việc làm tối thiểu, có đánh chết cũng không được quên.
Bây giờ Bạch Văn Văn lại nói đã quên mua bảo hiểm, đến lúc này lại đi tìm cô giải quyết. Cô chỉ có thể nén lại sự tức giận hỏi tiếp: “Cô chắc chắn là mình đã quên mua bảo hiểm? Mong là hàng hóa không gặp điều gì bất trắc.”
Bạch Văn Văn nghe Cảnh Giai Tuệ hỏi như vậy, tiếng khóc lại bắt đầu có dấu hiệu kéo dài: “Tất cả…… em đều không có mua bảo hiểm……” Cảnh Giai Tuệ nghe được thì liền dựa vào tường.
“…… Tại sao lại như vậy? Việc buôn bán xảy ra chuyện gì ư?”
“Chính là…… Chính là lúc em liên hệ bên khách hàng, bên khách hàng không chịu trả tiền hóa đơn.”
Cảnh Giai Tuệ nghe xong đầu lại quay vòng vòng, có mắng Bạch Văn Văn cũng không còn kịp, cô chỉ có thể hỏi: “Đối phương vì sao không trả tiền?”
Kế tiếp cô lại nghe Bạch Văn Văn kể “Chuyện tốt” mà cô ta gây ra, thì ra hàng hóa được vận chuyển đến cảng Thượng Hải, cô ta cư nhiên không hỏi mình một tiếng, bản thân lại nhận lời yêu cầu điều chỉnh kho hàng. Số hàng hoá hiện thời so với số hàng khách hàng đặt ban đầu nhiều hơn 10 vạn nhân dân tệ. Khách hàng đương nhiên không thể trả tiền, yêu cầu công ty chịu trách nhiệm.
Hằng ngày Bạch Văn Văn chỉ quản lý văn kiện cùng hàng hóa, sao có thể làm được việc này? Mắt thấy khách hàng không đồng ý ký nhận, có dấu hiệu hủy đơn hàng, mà kho để hàng hoá sắp thu tiền phạt rồi. Cô nhất thời gấp đến độ hoang mang lo sợ, chỉ có thể tìm đến Cảnh Giai Tuệ thương lượng đối sách.
Cảnh Giai Tuệ có thể làm sao bây giờ? Phương diện này liên lụy kim ngạch quá lớn, chỉ có thể phản ánh chi tiết lên tổng giám đốc. Gọi điện qua loa rồi chuyển bảo công nhân chuyển nhà quay lại sau, Cảnh Giai Tuệ chạy gấp về công ty.
Dương tổng nhận được điện thoại của cô liền lập tức trở về công ty, sớm đã đem Bạch Văn Văn kia mắng đến mức muốn mất hồn, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.
Cảnh Giai Tuệ vừa bước vào văn phòng, đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, bởi vì không quản lý được cấp dưới Bạch Văn Văn cũng đã trúng một chút chửi bới. Dương tổng tính tình gấp gáp, bình thường hay nói giỡn vẻ mặt rất ôn hoà, bây giờ có chuyện thì chửi bới không ngừng.
Bên kia Bạch Văn Văn nghe mắng đến nỗi chỉ muốn nhảy lầu, bên này biểu tình Cảnh Giai Tuệ lại vô cùng thản nhiên, khẽ cúi đầu không nói chuyện, chính là thành thành thật thật đứng trước bàn làm việc nghe, đợi Dương tổng mắng đến đau cổ họng, thì xoay người lấy một ly nước ấm.
Thấy cô nhu thuận như vậy, cũng làm cho Dương tổng tiêu giảm chút cơn tức.
Cuối cùng ý tứ của lão tổng là, xem xem có thể liên hệ với khách hàng một chút hay không, mỗi bên chịu một nửa, nhưng Cảnh Giai Tuệ gọi điện thoại cho khách hàng lại không được, hơn nữa ý tứ của khách hàng là bởi vì đã điều chỉnh hàng hoá, cho nên bọn họ không thể giữ nguyên kế hoạch buôn bán này mà hàng hóa bọn họ cần không phải là loại hàng này cho nên chỉ có thể đem trả lại hàng hóa , đương nhiên bọn họ không phải người làm sai nên đương nhiên sẽ không trả tiền.
Thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó, lần này cơn tức của lão tổng càng ngày càng lớn!
Dương tổng lại lớn giọng mắng, Bạch Văn Văn chỉ có thể đứng khóc không ngừng, Cảnh Giai Tuệ giả vờ không nghe thấy, đến khi tính toán thông suốt, bình tĩnh hỏi lão tổng có thể đi đàm phán giá cả với khách hàng hay không, tranh thủ đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất.
Dương Tổng là người có năng lực, cân nhắc lợi hại chỉ có thể tán thành. Lại liên hệ đối phương, đương nhiên là từ chối không tiếp điện thoại, Cảnh Giai Tuệ gửi email, đợi một hồi cũng không thấy trả lời.
Cô tính toán một hồi, cô nói với lão tổng muốn bay đến chỗ kho để hàng hoá, trực tiếp cùng công ty đàm phán, bởi vì cô cảm thấy công ty này với công ty của mình đã làm ăn lâu năm, mà lần này lại có thái độ cứng rắn như vậy thì thật là kỳ lạ.
Sau khi gọi điện thoại đặt vé máy bay, Cảnh Giai Tuệ cũng không kịp chuẩn bị hành lý, liền vội vàng mang theo laptop chạy ra sân bay. Trước khi đi, Bạch Văn Văn còn do dự hỏi, nếu lần này hàng hóa không thể bán ra vậy cô ta sẽ bị trừ bao nhiêu lương?
“Của chị phạt tiền theo tổn thất 2%, tôi bị khấu trừ tổn thất 3%……” não Bạch Văn Văn lúc này thật là nhanh nhẹn, lập tức tính ra bản thân bị trừ ba vạn, sợ tới mức la to!
“Má ơi, tiền lương một năm của tôi cũng không nhiều được như vậy đâu! Nếu…… Nếu giải quyết không được, tôi đây cùng lắm thì mặc kệ thôi!” Nói xong, cô ta bày ra vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị liếc Cảnh Giai Tuệ một cái, “Chị Cảnh, lần này thật xin lỗi chị, nhưng mà chuyện này đối với chị cũng không phải là vấn đề gì to tát, chút tiền ấy đối với chị mà nói cũng chỉ giống như một cái phủi tay mà thôi, chị nói có phải hay không?”
Cảnh Giai Tuệ không thèm nói chuyện với cô ta, cô đang bề bộn điều chỉnh hô hấp, tránh cho chính mình bị cô gái họ Bạch đần độn này làm cho tức giận mà tát cô ta một cái. Dù gây ra vô số rắc rối, nhưng lại có thể nghĩ ra được đường lui cho bản thân vô cùng chu toàn, thật là đáng tiếc khi cô ta lại là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, sự việc hôm nay chỉ càng làm cô khinh thường cô ta. Cô ta thấy ông chủ của mình dễ dãi nên muốn làm gì thì làm sao, một cô gái mới ra đời như cô ta muốn gây khó dễ thì có gì khó?
Trong công việc mọi thứ vô cùng tàn nhẫn —— mới có một chút chuyện mà đã kêu không chịu nổi, lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm bắt người khác phải giải quyết thay mình.
Để có được địa vị như ngày hôm nay, Cảnh Giai Tuệ đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn và đau đớn, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Đến sân bay, chuyển phát công ty cũng đem vé máy bay đưa đến cho cô. Nhìn vé máy bay — Thượng Hải. Tâm lý Cảnh Giai Tuệ có chút không thoải mái.
Nhưng cũng nghĩ lại, Thượng Hải lớn như vậy, làm gì có chuyện gặp phải “Người kia”, trong lòng nhất thời lại bình ổn.
Gần lên máy bay, cô nhận được điện thoại của Đồng Hiểu Lượng, nghe thấy âm thanh nhắc nhở đăng ký thủ tục, Đồng Hiểu Lượng liền hỏi cô muốn đi đâu. Nghe giọng nói khẩn trương bên trong điện thoại vô cùng căng thẳng, Cảnh Giai Tuệ không khỏi cảm thấy buồn cười, cảm thấy bớt phiền chán chuyện công việc, cô cố tình hù dọa Đồng Hiểu Lượng nên nói: “Em phải đi đây, anh đừng tới tìm em.”
Sau đó chợt nghe thấy âm thanh bùm bùm từ bên kia truyền đến, kế tiếp chính là tiếng kêu “Ai ôi”.
Cảnh Giai Tuệ nghe cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi làm sao vậy, mới biết được Đồng Hiểu Lượng mới vừa rồi trong lòng hoảng hốt bước hụt chân, bị trượt té trên cầu thang từ trên lầu hai.
Cảnh Giai Tuệ có chút đau lòng, vội vàng nói: “Anh không sao chứ, em phải đi Thượng Hải một chuyến, việc buôn bán của công ty xảy ra chút vấn đề, cần em đi giải quyết?”
“À ——” âm thanh của Đồng Hiểu Lượng rõ ràng thả lỏng xuống, “Anh còn tưởng em tính đào hôn! Anh nói cho em biết trước, em không được làm cô dâu bỏ trốn đâu đấy, nếu em mà không quan tâm anh, anh sẽ ngồi xổm trước cổng nhà ga xe lửa, cho người ta đưa tin lên tivi, em mà không đến, anh sẽ canh giữ ở đó mỗi ngày, cho dù chết đói, cho dù trở thành tượng đá anh cũng đợi em xuất hiện!”
Cảnh Giai Tuệ cười trêu chọc suy nghĩ của hắn: “Được thôi! Anh cứ ngồi trước cổng nhà ga đi, như vậy không phải sẽ dọa mấy đứa con nít khóc sao! Đồ dùng trong phòng cưới được mang tới rồi, có vài chỗ bày biện không được tốt, anh đi xem đi……”
Dặn dò việc chính rồi việc vặt xong, Cảnh Giai Tuệ vội vàng cúp điện thoại, chuẩn bị đi đăng ký.
Lên máy bay cô thấy bên ngoài trời đang mưa lất phất, làm ướt cửa sổ cabin, Cảnh Giai Tuệ tựa vào cửa sổ nhìn đến xuất thần, đúng lúc này, trong di động lại gửi đến tin nhắn mới, Cảnh Giai Tuệ mở xem, là Đồng Hiểu Lượng gửi tới, ngoại trừ một chuỗi số di động, còn có một hàng chữ viết: “Anh đã đưa số điện thoại của em cho chú anh, đây số di động cá nhân của chú anh, sau khi em đến Thượng Hải, vô luận như thế nào thì hãy nghỉ ngơi ở chỗ chú anh, đừng nên vì lộ phí của công ty mà làm khổ bản thân.”
Cảnh Giai Tuệ xem xong tin nhắn của bạn trai thì nhắn lại, trong lòng lại cảm thấy tức giận. Cô vội vã nhắn tin trả lời, ngăn bạn trai đi vẽ rắn thêm chân, nhưng lúc này nhân viên hàng không đã lễ phép nhắc nhở mọi người máy bay ngay lập tức sẽ cất cánh, yêu cầu tắt di động.
Cảnh Giai Tuệ chỉ có thể nhắn: “Không cần phải phiền chú của anh……” Rồi bất đắc dĩ tắt điện thoại di động.
Xuống máy bay, Cảnh Giai Tuệ đi ra khỏi sân bay, do dự nửa ngày mới mở di động lên, điện thoại liền hiện lên thông báo có tin nhắn, đều là tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Đồng Hiểu Lượng và Bạch Văn Văn, cũng không có dãy số xa lạ nào gọi tới.