Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 18

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Tuy miệng bị chặn lại nên không thể kêu cứu, nhưng Cảnh Giai Tuệ vẫn cố gắng dùng cơ thể đập vào cửa toilet, hy vọng người bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng động mà chạy tới giải vậy giúp cô.

Nhưng sức lực của Đồng Nhiên rất lớn, chỉ cần một tay là có thể kẹp chặt được cô.

“Làm gì vậy? Muốn ra ngoài sao? Không phải cô vào đây để đi vệ sinh à? Vậy thì đi đi…” Nói xong hắn kéo quần lót của Cảnh Giai Tuệ ra, bắt cô phải ngồi xổm xuống.

Cảnh Giai Tuệ không nói được, chỉ có thể tức giận ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

Trông thấy Cảnh Giai Tuệ hai mắt đỏ hoe, tâm tình của Đồng Nhiên trở nên rất tốt.

Vốn nghĩ rằng bản chất xấu xa của hắn chắc chắn sẽ không thay đổi được, nhưng ít nhất cũng nên chín chắn hơn một chút, mà lúc này hắn lại bắt cô phải đi tiểu trước mặt hắn, thật đúng là điên rồi!

Vừa rồi cô còn mới uống một chút bia, bụng hơi trướng, bây giờ lại ngồi xổm thế này, cho dù có tức giận đến mấy thì cũng không thể nhịn được bản năng của cơ thể, dòng nước cứ thế róc rách tuôn ra.

Người đàn ông kia vẫn chưa thấy thoả mãn, cười một cách xấu xa, đôi môi mỏng dán lên tai cô, nhẹ nhàng huýt sáo, thỉnh thoảng còn đưa lưỡi ra khẽ đùa giỡn lỗ tai cô, giống như một người bố khôi ngô dịu dàng đang dỗ dành một đứa bé sơ sinh vậy.

Trên người hắn là mùi nước hoa rất dễ ngửi, ngọn đèn vàng treo trên tường, rọi vào khuôn mặt hắn, tựa hồ làm mất đi vẻ tà ác, thay vào đó là một khuôn mặt rất nhu hoà. Nhưng hết thảy đều là giả dối, phải tiếp xúc mới biết rằng người đàn ông này đáng sợ tàn nhẫn đến cỡ nào.

Trong gương hiện lên một hình ảnh vô cùng phóng đãng, cặp mông trắng nõn tuyệt đẹp thu hút ánh nhìn, đi kèm với tiếng nước chảy khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng. Chân của Cảnh Giai Tuệ tuy đã được bó thạch cao, nhưng vẫn không thể chống đỡ được cơ thể mình, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bờ ngực rắn chắc của người đàn ông kia. Cô không muốn để lộ ra sự xấu hổ của mình, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, cuối cùng lại không thể kiềm chế được mà rơi lệ.

Đồng Nhiên mỉm cười nhìn cô, một người phụ nữ bụng đầy tâm cơ, không bao giờ chịu bị khống chế, giờ đây nước mắt của cô đang không ngừng chảy xuống, làm ướt đẫm cặp lông mi dài, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay hắn…

Rốt cục, ác ma cũng đã cảm thấy thoả mãn với tiết mục làm nhục này, mở “lòng từ bi” đỡ cô dậy, dùng giấy ăn lau qua giúp cô, quần lót lại không thèm kéo lên mà trực tiếp cởi áo của mình ra rồi choàng quanh mông cô, sau đó khiêng cô lên vai rồi sải bước đi ra ngoài.

Cảnh Giai Tuệ cảm thấy máu đang dồn ngược lên đầu, bụng đè lên bả vai rắn chắc của Đồng Nhiên, vô cùng khó chịu, người đàn ông này đi về phía hành lang của nhà hàng, không chút do dự đá mạnh lên cánh cửa, sau đó đi cầu thang phụ ra bên ngoài.

Đồng Nhiên đã từng học võ Judo, khác với mọi người thường luyện tập trong võ quán, nơi mà hắn thực hành lại là những góc phố nhỏ, từng quyền giáng xuống một cách tàn nhẫn, xem ra hiện tại cũng không vì đã quen với việc hưởng thụ cuộc sống thượng lưu mà giảm nhẹ khả năng chiến đấu.

Đi xuống cầu thang phụ đã thấy xe của hắn đỗ bên kia đường, lái xe và vệ sĩ đều đang ngồi bên trong, vừa nhìn thấy Đồng Nhiên bước ra, vệ sĩ liền ngay lập tức chạy xuống mở cửa xe, Đồng Nhiên để Cảnh Giai Tuệ ngồi vào rồi cũng lên ngồi cạnh luôn.

Vào trong xe, Cảnh Giai Tuệ mới phát hiện ra còn có một người nữa đang ngồi đối diện, là Thượng Thiết với sắc mặt rất khó coi.

Khuôn mặt đẹp trai mang phong cách Hàn Quốc, giờ đây lại bị thâm tím một mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Khuôn mặt băng bó của hắn nhìn Cảnh Giai Tuệ trông cũng nhếch nhác không kém gì mình, cái áo đang được bọc bên dưới vì giãy dụa nên đã hơi xốc lên, lộ ra đôi chân trắng nõn tuyệt đẹp, mắt cá chân mảnh khảnh còn đang bị một chiếc quần lót đen quấn quanh, ám chỉ rằng phía sau chiếc áo vest kia, là một cảnh tượng rất nóng bỏng…

Đồng Nhiên phân phó vệ sĩ đi giải quyết tốt việc ở nhà hàng, đóng cửa xe lại, nhìn Cảnh Giai Tuệ vẫn còn đang muốn giãy dụa, lạnh lùng nói: “Muốn làm cho cái áo kia tụt xuống, rồi khoe thân cho Thượng Thiết nhìn thấy sao?”

Cảnh Giai Tuệ cũng cảm thấy cái áo đang buộc bên dưới hơi bị nới lỏng, đành ngồi im bất động, mặc cho người đàn ông kia kéo vào lòng. Đồng Nhiên khẽ cười, liếc qua Thượng Thiết vẫn đang chăm chú nhìn ra cửa sổ, bàn tay dày rộng sờ tới sờ lui giữa hai chân Cảnh Giai Tuệ, giống như đang đùa giỡn với chó mèo, tuỳ tiện mà xoa nắn.

Cảnh Giai Tuệ xấu hổ và giận dữ đến mức đầu muốn nổ tung ra, trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình. Mà Thượng Thiết tuy rằng mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn có thể liếc được những hành động không coi ai ra gì của Đồng Nhiên, cùng với người phụ nữ kia bởi vì bị kích thích mà đang cố gắng khép chặt đùi lại…

Thượng Thiết phiền chán rút một điếu thuốc rồi run tay đặt lên miệng, nhưng bật vài lần mà vẫn không thấy lên lửa.

“Dừng xe!” Hắn đột nhiên hô to với lái xe, khi xe dừng lại ở ven đường, hắn lại nói thêm một câu: “Tôi có việc gấp.” rồi vội vàng xuống xe, nhanh như chớp biến mất trong làn xe cộ.

Bình luận