Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 34

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Tắt máy, Lã Trác Nhi nhìn về hướng hội trường, vẻ mặt cay độc nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn đang ôm thắt lưng của người phụ nữ kia, đi đi lại lại trong đại sảnh…

Cảnh Giai Tuệ không hề biết rằng mình sắp bị mưa gió đột kích, thừa dịp Đồng Nhiên đang xã giao, cô liền vụng trộm mang theo mấy thứ mới mua trong cửa hàng, cúi đầu chuẩn bị chuồn đi.Kết quả chưa đi được mấy bước thì đã bị người đàn ông kia túm về : “Đi đâu?” Người này giống như mắt có gắn gps định vị vậy, Cảnh Giai Tuệ mới đi được vài bước thì đã bị hắn như hình với bóng đuổi theo.

“Bụng hơi đói, em muốn đi ăn vài thứ, anh cứ làm việc của mình đi.” Cảnh Giai Tuệ tuy rằng trong lòng rất gấp, nhưng nét mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, người này nghe vậy lại làm thật, đỡ cả người cô đi tới bên cạnh bàn ăn, lấy cho cô một vài món ăn tinh xảo, sau đó cầm dĩa đút cho cô ăn.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này, có mấy người là người quen của Đồng Nhiên, trong lòng lại một lần nữa ước lượng vị thế của cô gái này.

Vị Đồng tổng này đối với phụ nữ cũng có tiếng là đại nam tử, vô cùng hào phóng, nhưng chưa bao giờ tỏ ra chăm sóc quá tỉ mỉ với bất cứ ai, bây giờ lại đút người ta ăn từng miếng như vậy, làm cho người ta có suy nghĩ, người phụ nữ này có phải là CEO được phái tới từ tập đoàn ở châu Âu không? Đồng Nhiên đây là đang chuẩn bị hạ độc chết người phụ nữ này, sau đó thâu tóm tập đoàn của người ta?

Cảnh Giai Tuệ há miệng ăn bánh ngọt Đồng Nhiên đút, khóe miệng không cẩn thận dính chút kem, dáng vẻ càng tăng thêm nét trẻ con, Đồng Nhiên đã nhìn quen phong cách trầm tĩnh lịch sự của cô, đột nhiên lại nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, đem cô kéo đến trước ngực mình, thuận thế đưa cô kéo vào góc tường, cúi đầu hôn xuống khóe miệng cô.

Làm như vậy tuy ở phía sau không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể đoán ra được bọn họ đến tột cùng là đang làm cái gì.

“Chú…Hai người!” Một giọng nam đột nhiên vang lên bên người bọn họ.

Đồng Nhiên nghe tiếng quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra anh trai Đồng Tự và đứa cháu ngốc của mình đang đứng cách đó không xa.Đồng Hiểu Lượng không nhìn hắn, mà thẳng tắp nhìn vào đôi môi bị hôn đến ướt át đỏ hồng của Cảnh Giai Tuệ, mà chú của hắn hai tay còn đang âu yếm đặt trên lưng của người con gái mà hắn yêu nhất, hai thân hình dán vào nhau, vượt quá giới hạn quan hệ nam nữ bình thường.

Sững sờ vài giây, Đồng Hiểu Lượng liền hiểu ra ngay, hắn hét lớn một tiếng, sau đó tiến thẳng tới chuẩn bị túm Cảnh Giai Tuệ về.

Đồng Nhiên phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ngăn Đồng Hiểu Lượng lại, Đồng Hiểu Lượng ánh mắt phẫn nộ nhìn người chú mà mình luôn kính trọng, lại nhìn vào cô gái mà mình đã từng cảm thấy vô cùng thuần khiết kia, cô bị chú của hắn tự nhiên ôm vào trong ngực, giống như một cặp trời đất tác thành, đây quả thật chính là phản bội! Ánh mặt trời rực rỡ của những ngày trước nháy mắt sụp đổ, loại tuyệt vọng này khiến cho hắn bỗng trở nên can đảm, dứt khoát nắm tay lại, trực tiếp giơ lên trước mặt chú mình.

Đồng Nhiên có thể bị một tên yếu ớt như vậy đánh trúng sao? Thoải mái vung tay lên là đã có thể đem Đồng Hiểu Lượng ném sang một bên, Đồng Hiểu Lượng bị đánh ngã lại tiếp tục lảo đảo muốn xông lên.

Lúc này, ba của hắn là Đồng Tự phản ứng kịp, lập tức túm lấy con mình : “Hiểu Lượng, con muốn làm gì vậy! Đó là chú của con!”

“Con không có người chú như vậy! Ba, chẳng lẽ ba không phát hiện ra sao? Hắn lại dám hôn Tuệ Tuệ của con! Hắn lại dám hôn vợ chưa…ưm…” Lời chưa nói hết đã bị ba hắn đưa tay ra bịt chặt miệng lại.

Đồng Tự cũng là người có kinh nghiệm nên hắn đương nhiên biết rõ, nếu cứ để cho con trai nháo loạn như vậy, đám người kia cũng đã xúm lại dỏng tai lên nghe, Đồng gia không bị gièm pha lung tung mới là lạ đấy!

Đang gắt gao che miệng con trai thì vệ sĩ của Đồng Nhiên cũng chạy tới.Đồng Nhiên chỉ chỉ lên lầu, bọn họ lập tức hiểu được, liền nhanh chóng giúp Đồng Tự đem Đồng Hiểu Lượng túm ra khỏi hội trường, đi vào thang máy rồi lên lầu nghỉ.

Trong đám người lúc này truyền đến từng đợt xì xào bàn tán, mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng có thể tưởng tượng được họ đang phán đoán một cách rất phấn khích.

Có vài câu bay tới lỗ tai của Cảnh Giai Tuệ : “Đúng là một con hồ ly tinh, quyến rũ hết lớn rồi đến bé, không biết đã từng lên giường của bố chồng hay chưa nữa…”

Đồng Nhiên nghe tiếng nhìn qua, lại phát hiện trong hội trường mọi người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Cảnh Giai Tuệ đang đứng đằng sau hắn.

Đồng Nhiên cau mày, nhìn phía xa Lã Trác Nhi đang cười nói giữa đám phu nhân, lại cúi đầu nhìn về người phụ nữ vẫn đang im lặng tựa vào lòng mình.

Sắc mặt của cô tái nhợt, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Yến hội rất nhanh chấm dứt, Đồng Nhiên lịch sự nói lời tạm biệt với khách, sau đó kéo Cảnh Giai Tuệ rời khỏi hội trường.

“Em đến phòng bên cạnh chờ anh một lát, anh xử lý xong Đồng Hiểu Lượng rồi lại đến tìm em.” Nói xong, hắn ra hiệu với vệ sĩ đang đứng ở một bên.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền thấy Đồng Hiểu Lượng đang ầm ĩ từ trong phòng chạy ra, vọt tới trên hành lang.Khi hắn nhìn thấy Đồng Nhiên đang cầm tay của Cảnh Giai Tuệ thì cảm xúc lại bộc phát.

“Cảnh Giai Tuệ! Cô quyết định theo chú của tôi nên mới chia tay tôi có phải không! Lòng dạ của cô cũng quá ngoan độc rồi! Chúng ta đã đăng ký kết hôn! Hắn lại là chú ruột của tôi! Cô…Hai người sao có thể ở cùng nhau hả!”

Lúc này Đồng Tự cũng đuổi tới, cảm thấy rất đau lòng cho con trai, trong bụng cũng tràn đầy lửa giận, vừa nãy vì ở trước mặt mọi người nên mới không tiện bộc lộ ra, hiện tại ở trong hành lang vắng người nên không có gì phải che dấu nữa : “Đồng Nhiên, cậu cũng quá liều lĩnh rồi, cho dù ngày thường có chơi đùa đến mức không câu nệ thì cũng phải có mức độ, lại dính líu đến cả thành viên trong gia đình, cho dù cô ta có nhảy vào ôm ấp thì cậu cũng phải nghĩ đến tình cảm gia đình, chuyện này quả thực không nên.”

Lời này nói ra rất có nội hàm, một mặt là khiển trách Đồng Nhiên, phương diện khác cũng là để ám chỉ hai chú cháu, làm mất hòa khí gia đình chỉ vì một người phụ nữ dâm đãng, thật sự rất không đáng.

“Cảnh Giai Tuệ, em lại đây với anh, anh muốn nói chuyện với em…” Đồng Hiểu Lượng trong lòng chỉ nghĩ đến việc kéo Cảnh Giai Tuệ lại, hắn đương nhiên biết đời sống sinh hoạt cá nhân của chú mình thối nát tới cỡ nào, từ khi chú lại cùng gia đình liên hệ, hắn liền nhìn thấy những người bạn gái bên cạnh chú đều không được coi trọng, bị đá đi giống như đá giẻ lau vậy.

Tuệ Tuệ nhất định là đã bị vẻ thành thục dát vàng của chú làm cho mê hoặc, nếu như hắn khiến Cảnh Giai Tuệ hiểu rõ chú là người thế nào, thì cô có hồi tâm chuyển ý mà trở về với hắn hay không….

“Bốp” một tiếng, trên mặt Đồng Hiểu Lượng bị giáng xuống một cái tát rất mạnh, hắn ôm mặt, kinh ngạc nhìn về phía người bố đang tức giận của mình : “Vẫn cứ cố chấp như vậy! Con và cô ta còn có gì để mà nói nữa, loại phụ nữ như vậy, căn bản không xứng đáng bước chân vào cửa Đồng gia chúng ta, đáng ra con nên cảm ơn chú mới phải, nếu không có chú thì tên ngốc con đã bị người phụ nữ này đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi!”

Nghe Đồng Tự cay nghiệt nói, Cảnh Giai Tuệ lại không lên tiếng phản bác, mà thực tế thì, cô còn có thể nói cái gì? Nói là do chú của anh bắt ép em? Hay là nói nếu như không có anh ta, thì có lẽ chúng ta đã sớm kết hôn rồi? Nhẫn nhịn không nói, không phải vì sợ quấy rầy đến gia đình họ Đồng, cô chỉ là đang đau lòng cho Đồng Hiểu Lượng mà thôi!

Cô thích hình ảnh một cậu thanh niên luôn tươi sáng như ánh mặt trời, luôn vô lo vô nghĩ, thời gian bên anh chính là một đoạn nhân sinh tốt đẹp mà cô đã để lỡ, tính cách của anh rất đặc biệt đã hấp dẫn cô, thậm chí cô còn từng nghĩ sẽ ở bên anh trọn đời.

Nhưng phần tốt đẹp đó, đã bị chính cô, bị chính người đàn ông đáng giận bên cạnh này vô tình phá vỡ, vẻ mặt phẫn nộ và ánh mắt oán độc kia, không phải là dáng vẻ mà anh nên có.

Nếu cứ như vậy để cho Đồng Hiểu Lượng hết hy vọng với mình, đó cũng không phải là chuyện không tốt…

Đáng tiếc, Đồng Nhiên hoàn toàn không vừa mắt với người vừa nói xấu người phụ nữ trong lòng mình, tuy rằng hắn đã từng nói những câu còn cay độc hơn nhiều với Cảnh Giai Tuệ, nhưng tính cách của hắn luôn luôn là “Chỉ cho phép quan phóng hỏa chứ không được để dân đốt đèn”.

“Anh, đừng nói Giai Tuệ như vậy, cô ấy vốn là bạn gái em, lúc trước bọn em có hiểu lầm nên mới chia tay vài năm, sau này gặp mặt, tình cũ quay lại là chuyện bình thường…Chính là Giai Tuệ không biết phải nói với mọi người như thế nào, nên mới kéo dài đến bây giờ…”

“Giai Tuệ! Em tại sao có thể ở bên hắn? Những người phụ nữ từng ở cạnh hắn nhiều đến nỗi ngay cả hắn cũng không nhớ rõ…”

“Được rồi, câm mồm!” Đồng Nhiên bị vạch trần như vậy, sĩ diện bắt đầu không nhịn được, lạnh mặt quát lớn Đồng Hiểu Lượng “Cô ấy sau này sẽ là thím của mày, đừng luôn hô to gọi nhỏ tên của cô ấy nữa!”

“Chú nói láo! Cô ấy là vị hôn thê của tôi, lúc này có chú…” Kế tiếp Đồng Hiểu Lượng nói cái gì, Cảnh Giai Tuệ rốt cục nghe không rõ, bởi vì cô bị Đồng Nhiên đẩy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó lôi kéo Đồng Hiểu Lượng còn đang kêu gào đi chỗ khác, xuyên qua tấm cửa gỗ dày cũng không thể nghe thấy tiếng động nào.

Cảnh Giai Tuệ ở trong phòng nghỉ một lúc, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại phát hiện có vệ sĩ canh gác ngoài cửa, căn bản không cho phép cô bước ra.

Cô lại đi vòng về, ngồi xuống sô pha, chậm rãi xoa bóp huyệt thái dương, cố gắng không nghĩ tiếp tới cục diện rối rắm về sau nữa.

Nhưng trong đầu mọi chuyện cứ xoay vòng không có ý định dừng lại, lát nữa phải đi ra ngoài mua thuốc tránh thai, không biết Đồng Nhiên khi nào mới chịu bằng lòng buông tay…Mấy người phụ nữ bên đó tính tình nóng nảy, liệu có thể dễ dàng để cho con mình chịu thiệt hay sao? Không biết có lại kéo đến làm phiền ba mẹ cô hay không nữa…

Đến đâu hay đến đó vậy!

Cảnh Giai Tuệ khẽ than thở, lại phát hiện dạo gần đây cô hay tự động viên mình bằng câu đi đến đâu tính đến đó…Vậy nếu trước mắt không có đường để đi thì sao?

Ước chừng một giờ sau, Đồng Nhiên rốt cục cũng quay về.

Cảnh Giai Tuệ đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi tình hình.

Người đàn ông này lại cố tình một chữ cũng không nói, chỉ kéo cô rồi nói : “Đi ăn cơm đi.” Cảnh Giai Tuệ biết là hắn không muốn nói với mình, cũng không muốn hỏi nữa, đành đứng dậy rồi theo hắn ra ngoài.

Thoạt nhìn giống như Đồng Tự và Đồng Hiểu Lượng đã sớm chạy lấy người, hành lang vô cùng im ắng.

Ra ngoài cao ốc, Cảnh Giai Tuệ lại nói với Đồng Nhiên là mình muốn đi trước, nhưng Đồng Nhiên không buông tay, xoa nhẹ tóc cô rồi nói : “Vì em, lão hồ ly Đồng Tự kia đã lấy của anh một công ty mậu dịch mới mua để đền bù tổn thương cho đứa cháu ngốc kia.Em không phải cũng nên bồi thường cho anh một chút chứ?”

Đúng lúc này, Lã Trác Nhi đã nhanh nhẹn đuổi tới : “Đồng tổng, yến hội đã xong, đây là hóa đơn, mời ngài ký vào.”

Đồng Nhiên xoay người nhìn cô, đưa tay cầm lấy tờ giấy kia rồi ký tên lên, sau đó nói với Lã Trác Nhi : “Biết trong cuộc đời tôi hận nhất cái gì không? Tôi hận nhất việc có người dám đâm sau lưng tôi.”

Lã Trác Nhi đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Đồng Nhiên, cô đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác : “Đồng tổng, trước khi anh và Cảnh tiểu thư trở về em đã gọi cho anh trai và cháu của anh rồi, ai mà biết được Cảnh tiểu thư sẽ đột nhiên xuất hiện ở yến hội chứ?”

Vừa rồi ở yến hội, hai bên đều căng thẳng giương cung bạt kiếm, cô đều nhìn thấy hết, Đồng Nhiên chắc còn phải đi giải thích với cháu và anh trai còn không kịp, căn bản không thể vì một chuyện nhỏ này mà cãi nhau với anh trai được! Lã Trác Nhi vì nắm chắc được điểm này nên mới không hề cảm thấy sợ hãi.

Cảnh Giai Tuệ yên lặng đứng một bên nhìn, trong lòng đột nhiên cảm thấy đồng tình với Lã Trác Nhi.Uổng công cô ta ngủ với Đồng Nhiên lâu như vậy, thế mà vẫn không có chút đề phòng nào với tính cách của anh ta.

Người đàn ông này căn bản không phải là một người làm ăn theo khuôn phép cũ, không phải chỉ cần nói dối qua loa một câu là đã có thể đánh lừa được hắn.

Quả nhiên, người đàn ông kia đối với lời giải thích đàng hoàng của Lã Trác Nhi thì chỉ hơi cười lạnh, sau đó nói : “Vừa rồi, yến hội còn chưa chấm dứt, rất nhiều tân khách đã có hiểu biết vô cùng tường tận về việc chú cháu Đồng gia tranh giành một người phụ nữ, chắc là có một vị bình luận viên nào đó rất tận tâm giải đáp nghi vấn của mọi người có đúng không?….Tôi đúng là đã quá xem thường bản lĩnh của cô rồi…Thượng hoa lão tổng Chiêm Mỗ Tư rất thích cô, đã từng bảo với tôi rằng ông ấy muốn cô, trước kia vì tôi cảm thấy cơ thể của cô quá yếu nên mới đỡ cho cô, bất quá hiện tại xem ra, cô rất có tiềm lực, bây giờ trong nhà hắn đang cử hành một trận cuồng hoan nằm sấp, cô đơn thiếu vắng một “nữ vương”, lát nữa tôi điều xe đưa cô tới đó, nhớ biểu hiện cho tốt…”

Lã Trác Nhi nghe xong thì mặt mũi trắng bệch, cái người tên Chiêm Mỗ Tư kia nổi tiếng là tàn bạo điên cuồng, thích nhất là cùng với mấy tên bạn cưỡng bức một người phụ nữ, thậm chí lần trước cô còn nghe nói có một người phụ nữ đã nhảy lầu tự sát từ khách sạn xuống.Mà hắn chẳng qua là ỷ vào gia thế bối cảnh, bỏ một số tiền lớn để bồi thường cho người thân nạn nhân, cuối cùng mọi chuyện cũng được áp chế.Lúc này Đồng Nhiên lại muốn giao cô cho tên ma quỷ đó…Cô sợ tới mức sắp khóc : “Tôi…Tôi không đi!”

“Không đi? Được thôi, cô từ bây giờ đừng nghĩ tới chuyện làm ăn ở đây nữa, quay về làm ruộng với ba mẹ ở quê đi!”

Lã Trác Nhi nghe hắn nói như vậy, mặt càng trắng hơn, cô đương nhiên biết, lấy thực lực của người đàn ông này, những lời này hoàn toàn không phải là nói chơi.

Phụ nữ khi đứng lên từ chỗ thấp kém, sợ hãi nhất chính là sau khi ở trên cao, lại bị người ta hung hăng quăng trở về!

Cuối cùng Lã Trác Nhi cân nhắc một chút, liền chủ động lái xe theo, Cảnh Giai Tuệ mặc dù không biết tình hình nội bộ cụ thể, nhưng lúc Lã Trác Nhi đi gần vào, ánh mắt oán độc nhìn cô khiến cho cô sợ run cả người.

Mà người đàn ông kia lại cười nói với cô : “Nếu mọi chuyện đã lộ rồi, khi nào có thời gian, anh sẽ đi gặp ba mẹ em!”

Bình luận
× sticky