Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Dám Quên Tôi

Chương 43

Tác giả: Cuồng Càng Thêm Cuồng

Cảnh Giai Tuệ nói xong, Kim tổng ở đầu bên kia im lặng một lúc, ngay tại lúc Cảnh Giai Tuệ đang tưởng rằng điện thoại mất tín hiệu thì hắn mới cười nói : “Theo dự liệu, vị Dương tổng kia của cô cứ ngỡ đôi cánh của hắn đã đủ chắc rồi, có thể đơn độc làm ăn, nhưng hắn lại không có hiểu biết nhiều về ngành sản xuất văn phòng phẩm, cho nên tôi đã đoán là hắn sẽ không duy trì được lâu, bất quá…Nhà xưởng kia của hắn, tôi mua thì có lợi gì, không phải là Dương Bồi Minh bảo cô đi làm thuyết khách đấy chứ?”

Cảnh Giai Tuệ không hề bối rối, chỉ nói : “Kim tổng, nhà xưởng này nhất định sẽ được bán đi, bạn làm ăn của ngài rất nhiều, chắc hẳn vài ngày này cũng đã nhận được tin tức rồi, thị trường văn phòng phẩm giống như một chiếc bánh ngọt lớn vậy, một nhà ăn no thì chắc chắn sẽ có nhà khác chịu đói, Dương tổng không thể chống đỡ được, nhưng cũng không có nghĩa là các nơi khác cũng vậy, nhà xưởng này lại ở rất gần nhà xưởng của ngài, trong lòng ngài hẳn là cũng đã có cân nhắc đúng không?”

Phân tích của Cảnh Giai Tuệ vừa vặn đánh trúng suy nghĩ của Kim tổng, hắn trầm ngâm một lúc, nói : “Còn gì nữa? Cô cứ nói tiếp đi.”

“Kim tổng, nhà xưởng mới có năm điểm mạnh, rất đáng giá để rơi vào tay ngài.Dương tổng lúc đó cực kỳ quyết tâm vào thực hiện nên chọn lựa rất kỹ càng, vị trí nhà xưởng và điều kiện chính sách ưu đãi có thể nói là tốt nhất, không thể tìm ra được một nhà xưởng khác có điều kiện thuận lợi như vậy.Hơn nữa còn có trang thiết bị tiên tiến, đồ nhà xưởng dùng đều là những thiết bị mới được nhập khẩu, chất lượng và công nghệ hàng đầu, kinh phí cho trang thiết bị vào khoảng hơn một ngàn vạn.Vả lại còn có thể tiết kiệm được thời gian, nhà xưởng đã được đưa vào sản xuất, ngài mua vào là có thể bắt đầu hoạt động ngay, trực tiếp đề cao năng suất và chất lượng, không cần phải lãng phí thời gian và sức lực đi xây dựng và huấn luyện nhân viên mới.Quan trọng nhất là…” Cảnh Giai Tuệ dừng một chút rồi xuất ra đòn sát thủ cuối cùng : “Khách hàng cũng đã có sẵn, tôi đã đàm phán được với ba khách hàng, tổng đơn đặt hàng là hơn một ngàn vạn, ngài mua nhà xưởng thì đương nhiên những khách hàng này cũng là của ngài rồi.Mấu chốt nhất là, có tôi làm trung gian giới thiệu, có thể giúp ngài mua được nhà xưởng với giá vô cùng thấp.” Nói xong một hơi, Cảnh Giai Tuệ nín thở chờ nghe phản hồi của Kim tổng.

Kim tổng trong lòng hơi đắn đo.Có lẽ việc Dương Bồi Minh muốn bán nhà xưởng là thật, nhưng hắn không tin là Cảnh Giai Tuệ có được năng lực đó.Dương Bồi Minh đã muốn rút lui, hiện tại hắn ta hoàn toàn muốn đoạn tuyệt quan hệ với công ty rồi, cho dù có phải bán với giá rẻ, nhưng người chờ mua cũng không phải là ít, cô làm sao dám cam đoan là Dương Bồi Minh sẽ bán nhà xưởng cho hắn?

Im lặng một lúc, Kim tổng nói : “Tôi sẽ suy nghĩ một chút” rồi cúp điện thoại.

Cảnh Giai Tuệ thở dài một cái, có thể cân nhắc là tốt rồi, cô còn sợ Kim tổng bởi vì tức giận Dương tổng nên sẽ không chút do dự từ chối.Chỉ cần hắn suy nghĩ, cô tin tưởng mình sẽ có thể thuyết phục được Kim tổng, dù sao việc này quả thật rất có lợi cho hắn.

Vài ngày sau, Kim tổng gọi điện thoại tới, Cảnh Giai Tuệ lại nói tỉ mỉ về tình hình cho hắn, cam đoan sẽ để Kim tổng mua được nhà xưởng với giá ưu đãi, nửa đùa nửa thật nói : “Kim tổng, chi phí xây dựng nhà xưởng mất bốn ngàn vạn, mua vật liệu mất mấy trăm vạn, tiền tích lũy của Dương tổng nhiều năm đều quăng cả vào đó, nếu ngài mua với giá siêu thấp thì coi như đã cho Dương tổng một chút giáo huấn nho nhỏ rồi.” Những lời này thật sự đã khiến Kim tổng động tâm, cũng hứa nếu nhà xưởng được bán với giá thấp hơn bốn ngàn vạn thì sẽ trích cho Cảnh Giai Tuệ 5%, thấp hơn ba ngàn vạn thì sẽ trích 8%, thấp hơn hai ngàn vạn thì trích 15%.

Cúp điện thoại, Cảnh Giai Tuệ ngồi tựa vào ghế, hiện tại chỉ còn phải nói chuyện với Dương tổng, sau khi cân nhắc từ ngữ, Cảnh Giai Tuệ gõ cửa đi vào văn phòng Dương tổng.

Dương tổng đang ngồi trước máy tính xem cổ phiếu, khẽ liếc mắt nhìn Cảnh Giai Tuệ một cái rồi lại tiếp tục chú ý giá thị trường, mở miệng hỏi : “Giai Tuệ, có việc gì không?”

Cảnh Giai Tuệ bình tĩnh hỏi : “Dương tổng, có phải ngài đang có ý định bán nhà xưởng đúng không?”

Dương tổng sửng sốt, sắc mặt âm trầm, quay đầu nhìn cô : “Sao cô lại nói thế, nhà xưởng vừa mới đi vào hoạt động, sao tôi có thể bán đi chứ?”

“Dương tổng, gần đây ngài luôn không yên tâm về nhà xưởng, tôi đi vào vài lần đã nghe thấy ngài ở trong điện thoại đề cập qua một hai câu.Nếu thật sự ngài muốn bán nhà xưởng, tôi có một đề nghị.”

Dương tổng không nói gì, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cảnh Giai Tuệ, Cảnh Giai Tuệ cũng bình tĩnh nhìn hắn.Nhiều ngày nay, Dương tổng sống trong cảnh một ngày dài tựa một năm, chỉ nghĩ đến việc bán nhà xưởng rồi thoát thân.Nhưng quyết định này hắn chưa từng để lộ trong công ty, không hiểu sao Cảnh Giai Tuệ lại biết được, thấy Cảnh Giai Tuệ rất nghiêm túc, Dương tổng mới nói : “Cô tiếp tục đi.”

Cảnh Giai Tuệ nói : “Dương tổng, nếu muốn bán nhà xưởng, tôi cảm thấy ngài có thể bán cho Kim tổng.Lần này ngài rời đi, mang theo rất nhiều công nhân lâu năm, Kim tổng không thể không thông báo tuyển dụng người mới một lần nữa để bồi dưỡng, đối với sản xuất và chất lượng sản phẩm có một ảnh hưởng rất lớn; ngài còn biết rõ các khách hàng cũ của công ty, Kim tổng luôn lo nếu ngài làm ăn riêng thì sẽ sử dụng giá thấp để lôi kéo khách hàng, chỉ sợ trong nội tâm Kim tổng vô cùng căm ghét ngài.Hiện tại ở huyện Thủy Nguyên, Kim tổng không quen với người ở đây, ngoài tầm tay với, nếu ngài chuyển đổi nguồn tài chính, nhất định phải trở lại Thượng Hải, khi đó Kim tổng khó tránh khỏi không ngáng chân ngài.Nếu ngài đem nhà xưởng bán cho Kim tổng, để cho hắn chút lợi ích thực tế, sau đó nói một câu xin lỗi, Kim tổng đương nhiên sẽ bỏ qua.”

Ý định như vậy, Dương tổng trước đây chưa từng nghĩ tới, hắn cảm thấy suy nghĩ của Cảnh Giai Tuệ quá mức kỳ lạ, hiện tại hắn cùng với cổ đông của công ty như nước với lửa, tuy rằng hắn đã giữ kín chuyện ngân hàng đang điều tra hoạt động rửa tiền của mình, nhưng giấy không gói được lửa, Kim tổng lại tốt như vậy sao? Hắn sẽ đồng ý tiếp nhận nhà xưởng ư?

Mặt bình tĩnh, quát lớn Cảnh Giai Tuệ không nên can thiệp quá sâu vào chuyện này, đề nghị của cô liền bị hắn bỏ sang một bên.

Nhưng vài ngày sau, hắn vẫn là đợi không được động tĩnh từ công ty văn phòng phẩm Phong Thịnh nên gọi điện thoại hỏi, ai dè bên họ đã thật sự từ bỏ ý định mua lại nhà xưởng, còn dò hỏi Dương tổng đã có kết quả điều tra kinh tế chưa?

Dương tổng trong lòng cả kinh, biết tin tức bê bối của mình đã được truyền ra bên ngoài, vô cùng hoảng hốt, lại nghĩ tới đề nghị của Cảnh Giai Tuệ, lúc này hắn không tiện ra mặt, cho nên cứ để Cảnh Giai Tuệ liên hệ với Kim tổng, thăm dò ý định của hắn xem sao.

Trải qua vài tuần thương lượng giá cả, Dương tổng đã ở trong tình trạng kiệt sức, con cáo già giống như đã bị lấy đi ngàn năm công phu, cho đến ngày hôm nay, hắn tưởng như đã già đi cả chục tuổi!

Có thể không già đi sao! Hele sau khi thấy ngân hàng tiến hành điều tra liền sạch sẽ rút bỏ nguồn tài chính, không có tiền mặt, lúc trước còn vay ngân hàng tiền mua đất và trang thiết bị với lãi suất cao.Bên này tuy Cảnh Giai Tuệ có đơn đặt hàng, nhưng muốn xuất hàng lấy tiền cũng phải chờ một năm sau, nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, Dương tổng biết, chịu đựng thêm một ngày chính là tăng thêm một tờ giấy ghi nợ, bị dồn ép quá thì cuối cùng cũng chỉ còn biết cắt thịt ra mà bồi thường thôi!

Khiến cho người ta buồn bực chính là, Kim tổng kia không biết cho người đến thăm dò ở đâu mà đưa ra một cái giá thấp đến không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không nhiều không ít, vừa vặn bù vào khoản nợ ngân hàng.

Giống như là có ma vậy! Càng nghĩ, hắn lại đưa ánh mắt tập trung trên người Cảnh Giai Tuệ và Cẩu Hồng Na.

Việc đổi ông chủ thông thường khiến cho người ta rất lo sợ, Cảnh Giai Tuệ lại vẫn đối với hắn cung kính như mọi ngày, còn nghiêm túc làm tốt việc của mình, bởi vì sổ sách giấy tờ rất nhiều, nên cô thường xuyên thức đêm tăng ca giải quyết tốt từng chuyện vụn vặt nhất…Dương tổng cảm thấy chắc chắn không phải là Cảnh Giai Tuệ, dù sao lúc khoản tiền đen kia được rót vào nhà xưởng thì cô đang đi công tác, căn bản không có khả năng nhận ra được chuyện này.

Nhưng Cẩu Hồng Na thì lại khác, cô ta tiếp xúc trực tiếp với sổ sách, làm quản lý tài vụ, cô ta là người rõ ràng nhất về vấn đề tài chính.Hơn nữa, hai ngày nay Cẩu Hồng Na bắt đầu bỏ bê công việc, tựa hồ như đang muốn tìm ông chủ khác, lúc đi làm cũng không nói chuyện lịch sự với hắn như trước nữa…

Liên tưởng đến việc cô ta đã tố cáo hành động của Dương Xán Sinh cho hắn biết, Dương tổng liền nhận định, đây chính là một con sói cái đang muốn cắn ngược lại mình! Hắn thậm chí còn nghĩ, việc rửa tiền có phải là do cô ta báo hay không? Dù sao chỉ có quản lý tài vụ mới có thể đọc lưu loát được một chuỗi các dãy số Ả Rập trong đống sổ sách kia!

Dương tổng càng nghĩ càng tức, cuối cùng đem hết nỗi oán giận ghi tạc lên người Cẩu Hồng Na.

Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Cảnh Giai Tuệ cũng đã được gỡ xuống.Kim tổng đã thu mua được nhà xưởng với giá thấp, còn thấp hơn hai ngàn vạn so với định giá ban đầu của hắn.

Cảm thấy rất hãnh diện, hắn cũng không hề keo kiệt, trích ra 15% theo lời hứa, trong nháy mắt, số tiền thù lao năm trăm vạn đã trực tiếp gửi vào tài khoản của Cảnh Giai Tuệ.

Dương tổng may mắn là đã thanh toán được tiền nợ cho ngân hàng, việc điều tra rửa tiền cũng nhờ hắn chạy vạy mà cuối cùng đã không đi tới kết quả gì.Hắn dự định làm một dự án khác, thua keo này bày keo khác, những nhân viên cũ một người cũng không cần, chỉ muốn mang theo Cảnh Giai Tuệ, tuy nhiên lần này Cảnh Giai Tuệ đã khéo léo từ chối lời mời của hắn.

Một ông chủ hai mặt như vậy, không thể mong có được những nhân viên sống chết nguyện trung thành với mình, cô không nghĩ sẽ còn tiếp tục giúp hắn sau khi đã bị hắn lợi dụng, nhất là những thủ đoạn bỉ ổi của hắn khiến cho cô cực kỳ chán ghét.Nói ví dụ như, sau khi bán nhà xưởng, Cẩu Hồng Na vẫn chưa tìm được việc làm, nghe nói Dương tổng đã động tay động chân, reo rắc những tin đồn không sạch sẽ về Cẩu Hồng Na.Điều này đồng nghĩa với việc hắn muốn triệt đường lui của cô gái này, trừ phi ra nước ngoài, bằng không những công ty trong nước còn ai dám nhận cô ấy nữa chứ?

Cảnh Giai Tuệ biết, Cẩu Hồng Na là đang phải gánh chịu trách nhiệm thay cô rồi, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.

Đúng lúc này, Thượng Thiết gọi điện tới, đại khái ý tứ của hắn là, Đồng Lợi Hoa Dung đã thông qua đơn của cô, chuẩn bị đưa tới một đơn hàng lớn rồi.

Cảnh Giai Tuệ biết việc này nhất định là có liên quan tới Thượng Thiết, bằng không nếu nhà xưởng chưa đủ ba năm hoạt động thì sẽ không có khả năng tiếp nhận một đơn hàng lớn.

“Thiết Tử, cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi đã từ chức rồi, nếu muốn anh có thể trực tiếp liên hệ với người phụ trách hiện tại của nhà xưởng.”

Đầu bên kia có vẻ đang rất bất ngờ, buồn bã nghĩ ngợi hồi lâu, Thượng Thiết mới trầm giọng nói : “Là vì tôi sao?”

Cảnh Giai Tuệ biết Thượng Thiết hiểu lầm cô tạm rời cương vị công tác là vì muốn tránh mặt hắn, cô vừa vặn cũng có chuyện muốn nói, vội vàng giải thích : “Anh hiểu lầm rồi, việc tôi từ chức không có liên quan đến anh đâu, là tôi thấy chi nhánh phía Bắc của công ty Đồng Lợi Hoa Dung gần đây đang có thông báo tuyển dụng…”

“Em muốn tới đó làm? Vậy thì không cần phải đến phòng nhân sự, tôi sẽ thu xếp giúp em…” Trong giọng nói của Thượng Thiết ẩn chứa sự hưng phấn, làm cho Cảnh Giai Tuệ không đành lòng cắt ngang hắn.

“…Không phải, Thiết Tử, tôi không thể tới công ty của anh được…Nhưng tôi có một người đồng nghiệp cũ, các phương diện của cô ấy đều rất tốt, nếu có thể, hy vọng Đồng Lợi Hoa Dung sẽ cho cô ấy một cơ hội đến phỏng vấn…”

Đầu bên kia rất nhanh nói : “Được! Em bảo cô ấy đến đi!” Lời nói không chút do dự khiến cho tâm tình Cảnh Giai Tuệ lại trầm xuống một chút, nếu có thể, cô thật sự không muốn mắc nợ Thượng Thiết điều gì, nhưng việc này là cơ hội duy nhất để cứu lấy cuộc sống sau này của Cẩu Hồng Na, nợ ân tình quả thật là một món nợ nặng nề, trả thế nào cũng không hết!

Nhưng dù có không trả hết thì vẫn phải ghi nhớ vào sổ sách, trả được chút nào hay chút ấy.

Ít nhất thì, lúc cô đem thẻ tín dụng năm trăm vạn đưa tới trước mặt Đồng Nhiên, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Em làm vậy là có ý gì?” Đồng Nhiên ngồi trước máy tính, chỉ đưa mắt nhìn tấm thẻ rồi hỏi.

“Trong này có năm trăm vạn…anh trai tôi hồi trước đã nợ anh, anh có thể lên trang mạng ngân hàng để kiểm tra…”

Cảnh Giai Tuệ còn chưa nói xong, Đồng Nhiên liền nở nụ cười.

“Lợi hại thật, năm trăm vạn nói là trả được ngay.Em nghĩ rằng, không có tôi, em vẫn có thể bay nhảy trong biển trời rộng lớn này hay sao? Đáng tiếc, tôi không phải là một thằng đần như lão Dương tổng kia, để cho em xoay quanh rồi phủi sạch quan hệ!” Vừa nói hai bàn tay to vừa hợp lại, cách một tiếng, tấm thẻ bị bẻ ra làm đôi rồi ném xuống chân Cảnh Giai Tuệ.

“Em muốn trả nợ bằng tiền ư? Đừng hòng!”

Bình luận
× sticky