Chỉ trong chốc lát, Đồng Nhiên liền cứng đờ cả người, Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng mở mắt ra, cũng không thể tin nổi là nó lại diễn ra nhanh như vậy.
Đã lâu không làm, bên trong lại rất thoải mái, Đồng Nhiên quả thật chưa có chuẩn bị từ trước, vừa đâm vào vài cái liền đem hết nham thạch nóng chảy tích góp từng ngày một phun hết ra.Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng thở hắt một cái, hơi thở phả lên gương mặt của Đồng Nhiên, lòng tự tôn của đàn ông đang bị đả kích, lúc này lại bị cô kích thích, hắn xanh mặt, một tay túm Cảnh Giai Tuệ dậy, đem cô đặt lên bàn làm việc, mông Cảnh Giai Tuệ áp vào mặt bàn, cái lạnh ùa tới làm cho cô khẽ giật mình.
“Được rồi! Anh cũng đã làm xong, cho tôi đứng lên đi!” Khi nói chuyện, cô cảm nhận được vừa rồi hắn không có mang bao, chất dịch ẩm ướt đang men theo khe hở chảy xuống dưới.Cô chỉ còn biết kẹp chặt hai chân lại rồi cố gắng đi xuống bàn.
Nhưng người kia lại nắm lấy hai cái đùi của cô, đem vật nóng rực của mình khẽ cọ cọ vào khe hở, nghe thấy tiếng khe khẽ của chất lỏng màu trắng chảy ra, hắn lại có chút hưng phấn.Đồng Nhiên quay người Cảnh Giai Tuệ lại, để thân cô áp lên bàn, cái mông hướng về phía mình, nhìn theo vòng eo mảnh khảnh xuống tới cặp mông đầy đặn bên dưới, trắng nõn phát ra ánh huỳnh quang, hắn liền trực tiếp tách hai mông cô ra rồi lại bắt đầu đặt vật cứng rắn của mình vào, tay phải nhịn không được khẽ vỗ bốp bốp lên mông tròn của cô, tay trái vòng ra phía trước sờ lên bộ ngực non mềm đang bị ép lên bàn, bàn tay to dùng sức xoa nắn biến hóa cho nó thành đủ các loại hình dạng.
Cảnh Giai Tuệ xấu hổ và giận dữ muốn đứng dậy, nhưng sức lực của cô sao có thể đấu lại được với hắn chứ?
Nhiều ngày chưa làm, trong người hắn tích góp rất nhiều dục vọng, lại bắt đầu dâng trào đâm vào nơi ẩm ướt của cô, phía dưới còn ướt lúc này lại được lấp đầy, khoái cảm khi hắn ma sát ra vào làm cho cô nhịn không được kêu lên một tiếng, khẽ nâng thân mình, không khống chế được co rút các cơ lại, đè ép dị vật đang xâm nhập trong cơ thể mình, cảm giác tê dại từng cơn chứng minh rằng hắn đang cố ý thả chậm nhịp điệu.
Đồng Nhiên đứng thẳng người rồi dùng sức đâm vào, bụng hắn đánh vào mông cô phát ra tiếng bốp bốp, Cảnh Giai Tuệ cảm thấy phía dưới bị hắn liên tục rút ra tiến vào, kích thích không ngừng bao vây lấy cô gái lúc này đã khóc không thành tiếng, làm cho cô không thể chịu nổi mà phát ra tiếng thét chói tai.
Đồng Nhiên mấy ngày nay đã phải kìm nén rất khó chịu, người phụ nữ này hôm nay lại dám tới đây “khiêu khích” hắn, nghĩ đến việc cô lúc nào cũng chỉ muốn rời đi, Đồng Nhiên lại nóng lòng tận dụng khoảng thời gian này để phóng ra hết nhiệt tình của mình, sau khi làm xong nghỉ ngơi một chút rồi lại cầm kiếm lên ngựa, rốt cục làm đến lần thứ tư mới chịu dừng lại.
Lúc này thể lực của Cảnh Giai Tuệ đã sớm tiêu hao hết, nằm sạp trên bàn ngay cả ngón tay cũng không cử động được.Người luôn bình tĩnh là cô quả thật cũng không dám tin rằng vừa rồi mình lại không kiểng nể gì mà kêu lên một cách phóng đãng như vậy, nhưng bên dưới tựa hồ cũng đang sưng lên, nhắc nhở cô vừa rồi đã điên cuồng như thế nào.
Đồng Nhiên đi vào nhà tắm xả đầy nước vào bồn, lấy tay thử nước ấm, xoay người đi ra nhẹ nhàng bế lấy người phụ nữ cơ hồ không hề động đậy, đem cô đặt vào bồn tắm lớn, nhẹ nhàng giúp cô rửa sạch.Một trận kích tình mãnh liệt qua đi, Cảnh Giai Tuệ nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm đang vây quanh mình, cơ thể khẽ lay động, thoải mái như khi còn nhỏ được nằm trong lòng mẹ vậy.
Trong khoảng thời gian này, việc ở công ty vốn đã làm cho cô không ngủ yên giấc, bây giờ lại bị tên cầm thú đang ôm chặt mình phía sau giằng co một lúc lâu như vậy, cảm giác mệt mỏi quả thật giống như vừa mới dời núi lấp biển, lúc đang tắm thì bị cơn buồn ngủ đột kích, liền nhanh chóng cưỡi mây cưỡi gió ngủ thiếp đi.
Nhìn người trong lòng khẽ gật gù, sau đó khuôn mặt trơn mịn liền nhanh chóng dán lên ngực mình, Đồng Nhiên không nhịn được cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô, chờ đến khi nước lạnh mới dùng khăn tắm bao lấy Cảnh Giai Tuệ, ôm cô lên giường, nhẹ nhàng lau khô người rồi đắp chăn cho cô.Chính mình cũng nằm xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt an bình đang ngủ say…
Cảnh Giai Tuệ ngủ một đêm không mộng mị, ngủ thẳng tới chín giờ sáng hôm sau, mắt còn chưa mở thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Vừa mới ngồi dậy, liền thấy Đồng Nhiên từ nhà bếp đi ra nói : “Chào em!”
Cảnh Giai Tuệ cảm thấy bây giờ hắn đã khác trước rất nhiều, trước đây hắn là dạng quân tử xa nhà bếp điển hình, có lúc cô phải nhõng nhẽo mãi thì hắn mới chịu vào nấu ăn một lần.Nhưng hiện tại, cơ bản khi hai người ở chung một chỗ thì đồ ăn đều là do hắn làm, số lần gọi thức ăn bên ngoài tựa hồ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu như cô vẫn là cô gái ngốc của ngày trước, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà đỏ mặt, vui vẻ ăn bữa ăn mà người đàn ông kia làm để lấy lòng mình.Đáng tiếc…Bởi vì đã trưởng thành, hương vị hạnh phúc đã dần dần tiêu tan hết, nhất là dưới ánh mắt sâu xa của Đồng Nhiên, cộng thêm đồ ăn sang quý mỹ vị, tan vào đầu lưỡi đều có cảm giác đau nhức như ăn phải thuốc độc.Không biết hắn ở nhà bếp mân mê cái gì, nghĩ vậy, bụng của cô lại khẽ kêu lên ọc ọc.
Hắn cũng nghe thấy, mỉm cười nói : “Đói bụng rồi? Anh đang làm sandwich, một chút nữa là xong ngay…Đúng rồi, hôm nay anh đưa em đi gặp hai người.”
Cảnh Giai Tuệ do dự hỏi : “Gặp ai vậy, tôi có quen không?” Nếu lại phải đến gặp nhóm ông chủ trên thương trường, thì so với đi làm còn mệt hơn.
“Người mà tối qua chúng ta vừa nhắc tới, chị Hồng.” Đồng Nhiên vừa xuống giường vừa nói.
Nhớ đến tối qua, Cảnh Giai Tuệ lập tức nghĩ đến chuyện tình quỷ dị về Lạn Đào Cường : “Chị Hồng? Chị ấy có khỏe không? Tại sao bỗng dưng lại muốn đưa tôi đến gặp chị Hồng? Cảnh Giai Tuệ từ trên giường đứng dậy, nhìn bóng lưng Đồng Nhiên hỏi.
Đồng Nhiên cầm một cái chảo đặt lên bếp, lấy hai quả trứng đập vào chảo, lớn tiếng nói : “Hôm nay là sinh nhật chị Hồng, em còn nhớ không? Chị Hồng đã kết hôn được ba năm, có hai đứa nhỏ, Cường Tử thì mở một nhà hàng ở Vân Nam, yến tiệc hôm nay cũng được tổ chức ở đó, em đi tắm đi, bữa sáng sắp làm xong rồi.”
Cảnh Giai Tuệ nhất thời cảm thấy lười biếng, lại quay về nằm úp sấp trên giường, nghe tiếng xèo xèo chiên trứng trong nhà bếp, trong lòng đột nhiên trở nên rối bời, mùi thơm của trứng, của sữa được đun nóng và hương bánh mì thơm ngát, tựa hồ như đang muốn hòa tan cả lý trí của cô ra vậy.Hiếm khi hai người không căng thẳng cãi vã, chủ đề bàn luận lại là người quen hồi trước, giống như….Tảng đá đè nặng trong lòng đang dần được lấy xuống, giống như…sự chia cách vài năm kia chưa từng tồn tại…
Quá chìm đắm trong mộng đẹp thì sẽ không thể nhận ra được đâu là ác mộng, Cảnh Giai Tuệ vội vàng vỗ lên mặt mình, nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung.Cô xốc chăn lên rồi bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc đi ra thì thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo rộng thùng thình lộ ra cơ ngực cường tráng, đang đem hai quả trứng ốp đặt vào trong đĩa, lại thêm hai miếng bò bít tết, vài miếng thịt xông khói, từ tủ bếp lấy ra một khối bánh mì đen lớn, cắt thành hai miếng rồi để vào máy nướng.Ở trong tủ lạnh lấy ra khối phô mai và một lọ chanh tươi, cắt vài lát phô mai đặt lên bánh, nước chanh đổ vào cốc, toàn bộ hành động đều vô cùng thuần thục, một bữa sáng đơn giản đã hoàn thành, nếu như ai không quen biết người đàn ông này, quả thật sẽ cảm thấy hắn là một người chồng tốt.
Lúc Cảnh Giai Tuệ ngồi xuống đối diện Đồng Nhiên thì người này tựa hồ đang rất đói bụng, đã chờ không kịp hung hăng cắt một miếng bít tết lớn, khối thịt đỏ hồng rất nhanh hiện ra, thầm nhắc nhở cô một điều, cho dù người này nhìn qua vô hại đến mức nào, thì thực chất hắn vẫn chính là một con sói đói khát máu.
Ăn xong, Đồng Nhiên cũng chạy vào tắm rửa, hai người thay xong quần áo, Đồng Nhiên mang theo cô lái xe nửa giờ đến một vùng đất trống trải ở ngoại thành, ở đó có một sân bay tư nhân, có các máy bay của những phú hào gửi ở đó để bảo dưỡng.
Loại máy bay kia giống hệt của Thượng Thiết, không biết hai người có phải là đặt hàng ở cùng một sân bay hay không.Sau khi ngồi máy bay tới Côn Minh, Đồng Nhiên lại kéo cô đi lên một chiếc trực thăng.
Cảnh Giai Tuệ đã đi máy bay không ít lần, nhưng trực thăng thì vẫn là lần đầu tiên.
Nhìn máy bay này có vẻ giống như một món đồ chơi của trẻ em, tim cô đập thình thịch, vừa đeo tai nghe vừa hỏi Đồng Nhiên đang ngồi ở vị trí điều khiển : “Chúng ta đi đâu vậy? Anh…anh lái ư? Đồng Nhiên không nói gì, chỉ giơ ngón cái về phía cô.Dù sao cũng có hắn bên cạnh, Cảnh Giai Tuệ cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ mặc cho số phận đi.
Thao tác của Đồng Nhiên rất thuần thục, thỉnh thoảng lại gạt hay kéo một cái nút nào đó, cánh quạt vù vù bắt đầu chuyển động, hai phút sau trực thăng bắt đầu nhẹ nhàng lay động, tâm Cảnh Giai Tuệ khẽ nhói lên một cái.30 giây sau, trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất, hướng lên không trung bay đi.
Máy bay trực thăng vừa nhỏ lại vừa nhẹ, tiếng gió thổi tới vang lên không ngừng, tiếng cánh quạt cũng lớn, đinh tai nhức óc trên đỉnh đầu, nếu không đeo tai nghe nói chuyện qua mic thì sẽ không nghe rõ.
Trực thăng cách mặt đất không cao lắm, chỉ có mấy trăm mét, có thể nhìn thấy rõ ràng bên dưới.Đồng Nhiên ra hiệu ý bảo cô đừng nhìn xuống, còn an ủi nói : “Em yên tâm, sau khi lấy được chứng chỉ thì anh cũng đã lái thử mười mấy tiếng rồi.” Cảnh Giai Tuệ bất mãn liếc nhìn hắn, thầm nghĩ, an ủi như vậy lại càng khiến cho người ta không an tâm hơn.Bất quá kể từ khi quen biết người đàn ông này, thì tâm tư của cô có lúc nào là không thấp thỏm lơ lửng trên không như thế này chứ?
Tốc độ của trực thăng không được nhanh, sau khi bay được ba tiếng, Đồng Nhiên nói : “Nửa tiếng nữa là đến rồi.”
Cảnh Giai Tuệ dũng cảm cúi đầu nhìn xuống, bên dưới là một khu rừng rậm.Cây cối xếp hàng dày đặc, cành cây đan xen nhau, che phủ hoàn toàn bề mặt của khu rừng.
“Nơi này là đâu vậy?” Cảnh Giai Tuệ hỏi, cô cảm thấy Đồng Nhiên chắc là đi sai đường rồi, làm gì có người nào lại đi mở nhà hàng ở nơi đất cằn sỏi đá như vậy chứ? Khách hàng sẽ đến đây ăn bằng cách nào? Không có la bàn thì sẽ không thể phân rõ được đông tây nam bắc.
“Tới tỉnh Vân Nam rồi, nơi này là khu rừng rậm nguyên thủy Tây Song Bản Nạp.Đây là một trong vài khu sinh thái nguyên thủy còn tồn tại ở Trung Quốc.Cường Tử là thành viên của khu nghỉ mát, hội viên không vượt quá 20 người, mỗi tháng chỉ cần có một đơn hàng là đã có thể thu được một mức giá trên trời rồi, khách đến nhà hàng phải là những người sở hữu những chiếc máy bay tốt nhất, bằng không sẽ không đi được tới đây.Cường Tử cứ như vậy cướp của người giàu chia cho người nghèo, hạ đao giết thịt, ở trong rừng nhận được một đơn hàng là đủ ăn cả năm, thoải mái mà nuôi vợ con…”
Cảnh Giai Tuệ trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh năm đó, Lạn Đào Cường giống như một tên ăn mày lưu manh bám theo sau mỹ nữ cầu xin tình yêu vậy, trong lòng bỗng cảm thấy không thể tin được.Nhìn xuống dưới, xung quanh phạm vi này đều là rừng rậm, nếu như không có máy bay thì thật đúng là không thể tới được nơi hiểm trở này.
Vượt qua một dãy núi cao, thôn nhỏ nơi Lạn Đào Cường nghỉ phép liền hiện ra giữa rừng xanh, từ trên cao có thể nhìn thấy một hồ nước trong vắt rộng đến mấy trăm mét, trong lòng hồ có mấy cái nhà gỗ theo phong cách cổ xưa, đằng sau còn có một thác nước trắng xóa.Có cây cầu gỗ nhỏ nối liền đến bên bờ, bên cạnh là một trường đua ngựa và một chuồng ngựa, có vài người đang cưỡi ngựa chạy vòng vòng.Bên phải trường đua còn có một sân golf, máy bay trực thăng cũng được hạ cánh tại đó.
Tâm trạng của Cảnh Giai Tuệ đang treo lơ lửng giống như trực thăng cuối cùng cũng được thả lỏng.Thấy trực thăng đang hạ cánh, một chiếc xe việt dã màu đỏ từ trước biệt thự đi tới, ba người từ trên xe đi xuống, cùng lúc máy bay cũng vừa chạm đất.Ba người còn chưa tới gần, Đồng Nhiên đã mỉm cười giang hai tay ra ôm cả ba người.
Sau khi bị kích động một chút, người đàn ông cao lớn cường tráng lại lập tức buông tay, lễ phép chào hỏi Đồng Nhiên : “Anh Đồng, anh đã tới.” Nói xong, hắn lại ngẩng đầu, hướng về phía Cảnh Giai Tuệ nói : “Chị dâu, đã lâu không gặp!”