“Này. . . . . . Ngạo Dạ Phong!” Trần Vũ Tịch ngừng lại một chút, không để ý suy nghĩ nhiều, đuổi theo, cô đi theo phía sau hắn xoa xoa tay, “Thật xin lỗi, là tôi trách nhầm anh rồi, chuyện này thật là do ông nội làm sao? Tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy?”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên trong chỉ có hai người bọn họ, hai tay Ngạo Dạ Phong đem cô giam cầm ngay trước mặt, nhìn chằm chằm cô, “Cô thật sự khờ hay là giả ngu? Bây giờ cô là cháu dâu tương lai của Ngạo, là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong tôi, ông nội biết sau lưng tôi cô lại thích người khác, hơn nữa còn là một thầy giáo, nếu như cô là ông, cô sẽ làm như thế nào?”
Trần Vũ Tịch ra sức nhíu mày, cô vốn chỉ nghĩ chuyện của mình, thiếu chút nữa quên thân phận của mình ở cái nhà này, vốn cho là cô với Ngạo Dạ Phong không liên quan gì đến nhau mà có thể muốn làm gì thì làm, thế nào cô lại quên mất ông cụ.
Nhìn Trần Vũ Tịch đang có bộ dạng hối hận, Ngạo Dạ Phong xấu xa cười một tiếng, lúc này cửa thang máy mở ra, người bên ngoài đang muốn đi vào, lại đột nhiên sửng sốt trước cửa thang máy, nhìn tư thế của Ngạo Dạ Phong và cô.
Ngạo Dạ Phong thu thân lại đi ra ngoài.
Trần Vũ Tịch không cam lòng đi theo phía sau hắn, “Ngạo Dạ Phong, là tôi quá lơ là sơ suất rồi, đây tất cả đều là sai lầm của tôi, anh có thể không để cho Đường Dật rời khỏi trường học không?”
Ngạo Dạ Phong đột nhiên xoay người, Trần Vũ Tịch chưa kịp dừng bước, đâm vào hắn, nhanh chóng lùi về phía sau một bước ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, “Tôi thề, tôi sẽ không thích thầy ấy, tôi có thể không nói chuyện với thầy ấy, thậm chí, thậm chí tôi có thể rời khỏi lớp học, không để cho thầy ấy làm chủ nhiệm lớp, còn nữa, thầy ấy không cần đến dạy thêm cho tôi, cái gì cũng đều được, chỉ cần không để thầy ấy phải rời khỏi trường học.”
“Tại sao muốn làm như vậy với hắn?” Ngạo Dạ Phong nhìn cô chằm chằm.
Trần Vũ Tịch khẽ thở dài một cái, ngay sau đó cười một tiếng, “Bởi vì tôi muốn làm như vậy, tôi cảm thấy được làm như vậy là đúng.”
“Hắn rời khỏi nơi này với chuyện cô rời khỏi có cái gì khác nhau, dù sao chắc chắn các người sẽ không thể ở chung một chỗ.”
“Tình yêu không nhất định là phải đi cùng nhau, chỉ cần đứng xa nhìn thầy ấy hạnh phúc là tốt rồi.” Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, thật ra thì cho tới nay cô đều không biết được mình đối với Đường Dật có tính là yêu không, mặc dù có nhiều sai lầm, nhưng cô chưa từng vì mất đi Đường Dật mà có cảm giác như đưa đám, không thể tiếp tục cuộc sống.
Mà hôm nay nghe những lời nói của Đường Dật, suy nghĩ lại cảm giác yêu cô đối với hắn quả thật có chút ngây thơ, bất quá cô chỉ có thể làm chút việc này, cô hi vọng có thể vì hắn mà làm chút gì đó, ít nhất đối với người mình thầm mến nhiều năm như vậy vẽ nên một dấu chấm hoàn mĩ.
, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Ngạo Dạ Phong nhìn cô, sâu trong đáy lòng có một ít tia mềm mại chưa bao giờ bị người khác đụng vào lướt qua, nhẹ nhàng dao động, xoay người không nhìn cô, hai tay đút vào túi, nhìn bầu trời xa xăm, “Thật sự muốn làm như vậy?”
Trần Vũ Tịch cười một tiếng ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh có thể ra bất cứ điều kiện gì!”
Ngạo Dạ Phong liếc xéo, “Cô nàng, càng ngày cô càng hiểu tôi rồi!”
Khóe miệng Trần Vũ Tịch giật giật, cô thật hy vọng không biết về phương diện này.
Rất nhanh, Đường Dật nhận được thông báo của trường học, hắn có thể ở lại, mà ngày thứ hai sau khi nhận được thông báo, Đường Dật dẫn theo bạn gái của mình vào trường học, giới thiệu cho Trần Vũ Tịch, rất kỳ quái, Trần Vũ Tịch một chút cũng không có cảm thấy đau lòng, ngược lại hi vọng Đường Dật ngày càng tốt hơn.
Đứng ở cửa sổ phòng học, nhìn xuống lầu dưới trông thấy hai bóng người đã đi xa, Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, thì ra trong tình yêu, cũng có thể đứng ở đằng xa lẳng lặng nhìn người đó hạnh phúc.
Chỉ là chuyện này đối với Ngô Kỳ là đả kích rất lớn, lấy cớ thất tình, hẹn Trần Vũ Tịch rồi hai người đi ăn cơm, còn uống rượu.